Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
-
Quyển 1 - Chương 94: Rút khỏi vòng chiến
/Thành Phố Khởi Nguyên/, khu số 8.
Dạ Sở Hiên cầm trong tay một ly nước nho bốc lên hơi nóng, nhàn hạ nhìn màn hình.
- Chúng ta đứng bên ngoài như vậy sao? - Tả Y Y lo lắng, tay siết chặt ly nước.
Dạ Sở Hiên gật đầu.
- Chuyện nên làm chúng ta đã làm rồi, cảnh báo cũng đã cảnh báo rồi, từ nay về sau cứ an phận làm công dân bình thường là được.
- Vừa hay lại tấn công KM, em sợ chuyện này không đơn giản chỉ là xâm chiếm.
Nghe lời nói của Khâu Thiết Hàn, Dạ Sở Hiên khẽ cười như không. Anh đưa tay chà xát chiếc ly trên tay, mắt sâu sắc.
- Cậu tưởng anh không nhìn ra sao? Đánh chiếm Đại lục địa là giả, hủy diệt Hạ gia và KM mới là thật. - Anh hơi dừng lại, sau đó tựa vào sau ghế - Mà, có lẽ thật sự là có ý muốn xâm chiếm Đại lục địa...
Tả Y Y nhìn màn hình, mày nhíu chặt.
- Chiến tranh thế này chỉ tội cho người dân mà thôi...
La Tử Ân gật đầu.
- Không ngờ sau khi con người chuyển cư đến hành tinh khác, thiết lập kết cấu thế giới khác, nhưng cũng xảy ra một cái Chiến tranh thế giới.
- Sẽ có cái thứ hai ngay thôi. - Dạ Sở Hiên chen vào một câu, sau đó im lặng.
Không khí nặng nề, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ màn hình. Không ai nói gì, mỗi người tự chìm vào một suy nghĩ của riêng mình. Đột nhiên Dạ Sở Hiên lên tiếng:
- Cuối tuần là sinh nhật của Tiểu Kỳ rồi.
Tả Y Y nhìn qua.
- Cuối tuần? Phải rồi, em cũng không chú ý ngày tháng.
- Anh có ý gì sao? - Lã Phí Điềm nhíu mày.
Dạ Sở Hiên cười cười.
- Tiểu Kỳ ở lâu trong nhà sẽ buồn chán, chúng ta cũng lâu rồi chưa ra ngoài. Nhân dịp này cùng nhau đi ăn chơi một hôm. Thế nào hả?
La Tử Ân cười, đánh vai Dạ Sở Hiên.
- Nói hay lắm, người anh em. Đúng là lâu rồi chưa có ra ngoài.
Tả Y Y nhíu mày.
- Như vậy chi tiêu của tháng này...
Lưu Giai Từ ngán ngẩm nhìn Tả Y Y, ngắt lời:
- Đủ rồi đó Y Y. Em càng ngày càng giống bà mẹ trẻ rồi. Thu nhập của chúng ta cũng không kém, không cần tính toán chi li vậy chứ? Lo lắng nhiều em sẽ trở thành bà cô già ế cả đời đấy.
Tả Y Y quăng cho Lưu Giai Từ một ánh mắt hình viên đạn. Nụ cười của Lưu Giai Từ nhất thời đông cứng lại. Dạ Sở Hiên cười không nói, cũng không có ý định xen vào.
- Không nói với các người, em đi xem tiểu Kỳ.
- Khoan đã, làm cho anh cái bánh mì đi Y Y.
- Anh đi mà làm!
- Nếu biết còn nhờ em sao?
- Bảo NR-001 ấy.
- Em không nhớ cái bánh cháy lần trước à?
- Đó là chuyện của anh.
- Này...
Một đám người ồn ồn ào ào rời khỏi phòng nghiên cứu. Bất đắc dĩ cười cười, Dạ Sở Hiên quay lưng cất bước đi theo.
Một góc phòng nghiên cứu, đống dây dẫn động đậy. Dạ Sở Hiên dừng bước.
- Marine.
- Vâng, thiếu gia. - Một giọng nữ vặn vẹo đáp lời.
- Eve sao rồi?
- Vẫn như cũ.
- ....Hôm nay ngày mấy rồi?
- Ngày 35.
- Ừ...
Dạ Sở Hiên thở dài, rời đi. Qua một tháng nữa là ngày mất của ba mẹ anh rồi.
Cũng thật nhanh....
Dạ Sở Hiên cầm trong tay một ly nước nho bốc lên hơi nóng, nhàn hạ nhìn màn hình.
- Chúng ta đứng bên ngoài như vậy sao? - Tả Y Y lo lắng, tay siết chặt ly nước.
Dạ Sở Hiên gật đầu.
- Chuyện nên làm chúng ta đã làm rồi, cảnh báo cũng đã cảnh báo rồi, từ nay về sau cứ an phận làm công dân bình thường là được.
- Vừa hay lại tấn công KM, em sợ chuyện này không đơn giản chỉ là xâm chiếm.
Nghe lời nói của Khâu Thiết Hàn, Dạ Sở Hiên khẽ cười như không. Anh đưa tay chà xát chiếc ly trên tay, mắt sâu sắc.
- Cậu tưởng anh không nhìn ra sao? Đánh chiếm Đại lục địa là giả, hủy diệt Hạ gia và KM mới là thật. - Anh hơi dừng lại, sau đó tựa vào sau ghế - Mà, có lẽ thật sự là có ý muốn xâm chiếm Đại lục địa...
Tả Y Y nhìn màn hình, mày nhíu chặt.
- Chiến tranh thế này chỉ tội cho người dân mà thôi...
La Tử Ân gật đầu.
- Không ngờ sau khi con người chuyển cư đến hành tinh khác, thiết lập kết cấu thế giới khác, nhưng cũng xảy ra một cái Chiến tranh thế giới.
- Sẽ có cái thứ hai ngay thôi. - Dạ Sở Hiên chen vào một câu, sau đó im lặng.
Không khí nặng nề, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ màn hình. Không ai nói gì, mỗi người tự chìm vào một suy nghĩ của riêng mình. Đột nhiên Dạ Sở Hiên lên tiếng:
- Cuối tuần là sinh nhật của Tiểu Kỳ rồi.
Tả Y Y nhìn qua.
- Cuối tuần? Phải rồi, em cũng không chú ý ngày tháng.
- Anh có ý gì sao? - Lã Phí Điềm nhíu mày.
Dạ Sở Hiên cười cười.
- Tiểu Kỳ ở lâu trong nhà sẽ buồn chán, chúng ta cũng lâu rồi chưa ra ngoài. Nhân dịp này cùng nhau đi ăn chơi một hôm. Thế nào hả?
La Tử Ân cười, đánh vai Dạ Sở Hiên.
- Nói hay lắm, người anh em. Đúng là lâu rồi chưa có ra ngoài.
Tả Y Y nhíu mày.
- Như vậy chi tiêu của tháng này...
Lưu Giai Từ ngán ngẩm nhìn Tả Y Y, ngắt lời:
- Đủ rồi đó Y Y. Em càng ngày càng giống bà mẹ trẻ rồi. Thu nhập của chúng ta cũng không kém, không cần tính toán chi li vậy chứ? Lo lắng nhiều em sẽ trở thành bà cô già ế cả đời đấy.
Tả Y Y quăng cho Lưu Giai Từ một ánh mắt hình viên đạn. Nụ cười của Lưu Giai Từ nhất thời đông cứng lại. Dạ Sở Hiên cười không nói, cũng không có ý định xen vào.
- Không nói với các người, em đi xem tiểu Kỳ.
- Khoan đã, làm cho anh cái bánh mì đi Y Y.
- Anh đi mà làm!
- Nếu biết còn nhờ em sao?
- Bảo NR-001 ấy.
- Em không nhớ cái bánh cháy lần trước à?
- Đó là chuyện của anh.
- Này...
Một đám người ồn ồn ào ào rời khỏi phòng nghiên cứu. Bất đắc dĩ cười cười, Dạ Sở Hiên quay lưng cất bước đi theo.
Một góc phòng nghiên cứu, đống dây dẫn động đậy. Dạ Sở Hiên dừng bước.
- Marine.
- Vâng, thiếu gia. - Một giọng nữ vặn vẹo đáp lời.
- Eve sao rồi?
- Vẫn như cũ.
- ....Hôm nay ngày mấy rồi?
- Ngày 35.
- Ừ...
Dạ Sở Hiên thở dài, rời đi. Qua một tháng nữa là ngày mất của ba mẹ anh rồi.
Cũng thật nhanh....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook