Xuyên Không Thành Bích Dao, Nối Tiếp Duyên Với Quỷ Lệ
-
Chương 14: Một đêm êm đềm trước cơn bão
Nàng khẽ run run khi cảm nhận được hắn đang cắn nhẹ môi nàng. Tiểu Nhã tròn mắt nhìn hắn.
"Đây....đây là nụ hôn đầu của ta đó. Hình như, cũng là nụ hôn đầu của hắn"
Trong trí nhớ của Bích Dao, bọn họ chưa một lần hôn nhau.
Một lúc sau hắn mới buông tha nàng, cả hơi bơi lên trên mặt nước. Nàng đang run vì lạnh, Quỷ Lệ vẫn vững như bàn thạch đỡ nàng lên bờ. Vừa lên tới bờ, hắn khuỵ gối xuống đất.
- Quỷ Lệ, ngươi sao vậy?
Tiểu Nhã vừa đỡ hắn đứng vững vừa quan sát hắn. Quỷ Lệ đôi mắt lại đỏ ngầu hung dữ, hắn lại đang bị phệ huyết châu ảnh hưởng đến tâm trí.
Tiểu Nhã run run, nàng không biết run vì lạnh hay run vì sợ.
- Quỷ...à không, Trương Tiểu Phàm, tỉnh táo lại, đừng để phệ huyết châu ảnh hưởng.
Nàng nắm tay hắn, nhìn thẳng mắt hắn mà nói. Quỷ Lệ nhìn nàng, nàng là Bích Dao, mỗi lúc hắn không tỉnh táo thì lại được gặp nàng, nhìn thấy nàng ở bên an ủi hắn, nắm tay hắn như lúc này đây.
Tiểu Nhã thấy hắn bình tĩnh hơn, đôi mắt không đỏ nữa mới quan sát xung quanh:
- Nơi này tối quá
Chợt sấm chớp nổi lên, trời sắp mưa rồi, phải mau chóng tìm chỗ chú cho đêm nay mới được. Quỷ Lệ cầm thiêu hoả côn khẽ vung nhẹ như đang dò đường:
- Phía trước không xa có một sơn động.
- Vậy chúng ta đến đó chú tạm đêm nay
Nàng đỡ hắn vào sơn động, sau đó nhặt vài cành củi nhóm lửa. Lửa cháy, trời cũng mưa to, sấm chớp sáng rực bên ngoài. Quỷ Lệ vốn chẳng để tâm sự tồn tại của nàng, hắn coi nàng là ảo ảnh mà khi hắn mệt mỏi sẽ hiện ra.
Tiểu Nhã nhìn y phục ướt đẫm, nàng đang rất lạnh. Thường thì trong trường hợp này sẽ cởi y phục ra hong khô nhưng Quỷ Lệ còn đang ngồi đó, nàng tuy là nữ tử ở hiện đại cũng biết cởi y phục trước mặt nam nhân là không được.
Quỷ Lệ ngồi thiền một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Hắn nhìn y phục mình ướt nhẹp, hơn nữa còn có một nữ nhân ngồi quay lưng lại. Chẳng lẽ mọi chuyện vừa nãy đều là thật?
- Cô là.... Tiểu Nhã?
Tiểu Nhã không còn mặt nạ da người không dám quay lại. Nàng chỉ ấp úng đáp:
- ừm, là tôi
Quỷ Lệ có chút lúng túng, nếu vừa rồi hắn tâm trí không ổn định nhìn nhầm nàng thành Bích Dao, vậy nụ hôn đó không phải là thất lễ sao?
- Lúc...lúc ở dưới hồ... Chúng ta có...
Tiểu Nhã biết hắn lúc đó là không tỉnh táo, nhưng dù sao chuyện này cũng không nên nói với hắn.
"Nếu mình thừa nhận lúc dưới hồ có hôn hắn, hắn có vì Bích Dao của hắn mà giết mình không? Không được, không được. Tốt hơn hết là không nên nhận"
- Lúc dưới hồ là chuyện gì, à ta nhớ rồi, lúc đó ngươi hôn mê dưới hồ, là ta đưa ngươi lên bờ.
- Ừm....
Hắn nhận được câu trả lời thì thư giãn hơn, nhưng sao cảm giác lúc đó lại chân thật đến vậy?
"Ngồi quay lưng lại mãi cũng không phải cách, hắn nhìn mình chằm chằm mình cũng không ngủ được, đành vậy"
- Quỷ Lệ, ngưới quay mặt đi
- Làm gì?
- Ta....ta cởi y phục hong khô, thời tiết này mặc y phục ướt lạnh lắm.
Quỷ Lệ ho khan một tiếng nhắm mắt lại
- ừm
- Ngươi không được nhìn lén đó
- Ta không rảnh!
Nàng đứng dậy cởi y phục ra treo lên cành cây được dựng sẵn để ngăn cách hai bên nàng và hắn.
- Được rồi.
Hắn không đáp lại, cũng chẳng buồn mở mắt nhìn lần nữa.
- Ngủ sớm đi, mai ta đưa cô về Hồ Kỳ Sơn
"Lại về Quỷ Vương Tông nữa à, mai ta sẽ dậy sớm bỏ đi trước mới được"
- Ngươi không lạnh sao? Cởi y phục ra hong đi, ta không nhìn trộm đâu
- Không cần!
Nàng ngồi đối diện hắn, cách một lớp y phục nên không nhìn thấy mặt đối phương. Vươn vai ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay
"Đây....đây là nụ hôn đầu của ta đó. Hình như, cũng là nụ hôn đầu của hắn"
Trong trí nhớ của Bích Dao, bọn họ chưa một lần hôn nhau.
Một lúc sau hắn mới buông tha nàng, cả hơi bơi lên trên mặt nước. Nàng đang run vì lạnh, Quỷ Lệ vẫn vững như bàn thạch đỡ nàng lên bờ. Vừa lên tới bờ, hắn khuỵ gối xuống đất.
- Quỷ Lệ, ngươi sao vậy?
Tiểu Nhã vừa đỡ hắn đứng vững vừa quan sát hắn. Quỷ Lệ đôi mắt lại đỏ ngầu hung dữ, hắn lại đang bị phệ huyết châu ảnh hưởng đến tâm trí.
Tiểu Nhã run run, nàng không biết run vì lạnh hay run vì sợ.
- Quỷ...à không, Trương Tiểu Phàm, tỉnh táo lại, đừng để phệ huyết châu ảnh hưởng.
Nàng nắm tay hắn, nhìn thẳng mắt hắn mà nói. Quỷ Lệ nhìn nàng, nàng là Bích Dao, mỗi lúc hắn không tỉnh táo thì lại được gặp nàng, nhìn thấy nàng ở bên an ủi hắn, nắm tay hắn như lúc này đây.
Tiểu Nhã thấy hắn bình tĩnh hơn, đôi mắt không đỏ nữa mới quan sát xung quanh:
- Nơi này tối quá
Chợt sấm chớp nổi lên, trời sắp mưa rồi, phải mau chóng tìm chỗ chú cho đêm nay mới được. Quỷ Lệ cầm thiêu hoả côn khẽ vung nhẹ như đang dò đường:
- Phía trước không xa có một sơn động.
- Vậy chúng ta đến đó chú tạm đêm nay
Nàng đỡ hắn vào sơn động, sau đó nhặt vài cành củi nhóm lửa. Lửa cháy, trời cũng mưa to, sấm chớp sáng rực bên ngoài. Quỷ Lệ vốn chẳng để tâm sự tồn tại của nàng, hắn coi nàng là ảo ảnh mà khi hắn mệt mỏi sẽ hiện ra.
Tiểu Nhã nhìn y phục ướt đẫm, nàng đang rất lạnh. Thường thì trong trường hợp này sẽ cởi y phục ra hong khô nhưng Quỷ Lệ còn đang ngồi đó, nàng tuy là nữ tử ở hiện đại cũng biết cởi y phục trước mặt nam nhân là không được.
Quỷ Lệ ngồi thiền một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Hắn nhìn y phục mình ướt nhẹp, hơn nữa còn có một nữ nhân ngồi quay lưng lại. Chẳng lẽ mọi chuyện vừa nãy đều là thật?
- Cô là.... Tiểu Nhã?
Tiểu Nhã không còn mặt nạ da người không dám quay lại. Nàng chỉ ấp úng đáp:
- ừm, là tôi
Quỷ Lệ có chút lúng túng, nếu vừa rồi hắn tâm trí không ổn định nhìn nhầm nàng thành Bích Dao, vậy nụ hôn đó không phải là thất lễ sao?
- Lúc...lúc ở dưới hồ... Chúng ta có...
Tiểu Nhã biết hắn lúc đó là không tỉnh táo, nhưng dù sao chuyện này cũng không nên nói với hắn.
"Nếu mình thừa nhận lúc dưới hồ có hôn hắn, hắn có vì Bích Dao của hắn mà giết mình không? Không được, không được. Tốt hơn hết là không nên nhận"
- Lúc dưới hồ là chuyện gì, à ta nhớ rồi, lúc đó ngươi hôn mê dưới hồ, là ta đưa ngươi lên bờ.
- Ừm....
Hắn nhận được câu trả lời thì thư giãn hơn, nhưng sao cảm giác lúc đó lại chân thật đến vậy?
"Ngồi quay lưng lại mãi cũng không phải cách, hắn nhìn mình chằm chằm mình cũng không ngủ được, đành vậy"
- Quỷ Lệ, ngưới quay mặt đi
- Làm gì?
- Ta....ta cởi y phục hong khô, thời tiết này mặc y phục ướt lạnh lắm.
Quỷ Lệ ho khan một tiếng nhắm mắt lại
- ừm
- Ngươi không được nhìn lén đó
- Ta không rảnh!
Nàng đứng dậy cởi y phục ra treo lên cành cây được dựng sẵn để ngăn cách hai bên nàng và hắn.
- Được rồi.
Hắn không đáp lại, cũng chẳng buồn mở mắt nhìn lần nữa.
- Ngủ sớm đi, mai ta đưa cô về Hồ Kỳ Sơn
"Lại về Quỷ Vương Tông nữa à, mai ta sẽ dậy sớm bỏ đi trước mới được"
- Ngươi không lạnh sao? Cởi y phục ra hong đi, ta không nhìn trộm đâu
- Không cần!
Nàng ngồi đối diện hắn, cách một lớp y phục nên không nhìn thấy mặt đối phương. Vươn vai ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook