Thời gian trong không gian cùng bên ngoài không giống nhau, chờ cậu làm xong việc ra ngoài thì chỉ vừa mới qua vài phút.
Lúc cậu đi ra thì thấy ba người nam nhân đang ngồi nói chuyện, hình như là đang bàn chuyện ngày mai đến nơi nào.

Mạt Kỳ Miểu biết rõ mình là người mới gia nhập, hơn nữa bề ngoài hai người Lục Kỳ Ân, Ngụy Nhâm có vẻ chấp nhận cậu nhưng cậu đoán họ vẫn có lòng cảnh giác.

Người sống trong mạt thế tình thương, lòng tin đã sớm bị mài mòn theo thời gian.

Mạt Kỳ Miểu không có việc gì làm liền vào lại không gian thăm thú, bên phía xa có một ngọn núi xát biển, Mạt Kỳ Miểu chậm rãi đi bộ tiêu thực đến phía đó.

Đi chưng hai mươi phút y đã đến được chân núi, trên núi khá cao bị mây mù che phủ nên y không thầy được đỉnh núi.

Mạt Kỳ Miểu đi lên núi, dọc đường nhìn khắp nơi, trên núi có rất nhiều cây xanh lâu năm thân cây rất to, rậm rạp tạo cảm giác rừng tự nhiên thực sự.

Đi được năm phút Mạt Kỳ Miểu phát hiện một con suối, nước rất trong lại chảy khá nhanh y không nhìn thấy được thượng lưu của con suối có lẽ là ở trên đỉnh núi.

Mà càng kinh hỉ hơn ở đó có trái cây! Hơn nữa còn khá nhiều loại, đa số là táo, nho, dâu rừng.

Trái cây rừng so với trái cây trồng nhỏ hơn nhiều, y hái một trái táo cắn thử vào miệng cảm giác chua chát của trái cây rừng lan tỏa trong khoang miệng, nhưng cũng có chút ngọt của táo.
Mạt Kỳ Miểu ăn hết một trái liền giữ lại hạt của nó, y tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Sau đó mới biết đây không phải là cái núi duy nhất, vì nó quá to nên che lấp mấy cái ở sau một phần giờ đi lòng vòng mới phát hiện còn vài cái núi nữa.

Nhưng bên trong là rừng rậm sâu hun hút y sợ mình sẽ lạc đường nên chỉ dám đi ở rìa núi.

Mạt Kỳ Miểu đặt tên cho cái núi y đang đi là Sơn Nhất, tiếp theo là Sơn Nhị, Sơn Tam cho đến hết để dễ phân biệt.
Bên trong không gian trời không tối cũng không thể xác định thời gian, y lại không có đồng hồ nên quyết định trở về đã, khi nào rãnh sẽ lại đến xem.

Quay lại cái chỗ có trái cây mới nãy, do không mang thứ gì để đựng nên lấy vạt áo đựng tạm sau đó mỗi loại hái vài trái chờ ra ngoài cho mọi người ăn.
Y vừa ra ngoài liền nhìn bầu trời, tia nắng cuối cùng vừa mới tắt không lâu.

Thấy Mạt Kỳ Miểu trở ra trên vạt áo còn không ít trái cây, ba người bọn họ bàn chuyện xong liền không thấy y đâu Lục Kỳ Ân thấy sắc mặt lão đại bắt đầu tệ đang tính tìm cách hòa hoãn không khí thì rốt cuộc người cũng ra.
"Cậu đi đâu?." Kỷ Lâm Hạo bước đến, bàn tay thô to bóp lấy cằm y buộc người phải nhìn vào mắt hắn.
Mạt Kỳ Miểu sợ hãi, lắp bắp giải thích ở bên trong không gian có núi, có rừng muốn vào xem thử nên chậm trễ thời gian đi ra ngoài.

Nói xong còn rất đáng thương đẩy lên vạt áo đầy ấp trái cây dại y vừa hái cho hắn xem, biểu đạt mình không có nói dối.
"Lão đại, lão đại....anh xem Tiểu Miểu tốt với chúng ta chưa này! Còn nhớ đến chúng ta nữa, em ấy hái không ít trái cây đâu." Lục Kỳ Ân chạy lại giải cứu anh dâu nhỏ nhà mình, đưa tay lấy trái cây qua giúp y.

"Lão đại, anh bình tĩnh chút.

Người cũng đã ra rồi.

Tiểu Miểu, lúc nãy lão đại lo lắng cho em lắm." Ngụy Nhâm cũng tiên tới giải hòa, nói với Kỷ Lâm Hạo xong liền quay qua giải thích với y rằng lão đại rất lo lắng.
Mạt Kỳ Miểu gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn một cái.

Anh có thể buông tay không?
Kỷ Lâm Hạo buông tay xuống, không trả lời ai mà nắm lấy tay Mạt Kỳ Miểu kéo theo mình đi một đường đi về lều.

Dù sao đêm nay hai người cũng cùng nhau ngủ, trước sau gì cũng phải vào trong.
"A, ức..." Mạt Kỳ Miểu bị hắn thô bạo đẩy vào, vừa mới ngồi dậy liền thấy thân thể to lớn của Kỷ Lâm Hạo áp tới.

Lều vốn đủ hai người ngủ nhưng thân hình của Kỷ Lâm Hạo to lớn cộng thêm Mạt Kỳ Miểu nên có hơi chật, Kỷ Lâm Hạo áp sát vào người y dùng cả cơ thể đè y đến không thở nối.
"A!, anh tránh ra, tôi thở không được." Mạt Kỳ Miểu đưa tay đẩy đẩy người phía trên, nhưng đẩy thể nào cũng không nhích được người này cứ như ngọn núi bất động.
"Cậu làm tôi tức giận." Hắn trầm giọng nói một câu, rất không vui ngồi dậy sau đó nắm lây eo y giật một cái.


Chỉnh lại thành tư thế thành y nằm sấp trên chân hắn, bàn tay thô bạo không thông báo lập tức kéo quần y xuống tận đầu gối.
Bốp một cái, cái mông trắng nõn cong vênh của y bị hắn đánh một phát.

Trên đó rất nhanh xuất hiện dấu tay năm ngón to lớn, hầu như bao trùm cả mông.
Sức lực người có dị năng rất lớn dù Kỷ Lâm Hạo đã kiếm sức nhưng Mạt Kỳ Miểu vẫn đau đến la lên, hơn nỗi đau da thịt chính là sự xấu hổ tột cùng của y.
Trời ạ! Y vừa bị đánh mông!.
"Hức, anh muốn làm gì?!." Giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế nhưng bất thành, y chỉ có thể mặc nhiên hắn muốn làm gì thì làm.
"Làm cậu." Mặt không đỏ tim không đập nói xuống một câu kinh người.
Mạt Kỳ Miểu:..........
Xin lỗi, gió có chút lớn tôi nghe không rõ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương