Xuyên Đến Tinh Tế Làm Cá Mặn
-
11: Làm Cá Mặn Ngày Thứ Mười Một
Khi Thời Dư tỉnh dậy, cô cảm thấy đau nhức hết cả người, cơ thể như bị ai đó ném xuống gầm máy ép, nghiền qua nghiền lại cho tới khi không thể nghiền phẳng được nữa thì dùng ống thổi, thổi tới mức nổ tung.
Cô nhíu mày, mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt phóng to đang nhìn mình.
Cô chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Người đối diện cũng chớp mắt, rồi vẫn chớp mắt.
Cứ như vậy chả có lý do gì, hai người tui nhìn bạn, bạn lại nhìn tui, khoảng một phút sau, người đối diện Thời Dư nãy giờ đứng dậy, mở trí não ra, chậm rãi nói: “Trạng thái thân thể rất tốt, xương sườn bị gãy cần hai ngày nữa mới liền lại được…”
Thời Dư nghe người đối diện nói dong dài một lúc mới chú ý tới người đó đang mặc áo blouse trắng, mà nơi cô đang nằm có lẽ là ở bệnh viện.
Thời Dư chống tay nâng người ngồi dậy, phần eo dưới xương sườn chỉ còn đau hơi hơi.
Kỹ thuật chữa bệnh ở thời đại tinh tế đã phát triển nhanh đến mức có thể chữa lành vết thương của cô chỉ trong hai hoặc ba ngày.
Sau khi nghe thấy người đối diện đã nói xong, Thời Dư liền nói ra thắc mắc: “Cậu là bác sĩ?”
Người đối diện nhìn giống một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, cộng thêm gương mặt baby lại cho người nhìn cảm giác nhỏ thêm vài tuổi, nhưng mà cơ thể lại thon dài, dùng mắt đánh giá thì có lẽ cao tới 1m8.
Thiếu niên nâng mí mắt lên, quét nhìn Thời Dư một cái, nói: “Chỉ là tình nguyện viên thôi.
”
Mặt Thời Dư đầy dấu hỏi chấm.
Cậu ta nhìn cô có vẻ còn không hiểu gì, đành mở miệng giải thích: “Ba ngày trước, Hải Lam Tinh bị tấn công bởi sinh vật không biết tên, lúc nào cũng có người bị thương liên tục, cho nên phía chính phủ mới thành lập chỗ tránh nạn tạm thời, đồng thời cũng kêu gọi người tình nguyện, tôi là một trong số các tình nguyện viên, còn cô thì được người khác đưa tới đây vào ngày hôm qua.
”
Thời Dư nghe cậu ta giải thích xong, lập tức nhớ lại những việc trước đó, theo bản năng cuối đầu nhìn xuống ngón trỏ ở tay phải, phát hiện nhẫn cơ giáp vẫn còn liền đặt câu hỏi: “Vậy người đã đưa tôi tới đây đâu rồi?”
Xem ra anh đẹp trai vẫn có tinh thần thượng võ, không có nhân lúc cô bị thương mà lấy mạng cô.
“Lúc chúng tôi phát hiện ra, thì cô đang nằm ở bên ngoài khu tránh nạn, cô biết người đưa mình đến đây không?” Đặt câu hỏi xong, cậu ta nói tiếp: “Tinh thần lực của cô đã bị hao tổn rất nhiều, cả cơ thể cũng đầy vết thương, may mắn là được cứu trị đúng lúc.
Cô được tiêm thuốc chữa trị cao cấp, đối với thân thể không có tác dụng phụ nào, lần sau nhớ cẩn thận hơn một chút, thân thể rất dễ chữa trị, nhưng nếu tinh thần lực có vấn đề thì có là thần tiên cũng không cứu nổi cô đâu.
”
Cậu ta ra lệnh.
Thời Dư bị cậu thanh niên nói đến sửng sốt, vô thức đưa tay ra sau sờ gáy của mình.
Anh đẹp trai đã tiêm thuốc chữa trị cao cấp cho mình ư?
Cậu ta không để ý đến biểu tình của cô, lấy ra một ống tiêm từ trong hộp thuốc và nói: “Đưa tay ra, đây là lần tiêm thuốc chữa bệnh cuối cùng, sau khi tiêm thì dưỡng thêm một ngày, hôm sau là đã có thể hoạt động lại bình thường.
”
Có lẽ bị anh đẹp trai tiêm mà để lại di chứng, Thời Dư nhìn cây kim phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khoanh tay nghi ngờ hỏi: “Cậu không phải là tình nguyện viên à? Có thật sự biết tiêm không đấy?”
Cậu ta cũng không tỏ ra tức giận khi bị nghi ngờ, mà mở trí não của mình ra, đưa một tấm ảnh chứng nhận tới trước mặt cô.
Giấy chứng nhận trình độ bác sĩ cao cấp, thằng nhóc này giỏi ghê.
Thời Dư ngoan ngoãn duỗi tay mình ra đặt trước mặt thiếu niên, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Một cảm giác hơi tê ngứa truyền đến dây thần kinh cảm giác, cô giơ tay sờ gáy mình bằng cái tay còn lại, nghĩ thầm, so với anh đẹp trai thì cậu bác sĩ này dịu dàng hơn nhiều.
“Xong rồi, cô có thể nằm xuống.
” Cậu ta thu kim tiêm lại rồi tiếp tục ghi chép gì đó vào trí não.
Nhìn cậu bác sĩ đi khỏi, Thời Dư ngoan ngoãn nằm xuống.
Đúng lúc này, trí não của cô hiện ra một email, người gửi là tiến sĩ Thời.
Cái hình tam giác màu đỏ có dấu chấm than ở phía dưới bên phải trí não đã biến mất, Thời Dư mở email ra, thời gian gửi tin đi là sáng hôm qua, chắc là trong khoảng thời gian cô điều khiển cơ giáp.
lập tức móc ra thêm một ống dinh dưỡng: “Cậu cũng có thể chọn ống dinh dưỡng, 10 tinh tệ một cái, cảm ơn.
”
Lục Đông Ngôn: “! ”
Đây chỉ là một ống dinh dưỡng bình thường nhất, máy bán hàng tự động ở liên bang bán một tinh tệ một cái.
Lục Đông Ngôn nhìn chằm chằm Thời Dư như muốn nhìn đến nở hoa, nhưng cô nàng chỉ tập trung vào việc ăn uống của mình, giống như không phát hiện ra ánh mắt của cậu vậy.
Cậu chỉ có thể nhận lấy ống dinh dưỡng một cách đau khổ, sau đó đưa cho Thời Dư 10 tinh tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook