Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng
Chương 42: Không nhịn được (hơi H)

Trong phòng, tim Thẩm Uyển đập không ngừng, cũng may động tác của nàng nhanh, nếu không đã bị phát hiện.

Nàng vừa mới bám theo Tiểu Lê suốt quãng đường, lại không nghĩ đến ở ngoài phòng nghe thấy tiếng dâm mĩ bên trong phòng, nhưng sao Phạm Vệ Thời này lại xong việc nhanh như vậy? Nàng nằm ở trên giường, trong lòng không cách nào bình tĩnh.

Những người mà Phạm Vệ Lăng phái đến để bảo vệ nàng trước đó ngay cả cửa của phủ đệ cũng không vào được, chỉ có thể mai phục ở xung quanh phủ đệ. Từ khi Đại hoàng tử xảy ra chuyện, Phạm Vệ Thời rất chú trọng đến sự an toàn của bản thân, ngày thường có thể thấy rõ hộ vệ tuần tra khắp nơi trong ngoài phủ đệ.

Thời hạn mười lăm ngày sắp đến, trong lòng Thẩm Uyển càng bất an hơn, nhưng mặt ngoài vẫn có bộ dáng vân đạm phong khinh, nhất định không thể bị Phạm Vệ Thời nhìn ra một chút sơ hở.

(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. (vuonhoacuabachtra.wordpress.com)

Ban đêm, ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu ồn ào đến mức Thẩm Uyển có phần không ngủ được, ngày mai bọn họ sẽ động thủ, đang suy nghĩ, đột nhiên có động tĩnh bên ngoài phòng.

“Công tử, Anh Cơ cô nương đã ngủ rồi.”

“Cút!” Phạm Vệ Thời ném một tỳ nữ ra, đẩy cửa phòng ra.

Trong bóng tối, Thẩm Uyển không thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Nàng theo bản năng nhíu mày, ngày mai chính là thời khắc mấu chốt của bọn họ, thành bại đều ở lần hành động này, hắn lại uống say mèm, cũng không sợ hỏng việc?

Thẩm Uyển không nghĩ nữa, so với những cái đó, nàng càng lo lắng hơn về tình hình lúc này. Liên tiếp mấy ngày ngay cả cửa tiểu viện hắn cũng không bước vào, hôm nay sợ là uống rượu để tăng thêm can đảm.

“Anh Cơ? Anh Cơ cô nương? Bổn vương đến thăm nàng? Sao lại tối như vậy, nàng ở đâu thế?”

“Ta ở chỗ này nha ~” Thẩm Uyển ổn định tâm trạng, kiều mị trả lời bóng đen kia.

Phạm Vệ Thời lảo đảo đi về phía nàng, sau khi nhìn rõ bóng người thì ôm chặt Thẩm Uyển, bàn tay không ngừng du tẩu ở trên người nàng.

“A… Anh Cơ cô nương, vú của nàng thật lớn. Bổn vương… Bổn vương lần đầu tiên gặp nàng, đã muốn sờ soạng!” Phạm Vệ Thời dốc sức xoa bóp hai vú của nàng.

“Ưm hừ ~ Sao Phạm công tử lại sốt ruột thế? Đừng nóng vội nha…”

“Ta gấp! Gấp chết ta! Mỗi ngày ta đều nghĩ đè nàng ở dưới thân hung hăng thao! Ta nhất định sẽ thao nàng đến thoải mái! Đến, nàng sờ ta, sờ ta cứng lên! Ta sẽ cho nàng nếm thử dương v*t lợi hại của ta!”

Nói cả buổi, thằng cha này vẫn không cứng? Thẩm Uyển dò ra tay, sờ giữa háng hắn, côn th*t kia lại mềm nhũn, hắn mới ba mươi tuổi, chính là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, sao đã…

“Khà khà khà, mau tuốt cho ta, nàng quá đẹp, ta có chút khẩn trương, lát nữa… Lát nữa sẽ cứng!”

Trong lòng Thẩm Uyển thầm cười một tiếng, Phạm Vệ Thời lại không giơ! Nàng ấn theo lời hắn nói, không nghĩ đến hắn lại hơi cứng một chút.

Phạm Vệ Thời đè nàng ngã trên giường, bộ dáng cuống cuồng kia, cực kỳ giống một con ác lang.

“Anh Cơ cô nương, tiểu bảo bối của ta, nàng biết không? Lúc ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng nó lại cứng! Dương v*t của ta có sức sống bừng bừng, muốn thao nàng! Đó là lần đầu tiên của ta, cứng như vậy, nàng nhất định có bản lĩnh đúng không?”

Phạm Vệ Thời mất tâm trí, đè tay Thẩm Uyển, trượt trên côn th*t mình, hơi cứng một chút, liền đâm vào hướng hoa huy*t ở giữa chân nàng, nhưng cái thứ của hắn không đủ cứng, hoàn toàn không vào được âm đ*o của nàng, chỉ có thể đâm loạn ở miệng huyệt.

Sức lực của hắn thật sự quá lớn, Thẩm Uyển hoàn toàn không có cách nào giãy giụa, chỉ có thể mặc cho hắn xằng bậy.

“Nàng xem, lại cứng một chút. Anh Cơ của ta, hôm nay ta nhất định sẽ thao nàng thật tốt, sẽ làm nàng thoải mái, đến, mở chân ra một chút, ta dễ đi vào.” Thẩm Uyển khép chặt chân lại, bị hai tay mạnh mẽ của hắn tách ra một ít.

“Ngươi buông ta ra!” Thẩm Uyển hoàn toàn không có cách nào chống cự, hắn uống rượu, mất tâm trí, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có.

“Buông ngươi ra? Ha ha ha ha… Trong lòng ngươi sẽ không thật sự coi trọng tên súc sinh Phạm Vệ Lăng kia chứ?” Phạm Vệ Thời nắm chặt cằm của Thẩm Uyển, trong đêm tối, trong mắt nàng ngầm có ánh sáng, đó là hận, là sợ, nhưng Phạm Vệ Thời nơi nào sẽ để ý đến cảm xúc của một con tin, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể nàng.

“Ta nói cho ngươi biết, đến ngày mai, lão tử chính là hoàng đế! Muốn nữ nhân gì mà không có? Ngươi có thể hầu hạ ta, là vinh hạnh của ngươi!”

Thẩm Uyển cười khẩy: “Cho dù ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế, ở trong mắt ta, ngươi cũng là một kẻ đáng khinh! So với Phạm Vệ Lăng? Còn kém xa!”

Lời này đã hung hăng kích thích Phạm Vệ Thời, hai mắt hắn bởi vì phẫn nộ hiện đầy tơ máu, rất giống một con dã thú hung ác. Hắn bóp chặt cổ Thẩm Uyển, hét lớn: “Kỹ nữ thúi! Ngươi chính là một kỹ nữ, ngươi có tư cách gì? Hả? Chết tiệt, ngươi có tư cách gì!!”

Sức lực của hắn càng lúc càng lớn, Thẩm Uyển cảm thấy ý thức càng mơ hồ, tay chân không ngừng vỗ bình bịch, lại không khác gì lấy trứng chọi đá.

Bỗng nhiên cổ được buông lỏng, Thẩm Uyển há to miệng thở hổn hển, lúc này mới thấy rõ người trước mắt, người nọ đang ở hung hăng quất Phạm Vệ Thời ở dưới đất.

“Ngươi dám làm hỏng chuyện? Trời đã gần sáng! Ngươi còn ở nơi này thao nữ nhân? Mẹ nó! Nói ngươi không được động đến nàng ta, sao ngươi ngay cả nhịn cũng không nhịn được hả?”

Ai có dung khí lớn như vậy dám kéo hoàng tử xuống đất để đánh? Thẩm Uyển nhìn kĩ, thì ra là Trần Phong Lâm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương