Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng
-
Chương 28: Thiên lôi câu địa hỏa
Editor: Sunie
(*) Thiên lôi câu địa hỏa: Hai người yêu nhau say đắm, mối quan hệ phát triển nhanh chóng.
- ------
Một câu nói như thiên lôi câu địa hỏa, khiến dục vọng bị kiềm chế rất lâu của Phạm Vệ Lăng lập tức nghiêng ngả. Hắn nâng mông nàng lên, khiến cho hai chân nàng rời khỏi mặt đất, móc ở hai bên eo của hắn.
"Sao ngươi lại nhẹ như vậy?" Quá trình nâng lên dễ như trở bàn tay, không khỏi khiến Phạm Vệ Lăng nhíu mày, sợ động tác của mình quá lớn, làm hỏng cơ thể của nàng.
"Nhẹ sao?" Thẩm Uyển tự hỏi.
"Nhiều thịt hơn, bằng không không chịu được ta thao."
Thẩm Uyển cười ngượng ngùng, hắn mẫn cảm bắt được màn hoạt sắc sinh hương này, cũng không cách nào chịu đựng được nữa, hôn đôi môi nhỏ của nàng. Thẩm Uyển cũng kịch liệt đáp lại, đầu lưỡi của hai người khuấy loạn trong miệng, luôn luôn quấn vào nhau, cảm giác trơn trợt làm hai người cũng có phần say mê, cái lưỡi linh hoạt của nàng giống như một con cá nhỏ chui tới chui lui ở trong miệng hắn, Phạm Vệ Lăng mút chặt, không buông ra nữa, mạnh mẽ thưởng thức cái lưỡi thơm ngọt của nàng. Có vẻ như miệng mở quá to, một ít nước bọt xuôi theo khóe miệng chảy ra, lúc hai người tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc.
Thẩm Uyển nặng nề thở hổn hển, hơi khó thở, da thịt trong suốt từ từ lộ ra một tầng màu đỏ, giống như một quả táo mê người.
Phạm Vệ Lăng nuốt nước bọt, ngăn chặn nàng ở trên tường, một tay nâng nàng lên, một tay móc chìa khóa ra, mở khóa bên hông nàng, một tiếng "Xoạch", đai trinh tiết rơi xuống đất, thấp thoáng còn có thể thấy phía trên dính mật dịch.
Bàn tay ôm eo nàng của hắn hơi buông lỏng, mất đi sự chống đỡ cơ thể lập tức trượt xuống, lại tinh chuẩn không sai lầm hạ xuống côn th*t ngẩng đầu thẳng tắp giữa đũng quần của hắn.
Lần này dường như xông thẳng lên trời, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng kinh hô.
Thẩm Uyển cảm thấy trong đầu thoáng qua một luồng điện: "A! Sâu quá!"
"Vui không?" Phạm Vệ Lăng nhéo cặp mông co dãn, mềm mại của nàng.
"Ừ... Ưm ô... Ha a..." Không đợi Thẩm Uyển đáp lại, hắn đã chuyển động, không ngừng thọc vào rút ra từ trên xuống dưới. Cả người Thẩm Uyển treo ở trên người hắn, sức lực ở tứ chi căn bản không có biện pháp chịu đựng sức mạnh nhanh chóng và mãnh liệt như vậy, đều dựa vào cánh tay hắn chống đỡ. Sau lưng là bức tường lạnh lẽo, mặt tường thô ráp cọ xát da thịt non mịn, có hơi đau, lại khiến cho cuộc ân ái này càng kích thích hơn.
Đường hành lang đã đủ ướt, lại như cũ hết sức chặt khít, hôm nay Thẩm Uyển rất xuất thần, hắn có thể cảm giác được âm đ*o của nàng nhu động, hút và nuốt côn th*t. Phạm Vệ Lăng cắn bộ ngực đang lắc lư của nàng, đầu lưỡi ướt át đánh vòng vòng, trong chốc lát đầu v* đã đứng thẳng, hắn cắn một cái, điên cuồng liếm mút.
"A... Ưm a... Thật thoải mái... Thật lớn... Ưm hừ... Ừ a..." Tiếng rên rỉ liên tục phát ra từ miệng Thẩm Uyển, cả thể xác và tinh thần của nàng vẫn xuất thần, một luồng mật dịch ứa ra ở dưới thân, trên sàn nhà cũng ướt một mảng lớn.
"Thật tao! A... Ha... Chặt quá, ngươi thắt, thật chặt, hút côn th*t của ta, ăn ngon không? Hử?" côn th*t của Phạm Vệ Lăng lại cứng hơn một chút, giống như lưỡi lê hung hãn đâm vào trong âm đ*o nàng, tinh hoàn đập vào cặp mông co giãn của nàng, phát ra tiếng vang "Bạch bạch bạch", "Tao hóa, a... Ngươi quá tao hóa! Kẹp chết ta..."
Quy đầu và côn th*t trượt qua tầng tầng nếp nhăn trên vách thịt, kích thích mãnh liệt khiến trán của Phạm Vệ Lăng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt đẹp nhăn lại, lúc khó tự ức chế tính dục liền vùi đầu vào giữa hai ngọn núi kiêu ngạo của nàng, gặm cắn, liếm mút không nhẹ không nặng, trước ngực Thẩm Uyển lập tức hiện ra một mảng lớn dấu vết màu đỏ.
"Ngon... Ăn ngon... Ừm ha... Ô ưm..." Cả người Thẩm Uyển nhấp nhô lên xuống, cảm thấy cả người đều bị hắn điều khiển, mỗi lần bị đâm đến không trung, lại rơi thật mạnh xuống, đợi đến lúc xuống phía dưới, hắn lại dùng sức ở giữa háng, côn th*t thẳng tắp cắm vào chỗ sâu nhất vẫn tiếp tục dùng sức đi lên, dường như muốn xuyên qua thân thể của nàng, tiếp theo cả người lại một lần nữa bị đâm lên không trung, lặp đi lặp lại như thế, không ai có thể chịu được khoái cảm và kích thích to lớn này, Thẩm Uyển sướng đến mức ô ô gọi bậy, chiếc váy lụa màu tím quấn ở bên eo đã nhăn nhúm từ lâu, rối loạn theo những lần đong đua.
"Không được... Cầu xin ngươi, ta không chịu nổi... A... Ưm a... Không..." Đôi mắt của Thẩm Uyển ngấn lệ, vốn là một đôi mắt xinh đẹp lúc này lại lộ ra ánh sáng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu mặc cho ai nhìn cũng đau lòng.
Phạm Vệ Lăng làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, chỉ buông một chân ngọc của nàng xuống, một chân khác bị giơ lên cao, may mà Thẩm Uyển luyện múa, thân thể có độ dẻo dai cực tốt, cái chân kia bị đè ở bên đầu, nàng đứng giạng thẳng chân mở rộng ra, bị hung hăng đè ở trên tường. Thẩm Uyển chỉ cảm thấy trước mắt là màn sương mù mờ mịt, nam nhân không ngừng thọc vào rút ra, trong không khí tràn ngập mùi tanh mặn của mồ hôi và mật dịch hòa vào nhau.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook