Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
-
Quyển 1 - Chương 38: TỈnh
- Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!
Bị tiếng động đánh thức, Dạ Sở Kỳ tỉnh lại. Hệ thống sạc dự phòng sẽ tự tắt nếu như đã đủ năng lượng tạm thời hoạt động. Nếu không phải là bộ sạc chính, nếu lạm dụng sẽ làm cho bộ lưu trữ năng lượng của cô bị hỏng do lỗi. Dù sao năng lượng truyền từ xa tới sẽ gây ra thất thoát, có nhiều sai lệch, không tốt lắm.
Dạ Sở Kỳ vừa mở mắt, một đống hộp thoại báo lỗi liền đập vào nhận thức. Cô ngẩn ra một hồi.
Dạ Sở Kỳ bị tiếng gọi bên tai kéo về. Cô thử trả lời bằng suy nghĩ. Cổ họng cô hơi khô và khó chịu.
[Vâng] (*) Dạ Sở Kỳ dò hỏi.
[Sở Hiên, đã liên lạc được rồi] Tiếng Tả Y Y vui mừng.
Bên kia náo loạn ồn ào một hồi, Dạ Sở Kỳ mới nghe tiếng kích động của Dạ Sở Hiên. Anh lo lắng hỏi:
[Em sao rồi?]
Dạ Sở Kỳ cử động một chút.
[Đau khắp người. Lúc em dậy còn có rất nhiều hộp thoại báo lỗi.]
Bên kia truyền qua tiếng động êm tai của bàn phím ảo.
[Anh đã nhận được lệnh báo lỗi của hệ điều hành rồi. Không sao, hiện tại anh đang sửa lỗi, sắp xong rồi. Em đang ở đâu?]
Đúng là hộp thoại báo lỗi đang dần mất đi. Dạ Sở Kỳ gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.
[Em cũng không biết nữa...]
"Chít chít!"
Dạ Sở Kỳ cúi đầu nhìn xuống, giật mình nhìn thấy một cục bông tròn trắng tinh. Cô nhất thời ngẩn ra, đưa tay sờ đám lông thú.
Bạch... Bạch Ngân!
- Á!!!
Bạch Ngân! Vậy chỗ này không lẽ...
Cửa mở ngay sau đó, Hạ Cảnh Dực vội vã đi vào. Dạ Sở Kỳ ngẩn ra. Hắn trông rất luộm thuộm, tóc tai bù xù, vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng mà, lại phi thường đẹp trai, sức sát thương tăng vọt. Bình thường hắn đã rất đẹp, nhưng mà Dạ Sở Kỳ lại là người không hứng thú với nhan sắc của mấy tên khác phái. Nhưng mà lúc này, cô thật là có chút ngẩn ra rồi đấy...!
Aaaaaa! Không đúng! Trọng điểm không phải cái này!
Bên tai Dạ Sở Kỳ vang lên tiếng động rè rè như có lỗi, đột nhiên Dạ Sở Kỳ cảm thấy, hình như cô với bên kia... đã bị ngắt kết nối mất rồi...
Hạ Cảnh Dực ngẩn ra. Dạ Sở Kỳ vẫn mặc nguyên đồng phục từ hôm qua, lúc này lại có chút xốc xếch. Mái tóc đen dài của cô hơi rối, xõa xuống phủ bên vai, mắt bạc mở to ngẩn ra, điệu bộ lại ngơ ngác. Nằm trong lòng cô còn có một con thỏ trắng nhỏ mơ mơ màng màng.
Cái dáng bộ này tại sao lại có thể đáng yêu như vậy? Đột phá sát thương rồi...!
Dạ Sở Kỳ bối rối, nhìn lên nhìn xuống ánh mắt lại đụng trúng Hạ Cảnh Dực, nhất thời ngốc trệ. Không gian bỗng chốc im lặng...
"Chít!" Bạch Ngân bất mãn kêu một tiếng.
Dạ Sở Kỳ và Hạ Cảnh Dực bị Bạch Ngân gọi tỉnh. Hạ Cảnh Dực ho khan một tiếng.
- Dậy rồi đó à?
- A!? - Dạ Sở Kỳ kêu lên một tiếng, nhìn quanh quất - Chỗ này là chỗ nào?
Hạ Cảnh Dực kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống.
- Phòng của tôi.
- Hả? Phòng của anh? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh? - Dạ Sở Kỳ luống cuống.
Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn qua.
- Em không nhớ?
- Nhớ? Tôi quên cái gì...?
Dạ Sở Kỳ bỏ lửng câu nói. Cô nhớ, rõ ràng là cô đang ở trường, có cả đám người Diệp Thường Lạc. Sau đó thì hết năng lượng...
- A! Anh... Anh...
Hạ Cảnh Dực còn chưa rời mắt khỏi Dạ Sở Kỳ.
- Tôi làm sao hả? Còn không phải do hôm qua em nắm lấy tôi không buông sao?
- Nắm anh không buông? - Mặt Dạ Sở Kỳ thoáng chốc đỏ lựng - Tôi... Tôi làm sao nắm anh...
- Vậy tại sao em ấp úng như vậy? - Khóe môi Hạ Cảnh Dực kéo lên một chút.
- Tôi... Tôi...
Dạ Sở Kỳ tất nhiên biết, khi mà cô hôn mê, vậy nếu như có cái gì lọt vào tay cô tuyệt đối sẽ không buông ra. Nhưng mà, dù biết vậy nhưng cô vẫn nhất định không thuận theo lời hắn.
Hạ Cảnh Dực cũng không muốn làm khó Dạ Sở Kỳ. Hắn quay người ra ngoài.
- Em sửa soạn rửa mặt đi rồi xuống dưới. Lát nữa tôi sẽ đưa em về.
Cánh cửa đóng sầm lại, Dạ Sở Kỳ giật mình. Ngơ ngác một hồi, cô ôm Bạch Ngân đứng dậy, bực bội đi vào nhà tắm.
- Ôi đau! Hạ Cảnh Dực, anh là cái đồ đáng ghét!
***
(*) những câu trong dấu ngoặc vuông là trao đổi qua suy nghĩ của Dạ Sở Kỳ
Bị tiếng động đánh thức, Dạ Sở Kỳ tỉnh lại. Hệ thống sạc dự phòng sẽ tự tắt nếu như đã đủ năng lượng tạm thời hoạt động. Nếu không phải là bộ sạc chính, nếu lạm dụng sẽ làm cho bộ lưu trữ năng lượng của cô bị hỏng do lỗi. Dù sao năng lượng truyền từ xa tới sẽ gây ra thất thoát, có nhiều sai lệch, không tốt lắm.
Dạ Sở Kỳ vừa mở mắt, một đống hộp thoại báo lỗi liền đập vào nhận thức. Cô ngẩn ra một hồi.
Dạ Sở Kỳ bị tiếng gọi bên tai kéo về. Cô thử trả lời bằng suy nghĩ. Cổ họng cô hơi khô và khó chịu.
[Vâng] (*) Dạ Sở Kỳ dò hỏi.
[Sở Hiên, đã liên lạc được rồi] Tiếng Tả Y Y vui mừng.
Bên kia náo loạn ồn ào một hồi, Dạ Sở Kỳ mới nghe tiếng kích động của Dạ Sở Hiên. Anh lo lắng hỏi:
[Em sao rồi?]
Dạ Sở Kỳ cử động một chút.
[Đau khắp người. Lúc em dậy còn có rất nhiều hộp thoại báo lỗi.]
Bên kia truyền qua tiếng động êm tai của bàn phím ảo.
[Anh đã nhận được lệnh báo lỗi của hệ điều hành rồi. Không sao, hiện tại anh đang sửa lỗi, sắp xong rồi. Em đang ở đâu?]
Đúng là hộp thoại báo lỗi đang dần mất đi. Dạ Sở Kỳ gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.
[Em cũng không biết nữa...]
"Chít chít!"
Dạ Sở Kỳ cúi đầu nhìn xuống, giật mình nhìn thấy một cục bông tròn trắng tinh. Cô nhất thời ngẩn ra, đưa tay sờ đám lông thú.
Bạch... Bạch Ngân!
- Á!!!
Bạch Ngân! Vậy chỗ này không lẽ...
Cửa mở ngay sau đó, Hạ Cảnh Dực vội vã đi vào. Dạ Sở Kỳ ngẩn ra. Hắn trông rất luộm thuộm, tóc tai bù xù, vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng mà, lại phi thường đẹp trai, sức sát thương tăng vọt. Bình thường hắn đã rất đẹp, nhưng mà Dạ Sở Kỳ lại là người không hứng thú với nhan sắc của mấy tên khác phái. Nhưng mà lúc này, cô thật là có chút ngẩn ra rồi đấy...!
Aaaaaa! Không đúng! Trọng điểm không phải cái này!
Bên tai Dạ Sở Kỳ vang lên tiếng động rè rè như có lỗi, đột nhiên Dạ Sở Kỳ cảm thấy, hình như cô với bên kia... đã bị ngắt kết nối mất rồi...
Hạ Cảnh Dực ngẩn ra. Dạ Sở Kỳ vẫn mặc nguyên đồng phục từ hôm qua, lúc này lại có chút xốc xếch. Mái tóc đen dài của cô hơi rối, xõa xuống phủ bên vai, mắt bạc mở to ngẩn ra, điệu bộ lại ngơ ngác. Nằm trong lòng cô còn có một con thỏ trắng nhỏ mơ mơ màng màng.
Cái dáng bộ này tại sao lại có thể đáng yêu như vậy? Đột phá sát thương rồi...!
Dạ Sở Kỳ bối rối, nhìn lên nhìn xuống ánh mắt lại đụng trúng Hạ Cảnh Dực, nhất thời ngốc trệ. Không gian bỗng chốc im lặng...
"Chít!" Bạch Ngân bất mãn kêu một tiếng.
Dạ Sở Kỳ và Hạ Cảnh Dực bị Bạch Ngân gọi tỉnh. Hạ Cảnh Dực ho khan một tiếng.
- Dậy rồi đó à?
- A!? - Dạ Sở Kỳ kêu lên một tiếng, nhìn quanh quất - Chỗ này là chỗ nào?
Hạ Cảnh Dực kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống.
- Phòng của tôi.
- Hả? Phòng của anh? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh? - Dạ Sở Kỳ luống cuống.
Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn qua.
- Em không nhớ?
- Nhớ? Tôi quên cái gì...?
Dạ Sở Kỳ bỏ lửng câu nói. Cô nhớ, rõ ràng là cô đang ở trường, có cả đám người Diệp Thường Lạc. Sau đó thì hết năng lượng...
- A! Anh... Anh...
Hạ Cảnh Dực còn chưa rời mắt khỏi Dạ Sở Kỳ.
- Tôi làm sao hả? Còn không phải do hôm qua em nắm lấy tôi không buông sao?
- Nắm anh không buông? - Mặt Dạ Sở Kỳ thoáng chốc đỏ lựng - Tôi... Tôi làm sao nắm anh...
- Vậy tại sao em ấp úng như vậy? - Khóe môi Hạ Cảnh Dực kéo lên một chút.
- Tôi... Tôi...
Dạ Sở Kỳ tất nhiên biết, khi mà cô hôn mê, vậy nếu như có cái gì lọt vào tay cô tuyệt đối sẽ không buông ra. Nhưng mà, dù biết vậy nhưng cô vẫn nhất định không thuận theo lời hắn.
Hạ Cảnh Dực cũng không muốn làm khó Dạ Sở Kỳ. Hắn quay người ra ngoài.
- Em sửa soạn rửa mặt đi rồi xuống dưới. Lát nữa tôi sẽ đưa em về.
Cánh cửa đóng sầm lại, Dạ Sở Kỳ giật mình. Ngơ ngác một hồi, cô ôm Bạch Ngân đứng dậy, bực bội đi vào nhà tắm.
- Ôi đau! Hạ Cảnh Dực, anh là cái đồ đáng ghét!
***
(*) những câu trong dấu ngoặc vuông là trao đổi qua suy nghĩ của Dạ Sở Kỳ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook