Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
-
Chương 22: Hiểu lầm
Đến khi Tô Hoài lau người cho Lục Viên xong, lại dọn dẹp đống bẩn thỉu do Lục Viên thải ra trên giường và quần áo, cuối cùng thu dọn đồ ăn xong thì trời cũng đã vào đêm.
Buổi trưa, cơm còn chưa kịp ăn thì bị Cột kéo vào trấn, bị gây sức ép một phen, đem được Lục Viên về nhà, đến tối này cũng không được yên, quả thật Tô Hoài mệt rã rời. Vừa mệt lại vừa có men rượu rất dễ buồn ngủ, mà khi buồn ngủ thì chẳng thể làm được gì nhiều nữa, Tô Hoài trực tiếp xốc chăn nằm bên cạnh Lục Viên, cứ nghĩ chỉ cần ngả đầu là ngủ ngay, nào đâu Tô Hoài lại ngủ chẳng được.
Nghiêng đầu, một đầu đầy tóc mềm mềm mượt mượt ngay dưới mí mắt, cái tên Tiểu Viên thật cũng biết hơi ấm áp nơi ai đó, mơ mơ màng màng hướng ngực hắn cọ cọ lại dụi dụi. Đánh một giấc ngủ say mèn, miệng lại càu nhàu gì đó, Tô Hoài còn nghe được láng máng gì mà “Không sinh đâu phá sạch” linh tinh.
Cứ thế không muốn sinh sao?
Nếu bị lùng bắt vì tội dâm loạn, đứa bé này không phải chứng cứ tội phạm thì cũng là một cục nợ. Phiền toái lớn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc thì còn tâm trí đâu mà quan tâm được phiền toái nhỏ? Ngẫm lại phá sạch cũng sáng suốt.
Nhưng giờ y còn lơ tơ mơ chẳng hiểu gì, một lần xúc động giết đứa bé, sau này có một ngày nhớ lại chuyện đã qua, liệu có hối hận
Chau mày nhìn Lục Viên vì men say mà mặt thoáng hồng ửng, lòng hắn bỗng nổi lên ớn lạnh.
Lại nói lại, hắn có cần đứng ở góc độ của tên phiền phức này mà suy nghĩ đến suy nghĩ đi cho y không?
“Quả nhiên là nên ngủ thôi, mệt quá não cũng bất thường!” – đẩy đầu Lục Viên ra, Tô Hoài tìm một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt ngủ.
***
Mùa đông đêm thường dài hơn ngày, sáng sớm lại rất lạnh, hai người rúc vào ổ chăn ấm áp, giường lò âm ỉ nóng lại càng thoải mái mê người. Tô Hoài vốn định ngủ thêm tý nữa, cơ mà mới sáng ra mà cửa không biết bị tên hâm dở nào đó đập “thình thình thình” liên hồi.
“Ai đấy!” – tùy tiện khoác thêm một lớp áo bông, Tô Hoài lết lết giày ra mở cửa, vừa mở đã ngây cả người: “Ngại quá, nhầm nhà rồi.” – sắc mặt sầm xuống, bật người đóng cửa.
“A! Tiểu thiếu gia, là tôi đây mà! Ai nha~ kẹp tay ta rồi”
Khóe miệng Tô Hoài giật giật, thả tay, cánh cửa gỗ “chi nha” mở ra, một già một trẻ lập tức xông vào, cười một nụ cười tươi rói với Tô Hoài.
“Hoa thúc, Hoa Tử, lão già kia lại muốn gì đây?”
“Hừ —– thằng con chết toi! Mày gọi ai là lão già đấy! Nhiều năm vậy mà một chút tiến bộ cũng không có! Tao đến cũng không phải tìm mày! Tao đến nhìn cháu nội tao!” – cửa gỗ “Bang” một tiếng, một bên cánh cửa bị người đá bật vào, một lão nhân cứng đầu dáng gầy gầy không cao bước vào, trừng trừng nhìn Tô Hoài, hung hăng vênh váo hếch đầu một cái: “Lão Hoa, ở đâu?”
“Lão gia, chính là căn phòng trước mặt ngài này” – lão Hoa đầu chỉ đường cho Tô lão gia, tiện thể trúng một đao sắc lém từ mắt Tô Hoài.
“Cha sao cha lại run vậy?”
“Khụ khụ hà hà”
Lục Viên đang ngủ say, lơ mơ trong mộng nghe tiếng chó sủa, càu nhàu mấy câu, trở mình muốn ngủ tiếp, sờ sờ chỗ bên cạnh thấy trống trơn, ổ chăn cũng không ấm nữa. Lục Viên nhăn nhó, từ từ mở mắt.
Phanh —–
Cánh cửa phòng bị mở mạnh ra, mặt Lục Viên càng nhăn lại, lôi chăn lẩm bẩm: “Tô đại ca, sao huynh dậy sớm vậy”
Quần áo Lục Viên tối qua bị nôn bẩn, Tô Hoài lột ra giặt sạch, sau đó lại lau người cho y, cũng lười mặc quần áo cho y, khoác cho mỗi cái áo trong rồi nhét vào chăn ngủ. Lúc này Lục Viên ôm chăn bông, quần áo vì ngủ mà lộn xộn, một bên cánh tay với bả vai đều lộ ra ngoài, nếu không phải dáng người cao cao, thật sự là xuân sắc khôn cùng.
“Lão Hoa, không phải ông nói tiểu tử kia là ca nhi sao? Này rõ ràng là một nam nhân mà!” – nhìn chằm chằm Lục Viên một thân quần áo xộc xệch quấn chăn trên giường, vai Tô lão gia có chút run rẩy.
“Lão gia, đúng là một tiểu ca nhi đấy, tuy rằng dáng người có hơi cao, nhưng chính tiểu Hoa Tử thấy thắt lưng nó có một vết bớt, lại còn màu đỏ tươi” – lão Hoa đầu vừa nói xong, chẳng biết sao không khí trong phòng đột nhiên lạnh xuống, run rẩy lắc lắc đầu, nói tiếp: “Hơn nữa, hôm qua tôi thấy thiếu gia lên trấn tay mua thuốc phá thai”
“Lão gia, thuốc phá thai còn đây nè! May mà chưa có uống!” – đang nói, Hoa Tử cầm thang thuốc còn chưa tháo dây đưa cho Tô lão gia xem.
Sắc mặt Tô lão gia trầm xuống, cầm cũng chưa cầm đã lập tức quát: “Đúng là muốn phá cháu đích tôn của ta đây mà, ngươi lập tức ném ngay đi cho ta! Thật đúng là đồ bất hiếu” – cơn tức giận xông thẳng nên não, Tô lão gia hung tợn nhìn chằm chằm Tô Hoài, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng: “Nghiệt tử! Ngay cả con của mình mà mày cũng xuống tay được! Lương tâm mày ném cho chó ăn rồi hả? Tao nói cho mày biết, ai dám động đến đại tôn tử của tao, tao đập chết hắn trước!”
Nói xong, Tô lão gia tiện ngay cây trượng trong tay giơ lên đánh Tô Hoài, may mà lão Hoa đầu cùng Hoa Tử chạy ra ngăn kịp, vừa cầu tình vừa khuyên can, trong phòng rối loạn hết cả.
Thạch Hà thôn là một thôn nhỏ, các nhà lại san sát nhau, nhà ai cũng đừng mong giấu được chuyện gì. Mới sáng sớm Tô lão gia đến cửa làm loạn, chẳng mất nhiều thời gian, chuyện đã truyền khắp con cùng ngõ hẻm, không ai trong thôn là không biết. Ngay cửa nhà Tô gia đã đầy chóc người, đây bảy đại a sao kia tám đại ca nhi đứng hóng náo nhiệt, lời ra tiếng vào cũng không ngớt.
Sắc mặt Tô Hoài đã từ xanh biến thành đen, vẫn nín nhịn không phát tác, trực tiếp đến bên giường lò, khoác ác bông lên người Lục Viên còn đang đần ra.
“Tô đại ca, đây là”
“Mặc quần áo trước đi.”
Bên này Lục Viên mặc quần áo, bên kia Tô lão gia đã được lão Hoa đầu đỡ ngồi xuống, Hoa Tử rất tự nhiên mang một chén trà đến áp cơn tức của Tô lão gia.
“Cha, chuyện này không như người tưởng đâu, người cứ về trước đi, ta sẽ về giải thích sau.”
“Mày thì có cái gì mà nói, giờ nói luôn cho rõ ràng đi!” – ghế còn chưa kịp nóng, Tô lão gia đã kích động đứng lên, “Tô gia chúng ta không bao giờ chấp nhận cho loại nghiệp chướng bội tình bạc nghĩa! Cho dù đứa bé này trông có hơi khó coi, mày cũng đừng mơ đến chuyện làm người ta lớn bụng rồi buông tay! Hôm nay tao đến đây để làm chủ cho cháu đích tôn của tao! Dù mày có muốn về hay không thì đứa bé này nhất định phải theo tao về!”
Nói đến đây, Lục Viên có ngu cũng hiểu được, té ra là ông lão hiểu nhầm y với Tô Hoài!
Chỉnh chu quần áo, Lục Viên đứng dậy, nhanh ra hòa giải: “Thưa bác, ngài hiểu nhầm rồi, ta với Tô đại ca không phải”
“Không phải gì mà không phải? Giường cũng ngủ chung rồi, chẳng lẽ thằng nghiệt tử này ngay cả danh phận cũng chưa cho con sao!” – không nghe giải thích xong, mới đến đấy đã làm Tô lão gia phát hỏa, cầm gậy đánh Tô Hoài.
“Không phải không phải! Bác à, ta muốn nói là đứa bé này không phải con của Tô Hoài!”
“Không phải của nó thì của ai? Cái tên vô liêm sỉ này có thể nuôi con của thằng khác sao? Các ngươi đừng tưởng rằng lấy đại một cái cớ là có thể phá đại tôn tử của ta! Hôm nay có ta ở đây, trừ phi ta chết, ai cũng đừng hòng động vào đại tôn tử của ta!”
“Nhưng”
“Được rồi, Tiểu Viên.” – Lục Viên còn muốn giải thích đã bị Tô Hoài kéo lại, che miệng y, chuyển hướng Tô lão gia, “Cha, người cứ ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Tiểu Viên.”
Nói xong mà Tô lão gia vẫn bất động, liền bổ sung một câu: “Ta cam đoạn, không động vào đứa bé trong bụng hắn.”
Tô lão gia nghe xong câu này mới thoáng thả lỏng, cùng lão Hoa đầu và Hoa Tử ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại, Tô Hoài đã thở dài, rồi bình tĩnh đỡ Lục Viên ngồi xuống.
“Tiểu Viên, ngươi tính làm sao đây?”
“Cái gì mà làm sao? Đương nhiên là phải giải thích rõ ràng với Tô lão gia rồi! Cũng không thể để huynh thay ta chịu tiếng xấu được!” – Lục Viên nói theo lý thường.
Tô Hoài lại thở dài, trưng một vẻ bất đắc dĩ, “Ta tự nhiên có thể giải thích, nhưng ngươi thì sao? Ông ta đã nháo loạn thế rồi, giờ trong ngoài Thạch Hà thôn ai mà không biết ngươi là một ca nhi đã hoài thai, nếu ta không nhận, vậy ngươi tính phải xử lý nó thế nào? Thừa nhận ngươi không phải nam nhân, lại còn có hài tử sao? Ngươi lại muốn bị quan phủ bắt vì tội dâm loạn sao? Muốn chịu Diệp Quả một lần nữa sao?”
Ngữ khí Tô Hoài không mất kiên nhẫn hay lạnh lùng như ngày thường, mà rất chân thành, thật sự suy nghĩ thay cho Lục Viên, nhưng càng thế, Lục Viên lại càng áy náy.
“Tô đại ca huynh nghiêm trọng hóa vấn đề thôi!” – nhẹ cười, Lục Viên ra vẻ bình tĩnh, vỗ nhẹ bàn tay Tô Hoài, “Có thể có chuyện gì chứ! Cùng lắm là ta giải thích rồi phá thai là xong, không còn chứng cứ chẳng phải sao? Người trong thôn thì chỉ cần nói tốt sẽ không đến nỗi hận ra mà báo quan đâu! Huynh yên tâm, huynh đã chiếu cố ta vậy, ta cũng không thể rước thêm phiền phức cho huynh nữa! Cha huynh cứ giao cho ta, ta rất giỏi dỗ mấy bậc trên đấy!”
Nói xong còn vỗ vai Tô Hoài, Lục Viên đứng dậy muốn ra ngoài, rồi lại bị Tô Hoài nắm chặt cổ tay.
“Ngươi muốn gánh mấy lời ra tiếng vào ấy trên lưng cả đời sao?”
“Ha Có gì đâu, huynh xem ta ngoài cái thân không phải đàn ông chân chính ra còn có gì mà không chịu nổi đâu?”
“Không phải ngươi muốn giấu thân phận ca nhi, muốn để mọi người coi như là nam nhân sao?”
“A cũng chẳng thể giấu cả đời được, dù sao giờ cũng lộ rồi, vậy cứ cho nó lộ đi! Tô đại ca, ta chịu được!”
“” – nhìn Lục Viên gật đầu ra vẻ thoải mái, mày Tô Hoài lại càng nhíu chặt hơn, cũng nắm chặt cổ tay Lục Viên hơn, chậm rãi nói: “Ta phụ trách!”
“Hả?”
“Làm lộ thân phận ca nhi của ngươi là ta sai, ta sẽ phụ trách, Tiểu Viên, theo ta về nhà đi.”
Buổi trưa, cơm còn chưa kịp ăn thì bị Cột kéo vào trấn, bị gây sức ép một phen, đem được Lục Viên về nhà, đến tối này cũng không được yên, quả thật Tô Hoài mệt rã rời. Vừa mệt lại vừa có men rượu rất dễ buồn ngủ, mà khi buồn ngủ thì chẳng thể làm được gì nhiều nữa, Tô Hoài trực tiếp xốc chăn nằm bên cạnh Lục Viên, cứ nghĩ chỉ cần ngả đầu là ngủ ngay, nào đâu Tô Hoài lại ngủ chẳng được.
Nghiêng đầu, một đầu đầy tóc mềm mềm mượt mượt ngay dưới mí mắt, cái tên Tiểu Viên thật cũng biết hơi ấm áp nơi ai đó, mơ mơ màng màng hướng ngực hắn cọ cọ lại dụi dụi. Đánh một giấc ngủ say mèn, miệng lại càu nhàu gì đó, Tô Hoài còn nghe được láng máng gì mà “Không sinh đâu phá sạch” linh tinh.
Cứ thế không muốn sinh sao?
Nếu bị lùng bắt vì tội dâm loạn, đứa bé này không phải chứng cứ tội phạm thì cũng là một cục nợ. Phiền toái lớn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc thì còn tâm trí đâu mà quan tâm được phiền toái nhỏ? Ngẫm lại phá sạch cũng sáng suốt.
Nhưng giờ y còn lơ tơ mơ chẳng hiểu gì, một lần xúc động giết đứa bé, sau này có một ngày nhớ lại chuyện đã qua, liệu có hối hận
Chau mày nhìn Lục Viên vì men say mà mặt thoáng hồng ửng, lòng hắn bỗng nổi lên ớn lạnh.
Lại nói lại, hắn có cần đứng ở góc độ của tên phiền phức này mà suy nghĩ đến suy nghĩ đi cho y không?
“Quả nhiên là nên ngủ thôi, mệt quá não cũng bất thường!” – đẩy đầu Lục Viên ra, Tô Hoài tìm một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt ngủ.
***
Mùa đông đêm thường dài hơn ngày, sáng sớm lại rất lạnh, hai người rúc vào ổ chăn ấm áp, giường lò âm ỉ nóng lại càng thoải mái mê người. Tô Hoài vốn định ngủ thêm tý nữa, cơ mà mới sáng ra mà cửa không biết bị tên hâm dở nào đó đập “thình thình thình” liên hồi.
“Ai đấy!” – tùy tiện khoác thêm một lớp áo bông, Tô Hoài lết lết giày ra mở cửa, vừa mở đã ngây cả người: “Ngại quá, nhầm nhà rồi.” – sắc mặt sầm xuống, bật người đóng cửa.
“A! Tiểu thiếu gia, là tôi đây mà! Ai nha~ kẹp tay ta rồi”
Khóe miệng Tô Hoài giật giật, thả tay, cánh cửa gỗ “chi nha” mở ra, một già một trẻ lập tức xông vào, cười một nụ cười tươi rói với Tô Hoài.
“Hoa thúc, Hoa Tử, lão già kia lại muốn gì đây?”
“Hừ —– thằng con chết toi! Mày gọi ai là lão già đấy! Nhiều năm vậy mà một chút tiến bộ cũng không có! Tao đến cũng không phải tìm mày! Tao đến nhìn cháu nội tao!” – cửa gỗ “Bang” một tiếng, một bên cánh cửa bị người đá bật vào, một lão nhân cứng đầu dáng gầy gầy không cao bước vào, trừng trừng nhìn Tô Hoài, hung hăng vênh váo hếch đầu một cái: “Lão Hoa, ở đâu?”
“Lão gia, chính là căn phòng trước mặt ngài này” – lão Hoa đầu chỉ đường cho Tô lão gia, tiện thể trúng một đao sắc lém từ mắt Tô Hoài.
“Cha sao cha lại run vậy?”
“Khụ khụ hà hà”
Lục Viên đang ngủ say, lơ mơ trong mộng nghe tiếng chó sủa, càu nhàu mấy câu, trở mình muốn ngủ tiếp, sờ sờ chỗ bên cạnh thấy trống trơn, ổ chăn cũng không ấm nữa. Lục Viên nhăn nhó, từ từ mở mắt.
Phanh —–
Cánh cửa phòng bị mở mạnh ra, mặt Lục Viên càng nhăn lại, lôi chăn lẩm bẩm: “Tô đại ca, sao huynh dậy sớm vậy”
Quần áo Lục Viên tối qua bị nôn bẩn, Tô Hoài lột ra giặt sạch, sau đó lại lau người cho y, cũng lười mặc quần áo cho y, khoác cho mỗi cái áo trong rồi nhét vào chăn ngủ. Lúc này Lục Viên ôm chăn bông, quần áo vì ngủ mà lộn xộn, một bên cánh tay với bả vai đều lộ ra ngoài, nếu không phải dáng người cao cao, thật sự là xuân sắc khôn cùng.
“Lão Hoa, không phải ông nói tiểu tử kia là ca nhi sao? Này rõ ràng là một nam nhân mà!” – nhìn chằm chằm Lục Viên một thân quần áo xộc xệch quấn chăn trên giường, vai Tô lão gia có chút run rẩy.
“Lão gia, đúng là một tiểu ca nhi đấy, tuy rằng dáng người có hơi cao, nhưng chính tiểu Hoa Tử thấy thắt lưng nó có một vết bớt, lại còn màu đỏ tươi” – lão Hoa đầu vừa nói xong, chẳng biết sao không khí trong phòng đột nhiên lạnh xuống, run rẩy lắc lắc đầu, nói tiếp: “Hơn nữa, hôm qua tôi thấy thiếu gia lên trấn tay mua thuốc phá thai”
“Lão gia, thuốc phá thai còn đây nè! May mà chưa có uống!” – đang nói, Hoa Tử cầm thang thuốc còn chưa tháo dây đưa cho Tô lão gia xem.
Sắc mặt Tô lão gia trầm xuống, cầm cũng chưa cầm đã lập tức quát: “Đúng là muốn phá cháu đích tôn của ta đây mà, ngươi lập tức ném ngay đi cho ta! Thật đúng là đồ bất hiếu” – cơn tức giận xông thẳng nên não, Tô lão gia hung tợn nhìn chằm chằm Tô Hoài, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng: “Nghiệt tử! Ngay cả con của mình mà mày cũng xuống tay được! Lương tâm mày ném cho chó ăn rồi hả? Tao nói cho mày biết, ai dám động đến đại tôn tử của tao, tao đập chết hắn trước!”
Nói xong, Tô lão gia tiện ngay cây trượng trong tay giơ lên đánh Tô Hoài, may mà lão Hoa đầu cùng Hoa Tử chạy ra ngăn kịp, vừa cầu tình vừa khuyên can, trong phòng rối loạn hết cả.
Thạch Hà thôn là một thôn nhỏ, các nhà lại san sát nhau, nhà ai cũng đừng mong giấu được chuyện gì. Mới sáng sớm Tô lão gia đến cửa làm loạn, chẳng mất nhiều thời gian, chuyện đã truyền khắp con cùng ngõ hẻm, không ai trong thôn là không biết. Ngay cửa nhà Tô gia đã đầy chóc người, đây bảy đại a sao kia tám đại ca nhi đứng hóng náo nhiệt, lời ra tiếng vào cũng không ngớt.
Sắc mặt Tô Hoài đã từ xanh biến thành đen, vẫn nín nhịn không phát tác, trực tiếp đến bên giường lò, khoác ác bông lên người Lục Viên còn đang đần ra.
“Tô đại ca, đây là”
“Mặc quần áo trước đi.”
Bên này Lục Viên mặc quần áo, bên kia Tô lão gia đã được lão Hoa đầu đỡ ngồi xuống, Hoa Tử rất tự nhiên mang một chén trà đến áp cơn tức của Tô lão gia.
“Cha, chuyện này không như người tưởng đâu, người cứ về trước đi, ta sẽ về giải thích sau.”
“Mày thì có cái gì mà nói, giờ nói luôn cho rõ ràng đi!” – ghế còn chưa kịp nóng, Tô lão gia đã kích động đứng lên, “Tô gia chúng ta không bao giờ chấp nhận cho loại nghiệp chướng bội tình bạc nghĩa! Cho dù đứa bé này trông có hơi khó coi, mày cũng đừng mơ đến chuyện làm người ta lớn bụng rồi buông tay! Hôm nay tao đến đây để làm chủ cho cháu đích tôn của tao! Dù mày có muốn về hay không thì đứa bé này nhất định phải theo tao về!”
Nói đến đây, Lục Viên có ngu cũng hiểu được, té ra là ông lão hiểu nhầm y với Tô Hoài!
Chỉnh chu quần áo, Lục Viên đứng dậy, nhanh ra hòa giải: “Thưa bác, ngài hiểu nhầm rồi, ta với Tô đại ca không phải”
“Không phải gì mà không phải? Giường cũng ngủ chung rồi, chẳng lẽ thằng nghiệt tử này ngay cả danh phận cũng chưa cho con sao!” – không nghe giải thích xong, mới đến đấy đã làm Tô lão gia phát hỏa, cầm gậy đánh Tô Hoài.
“Không phải không phải! Bác à, ta muốn nói là đứa bé này không phải con của Tô Hoài!”
“Không phải của nó thì của ai? Cái tên vô liêm sỉ này có thể nuôi con của thằng khác sao? Các ngươi đừng tưởng rằng lấy đại một cái cớ là có thể phá đại tôn tử của ta! Hôm nay có ta ở đây, trừ phi ta chết, ai cũng đừng hòng động vào đại tôn tử của ta!”
“Nhưng”
“Được rồi, Tiểu Viên.” – Lục Viên còn muốn giải thích đã bị Tô Hoài kéo lại, che miệng y, chuyển hướng Tô lão gia, “Cha, người cứ ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Tiểu Viên.”
Nói xong mà Tô lão gia vẫn bất động, liền bổ sung một câu: “Ta cam đoạn, không động vào đứa bé trong bụng hắn.”
Tô lão gia nghe xong câu này mới thoáng thả lỏng, cùng lão Hoa đầu và Hoa Tử ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại, Tô Hoài đã thở dài, rồi bình tĩnh đỡ Lục Viên ngồi xuống.
“Tiểu Viên, ngươi tính làm sao đây?”
“Cái gì mà làm sao? Đương nhiên là phải giải thích rõ ràng với Tô lão gia rồi! Cũng không thể để huynh thay ta chịu tiếng xấu được!” – Lục Viên nói theo lý thường.
Tô Hoài lại thở dài, trưng một vẻ bất đắc dĩ, “Ta tự nhiên có thể giải thích, nhưng ngươi thì sao? Ông ta đã nháo loạn thế rồi, giờ trong ngoài Thạch Hà thôn ai mà không biết ngươi là một ca nhi đã hoài thai, nếu ta không nhận, vậy ngươi tính phải xử lý nó thế nào? Thừa nhận ngươi không phải nam nhân, lại còn có hài tử sao? Ngươi lại muốn bị quan phủ bắt vì tội dâm loạn sao? Muốn chịu Diệp Quả một lần nữa sao?”
Ngữ khí Tô Hoài không mất kiên nhẫn hay lạnh lùng như ngày thường, mà rất chân thành, thật sự suy nghĩ thay cho Lục Viên, nhưng càng thế, Lục Viên lại càng áy náy.
“Tô đại ca huynh nghiêm trọng hóa vấn đề thôi!” – nhẹ cười, Lục Viên ra vẻ bình tĩnh, vỗ nhẹ bàn tay Tô Hoài, “Có thể có chuyện gì chứ! Cùng lắm là ta giải thích rồi phá thai là xong, không còn chứng cứ chẳng phải sao? Người trong thôn thì chỉ cần nói tốt sẽ không đến nỗi hận ra mà báo quan đâu! Huynh yên tâm, huynh đã chiếu cố ta vậy, ta cũng không thể rước thêm phiền phức cho huynh nữa! Cha huynh cứ giao cho ta, ta rất giỏi dỗ mấy bậc trên đấy!”
Nói xong còn vỗ vai Tô Hoài, Lục Viên đứng dậy muốn ra ngoài, rồi lại bị Tô Hoài nắm chặt cổ tay.
“Ngươi muốn gánh mấy lời ra tiếng vào ấy trên lưng cả đời sao?”
“Ha Có gì đâu, huynh xem ta ngoài cái thân không phải đàn ông chân chính ra còn có gì mà không chịu nổi đâu?”
“Không phải ngươi muốn giấu thân phận ca nhi, muốn để mọi người coi như là nam nhân sao?”
“A cũng chẳng thể giấu cả đời được, dù sao giờ cũng lộ rồi, vậy cứ cho nó lộ đi! Tô đại ca, ta chịu được!”
“” – nhìn Lục Viên gật đầu ra vẻ thoải mái, mày Tô Hoài lại càng nhíu chặt hơn, cũng nắm chặt cổ tay Lục Viên hơn, chậm rãi nói: “Ta phụ trách!”
“Hả?”
“Làm lộ thân phận ca nhi của ngươi là ta sai, ta sẽ phụ trách, Tiểu Viên, theo ta về nhà đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook