Xuyên Không Gặp Định Mệnh
Chương 32: Tỉ thí Vạn Hoa Các

'' Kim Tước, Ngân Tước... các muội thấy cây trâm lưu ly này như thế nào....''

Tiểu Linh lấy cây trâm đưa lên cho Kim Tước và Ngân Tước xem.... nàng còn đưa lên ướm thử trên tóc của Ngân Tước... Ngân Tước tuy cũng là một trong những sát thủ của Tứ Sát nhưng khác hẳn với Chu Tước lạnh lùng và Kim Tước trầm tĩnh thì nàng hoạt bát hơn nhiều... vậy nên tính cách của nàng rất hợp với tiểu Linh...

'' Rất đẹp... tiểu thư..''

'' Bà chủ... ta lấy cái này... chúng ta qua bên kia đ...''

Tiểu Linh vui vẻ nắm tay Ngân Tước qua bên gian hàng gần đó... Kim Tước lấy ngân lượng đưa cho bà chủ rồi vội vã theo chân tiểu Linh...

'' Ngươi có nghe nói gì chưa... hôm nay ở Vạn Hoa Các có cuộc tỉ thí tài nghệ giữa Tôn tiểu thư và Đàm tiểu thư...''

'' Hai vị tiểu thư này đều có xuất thân có quý... cuộc tỉ thí này rất đáng xem...''

'' Đúng vậy... vị Tôn tiểu thư kia là nữ nhi của phủ Thượng thư... còn vị Đàm tiểu thư của phủ Ngự sử....''

'' Hai nhà đều là trọng thần triều đình... như không hiểu sao hai vị tiểu thư này lại tranh đấu với nhau như vậy...''

'' Chúng ta đi xem thôi... sắp tới giờ tỉ thí rồi....''

Tiếng người qua lại bàn tán với nhau lọt vào tai tiểu Linh.... tỉ thí tài nghệ a... nàng cũng rất tò mò muốn xem... nàng cũng đang buồn chán... nghe thấy chuyện thú vị như vậy không xem thì quả là uổng phí a....

Vạn Hoa Các này là một trong những tửu lâu làm ăn phát đạt nhất kinh thành... số lượng người ra kẻ vào hàng ngày đều không đếm xuể... đây đúng là nơi thích hợp để các nữ tử trong kinh thành tranh tài a.... Tiểu Linh chọn một cái bàn trong góc khuất nhưng có một tầm nhìn vô cùng bao quát có thể quan sát rõ những sự việc diễn ra... ngoài ra cũng rất gần kháng đài...

Phải nói tiểu Linh rất tò mò với hai vị tiểu thư này... nàng xuyên đến đây lâu như vậy nhưng cũng rất ít khi ra ngoài vậy nên số người nàng gặp được cũng vô cùng hạn chế... nàng luôn nghĩ các tiểu thư cổ đại vô cùng rụt rè, nhút nhát, suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng... không nghĩ đến so với điều nàng nghĩ còn khác xa một trời một vực như vậy... lúc này giọng nói của người của chưởng sự vang lên thành công thu hút ánh nhìn của mọi người...

'' Xin chào các vị... hôm nay Vạn Hoa các có một cuộc tỉ thí tài nghệ của hai vị tiểu thư phủ Thượng Thư và Ngự Sử... sau đây xin được mời hai vị lên đài thi đấu...''

Tiếng nói vừa dứt thì xuất hiện hai bóng người một trái một phải cùng tiến lên đài... Nữ tử y phục màu lam nhạt bên trái là tiểu thư phủ Thượng Thư Tôn Như Ngọc, quả là mỹ nhân a nhưng bất quá nét cười trên mặt nàng ta rất kiêu ngạo làm nàng không có thiện cảm là mấy bằng vị tiểu thư phủ Ngự Sử Đàm Chiêu Nguyệt, tuy nàng không xinh đẹp nhưng nàng có vẻ rất hoạt bát đáng yêu...

Tôn Như Ngọc liếc mắt xem thường Đàm Chiêu Nguyệt...môi nở nụ cười cao ngạo...

'' Đàm Chiêu Nguyệt... gan của ngươi cũng thật lớn dám thách đấu với bổn tiểu thư... vậy đừng trách ta không khách sáo...''

'' Không cần nhiều lời... chừng nào ngươi thắng rồi hãy nói...''

Đàm Chiêu Nguyệt cũng không tỏ ra sợ hãi trước ánh mắt của Tôn Như Ngọc... ánh mắt không thể giết người được vậy nàng cần gì phải sợ nàng ta... nàng không tin giữa thanh thiên bạch nhật nàng ta có thể làm gì nàng... Tôn Như Ngọc Phất tay... chưởng sự hiểu ý chuẩn bị cầm kỳ thi họa...

-

-

-

Từ tầng hai của Vạn Hoa Các, có hai nam nhân vô cùng tuấn mỹ, nam nhân mặt trường bào màu lam hứng thú nhìn xuống kháng đài xem cuộc tỉ thí của hai nử tử trong khi nam nhân đối diện kia khuôn mặt không hứng thú gì mấy với cuộc tranh đấu... chỉ đảo mắt xung quanh nhìn biển người... Nam nhân mặc trường bào một tay ôm mỹ nữ một tay vươn ra lấy cốc rượu trên bàn một hơi uống hết... môi nở nụ cười tà mị nói...

'' Tứ vương gia... hôm nay ta rủ ngài tới đây để xem náo nhiệt sao ngài lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng như vậy thật mất nhã hứng...''

Thiên Vương Lãnh Phong thu hồi tầm mắt... lạnh lùng nhìn nam tử đối diện kia...

'' Sở Dương... ngươi ngày càng rỗi việc thì phải... có phải ta nên nói một tiếng với hoàng thượng để thêm việc cho ngươi không...''

'' Không cần... ngươi có cần phải phá hỏng tâm trạng của ta không...''

Mày mắt Sở Dương nhăn lại... tên vương gia này... phá hỏng tâm trạng của người khác là sở thích của hắn sao... đúng là đưa hắn đi theo đúng là một quyết định sai lầm... Sở Dương ôm tráng thầm than vãn... Thiên Vương Lãnh Phong không để ý tên nam nhân kia đang tự kỉ lại dời tầm mắt xuống lầu... bỗng ánh mắt dừng lại một thân ảnh nhỏ nhắn màu hồng nhạt kia... Bạch Ngọc Linh... nàng ấy là gì ở đây... xem náo nhiệt sao... nhìn khuôn mặt háo hức kia hình như nàng đang rất hứng thú với cuộc so tài thì phải...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương