Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!
-
Chương 33
Dưới ngọn đèn mờ nhạt của trạm xe bus, một bóng người có phần ốm yếu hiện ra trước mắt, hắn ngẩn người liên tục quan sát những chiếc xe chạy ngang qua. Không biết vì mục đích hay lí do gì.
Kelly nheo mắt nhìn theo dáng vẻ quen thuộc, không ngờ cũng có ngày trông thấy tên điên đấy ra nông nỗi này, cô đành đánh vô lăng cho xe tắp vào lề để tiện yên lặng nhìn hắn một lúc.
Không còn xuất hiện gương mặt bất cần nữa, không còn mái tóc bồng bềnh điển trai nữa. Cũng không còn hình dạng của một phó giám đốc oai nghiêm anh dũng trước mặt nhân viên, cà lơ phất phơ trước mặt Kelly mà cô hay biết nữa.
Hắn không nhìn vào đâu cả, chẳng có gì có thể lọt vào ánh mắt hai màu âm u đó, ngay cả ánh sáng chiếu từ những chiếc đèn xe sang trọng cũng không khiến hắn thấy chói mắt.
Tim Kelly bỗng chốc nhói lên một cái, nội tâm dằn xé khó hiểu. Người bị hại là cô, đáng ra cô nên căm hận hắn mới phải.
Cô nên hận hắn, kẻ đã làm nhục đời cô.
Nhưng Kelly không thể.
Dương Đình Lưu bất động trên ghế, cả buổi trời Kelly cũng không thấy hắn động đậy. Những tưởng là hắn chết ngồi luôn rồi ấy chứ!
Cô nuốt vài ngụm nước bọt, suy nghĩ một lúc rồi quyết định bước xuống xe.
Dương Đình Lưu có lẽ... sẽ không giống như những kẻ đàn ông ghê tởm ngoài kia.
Liệu cô có đủ can đảm để cho hắn một cơ hội? Không. Nói đúng hơn là cô có dám tin tưởng vào hắn hay không?
...
"Dương Đình Lưu." Kelly khẽ chạm vào vai người đàn ông. Trông hắn bây giờ thật nhem nhuốc và dơ bẩn, hai mắt thâm quầng, hai má cũng hóp lại vô cùng xanh xao.
Hắn chầm chậm ngước mặt, dưới bóng đèn mờ ảo, Dương Đình Lưu như thú non cô độc dạo bước ngang qua trần gian trong khi toàn thân đều chi chít những vết thương do thợ săn gây ra. Hắn ngơ ngác, nhíu mày nhìn kĩ người con gái đứng đối diện mình. Sau đó hắn ngây người.
Dương Đình Lưu quả thật không tin vào sự thật đang xảy ra trước mắt, cứ như một giấc mơ lại không phải là giấc mơ.
"K, Kelly..." Hắn đưa tay lên sờ vào má cô, nhéo một cái.
"Đau!" Kelly la lên: "Anh điên à? Làm gì thế?"
Dương Đình Lưu giật mình rụt tay lại, hóa ra... Hóa ra hắn không có mơ. Kelly đang đứng trước mặt hắn, cô thật sự đứng trước mặt hắn!
"Kelly! Em, em đến rồi!" Dương Đình Lưu vươn người, bất thình lình ôm chặt lấy cô, giọng nói phát ra vài lời nỉ non: "Kelly của anh, em đến rồi... Kelly em đến rồi, đến rồi."
"... Tôi, đến rồi." Mặt Kelly nóng bừng, khó khăn lên tiếng.
"Kelly, Kelly, Kelly không bỏ anh. Anh vui lắm, Kelly không bỏ anh..."
"Anh bị chạm dây à! Lảm nhảm cái gì thế?" Cô kéo hắn đứng dậy, từng bước dìu hắn lên xe: "Quay về xem tôi làm cách nào xử lý anh."
"Kelly..." Dương Đình Lưu quấn chặt người cô, hai chân hắn quấn quanh hông, tay thì ôm ghì vào cổ. Như món bảo vật quý hiếm khó gặp, hắn trân trọng đến mức luôn cảnh giác sợ hãi bị người khác cướp mất, sợ món bảo vật trân quý bị vỡ. Dương Đình Lưu cọ cọ vào lòng cô, hành động của hắn càng khiến cô đinh ninh rằng... Hắn bị điên rồi.
Sự thật là vậy!
Kelly ngẩn người, Dương Đình Lưu hình như mất lý trí rồi thì phải?
"Dương Đình Lưu, anh bị gì à? Sao làm ra mấy cái hành động ngu ngốc thế hả?"
"Kelly, anh nhớ em lắm. Em đi đâu, anh tìm em rất khổ sở..."
"Dương, Đình, Lưu!" Kelly vỗ mặt hắn cái bốp: "Tên điên này, nhìn tôi."
"Tôi là Kelly, đến đưa anh về nhà! Anh nghe có hiểu không?"
"Về... nhà?"
"Phải! Cùng nhau về nhà!"
"Cùng nhau, về nhà cùng Kelly sao?"
"Đúng!"
Dương Đình Lưu ngốc nghếch đắm chìm vào suy nghĩ miên man, một lát sau bật khóc tu tu.
"Hả? Cái gì? Anh lại làm sao đấy?"
Dương Đình Lưu im lặng không lảm nhảm nữa chỉ có điều bật khóc nức nở, nói mãi cũng không chịu dừng. Khóc ngất, khóc mệt thì lăn ra ngủ.
"Hắn ta bị chạm dây thật à?" Cô nhướn mi: "Gia tộc Stephen không đón chào một tên điên."
Qua kính chiếu hậu, cõi lòng Kelly lại thêm nặng trĩu.
...
"Cảm ơn cô, những ngày qua ở đây tôi thật sự rất vui." Kelly ôm chào tạm biệt Khải An: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Khải An nhẹ giọng.
"Vũ Vân, xin lỗi vì đã mang người bạn cộng tác của anh đi."
"Không sao, hắn dạo này bị ám ảnh bởi công việc quá nặng. Phiền cô chăm sóc tốt cho hắn."
Kelly gật đầu, quay người tiến ra xe để rời đi.
Lên xe đã thấy hắn mở to mắt nhìn cô chăm chú, ngứa miệng nên lên tiếng hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
Dương Đình Lưu: "Anh sợ em lại chạy mất." Không hiểu sao Kelly còn nghe ra lời nói của hắn có chút rầu rĩ.
Cô đưa tay xoa đầu chú cún nhỏ, đắc ý vênh váo: "Anh bây giờ là người hầu của tôi! Thân là chủ nhân nên tôi có trách nhiệm là sẽ không bỏ anh!"
"Thật sao?" Hai mắt hắn sáng rỡ.
Kelly: "..." Hình như người nên vui là mình mới phải.
Về đến Anh Quốc, cô dẫn hắn đến biệt thự nhà Stephen, khung cảnh lạ lẫm khiến Dương Đình Lưu không mấy vui vẻ. Cả ngày chỉ ngồi một chỗ ủ rũ.
"Đình Lưu, anh làm sao thế? Không vui à?"
"Không vui, không vui chút nào." Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao vậy? Ở đây rất nhàm chán?"
"Ừm..." Dương Đình Lưu thở dài: "Anh chỉ muốn chơi với Kelly.
Mặt cô bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. Tuy ông nội cô đã mất nhưng người ba tham vọng của cô thì vẫn còn ở trong gia tộc này. Nếu như Dương Đình Lưu là một kẻ ngốc, vậy thì... Cho dù cô không muốn, cô cũng buộc phải...
"Đình Lưu, anh thực sự bị tôi làm cho ngốc rồi sao?"
"Kelly nói gì thế?"
Hắn nhận ra cô là Kelly nhưng đồng thời những việc khác thì hoàn toàn không nhớ, còn trở nên đần độn hơn nữa.
Việc cô bỏ về Anh thật sự đã đả kích nghiêm trọng đến tinh thần của hắn.
Ngày mai, ba cô sẽ đến đây...
"Đình Lưu, ngày mai... ba tôi sẽ đến đây. Anh nếu không thích sự nhàm chán, có thể cùng quản gia Geogre đi dạo chơi một lát."
"Ba của Kelly, đến?"
"Phải, nếu anh không thích thì đừng xuất hiện làm gì."
Gia tộc Stephen nổi tiếng nhờ gia thế và quyền lực. Người ông quá cố của Kelly từng là kiện tướng một thời trong quân đội, tiếp nối là cậu Stephen Louis khi mà hắn ta là kẻ đã chi phối toàn bộ nền kinh tế của nước Anh, còn có một người em trai là nhân vật duy nhất đứng về phe cô, cậu là một phần trong bộ máy chính phủ Anh Quốc.
Tuy vậy Kelly vẫn rất quan ngại về người ba của mình, bởi vì ông ta có sự tín nhiệm của cậu Louis. Ở nơi đây, bất kể ai cũng đều là một mối nguy hại đối với cô là Đình Lưu.
"Đình Lưu, tôi thích anh. Cho nên, cứ tin tưởng tôi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Cô ôm hắn nhỏ giọng thì thầm.
Kelly nheo mắt nhìn theo dáng vẻ quen thuộc, không ngờ cũng có ngày trông thấy tên điên đấy ra nông nỗi này, cô đành đánh vô lăng cho xe tắp vào lề để tiện yên lặng nhìn hắn một lúc.
Không còn xuất hiện gương mặt bất cần nữa, không còn mái tóc bồng bềnh điển trai nữa. Cũng không còn hình dạng của một phó giám đốc oai nghiêm anh dũng trước mặt nhân viên, cà lơ phất phơ trước mặt Kelly mà cô hay biết nữa.
Hắn không nhìn vào đâu cả, chẳng có gì có thể lọt vào ánh mắt hai màu âm u đó, ngay cả ánh sáng chiếu từ những chiếc đèn xe sang trọng cũng không khiến hắn thấy chói mắt.
Tim Kelly bỗng chốc nhói lên một cái, nội tâm dằn xé khó hiểu. Người bị hại là cô, đáng ra cô nên căm hận hắn mới phải.
Cô nên hận hắn, kẻ đã làm nhục đời cô.
Nhưng Kelly không thể.
Dương Đình Lưu bất động trên ghế, cả buổi trời Kelly cũng không thấy hắn động đậy. Những tưởng là hắn chết ngồi luôn rồi ấy chứ!
Cô nuốt vài ngụm nước bọt, suy nghĩ một lúc rồi quyết định bước xuống xe.
Dương Đình Lưu có lẽ... sẽ không giống như những kẻ đàn ông ghê tởm ngoài kia.
Liệu cô có đủ can đảm để cho hắn một cơ hội? Không. Nói đúng hơn là cô có dám tin tưởng vào hắn hay không?
...
"Dương Đình Lưu." Kelly khẽ chạm vào vai người đàn ông. Trông hắn bây giờ thật nhem nhuốc và dơ bẩn, hai mắt thâm quầng, hai má cũng hóp lại vô cùng xanh xao.
Hắn chầm chậm ngước mặt, dưới bóng đèn mờ ảo, Dương Đình Lưu như thú non cô độc dạo bước ngang qua trần gian trong khi toàn thân đều chi chít những vết thương do thợ săn gây ra. Hắn ngơ ngác, nhíu mày nhìn kĩ người con gái đứng đối diện mình. Sau đó hắn ngây người.
Dương Đình Lưu quả thật không tin vào sự thật đang xảy ra trước mắt, cứ như một giấc mơ lại không phải là giấc mơ.
"K, Kelly..." Hắn đưa tay lên sờ vào má cô, nhéo một cái.
"Đau!" Kelly la lên: "Anh điên à? Làm gì thế?"
Dương Đình Lưu giật mình rụt tay lại, hóa ra... Hóa ra hắn không có mơ. Kelly đang đứng trước mặt hắn, cô thật sự đứng trước mặt hắn!
"Kelly! Em, em đến rồi!" Dương Đình Lưu vươn người, bất thình lình ôm chặt lấy cô, giọng nói phát ra vài lời nỉ non: "Kelly của anh, em đến rồi... Kelly em đến rồi, đến rồi."
"... Tôi, đến rồi." Mặt Kelly nóng bừng, khó khăn lên tiếng.
"Kelly, Kelly, Kelly không bỏ anh. Anh vui lắm, Kelly không bỏ anh..."
"Anh bị chạm dây à! Lảm nhảm cái gì thế?" Cô kéo hắn đứng dậy, từng bước dìu hắn lên xe: "Quay về xem tôi làm cách nào xử lý anh."
"Kelly..." Dương Đình Lưu quấn chặt người cô, hai chân hắn quấn quanh hông, tay thì ôm ghì vào cổ. Như món bảo vật quý hiếm khó gặp, hắn trân trọng đến mức luôn cảnh giác sợ hãi bị người khác cướp mất, sợ món bảo vật trân quý bị vỡ. Dương Đình Lưu cọ cọ vào lòng cô, hành động của hắn càng khiến cô đinh ninh rằng... Hắn bị điên rồi.
Sự thật là vậy!
Kelly ngẩn người, Dương Đình Lưu hình như mất lý trí rồi thì phải?
"Dương Đình Lưu, anh bị gì à? Sao làm ra mấy cái hành động ngu ngốc thế hả?"
"Kelly, anh nhớ em lắm. Em đi đâu, anh tìm em rất khổ sở..."
"Dương, Đình, Lưu!" Kelly vỗ mặt hắn cái bốp: "Tên điên này, nhìn tôi."
"Tôi là Kelly, đến đưa anh về nhà! Anh nghe có hiểu không?"
"Về... nhà?"
"Phải! Cùng nhau về nhà!"
"Cùng nhau, về nhà cùng Kelly sao?"
"Đúng!"
Dương Đình Lưu ngốc nghếch đắm chìm vào suy nghĩ miên man, một lát sau bật khóc tu tu.
"Hả? Cái gì? Anh lại làm sao đấy?"
Dương Đình Lưu im lặng không lảm nhảm nữa chỉ có điều bật khóc nức nở, nói mãi cũng không chịu dừng. Khóc ngất, khóc mệt thì lăn ra ngủ.
"Hắn ta bị chạm dây thật à?" Cô nhướn mi: "Gia tộc Stephen không đón chào một tên điên."
Qua kính chiếu hậu, cõi lòng Kelly lại thêm nặng trĩu.
...
"Cảm ơn cô, những ngày qua ở đây tôi thật sự rất vui." Kelly ôm chào tạm biệt Khải An: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Khải An nhẹ giọng.
"Vũ Vân, xin lỗi vì đã mang người bạn cộng tác của anh đi."
"Không sao, hắn dạo này bị ám ảnh bởi công việc quá nặng. Phiền cô chăm sóc tốt cho hắn."
Kelly gật đầu, quay người tiến ra xe để rời đi.
Lên xe đã thấy hắn mở to mắt nhìn cô chăm chú, ngứa miệng nên lên tiếng hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
Dương Đình Lưu: "Anh sợ em lại chạy mất." Không hiểu sao Kelly còn nghe ra lời nói của hắn có chút rầu rĩ.
Cô đưa tay xoa đầu chú cún nhỏ, đắc ý vênh váo: "Anh bây giờ là người hầu của tôi! Thân là chủ nhân nên tôi có trách nhiệm là sẽ không bỏ anh!"
"Thật sao?" Hai mắt hắn sáng rỡ.
Kelly: "..." Hình như người nên vui là mình mới phải.
Về đến Anh Quốc, cô dẫn hắn đến biệt thự nhà Stephen, khung cảnh lạ lẫm khiến Dương Đình Lưu không mấy vui vẻ. Cả ngày chỉ ngồi một chỗ ủ rũ.
"Đình Lưu, anh làm sao thế? Không vui à?"
"Không vui, không vui chút nào." Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao vậy? Ở đây rất nhàm chán?"
"Ừm..." Dương Đình Lưu thở dài: "Anh chỉ muốn chơi với Kelly.
Mặt cô bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. Tuy ông nội cô đã mất nhưng người ba tham vọng của cô thì vẫn còn ở trong gia tộc này. Nếu như Dương Đình Lưu là một kẻ ngốc, vậy thì... Cho dù cô không muốn, cô cũng buộc phải...
"Đình Lưu, anh thực sự bị tôi làm cho ngốc rồi sao?"
"Kelly nói gì thế?"
Hắn nhận ra cô là Kelly nhưng đồng thời những việc khác thì hoàn toàn không nhớ, còn trở nên đần độn hơn nữa.
Việc cô bỏ về Anh thật sự đã đả kích nghiêm trọng đến tinh thần của hắn.
Ngày mai, ba cô sẽ đến đây...
"Đình Lưu, ngày mai... ba tôi sẽ đến đây. Anh nếu không thích sự nhàm chán, có thể cùng quản gia Geogre đi dạo chơi một lát."
"Ba của Kelly, đến?"
"Phải, nếu anh không thích thì đừng xuất hiện làm gì."
Gia tộc Stephen nổi tiếng nhờ gia thế và quyền lực. Người ông quá cố của Kelly từng là kiện tướng một thời trong quân đội, tiếp nối là cậu Stephen Louis khi mà hắn ta là kẻ đã chi phối toàn bộ nền kinh tế của nước Anh, còn có một người em trai là nhân vật duy nhất đứng về phe cô, cậu là một phần trong bộ máy chính phủ Anh Quốc.
Tuy vậy Kelly vẫn rất quan ngại về người ba của mình, bởi vì ông ta có sự tín nhiệm của cậu Louis. Ở nơi đây, bất kể ai cũng đều là một mối nguy hại đối với cô là Đình Lưu.
"Đình Lưu, tôi thích anh. Cho nên, cứ tin tưởng tôi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Cô ôm hắn nhỏ giọng thì thầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook