Hai vợ chồng ngủ ở một phòng nhỏ khác cũng bị đánh thức, hùng hổ dậy mở cửa: “Mới sáng sớm không ngủ được dậy gầm thét cái gì?”Người phụ nữ dùng sức véo eo người đàn ông, cực kỳ oán giận nói: “Có cô em chồng nhà ai lớn tuổi như vậy còn chưa lấy chồng, mỗi ngày ở trong nhà nổi khùng nổi điên.

”Người đàn ông còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy mẹ đẻ của mình gào giọng kêu: “Thằng cả, nhanh đến đánh chết con tiện nhân này, nhìn xem cô ta đã làm ra chuyện tốt gì.

”Anh ta nhíu mày, chẳng qua vẫn đi giày, đi về phía phòng nhỏ khác, vừa đi vào đã thấy ba người phụ nữ trong phòng đánh nhau túi bụi, chủ yếu là mẹ anh ta và em gái đưa tay dùng sức kéo đánh Kim Tú Châu ở trên giường, mà Kim Tú Châu thì ôm chăn mền vội vàng trốn về sau, ở giữa cách một cánh tay là một người đàn ông để trần, cũng chính là Giang Minh Xuyên – chiến hữu của em trai anh ta mới đến nhà anh ta làm khách hôm qua.


Giang Minh Xuyên không mặc quần, hình như là vội vàng từ dưới mặc lên, khóa còn chưa kịp kéo, nhìn tình hình này, người sáng suốt vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt anh rất khó nhìn, cứng ngắc ngồi ở trên giường, nhìn thấy Kim Tú Châu bị túm tóc, sắc mặt âm trầm đưa tay lên ngăn cản, sự ngăn cản này lại càng kích thích đến hai mẹ con, chuyển tay qua cào anh, trong nháy mắt trên mặt, trên người anh bị cào mấy vết đỏ, còn bị trầy da…Sau cùng vẫn là ông cụ đứng ở cửa không nhịn được nữa, hét lên một tiếng: “Đủ rồi!”Âm thanh lớn chấn trụ mấy người trong phòng, vẻ mặt ông cụ sa sầm quay đầu nói với con trai: “Đi gọi nhà thông gia đến.

”Bà cụ trong phòng tức giận đến mắng to: “Cái gì mà nhà thông gia, bà đây không có nhà thông gia này, ông nhìn xem bọn họ dạy dỗ ra đứa con gái ngoan gì!”Kim Tú Châu sờ lên da đầu bị kéo đau, cúi đầu không nói một lời, trải qua trận đại chiến vừa rồi, cô đã khôi phục tỉnh táo, nhớ đến chính mình đây là mượn xác hoàn hồn, ở trên người phụ nữ trùng tên trùng họ? Người một lần nữa sống lại.

Nửa đêm hôm qua cô tỉnh lại một lần, thì ra lúc “Kim Tú Châu” kia nghe lén được mẹ chồng mình định đưa con gái gả cho chiến hữu của con trai, trong lòng cô nảy ra ý định khác, tâm tư của cô rất đơn giản, dựa vào đâu cô em chồng được gả cho người tốt như vậy, về sau đến trong thành sống trong ổ vàng ổ bạc, trôi qua ngày tháng tốt lành, mà chính mình chỉ có thể ở nông thôn chịu khổ chịu bị mắng.


Bây giờ chồng cô chết rồi, cô lại không có con trai, về sau còn vô số thời gian vất vả đếm không hết đang chờ đợi cô, càng nghĩ càng thống hận, bèn dứt khoát rời giường nấu một bát thuốc trị hạ sốt cho người đàn ông kia.

Thuốc này do lão trung y trong thôn kê, gần đây con gái cô ho, phát sốt, uống thuốc này đã khỏe lên, phản ứng duy nhất chính là sau khi uống xong rất dễ buồn ngủ.

Chiều hôm qua người đàn ông đi bộ mười mấy cây số ngang qua đây, buổi tối lúc ăn cơm, ông cụ lấy ra chai rượu mà mình giấu kỹ, anh nói mình bị sốt không thể uống, để “Kim Tú Châu” nghe thấy được, mới nghĩ ra cách này.

Đến Kim Tú Châu hiện tại, cô đã sớm thành thói quen sống phú quý trong Hầu phủ, đâu còn đồng ý ở lại vùng núi hoang vu này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương