Xuyên Không Gặp Định Mệnh
-
Chương 18: Chùa từ âm
Ngày mai là sinh thần của Cung Minh Tường, nên hôm nay Lý thị dẫn theo tiểu Linh lên chùa Từ Âm cầu phúc, Lý thị cũng muốn dẫn theo hai nghĩa nữ mới nhận của mình theo lên chùa nhưng mới sáng ra hai tiểu nha đầu đã bị Vương gia nhanh chân giành mất... lần sau nhất định nàng sẽ nhanh chân hơn vương gia giành hai tiểu nha đầu kia...Chùa Từ Âm là ngôi chùa nổi tiếng linh thiên nhất Thiên Vương quốc, cách kinh thành trăm dặm về hướng bắc nằm trên ngọn núi Đăng Phong. Để lên được chùa phải đi lên mấy trăm bậc thang để thử thành ý của người cầu phúc, dọc theo đường đi có rất nhiều cây cổ thụ trăm năm, sân lát đá hoa văn được chạm khắc tinh tế, Ngôi chùa cổ kính trên đỉnh núi, xung quanh cá rất nhiều tượng thần, Tiểu Linh và Lý thị vào đại điện bái phật, sau khi ba quỳ cửu khấu thì cũng kết thúc, Lý thị muốn niệm kinh một mình nên nàng đành đi loanh quanh chùa thăm quan vậy.
Nàng đối với nơi này cũng không quá xa lạ năm ngoái nàng cũng đã tới một lần để cầu phúc rồi, nàng đi dọc theo con đường đá dẫn tới hồ sen,, lần trước là nàng tình cờ phát hiện cũng do rảnh rỗi mới đi xung quanh này. Tới càng gần hồ sen nàng nghe thấy có tiếng người thổi tiêu... thật hay... nhưng cũng rất buồn... không ngờ ở đây còn có người thổi tiêu hay như vậy... mà nàng lại không biết... Nàng tới gần hơn nữa mới nhận ra thì ra người thổi tiêu này không ai xa lạ mà là người đã cho nàng đi nhờ ngựa hôm đó... hình như tên hắn là Lãnh Phong thì phải.... hắn ta đang ngồi trên một tảng đá to gần hồ sen, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hôm nay hiện lên một nỗi buồn thì phải...
Trong lúc này nàng bỗng nhớ tới người mẹ đã mất của nàng từng nói với nàng lúc còn nhỏ “ Linh nhi... con hãy hứa với ta... khi con gặp người khó khăn thì hãy giúp đỡ họ... khi con gặp người bệnh hoạn thì hãy chăm sóc họ hết sức lực con... khi con gặp người vui hãy vui mừng cho họ.... và khi con gặp người bất hạnh thì hãy an ủi họ bằng tấm lòng chân thành từ đáy con tim con... con nhé...“. Nhìn mặt hắn thì đang rất buồn thì phải... nàng và hắn có giao tình với nhau miễn cưỡng cũng có thể coi là bằng hữu... vậy nàng sẽ vì hắn đã giúp nàng về phủ lần trước mà an ủi hắn vậy.
Nghĩ vậy nàng lại gần một khóm hoa gần đó, chọn những bông hoa tươi đẹp nhất kết thành một vòng hoa ngũ sắc rồi đội lên đầu, nàng bước xuống hồ sen... tay theo tiếng tiêu lúc trầm lúc bổng mà nâng lên hạ xuống... mặt nước cũng vì sự chuyển động của nàng mà dao động theo... tà váy của nàng xòe tròn trên mặt nước...
Hắn đang say sưa thổi tiêu thì nghe tiếng nước dao động mà nhìn xuống hồ sen... là nàng... nàng ở dưới hồ sen theo từng tiếng tiêu của hắn mà múa... thật đẹp... nàng một thân y hồng cánh sen múa nhẹ nhàng giữa hồ sen thật xinh đẹp... hắn thân là Tứ vương gia trong triều cũng tham dự không ít yến tiệc... xem không ít bài mua mà giờ đây nhìn thân ảnh nàng múa trong hồ sen làm hắn nhìn mà ngây ngốc... ánh nắng chiếu trên người nàng làm nàng thật rực rỡ... làm nàng thật nổi bật hơn cả hoa sen trong hồ sen... xung quanh nàng những con bươm bướm đủ màu sắc bay lượn quanh nàng... nàng như tiên nữ từ trời xuống trong sáng, thanh khiết không vương một chút bụi trần...tim hắn cũng vì vậy mà loạn nhịp... hắn vẫn duy trì tiếng tiêu rồi nhanh dần rồi kết thúc.
Thân và đôi tay nàng uống lượng theo tiếng tiêu... tiếng tiêu nhanh nàng biết là sắp kết thúc nhạc khúc nên xoay tròn tung người lên không trung... là áo vì thế mà xõa ra nước ánh nắng mặt trời chiếu vào những hạt nước làm hiện ra thất sắc vô cùng huyền ảo... tay áo nàng bồng bềnh, tóc đen ba ngàn sợi nhảy múa trong gió dường như mọi vẻ đẹp của thiên địa đều tụ họp lại quanh người nàng không gì có thể sánh bằng...
-
-
-
-
-
-
-
Nàng đối với nơi này cũng không quá xa lạ năm ngoái nàng cũng đã tới một lần để cầu phúc rồi, nàng đi dọc theo con đường đá dẫn tới hồ sen,, lần trước là nàng tình cờ phát hiện cũng do rảnh rỗi mới đi xung quanh này. Tới càng gần hồ sen nàng nghe thấy có tiếng người thổi tiêu... thật hay... nhưng cũng rất buồn... không ngờ ở đây còn có người thổi tiêu hay như vậy... mà nàng lại không biết... Nàng tới gần hơn nữa mới nhận ra thì ra người thổi tiêu này không ai xa lạ mà là người đã cho nàng đi nhờ ngựa hôm đó... hình như tên hắn là Lãnh Phong thì phải.... hắn ta đang ngồi trên một tảng đá to gần hồ sen, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hôm nay hiện lên một nỗi buồn thì phải...
Trong lúc này nàng bỗng nhớ tới người mẹ đã mất của nàng từng nói với nàng lúc còn nhỏ “ Linh nhi... con hãy hứa với ta... khi con gặp người khó khăn thì hãy giúp đỡ họ... khi con gặp người bệnh hoạn thì hãy chăm sóc họ hết sức lực con... khi con gặp người vui hãy vui mừng cho họ.... và khi con gặp người bất hạnh thì hãy an ủi họ bằng tấm lòng chân thành từ đáy con tim con... con nhé...“. Nhìn mặt hắn thì đang rất buồn thì phải... nàng và hắn có giao tình với nhau miễn cưỡng cũng có thể coi là bằng hữu... vậy nàng sẽ vì hắn đã giúp nàng về phủ lần trước mà an ủi hắn vậy.
Nghĩ vậy nàng lại gần một khóm hoa gần đó, chọn những bông hoa tươi đẹp nhất kết thành một vòng hoa ngũ sắc rồi đội lên đầu, nàng bước xuống hồ sen... tay theo tiếng tiêu lúc trầm lúc bổng mà nâng lên hạ xuống... mặt nước cũng vì sự chuyển động của nàng mà dao động theo... tà váy của nàng xòe tròn trên mặt nước...
Hắn đang say sưa thổi tiêu thì nghe tiếng nước dao động mà nhìn xuống hồ sen... là nàng... nàng ở dưới hồ sen theo từng tiếng tiêu của hắn mà múa... thật đẹp... nàng một thân y hồng cánh sen múa nhẹ nhàng giữa hồ sen thật xinh đẹp... hắn thân là Tứ vương gia trong triều cũng tham dự không ít yến tiệc... xem không ít bài mua mà giờ đây nhìn thân ảnh nàng múa trong hồ sen làm hắn nhìn mà ngây ngốc... ánh nắng chiếu trên người nàng làm nàng thật rực rỡ... làm nàng thật nổi bật hơn cả hoa sen trong hồ sen... xung quanh nàng những con bươm bướm đủ màu sắc bay lượn quanh nàng... nàng như tiên nữ từ trời xuống trong sáng, thanh khiết không vương một chút bụi trần...tim hắn cũng vì vậy mà loạn nhịp... hắn vẫn duy trì tiếng tiêu rồi nhanh dần rồi kết thúc.
Thân và đôi tay nàng uống lượng theo tiếng tiêu... tiếng tiêu nhanh nàng biết là sắp kết thúc nhạc khúc nên xoay tròn tung người lên không trung... là áo vì thế mà xõa ra nước ánh nắng mặt trời chiếu vào những hạt nước làm hiện ra thất sắc vô cùng huyền ảo... tay áo nàng bồng bềnh, tóc đen ba ngàn sợi nhảy múa trong gió dường như mọi vẻ đẹp của thiên địa đều tụ họp lại quanh người nàng không gì có thể sánh bằng...
-
-
-
-
-
-
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook