Đêm đến, bóng tối tràn ngập khắp nơi.

Không có điện, không có tiếng kêu từ chim chóc, tất cả đều chìm vào sự im lặng, bóng đêm tĩnh lặng, mờ mịt.

Tiểu đội của bọn họ hôm nay sẽ ở tại căn nhà này, vốn chỉ không có ánh sáng làm Mạt Kỳ Miểu sợ hãi, thiếu cảm giác an toàn.
Kỷ Lâm Hạo dẫn y vào một căn phòng trống, bên trong tối om không thấy được gì.

Mắt Kỷ Lâm Hạo sớm đã thích nghi được với bóng tối, thậm chí là 'tiến hóa' sau khi mạt thế đến, con người như được nâng bản chất lên một tầm mới, mạnh mẽ và hữu ích hơn trước kia.
Không biết từ đầu hắn lấy ra một cái túi vải thô, bên trong không biết chứa thứ gì nhìn như vật thể lòi lõm không đồng đều.
Hắn lấy một ống thủy tính lớn hình tròn đã chuẩn bị từ trước, sau đó mở túi vải.
Mạt Kỳ Miểu trợn mắt, bên trong túi vải có rất nhiều hòn đá to nhỏ không đồng đều, có rất nhiều màu sắc khác nhau, mà quan trọng hơn là nó biết phát sáng!
Cái loại phát sáng như bóng đèn hay mặt tròi này rất chói lóa, cho dù mỗi viên đá là một mày khác nhau nhưng ánh sáng phát ra thuần một màu duy nhất.
Kỷ Lâm Hạo đi đến cái bàn phía góc phòng đặt ống thủy tinh lên, cả căn phòng như có điện lập tức phát sáng, mọi vật xung quanh đều nhìn thấy rõ.
"Cái này là gì vậy?." Y cũng muốn có vài viên, sau này lỡ có tối quá thì mang ra dùng.

Trong như đèn pin phiên bản mạt thế vậy.
"Tinh hạch tang thi." Kỷ Lâm Hạo tiến đến phía giường trắng, phủi đi lớp bụi bẩn bên trên sau đó dọn dẹp sơ qua mọi thứ.
Tinh, tinh hạch tang thi?!
Mạt Kỳ Miểu đọc rất nhiều tiểu thuyết mạt thế rồi, nhưng tinh hạch tang thi còn có công dụng này sao? Y mới biết đó!
"Một số con rất thông minh, trong đầu đều có một viên.


Kích cỡ là ngẫu nhiên, màu sắc là dị năng của chúng." Kỷ Lâm Hạo mở miệng bổ túc thêm vấn đề cho vợ nhỏ hiểu biết, để tránh sau này gì cũng ngơ ngắc.
Tỷ lệ tang thi có tinh hạch rất ít, một trăm con thì chưa đến ba, bốn con có đâu.

Thế mà nam nhân này lấy làm bóng đèn mạt thế?!
Này cũng thật 'giàu' !
"Chỉ có thể dựa vào nó phát sáng trong đêm sao?." Nếu như vậy những kẻ yếu hơn hắn, không có tinh hạch này thì sẽ nhìn đường kiểu gì.
"Có một ít loại thú biến dị là Quang Ưng, Hồng Ngư, Sò Quỷ,...cũng có công dụng như vậy.

Một số bộ phận của chúng sẽ phát sáng vào ban đêm, nhưng rất khó bắt." Kỷ Lâm Hạo không ngại nói nhiều thêm một chút với y, dù sao sau này đêm nào cũng sẽ nói chuyện.
Mạt Kỳ Miểu không nghe ra được hàm ý trong đó, y chỉ nghĩ, thú biến dị đó khó bắt vậy tang thi dễ giết lắm hả? Cứ có cảm giác có gì đó không hợp lí cho lắm....
"Miểu Miểu, tôi đi tắm." Kỷ Lâm Hạo buông một câu liền bước vào phòng tắm, tất nhiên trên tay cũng cầm một ống đèn phiên bản mạt thế mới, không biết lấy ra hồi nào.
Cái xưng hô 'Miểu Miểu' này không biết từ đâu ra, Mạt Kỳ Miểu cũng xem như không có gì tránh cho vị lão đại nào đó thẹn quá hóa giận lên y.
Nước tắm đã được chuẩn bị từ trước, Mạt Kỳ Miểu khi vừa mới vào phòng đã lần mò để nước đầy vào bồn tắm.
Nước tất nhiên là từ không gian lấy ra, tắm nước đó có thể cường thân kiện thể, tái tạo gân cốt.
Trước khi Mạt Kỳ Miểu tới tiểu đội không nghĩ mấy người này 'không' có tắm rửa tử tế!
Chính xác là do thiếu nước, nước không có để uống huống hồ để tắm rửa?
Ở căn cứ có dị năng hệ Thủy cung cấp nước sinh hoạt hằng ngày nhưng tiểu đội bọn họ lại là dân 'du mục', thành thử chỉ dùng khăn thấm nước lau sơ qua cơ thể mỗi khi khó chịu.

Tệ hơn nữa là sau khi nghe Lục Kỳ Ân tâm sự thầm kín, có khi tới dăm ba bữa mới lau người một lần!

Mạt Kỳ Miểu biết rõ ở mạt thế không thể quan tâm nhiều đến vậy, nhưng mà,....ở dơ quá༎ຶ‿༎ຶ
Phòng của những người còn lại đều được y rot đầy nước, ba người mới kia thấy y rót nước ra còn tưởng y có dị năng hệ Thủy, trong ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái không thôi.
Y cũng chỉ cười đáp lại, không nói rõ bản thân có phải có dị năng hệ Thủy hay không.
Đồng thời sau khi trò truyện, tiểu đội bọn họ biết trong số ba người thì Doãn Bình dị năng hệ Kim, Quân Ý Hỏa và Thiệu Châu hệ Phong, cả ba đều có dị năng riêng lẻ.
Tiếng loạt soạt rầm rầm phát ra từ phía nhà tắm, đến bây giờ y vẫn chưa biết Kỷ Lâm Hạo thuộc dị năng nào đâu.

Hắn không nói y cũng không hỏi, mọi người đều có bí mật riêng.
Trong lúc chờ đợi, Mạt Kỳ Miểu lấy ra một ít lương thực tồn trừ của tiểu đội bọn họ.

Thời gian trong không gian khác với bên ngoài nên hạt giống sớm đã nảy mầm thành cây.
Phát triển dù rất nhanh nhưng vẫn chưa thu hoạch được, xem ra chưa thề ăn khoai lang cùng bắp đã trồng.
Không biết cá trong hồ có được không nhỉ? Lần trước nhìn thoáng qua thấy chúng rất mập mạp, xem ra đã ăn đến tròn béo không bơi nhanh được đâu.
Mạt Kỳ Miểu xoắn tay áo, vào trong không gian.

Y bước chân xuống hồ nước, nước rất lạnh truyền vào chân y làm cả người run rẩy theo.
Miễn cưỡng đưa tau vào trong nước nhưng quơ quào cả phút vẫn chưa được con nào.

Nghĩ lại thì, bắt cá bằng tay không không đẽ chút nào.


Thôi vậy, cho bọn họ ăn đồ tồn trữ cho tiện.

Còn một ít thịt bò Sừng Lửa để dư nên y cũng lấy ra, rau dưa gì đó chưa trồng nên không có.

Muốn có ngay thì phải kết hợp với dị năng đất gieo trồng bên ngoài không gian liền có thể ăn ngay.
Lại đi đến bìa núi hái ít trái cây dại đặt vào áo đựng tạm, sau đó y dịch chuyển ra khỏi không gian.
Gian phòng ấm áp, tiếng nước sớm đã dừng.

Mạt Kỳ Miểu vừa mới ra khỏi không gian liền rơi vào cái ôm của Kỷ Lâm Hạo, bàn tay thô to vòng qua từng tắc quần áo kéo người ôm vào lòng thật chật.
"Đừng quậy, tôi đang cầm đồ..." Mạt Kỳ Miểu hốt hoảng, tay giữ chặt áo tránh làm rơi đồ ăn.
"Để tôi, em đi tắm." Kỷ Lâm Hạo nhíu mày, đưa tay nhận hết đồ sau đó bước nhanh ra ngoài.
"Ấy ấy, lão đại? Anh hôm nay nấu cơm hả?." Lục Kỳ Ân tắm rửa thoải mái liền nằm trên sô pha chờ cơm.
"Cậu chờ?." Kỷ Lâm Hạo cười gằn, ánh mắt nguy hiểm.
Không...., cơm anh nấu tôi nào dám ăn!
"Đâu có! Em đang canh cửa! Lỡ có tang thi nào vào thì sao!." Em là đang lo lắng cho mọi người đấy!
"Thế, đến nấu đi." Vứt đống đồ lên người Lục Kỳ Ân, hắn liền đi về phòng.
Lục Kỳ Ân:.......?!
Không đúng, anh dâu đâu?!
Ngụy Nhâm đừng núp một phía cười trên đau khổ của người khác, ai biểu người rảnh rỗi quá làm gì?!
"Tên khốn! Xuống phụ ông đây mau!" Lục Kỳ Ân tất nhiên phát hiện tên khốn trộm xem kịch vui này.

Đừng mơ ông đây nấu không công cho mi ăn nhá!
Lúc Kỷ Lâm Hạo bước vào, bên trong không thấy người.


Tiếng nước rốc rách chảy từ phòng tắm ra, loáng thoáng từ tấm cửa kính mờ nhạt có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của ai đó.
Hắn cảm thấy miệng khô khốc một trận, có vẻ là thiếu nước.
Mạt Kỳ Miểu tắm không lâu lắm liền đi ra, cả người mềm mại như quả mọng mới chín, ảnh mắt có chút đỏ hồng ngơ ngác.

Bộ đồ trên người không giống đồ thô vải cứng như Kỷ Lâm Hạo mà là bộ đồ ngủ mềm mại màu vàng nhạt hình vịt nhỏ được hắn cố tình tìm kiếm rất lâu mới có một bộ trong mạt thế thời này.
Vừa bước chân ra đi chưa tới ba bước liền rơi vào cái ôm quen thuộc, y cũng không tránh né mặc người bế mình lên giường.
"Thật thơm." Còn mềm mềm.

Kỷ Lâm Hạo đặt người trên đùi, đầu không ngừng dụi vào thiếu niên.

Ánh mắt có chút rồi nhìn từng tấc da thịt trắng nõn, nếu tang thi mà thấy người này chắc chắn sẽ tiến đến xé xác không còn một mảnh, sau đó từ từ nuốt da thịt y vào bụng.
Đôi mắt thiếu niên rất sáng, là loại sạch sẽ không nhuốm máu, không biết đến mưu sâu kế hèn của mạt thế.

Ánh mắt thiếu niên nhìn hắn là loại ỷ lại vụng về, vừa nhìn liền đoán được tâm tư.
Người như vậy, nên được đặt vào vòng tay bảo hộ.
Cũng không nên cho người khác biết được sự tồn tại của y.
Vì như thế sẽ càng có nhiều người mơ ước với hắn.
Mà y là thuộc về hắn, vĩnh viễn.
Mới bao lâu đâu chứ, người này vừa xuất hiện mấy ngày liền vào tâm của hắn? Khiến hắn càng lúc càng nảy sinh cảm giác không đúng lắm? Nếu nói ra chắc chắn hắn sẽ bị cười đến rụng răng.
"Anh làm sao thế?." Mạt Kỳ Miểu nghi hoặc, không lẽ đói bụng rồi? Cứ dụi dụi liếm liếm, một chốc lại cắn cắn, không lẽ là thèm thịt?
Cứ cảm thấy giống như cẩu ấy....
Có lẽ không nên hình dung một lão đại mạt thế như vậy, nhưng quả thật, hành động của hắn khiến y nổi da gà da vịt lên rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương