Chương 61: Chứng thực luyện dược sư cấp hai

"Thiếu gia, người ngài muốn ta tra đã có tin tức. Diệp Thạch đã ở lại Mộ gia, quan hệ của y và Mộ Thần không tồi. Mộ Viễn Phong cũng rất coi trọng y. Nghe nói Mộ Viễn Phong đã bỏ mười vạn nguyên thạch mua cho Diệp Thạch một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện." Một hắc y nam tử nói với Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ hồ nghi, "Mộ Viễn Phong coi trọng Diệp Thạch như vậy, thật sự khiến người ta không thể ngờ."

Rốt cuộc Mộ Thần tại sao lại đối tốt với Diệp Thạch đến thế? Thật coi trọng Diệp Thạch? Hay là, Mộ Thần cũng biết quan hệ của Diệp Thạch cùng Khúc Khôn, nên muốn mò chỗ tốt trên người Diệp Thạch?

Lam Nhược Phong cau mày, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn nhắc nhở hắn, phải đi tìm Diệp Thạch, nếu không mình sẽ mất đi đồ vật rất trọng yếu. Lại nghĩ đến bộ dáng của Diệp Thạch, Lam Nhược Phong liền không tự chủ được có chút mâu thuẫn.

"Thiếu gia, Diệp Thạch đã thăng cấp võ giả thất tinh, tư chất của y xác thực không tồi." Hắc y nam tử nhắc nhở.

Lam Nhược Phong gật đầu: "Quả thực không tồi, có điều, cũng có thể là vì lạm dụng đan dược để tăng lên."

"Nhược Phong." Trang Du từ trong phòng đi ra.

Lam Nhược Phong nhìn thấy Trang Du, trong con ngươi hiện lên vẻ ôn nhu, Lam Nhược Phong không khỏi thầm nghĩ, nếu Diệp Thạch có một nửa tư sắc như Trang Du, mình cũng không cần phải mâu thuẫn như vậy.

"Nhược Phong, chàng đang suy nghĩ gì vậy?" Trang Du hỏi.

Lam Nhược Phong cười nói: "Nghĩ về ngươi. Trừ bỏ nghĩ về ngươi, ta còn có thể nghĩ cái gì?"

Trang Du có chút giận dữ trừng Lam Nhược Phong, "Miệng lưỡi trơn tru."

Lam Nhược Phong ôm Trang Du, nghĩ thầm, dù sao Diệp Thạch cũng sẽ tới Thánh Tinh học viện, giờ mình không cần đi tìm y, dù sao tới học viện, bọn họ tự nhiên sẽ gặp nhau. Chờ khi tới học viện, nhìn quen mặt rồi, Diệp Thạch tự nhiên sẽ hiểu, tại Thánh Tinh học viện, nhân tài lớp lớp xuất hiện, Mộ Thần cũng không phải là tốt nhất. Người như Diệp Thạch, ở trong gia tộc không được coi trọng, mẫu phụ chết sớm, như vậy mình chỉ cần thoáng tốt một chút với y, y tất nhiên sẽ hướng về mình.

... ...

Mộ Thần cùng Diệp Thạch tìm được một công hội luyện dược sư trong thành, đi vào.

"Xin hỏi, các vị cần hỗ trợ gì sao?" Một thiếu nữ lục y đi ra hỏi.

Diệp Thạch chỉ chỉ Mộ Thần, nói: "Hắn muốn vào đó chứng thực luyện dược sư cấp hai."

"Mời." Thiếu nữ nghe được lời nói của Diệp Thạch, tựa hồ không có bao nhiêu ngoài ý muốn, Diệp Thạch không khỏi cảm thán, thành phố lớn cùng thành trấn nhỏ đúng là không giống nhau!

"Chứng thực luyện dược sư cấp hai cần giao nộp phí dụng ba nghìn nguyên thạch." Thiếu nữ đi ở phía trước hai người thản nhiên nói.

Mộ Thần nghe được lời nói của thiếu nữ, sắc mặt thản nhiên, Diệp Thạch dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy?" Mộ Thần quan tâm hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, có chút quẫn bách nói: "Không có gì."

Diệp Thạch âm thầm nghĩ, mình chỉ nghĩ nếu Mộ Thần trở thành luyện dược sư cấp hai, mỗi tháng sẽ có thể lĩnh nhiều nguyên thạch thêm một chút, lại không nghĩ tới, muốn chứng thực luyện dược sư cấp hai cần có nhiều nguyên thạch như vậy, ba nghìn nguyên thạch! Mười tháng mới có thể thu hồi lại, đó chính là số tiền mà mình phải làm công ở tửu lâu vài năm mới kiếm ra được!

"Mộ thiếu gia mời qua bên này, vị công tử này, ngài không thể đi vào." Lục y nữ tử ngăn cản Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn về hướng Mộ Thần rời đi, có chút bất an đi qua đi lại.

Lục y nữ tử nhìn Diệp Thạch đi tới đi lui, ảnh hưởng tới những người khác trong công hội, liền mời Diệp Thạch ra ngoài.

Thật sự là rất trùng hợp, một màn Diệp Thạch bị mời ra, vừa vặn bị Diệp Dung thấy được.

"Diệp Thạch, ngươi bị đuổi ra à? Mộ Thần đâu? Ta biết rồi, ngươi bị hắn bỏ phải không? Ta vốn đang muốn nhắc nhở Mộ thiếu gia là ánh mắt mở rộng ra một chút, hiện tại có vẻ là không cần ta nhắc nữa rồi." Diệp Dung đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

Trong con ngươi Diệp Thạch xẹt qua một tia hàn quang, nhanh chóng đánh tới Diệp Dung. Diệp Minh không nghĩ tới Diệp Thạch sẽ đột nhiên làm khó dễ, hô to một tiếng "Thạch thiếu gia!"

Diệp Thạch nện một quyền lên người Diệp Dung, Diệp Dung trúng một quyền này, miệng hộc ra một đống máu to.

Vốn chiếu theo tính tình của Diệp Dung, bị ủy khuất lớn như vậy, tất nhiên sẽ chửi ầm lên, nhưng khi nhìn gương mặt Diệp Thạch đầy sát khí, Diệp Dung trong lòng vừa sợ vừa khủng hoảng, chỉ muốn chạy trốn.

"Giết ả! Giết xú nha đầu chết tiệt này, trước kia vẫn luôn tìm mình phiền toái, bây giờ còn có ý đồ tách mình và Mộ Thần ra." Trong đầu có một thanh âm không ngừng nhắc nhở Diệp Thạch, tay Diệp Thạch đã động trước một bước.


Diệp Minh bị Diệp Thạch đột nhiên bùng nổ sát khí làm dọa sợ, "Thạch thiếu gia, Thạch thiếu gia, ngài tỉnh táo một chút đi!"

Tay Diệp Thạch đưa tới cổ Diệp Dung, Diệp Dung không ngừng vội vàng lui về phía sau, vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất, cả người có vẻ kích động, luống cuống.

Đôi mắt Diệp Thạch một mảnh huyết sắc, chợt: "Thạch Đầu!" Mộ Thần đi ra, nhẹ quát một tiếng.

Nghe được tiếng Mộ Thần, huyết sắc trong con ngươi Diệp Thạch lui đi, chậm rãi buông lỏng cổ Diệp Dung ra.

Diệp Dung thấy Diệp Thạch tỉnh táo lại, thất kinh lui về phía sau vài bước.

Mộ Thần cau mày, trong mắt xẹt qua vài phần lo lắng.

Diệp Thạch nhìn biểu tình Mộ Thần, trong lòng hơi có chút do dự, "Mộ Thần, ta..." Diệp Thạch muốn giải thích, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

Mộ Thần vươn tay, nắm chặt tay Diệp Thạch, thần sắc như thường nói: "Thạch Đầu, chúng ta đi thôi."

Diệp Thạch nhìn bàn tay hai người đang nắm, âm thầm thở ra một hơi.

Diệp Dung kinh hồn nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong con ngươi nồng đậm hận ý.

Thấy hai người đã đi xa, Diệp Dung mới dám oán giận, "Diệp Thạch đúng là một kẻ điên, vừa nãy nó muốn giết ta! Nó thật sự muốn giết ta! Thật là không hiểu tại sao ông nội lại che chở nó như vậy, người như thế, sớm chết sớm bớt lo."

Diệp Dung vừa mới bị Diệp Thạch bóp chặt yết hầu, thanh âm giờ phút này có chút khàn khàn.

"Tứ muội, ngươi đừng nói nữa, ngươi không sao chứ? Bộ dạng ngươi như vậy còn có thể tham gia chiêu sinh ở Thánh Tinh học viện sao?" Diệp Vũ ngoài miệng thân thiết, trong con ngươi lại lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Dung hung hăng cắn chặt răng, nói: "Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí."

"Rốt cuộc Diệp Thạch bị sao vậy?" Diệp Thừa không hiểu mà hỏi.

Lúc Diệp Thạch còn ở Diệp gia, nó vẫn luôn không lạnh không nóng, dù thế nào Diệp Thừa cũng không nghĩ tới Diệp Thạch lại có dũng khí ra tay với Diệp Dung, lại là quang minh chính đại động thủ trên đường cái.

Diệp Minh nhíu mày, vừa rồi Diệp Thạch đột nhiên ra tay, xác thực đã dọa ông một phen, trong ấn tượng của ông, Diệp Thạch không phải là người xúc động như vậy!

"Đại khái là Tứ muội chạm tới nghịch lân của nó đi." Diệp Vũ suy tư một chút rồi nói.

"Nghịch lân? Là Mộ Thần sao?" Diệp Thừa suy tư hỏi.

Diệp Vũ gật đầu: "Chắc thế, diện mạo của Diệp Thạch như vậy, cũng chỉ có nhân tài như Mộ Thần mới coi trọng nó, Tứ muội nói Mộ Thần sẽ vứt bỏ nó, tất nhiên sẽ làm cho Diệp Thạch xù lông."

"Tính tình Diệp Thạch nóng nảy như vậy thế mà Mộ Thần cũng chịu được, hàng này không có chứng thích bị ngược đi?!" Diệp Dung đầy ác độc nói.

Diệp Thừa nhìn bóng dáng Mộ Thần, nói: "Nhị thế tổ với Thạch Đầu, cũng coi như xứng đôi."

"Tên Mộ Thần kia nhanh như vậy đã từ công hội luyện dược sư đi ra, hẳn là không thành công rồi." Diệp Vũ suy tư nói.

Vài người đang nói chuyện thì vài luyện dược sư cấp một đi ra.

"Vừa rồi thiếu niên kia thật lợi hại, chỉ một lần đã luyện ra được đan dược cấp hai."

"Đúng vậy. Tuổi của hắn trông cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, người trẻ tuổi bây giờ, hết người ngày đến người khác càng lợi hại."

"Hình như bởi vì hắn lo lắng cho vị hôn thê, nên vội vã lĩnh huy chương cùng quần áo luyện dược sư cấp hai rồi đi luôn."

"Nghe thị nữ bên trong nói, vị hôn thê kia là một song nhi, diện mạo còn rất xấu, thật không biết người này có khẩu vị thế nào."

"Người trẻ tuổi kia tính tình thực cao ngạo, Trình gia tiểu thư Trình Uyển Bạch tìm hắn nói chuyện, vậy mà hắn lại có bộ dáng xa cách."

"..."

Diệp Vũ cau mày hỏi: "Người bọn họ nói chính là Mộ Thần sao?"


Diệp Thừa như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Chắc là hắn."

"Hắn vậy mà thật sự trở thành luyện dược sư cấp hai." Ánh mắt Diệp Vũ phức tạp.

... ...

Một nữ tử diện mạo khuynh quốc khuynh thành từ trong công hội luyện dược sư đi ra, nhìn thấy nữ tử này, trên mặt Diệp Vũ cùng Diệp Thừa nhất thời đều hiện lên vẻ xấu hổ.

Diệp Dung nhìn thấy phản ứng của Diệp Vũ cùng Diệp Thừa, không khỏi khinh thường.

"Tiểu thư, người đừng nóng giận, tên kia chỉ là một luyện dược sư cấp hai mà thôi, cũng không có gì hay ho, trong gia tộc của chúng ta có rất nhiều." Thanh y thị nữ nói với Trình Uyển Bạch.

Trình Uyển Bạch híp mắt nói: "Ngươi thì biết cái gì? Luyện dược sư cấp hai trong gia tộc có rất nhiều, nhưng làm gì có người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa, ngươi không nhìn thấy thủ pháp mà người nọ luyện đan sao, nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, động tác tự nhiên, có thể nói là hoàn mỹ, thủ pháp chính xác như vậy, ta mới chỉ thấy qua trên người phụ thân."

Thanh y thiếu nữ khó chịu nói thầm: "Chỉ là, hắn... rất không có lễ phép."

"Người có tài hoa, tính tình thường sẽ có chút kỳ lạ, phái người đi điều tra xem hắn đi tới đâu." Trình Uyển Bạch không để bụng nói.

Thanh y thiếu nữ gật đầu: "Vâng, tiểu thư."

Diệp Dung nhìn bóng dáng Trình Uyển Bạch đi xa, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị.

"Hoàn hồn, hoàn hồn! Người ta đi rồi." Diệp Dung nhìn Diệp Vũ và Diệp Thừa, tức giận nói.

"Tiểu thư kia thật xinh đẹp!" Diệp Vũ nói.

Diệp Dung liếc mắt xem thường: "Đúng là xinh đẹp, trên người nàng là quần áo của luyện dược sư cấp hai đó, đáng tiếc quá đi, người người ta coi trọng chính là Mộ Thần, không có một chút quan hệ nào với các ngươi cả."

Diệp Thừa nhăn mày: "Nếu nàng coi trọng Mộ Thần thì Diệp Thạch chỉ sợ sẽ bị bỏ."

"Kể cả không có nàng, Mộ Thần sớm muộn gì cũng chịu không nổi gia hỏa Diệp Thạch tính tình thô lỗ này." Diệp Dung tức giận nói.

Chương 62: Xài tiền như nước

Diệp Thạch đi phía sau Mộ Thần, bất an nhìn Mộ Thần, nói: "Thực xin lỗi, ta..."

Mộ Thần liếc nhìn Diệp Thạch một cái, thần sắc có chút lạnh lùng nói: "Ngươi không nên động thủ trên đường cái."

Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, Mộ Thần thở dài, giải thích: "Trong thành có đội hộ vệ, ngươi nếu đánh tàn phế thì không có việc gì, nhưng nếu giết người thì sẽ rất phiền toái, nơi này không phải là Mặc Thành, chúng ta là người từ bên ngoài đến, người ta sẽ không nể mặt chúng ta."

"Ngươi không giận ta?" Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, có chút hoảng loạn hỏi.

Mộ Thần híp mắt, trong truyện có viết, huyết mạch của Diệp Thạch có chút đặc biệt, một khi bị chọc giận, Diệp Thạch sẽ rất dễ bị mê hoặc mà mất lý trí, một khi Diệp Thạch cuồng bạo lên thì sẽ rất khó khống chế.

Mộ Thần cười cười, nói: "Đâu có." Diệp Thạch trong truyện dù sao cũng chỉ là một vai phụ, không được viết nhiều lắm, Mộ Thần suýt chút nữa đã xem nhẹ điểm này, Bách Quyết Luyện Thể vừa mở ra thiên phú của Diệp Thạch, cũng khiến cho Diệp Thạch càng thêm xúc động.

"Nhưng mà, ngươi vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Mộ Thần hỏi.

"Ta cũng không biết, chỉ cảm giác máu lập tức vọt lên óc, cả người bỗng mơ mơ hồ hồ." Diệp Thạch chán nản nói.

Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: "Có phải ngươi đã từng cãi nhau với Diệp Dung không?"

Diệp Thạch gật đầu, nói: "Đúng vậy. Ta đã nói với ngươi là ta từng bị trúng độc, người hạ độc là mẫu thân của Diệp Dung, mẫu thân của ả không thích nhìn thấy ta, Diệp Dung cũng học theo."

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy à? Nếu thật muốn xuống tay thì tìm địa phương không người, đừng lưu lại dấu vết."

Diệp Thạch: "... Ta kỳ thật cũng không muốn giết ả ta, vừa nãy cũng không biết là xảy ra chuyện gì."

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch: "Là lỗi của ta. Ngươi dùng máu yêu thú để luyện thể, tuy tốc độ tiến cảnh nhanh, nhưng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, nói thí dụ như, ngươi sẽ trở nên dễ xúc động."


Diệp Thạch trừng lớn mắt, hỏi: "Sẽ như vậy sao? Vậy làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ luyện chế một ít Thanh Tâm Đan cho ngươi." Mộ Thần an ủi.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: "Ừm."

Mộ Thần có chút lo lắng nhìn Diệp Thạch, thể chất của Diệp Thạch giờ phút này giống như bom hẹn giờ vậy, cũng không biết khi đến Thánh Tinh học viện sẽ thế nào.

Diệp Thạch thấy Mộ Thần không tức giận, chuyển đề tài hỏi: "Chúng ta hiện tại đi đâu?"

"Đi tới mấy cửa hàng trong thành, thu thập ít đơn thuốc." Mộ Thần nói.

"Lại thu thập đơn thuốc?" Sắc mặt Diệp Thạch bất chợt có chút vặn vẹo, dọc theo đường đi Mộ Thần đều thu thập các loại đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã góp nhặt được hơn bảy mươi đơn thuốc cấp một, và hơn mười bài thuốc cấp hai.

Tham nhiều nhai không nổi, đại đa số luyện dược sư sẽ không lãng phí nhiều thời gian vào đan dược cấp thấp, luyện chế thuần thục một loại đan dược yêu cầu rất nhiều thời gian, cho dù là đan dược cấp một cũng thế.

Rất nhiều luyện dược sư cấp ba, cấp bốn cũng chỉ biết luyện chế có mười loại đan dược cấp một mà thôi.

"Tuy rằng đơn thuốc cấp một tương đối rẻ, nhưng góp gió thành bão, vẫn rất mắc đó." Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói.

Dọc theo đường đi, nguyên thạch Mộ Thần tiêu cho đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã vượt qua ba vạn. Thời điểm trước khi đi, Mộ Viễn Phong cho bọn họ năm vạn nguyên thạch, Diệp Thạch tin, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh bọn họ chỉ có thể ăn không khí.

Mộ Thần cười cười với Diệp Thạch: "Phải xài nguyên thạch thì mới có thể kiếm nguyên thạch, ta có mục đích của mình."

Diệp Thạch bĩu môi, không cho là đúng: "Ta không hiểu lắm, ngươi mua đơn thuốc chế ra loại dược thối đó thì có lợi ích gì."

Mộ Thần nhún vai, nói đầy tự tin: "Vạn vật đều có giá trị tồn tại của riêng nó."

Diệp Thạch chán ngán thất vọng: "Hy vọng là đúng như vậy."

Diệp Thạch lại nghĩ thầm, nếu gặp lại được Trang Du, người nọ còn dám khoa tay múa chân trước mặt mình, mình liền hạ loại dược thối này cho hắn, xem hắn còn có thể bảo trì vẻ mặt giả tiên đó hay không.

Nghĩ đến đây, Diệp Thạch nhất thời cảm thấy, tốn một trăm nguyên thạch mua cái đơn thuốc kia cũng không tệ lắm.

Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, thản nhiên cười cười, bất luận một ngành học nào, trụ cột cũng phi thường trọng yếu, trụ cột có tốt, thì mới có khả năng tiến xa hơn.

Mộ Thần tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình thu thập đủ đơn thuốc cấp một, cấp hai, thì sẽ có khả năng suy luận ra đơn thuốc của đan dược cấp ba. Đơn thuốc của đan dược cấp ba đắt hơn nhiều đơn thuốc của đan dược cấp một, cấp hai, hơn nữa, mình vẫn chưa có đơn thuốc cấp ba.

"Đến rồi." Mộ Thần đến trước một cửa hàng rất lớn nói.

Diệp Thạch run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ, xài đi xài đi, cũ không đi mới không đến, nếu sau này hết nguyên thạch thì cùng lắm vào núi săn thú bán, dù sao giờ mình đã là võ giả thất tinh, có năng lực bảo vệ bản thân.

Chương 63: Công hội luyện dược sư cấp thấp

"Mộ thiếu gia, lại gặp mặt." Một giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo vài phần vui mừng truyền tới.

Tâm tình Diệp Thạch lập tức lạnh xuống, không vui nhìn người đang đi tới.

Trình Uyển Bạch không để ý tới Diệp Thạch, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Mộ Thần.

"Trình tiểu thư." Mộ Thần thản nhiên gật đầu với Trình Uyển Bạch.

"Nghe nói Mộ thiếu gia đang thu thập phương thuốc cấp một, cấp hai, ta nghĩ có lẽ có một nơi ngươi sẽ cảm thấy hứng thú." Trình Uyển Bạch cười ấm áp với Mộ Thần.

Diệp Thạch vội vàng lắc đầu, bước lên che trước mặt Mộ Thần, nghiêm túc nhìn Trình Uyển Bạch, nói: "Không không không, Mộ Thần hắn không có hứng thú, hắn đã tiêu hết nguyên thạch rồi, nếu còn tiếp tục mua phương thuốc, hắn sẽ chết đói mất."

Trình Uyển Bạch cười cười, không để bụng nói: "Mộ thiếu gia, ngươi thiếu tiền sao? Nếu như rất thiếu, ta có thể hỗ trợ..."

Mộ Thần lắc đầu nói: "Thạch Đầu vừa rồi nói đùa thôi, trong tay ta còn có chút tiền."

Diệp Thạch âm thầm tặng một cái liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, cho dù còn một chút tiền, nếu cứ xài như vậy sẽ thấy đáy liền.

Trình Uyển Bạch cười cười: "Nơi ta nói đến là công hội luyện dược sư cấp thấp, trong công hội này có thể học tập cùng luyện dược sư cấp thấp, giao lưu với nhau, nếu ngươi có vấn đề gì thì có thể treo giải thưởng trong công hội, trong công hội cũng treo thưởng cho rất nhiều vấn đề mà người khác đề xuất, nếu Mộ thiếu gia ngươi trả lời được, thì sẽ lĩnh được tiền thưởng tương ứng..."

"Có tiền thưởng à?" Trong con ngươi Diệp Thạch có vài phần động tâm.

Trình Uyển Bạch không để ý tới Diệp Thạch, nhìn Mộ Thần, ân cần cười nói: "Mộ thiếu gia, ở đó có rất nhiều luyện dược sư cấp thấp đã đắm chìm trong luyện đan vài chục năm, trên tay bọn họ đều có lượng lớn phương thuốc cấp thấp, nếu ngươi tới đó thu thập phương thuốc, hẳn là làm ít công to."

"Thạch Đầu, ngươi muốn đi không?" Mộ Thần quay đầu, nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt nói: "Có thể đi!" Diệp Thạch tiến đến bên tai Mộ Thần, nói: "Có thể kiếm tiền đó!"


Mộ Thần cau mày, hình như Thạch Đầu rất lo hai người bọn họ sẽ biến thành quỷ nghèo! Kỳ thật hắn vẫn còn biết chừng mực.

Trình Uyển Bạch nhìn động tác thân mật giữa Diệp Thạch cùng Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần khác thường.

"Đa tạ tiểu thư chỉ điểm, có rảnh ta sẽ đi." Mộ Thần nói với Trình Uyển Bạch.

Trình Uyển Bạch không cho là đúng: "Đợi lúc rảnh thì không bằng đi bây giờ luôn, hôm nay đúng lúc công hội luyện dược sư cấp thấp tổ chức sự kiện giao lưu, Mộ thiếu gia sao không cùng ta đi xem một chút."

Mộ Thần cau mày, trong mắt hiện lên vài phần do dự.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần nói: "Đi đi, đi nhìn một chút đi."

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, chần chờ một chút mới gật đầu.

Trình Uyển Bạch nhíu mày nhìn Diệp Thạch, lúc nhìn về phía Mộ Thần, lại khôi phục biểu tình như hoa.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi theo Trình Uyển Bạch vào công hội luyện dược sư cấp thấp, Diệp Thạch ngạc nhiên hết nhìn đông lại nhìn tây.

Diệp Thạch phát hiện, trong công hội luyện dược sư có rất nhiều lão giả lớn tuổi, luyện dược sư nếu không có người dẫn dắt, thì rất khó đạt được thành tựu, rất nhiều luyện dược sư, đến tận cuối đời vẫn chỉ là luyện dược sư cấp một mà thôi.

"Trình tiểu thư, ngươi đã đến rồi. Vị này chính là...?" Thương Ngự nhíu mày, ngữ khí không tốt hỏi.

Trình Uyển Bạch hiển nhiên rất được hoan nghênh, vừa vào cửa, vài thiếu niên mặc quần áo luyện dược sư lập tức xúm lại phía nàng, ánh mắt của vài thiếu niên nhìn Mộ Thần không tốt lắm.

"Vị này chính là Mộ Thần, hắn vừa thông qua chứng thực luyện dược sư cấp hai, đã là luyện dược sư cấp hai rồi." Trình Uyển Bạch giới thiệu cho mấy người.

Nghe được lời của Trình Uyển Bạch, trên mặt vài thiếu niên nhất thời hiện lên ghen tị.

"Thì ra là Mộ thiếu! Hạnh ngộ." Thương Ngự miễn cưỡng cười cười với Mộ Thần.

"Hạnh ngộ." Mộ Thần thản nhiên gật đầu với Thương Ngự.

Thương Ngự híp mắt, hắn đã có thể luyện chế đan dược cấp hai, nhưng khi tiến hành chứng thực phải tiến hành tại công hội luyện dược sư, mỗi lần chứng thực chỉ có năm lần cơ hội luyện đan, Thương Ngự vẫn không thể thích ứng được hoàn cảnh thay đổi, hắn đến nay đã tiến hành ba lần chứng thực tại công hội luyện dược sư, nhưng vẫn như cũ không thể luyện được, còn lãng phí lượng lớn nguyên thạch.

"Thương Ngự, ngươi phải cố gắng lên! Mau mau trở thành luyện dược sư cấp hai nhé." Trình Uyển Bạch giơ giơ nắm tay, biểu thị nàng ủng hộ Thương Ngự.

Thương Ngự cười cười: "Mượn cát ngôn của Trình tiểu thư, ta sẽ."

Diệp Thạch thừa dịp thời điểm Trình Uyển Bạch bị người vây quanh, kéo Mộ Thần ra. "Ngươi quen biết nha đầu này lúc nào?" Ngữ khí Diệp Thạch không tốt lắm.

"Lúc trước trong công hội luyện dược sư, đụng phải nàng ở chỗ chứng thực." Mộ Thần nói.

Diệp Thạch nghiến răng, trừng mắt.

Mộ Thần nhéo nhéo mặt Diệp Thạch, nói: "Được rồi, ta không có quan hệ gì với nàng hết, đi thôi, chúng ta đi dạo."

Diệp Thạch gật đầu, đi theo Mộ Thần.

Đại khái là bởi vì công hội có sự kiện, trong công hội luyện dược sư cấp thấp hội tụ trên trăm vị luyện dược sư, rất nhiều luyện dược sư cấp thấp tốp năm tốp ba hội tụ cùng một chỗ đàm luận này nọ.

"Chào hai vị công tử, hai vị là lần đầu tiên tới phải không, ta có thể hỗ trợ gì không?" Một bạch y thị nữ hướng phía hai người đi tới hỏi.

Diệp Thạch không thể chờ đợi được mà nói: "Ta nghe nói bên các ngươi có thể kiếm tiền."

Bạch y thiếu nữ hơi hơi run rẩy khóe miệng, tươi cười cứng ngắc một chút, lập tức liền khôi phục như thường.

"Mời hai vị." Bạch y thiếu nữ dẫn Diệp Thạch cùng Mộ Thần đi tới trước một khối quang thạch, "Trên khối quang thạch này có rất nhiều nghi vấn do các luyện dược sư cấp thấp đề xuất, mặt sau của mỗi vấn đề đều có treo giải thưởng, chỉ cần ngươi giải đáp được câu hỏi, đợi chủ nhân đã ra đề mục chứng thật đáp án là đúng, vậy nguyên thạch sẽ thuộc về các ngươi?"

"Nếu như đáp án là đúng mà chủ nhân ra đề mục không nhận thì sao?" Diệp Thạch không yên lòng hỏi.

"Vấn đề này ngươi có thể yên tâm, công hội của chúng ta có vài vị luyện dược sư cao cấp bình thẩm, chỉ cần họ nghiệm chứng đáp án của ngài thông qua, có thể đưa nguyên thạch trước cho ngài." Bạch y thị nữ thản nhiên giải thích.

"Chúng ta phải đi ngay, vậy tiền sẽ giao cho chúng ta thế nào?" Diệp Thạch tiếp tục hỏi.

Bạch y thiếu nữ thần sắc như thường mà nói: "Cái này không phải vấn đề, ngươi có thể đăng kí một tài khoản ở đây và sẽ được nhận thẻ nguyên thạch, nguyên thạch có thể trực tiếp chuyển vào trong thẻ của các ngươi."

Diệp Thạch chớp chớp mắt, đi qua, nhỏ giọng nói với Mộ Thần: "Cái này không tồi đâu! Ta vừa mới xem qua quang thạch, thiệt nhiều đề mục treo giải thưởng đều là mấy trăm nguyên thạch, có cái còn hơn một ngàn, chỉ cần trả lời được, nguyên thạch này sẽ giống như nhặt không vậy."

Mộ Thần: "..."

Bạch y nữ tử nhìn Diệp Thạch, trong lòng khinh thường cười, trên quang thạch có nhiều đề mục treo giải rất cao, nhưng giải thưởng càng cao, cũng càng khó giải, tuy rằng mấy vấn đề này đều thuộc phạm trù đan dược cấp một, cấp hai, nhưng cho dù là luyện dược sư cấp ba, cấp bốn thập chí là cấp năm cũng rất khó giải quyết mấy vấn đề đó, nguyên thạch sao lại kiếm dễ như thế được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương