Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
-
Quyển 2 - Chương 42: Nội bộ Công Hội
/Thị Trấn Xanh/, khu số 8.
Phòng Hội trưởng của Công Hội rất yên ắng. Bên ngoài mặc dù đang hỗn loạn, nhưng trong Tòa Thị Chính của Công Hội vẫn như không có gì xảy ra.
- Quân đội đã xuất phát rồi chứ?
- Đều đã rời khỏi.
- Tốt!
Cửa mở. Người phụ nữ đi vào phòng, một người phụ nữ quyến rũ. Bà ta yên lặng đứng một phía. Người đàn ông đứng tuổi đang đứng cạnh bàn liếc nhìn qua một cái. Người trẻ tuổi đứng gần đó lén nhìn qua, sau đó lập tức xin phép rời đi. Người phụ nữ nhìn theo, đợi khi cửa đóng lại mới cất bước tiến tới gần.
- Lâm Đạt Sa.
Lâm Đạt Sa cười một tiếng.
- Ngài hội trưởng, ngài có việc gì sao?
Người đàn ông quay lại. Trên khuôn mặt ông đầy nghiêm nghị.
- Lâm Đạt Sa, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì.
Lâm Đạt Sa tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó mị hoặc cười một tiếng. Bà ta đưa tay khoác vai người đàn ông.
- Ngài hội trưởng, tôi có làm gì đâu chứ~~
Người đàn ông hất tay bà ta ra.
- Tốt nhất là nên an phận.
Lâm Đạt Sa cười nhạt một tiếng. Ngón tay sờ đôi môi đỏ mọng, bà ta đưa mắt quỷ dị nhìn người đàn ông trước mặt.
- Tôi hiện tại không có làm cái gì cả, chỉ là đang tìm kiếm thiết kế đầu tiên của Ải Hoang Phế để cho vào bộ sưu tập thôi.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, không có vẻ tin tưởng. Ông ta ngồi xuống ghế.
- Đại loạn lần này tính thế nào?
Lâm Đạt Sa nhún vai.
- Tôi có thể làm được gì đây?
Người đàn ông đưa mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Đạt Sa, sau đó cũng không nói gì thêm. Lâm Đạt Sa cười một tiếng.
- Vậy chúng ta phải làm gì đây?
Người đàn ông thở dài.
- Chỉ có thể tạm cứu trợ người dân, sau đó tìm cách giải quyết. Robot hiện tại có quá nhiều, tiêu diệt không thể thực hiện trong một sớm một chiều được.
- Dạ Sở Hiên thì thế nào? - Lâm Đạt Sa chợt nói.
- Hả?
Người đàn ông giật mình, nhìn qua.
- Dạ Sở Hiên?
- Phải.
Người đàn ông lắc đầu.
- Sẽ không đâu. Sự việc năm đó cậu ta vẫn còn để trong lòng.
- Vậy sao...?
Người đàn ông gật đầu. Lâm Đạt Sa cười, bước ra phía cửa.
- Tôi sẽ thử nói chuyện với nó. Dù sao theo lý mà nói nó vẫn phải gọi tôi một tiếng dì. Biết đâu nó sẽ nghe.
Người đàn ông yên lặng một lúc sau.
- Nhờ cô vậy.
- Việc nên làm. Phải rồi, có thể cho tôi mượn một nhánh tuần tra an ninh không? Bây giờ ra ngoài hơi nguy hiểm.
- Tùy cô.
Lâm Đạt Sa mở cửa rời đi. Người đàn ông quay mặt đi, nhìn qua cửa sổ. Ông ta cười lạnh một tiếng.
- Dạ Sở Hiên à. Đến cuối cùng vẫn chọn đối địch phải không?
Phía bên ngoài cửa, Lâm Đạt Sa dựa lưng vào tường. Bà ta khẽ cười.
- Nghe thấy rồi nhé.
Bà ta quay gót rời đi. Trong bóng tối một người bước ra. Phía sau thêm một người khác. Cũng không rõ là ai, chỉ nghe đoạn hội thoại:
- Chà, đại loạn.
- Sở Tần Ly, tốt rồi phải không?
- Hừ, Lâm Đạt Sa đó không phải tầm thường đâu. Cứ giết cô ta đi. Dạ Sở Hiên mất cô ta là một mất mát lớn đấy.
- Như ý cô.
- Hừ.
Hai thân ảnh quay người rời đi. Ở một nơi nào đó, ánh đỏ lóe lên rồi vụt tắt.
Phòng Hội trưởng của Công Hội rất yên ắng. Bên ngoài mặc dù đang hỗn loạn, nhưng trong Tòa Thị Chính của Công Hội vẫn như không có gì xảy ra.
- Quân đội đã xuất phát rồi chứ?
- Đều đã rời khỏi.
- Tốt!
Cửa mở. Người phụ nữ đi vào phòng, một người phụ nữ quyến rũ. Bà ta yên lặng đứng một phía. Người đàn ông đứng tuổi đang đứng cạnh bàn liếc nhìn qua một cái. Người trẻ tuổi đứng gần đó lén nhìn qua, sau đó lập tức xin phép rời đi. Người phụ nữ nhìn theo, đợi khi cửa đóng lại mới cất bước tiến tới gần.
- Lâm Đạt Sa.
Lâm Đạt Sa cười một tiếng.
- Ngài hội trưởng, ngài có việc gì sao?
Người đàn ông quay lại. Trên khuôn mặt ông đầy nghiêm nghị.
- Lâm Đạt Sa, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì.
Lâm Đạt Sa tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó mị hoặc cười một tiếng. Bà ta đưa tay khoác vai người đàn ông.
- Ngài hội trưởng, tôi có làm gì đâu chứ~~
Người đàn ông hất tay bà ta ra.
- Tốt nhất là nên an phận.
Lâm Đạt Sa cười nhạt một tiếng. Ngón tay sờ đôi môi đỏ mọng, bà ta đưa mắt quỷ dị nhìn người đàn ông trước mặt.
- Tôi hiện tại không có làm cái gì cả, chỉ là đang tìm kiếm thiết kế đầu tiên của Ải Hoang Phế để cho vào bộ sưu tập thôi.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, không có vẻ tin tưởng. Ông ta ngồi xuống ghế.
- Đại loạn lần này tính thế nào?
Lâm Đạt Sa nhún vai.
- Tôi có thể làm được gì đây?
Người đàn ông đưa mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Đạt Sa, sau đó cũng không nói gì thêm. Lâm Đạt Sa cười một tiếng.
- Vậy chúng ta phải làm gì đây?
Người đàn ông thở dài.
- Chỉ có thể tạm cứu trợ người dân, sau đó tìm cách giải quyết. Robot hiện tại có quá nhiều, tiêu diệt không thể thực hiện trong một sớm một chiều được.
- Dạ Sở Hiên thì thế nào? - Lâm Đạt Sa chợt nói.
- Hả?
Người đàn ông giật mình, nhìn qua.
- Dạ Sở Hiên?
- Phải.
Người đàn ông lắc đầu.
- Sẽ không đâu. Sự việc năm đó cậu ta vẫn còn để trong lòng.
- Vậy sao...?
Người đàn ông gật đầu. Lâm Đạt Sa cười, bước ra phía cửa.
- Tôi sẽ thử nói chuyện với nó. Dù sao theo lý mà nói nó vẫn phải gọi tôi một tiếng dì. Biết đâu nó sẽ nghe.
Người đàn ông yên lặng một lúc sau.
- Nhờ cô vậy.
- Việc nên làm. Phải rồi, có thể cho tôi mượn một nhánh tuần tra an ninh không? Bây giờ ra ngoài hơi nguy hiểm.
- Tùy cô.
Lâm Đạt Sa mở cửa rời đi. Người đàn ông quay mặt đi, nhìn qua cửa sổ. Ông ta cười lạnh một tiếng.
- Dạ Sở Hiên à. Đến cuối cùng vẫn chọn đối địch phải không?
Phía bên ngoài cửa, Lâm Đạt Sa dựa lưng vào tường. Bà ta khẽ cười.
- Nghe thấy rồi nhé.
Bà ta quay gót rời đi. Trong bóng tối một người bước ra. Phía sau thêm một người khác. Cũng không rõ là ai, chỉ nghe đoạn hội thoại:
- Chà, đại loạn.
- Sở Tần Ly, tốt rồi phải không?
- Hừ, Lâm Đạt Sa đó không phải tầm thường đâu. Cứ giết cô ta đi. Dạ Sở Hiên mất cô ta là một mất mát lớn đấy.
- Như ý cô.
- Hừ.
Hai thân ảnh quay người rời đi. Ở một nơi nào đó, ánh đỏ lóe lên rồi vụt tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook