Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
-
Quyển 1 - Chương 14: Hạ Cảnh Dực
Dạ Sở Kỳ vui vẻ hướng phía cổng trường chạy ra. Không biết Dạ Sở Hiên đã tới chưa, nhưng cô rất háo hức muốn kể anh nghe những gì cô đã trải qua trong hôm nay.
Một bàn tay kéo Dạ Sở Kỳ dừng lại, làm cô suýt ngã. Thêm một chút lực, lập tức cô nằm trong lòng một người nào đó.
- Cẩn thận chứ, đây là /Khu Bầu Trời/ đấy!
Dạ Sở Kỳ nhìn xuống dưới, nuốt nước bọt. Cô quên mất sân trường cùng dãy phòng học nằm cách không với vài miếng đá lơ lửng. Chợt nhớ mình đang trong vòng tay người ta, cô liền giật mình quay lại. Là người lúc sáng.
Tư thế hai người đang tương đối ái muội, làm thu hút không ít ánh mắt. Cô tay ôm lấy cổ hắn, còn tay hắn thì ôm dưới eo cô, xem chừng muốn giở trò.
Dạ Sở Kỳ liền đẩy anh ta ra, bối rối cúi đầu. Cô gượng cười, lúng túng nói:
- Xin lỗi... À không, cảm ơn anh đã giúp tôi.
Người kia hơi cười, rút tay lại lùi một bước. Dáng vẻ hắn tỏ ra không có ý xấu.
- Không sao, phía dưới đã có một lớp năng lượng bảo vệ rồi, chỉ là ngã sẽ rất đau. - Hắn cười - Dạ Sở Kỳ đúng không? Tôi là Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn, hơi ngạc nhiên vì người này biết tên mình. Dạ Sở Kỳ cảm thấy người này khá đáng tin. Phát động tìm thông tin một chút, con trỏ hình tròn trên hệ thống tầm nhìn robot liền chỉ vào trước mặt anh ta, thông tin hiện lên.
Hạ Cảnh Dực, mười tám tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính KM. Sớm được xác định sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của Hạ gia, cùng ngoại hình điển trai, hắn trở thành nam thần số một trong mắt các cô gái.
Dạ Sở Kỳ giật mình. Con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM, hẳn là người giám sát cô. Cô nên cẩn thận mới được.
- Chào anh... - Dạ Sở Kỳ lúng túng.
- Sở Kỳ!!!
Tiếng gọi như cọng rơm cứu mạng Dạ Sở Kỳ, cô liền quay lại. Là Vũ Anh Anh.
- Đó là bạn của tôi. Tôi xin phép đi trước.
Dạ Sở Kỳ luống cuống nói lời chào Hạ Cảnh Dực, nhanh chân chạy trước. Hắn có chút không vui nhìn qua Vũ Anh Anh. Tới chỗ Vũ Anh Anh, cô vội kéo đi. Vũ Anh Anh đẩy tay cô.
- Sao thế hả? Quen được với nam thần lãnh ngạo số một trường ta, còn muốn giấu sao?
- Không có! - Dạ Sở Kỳ vội giải thích - Chỉ là anh ta giúp đỡ mình chút thôi...
Vũ Anh Anh bĩu môi, không nói nữa. Hạ Cảnh Dực cũng đâu phải người sẽ giúp người khác chứ.
Có tiếng còi xe, Dạ Sở Kỳ nhìn lên. Tả Y Y giơ tay vẫy chào cô, cô liền bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, chào Vũ Anh Anh rồi vội chạy lại.
- Thế nào? - Tả Y Y hỏi - Hôm nay tuyệt chứ?
- Tốt lắm luôn ạ.
Dạ Sở Kỳ cười đáp. Dạ Sở Hiên cho xe rời đi, chú ý lắng nghe cô em gái ríu rít kể chuyện:
- Bạn bè rất tốt với em, nhất là Anh Anh. Em chung tổ với cô ấy, lúc giải lao, bọn em...
Không khí đang rất tốt, còn có tiếng nhạc nhỏ nhẹ. Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ tâm tình không tệ, Tả Y Y thì vẫn giữ vững nụ cười.
- Em còn gặp Hạ Cảnh Dực...
"Két!!!"
Chiếc xe đột nhiên dừng lại làm Dạ Sở Kỳ hơi ngã về trước. Tả Y Y tắt nụ cười, ngồi yên tĩnh. Dạ Sở Hiên quay lại nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Hạ Cảnh Dực, con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM?
- Vâng - Dạ Sở Kỳ ngây thơ gật đầu - Sao thế ạ?
Dạ Sở Hiên trầm mặc một đoạn.
- Em cẩn thận một chút, nghe nói tên đó rất ghét robot.
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên, quay qua liền thấy Tả Y Y gật gù. Thấy hơi lạ, nhưng cô cũng gật đầu không nói gì thêm. Dạ Sở Hiên lại tiếp tục cho xe chạy. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
Một bàn tay kéo Dạ Sở Kỳ dừng lại, làm cô suýt ngã. Thêm một chút lực, lập tức cô nằm trong lòng một người nào đó.
- Cẩn thận chứ, đây là /Khu Bầu Trời/ đấy!
Dạ Sở Kỳ nhìn xuống dưới, nuốt nước bọt. Cô quên mất sân trường cùng dãy phòng học nằm cách không với vài miếng đá lơ lửng. Chợt nhớ mình đang trong vòng tay người ta, cô liền giật mình quay lại. Là người lúc sáng.
Tư thế hai người đang tương đối ái muội, làm thu hút không ít ánh mắt. Cô tay ôm lấy cổ hắn, còn tay hắn thì ôm dưới eo cô, xem chừng muốn giở trò.
Dạ Sở Kỳ liền đẩy anh ta ra, bối rối cúi đầu. Cô gượng cười, lúng túng nói:
- Xin lỗi... À không, cảm ơn anh đã giúp tôi.
Người kia hơi cười, rút tay lại lùi một bước. Dáng vẻ hắn tỏ ra không có ý xấu.
- Không sao, phía dưới đã có một lớp năng lượng bảo vệ rồi, chỉ là ngã sẽ rất đau. - Hắn cười - Dạ Sở Kỳ đúng không? Tôi là Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn, hơi ngạc nhiên vì người này biết tên mình. Dạ Sở Kỳ cảm thấy người này khá đáng tin. Phát động tìm thông tin một chút, con trỏ hình tròn trên hệ thống tầm nhìn robot liền chỉ vào trước mặt anh ta, thông tin hiện lên.
Hạ Cảnh Dực, mười tám tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính KM. Sớm được xác định sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của Hạ gia, cùng ngoại hình điển trai, hắn trở thành nam thần số một trong mắt các cô gái.
Dạ Sở Kỳ giật mình. Con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM, hẳn là người giám sát cô. Cô nên cẩn thận mới được.
- Chào anh... - Dạ Sở Kỳ lúng túng.
- Sở Kỳ!!!
Tiếng gọi như cọng rơm cứu mạng Dạ Sở Kỳ, cô liền quay lại. Là Vũ Anh Anh.
- Đó là bạn của tôi. Tôi xin phép đi trước.
Dạ Sở Kỳ luống cuống nói lời chào Hạ Cảnh Dực, nhanh chân chạy trước. Hắn có chút không vui nhìn qua Vũ Anh Anh. Tới chỗ Vũ Anh Anh, cô vội kéo đi. Vũ Anh Anh đẩy tay cô.
- Sao thế hả? Quen được với nam thần lãnh ngạo số một trường ta, còn muốn giấu sao?
- Không có! - Dạ Sở Kỳ vội giải thích - Chỉ là anh ta giúp đỡ mình chút thôi...
Vũ Anh Anh bĩu môi, không nói nữa. Hạ Cảnh Dực cũng đâu phải người sẽ giúp người khác chứ.
Có tiếng còi xe, Dạ Sở Kỳ nhìn lên. Tả Y Y giơ tay vẫy chào cô, cô liền bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, chào Vũ Anh Anh rồi vội chạy lại.
- Thế nào? - Tả Y Y hỏi - Hôm nay tuyệt chứ?
- Tốt lắm luôn ạ.
Dạ Sở Kỳ cười đáp. Dạ Sở Hiên cho xe rời đi, chú ý lắng nghe cô em gái ríu rít kể chuyện:
- Bạn bè rất tốt với em, nhất là Anh Anh. Em chung tổ với cô ấy, lúc giải lao, bọn em...
Không khí đang rất tốt, còn có tiếng nhạc nhỏ nhẹ. Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ tâm tình không tệ, Tả Y Y thì vẫn giữ vững nụ cười.
- Em còn gặp Hạ Cảnh Dực...
"Két!!!"
Chiếc xe đột nhiên dừng lại làm Dạ Sở Kỳ hơi ngã về trước. Tả Y Y tắt nụ cười, ngồi yên tĩnh. Dạ Sở Hiên quay lại nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Hạ Cảnh Dực, con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM?
- Vâng - Dạ Sở Kỳ ngây thơ gật đầu - Sao thế ạ?
Dạ Sở Hiên trầm mặc một đoạn.
- Em cẩn thận một chút, nghe nói tên đó rất ghét robot.
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên, quay qua liền thấy Tả Y Y gật gù. Thấy hơi lạ, nhưng cô cũng gật đầu không nói gì thêm. Dạ Sở Hiên lại tiếp tục cho xe chạy. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook