Mạt Kỳ Miểu không tiếp tục vấn đề này nữa, làm bé ngoan ngồi trong lòng nam nhân mơ màng sắp ngủ gục.
Con đường đến căn cứ không xa lắm, nhưng giữa đường bọn họ lại gặp phải một chuyện khác, bất đắc dĩ phải dừng xe.
Nam nhân phía trước cửa xe dùng thân mìn ngăn cản họ qua, rõ ràng đang đánh cược họ sẽ ngừng xe hoặc tông chết hắn.

Nếu là trước đây thì nam nhân này chắc chắn đã đi trầu trời rồi, nhưng lần này có anh dâu nhỏ đi theo.

Lục Kỳ Ân không muốn làm y sợ hãi hơn nữa lão đại không nói gì tức là dừng lại cũng không sao.
Tiếng xe phanh lại rấp rút, để lại một vệt bánh xe dài trên con đường.

Nam nhân đối diện xe nét mặt tiều tụy có vẻ đã không ăn gì khá lâu nên nhìn không có tình thần, trên người mặc quần áo coi như sạch sẽ, tuổi chừng ngoài ba mươi, mày kiếm sắc bén, trên gương mặt mệt mỏi khi nhìn xe họ dừng lại ánh mắt như phát sáng.
Lục Kỳ Ân nhíu mày, không biết chọc phải phiền toái gì nữa đây.


Ở cái mạt thế này, số người vô sỉ họ đã gặp rất nhiều, thường hay ăn vạ trước xe của người khác để chiếm tiện nghi.
Nam nhân chạy vội bên cửa xe đập đập vài cái, muốn nói chuyện với tài xế.
Lục Kỳ Ân nhìn lão đại một cái, thấy hắn có vẻ không quan tâm liền nhìn qua Ngụy Nhâm.

Ngụy Nhâm âm thầm lấy một thanh súng từ phía xe ra, chuẩn bị mọi tình huống xấu nhất.
Két.
Cửa sổ xe di chuyển xuống, Lục Kỳ Ân có chút không kiên nhẫn, "Có việc?."
Nam nhân vẻ mặt sốt sắng bỏ qua dáng vẻ ghét bỏ của Lục Kỳ Ân, "Mọi người có thể giúp chúng tôi một chút không? Chúng tôi đến từ căn cứ nhỏ gần đây, vừa bị thi triều tấn công cả căn cứ đều đổ xập.

Chúng tôi dù chạy nạn thoát được nhưng hai hôn rồi còn chưa có ăn gì, ngay cả nước cũng......không biết mọi người có thể giúp đỡ chúng tôi không?."
Thấy hắn nhíu mày, nam nhân vội vàng nói thêm: "Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ trả ơn mọi người.

Chúng tôi biết một số chuyện bí mật, có thể có ích với mọi người."
Ngụy Nhâm đánh giá nam nhân đang nói chuyện, bàn tay ấn ấn súng sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Vị huynh đệ này, anh vừa nói là 'chúng tôi'?."
Không phải một người mà là nhiều người, còn muốn bọn họ giúp đỡ nữa.
"Đúng vậy, ngoài tôi ra còn hai người khác, một người là bác sĩ, một người là nhà khoa học trẻ đang ở ngôi nhà đằng kia." Nam nhân chỉ về một hướng nói.
Bác sĩ? Nhà khoa học trẻ?
"Thế anh làm gì?." Lục Kỳ Ân nhịn không được hỏi.
"Tôi là thầy giáo." Nam nhân mỉm cười nói.
Cái tổ hợp gì đây?
Lục Kỳ Ân không nói rõ có muốn giúp hay không, vì nếu bây giờ ngừng lại giúp mấy người này sợ là trời sẽ tối, việc đến căn cứ cũng sẽ chậm lại.

Nhưng nam nhân này là đến từ căn cứ đó, chắc chắn biết thông tin có lợi.

Ngụy Nhâm nhìn về phía nam nhân ngồi ghế phía sau, "Lão đại, anh thấy sao?."
Mạt Kỳ Miểu ngồi trong lòng nam nhân dụi mắt, ánh mắt có chút mơ hồ.

Thấy thiếu niên ngủ tỉnh hắn nhẹ xoa đầu y, ấn người còn chưa tỉnh hoàn toàn vào lòng ngực hắn mới nhàn nhạt nói, "Giúp các người, chúng tôi có được gì?."
Nghe người ngồi ghế phó lái hỏi như vậy, nam nhân liền biết người ngồi ghế hàng sau là lão đại của nhóm.

Nếu muốn xin giúp đỡ thì phải thông qua người này trước tiên.
"Chúng tôi có thể bán mạng vì ngài, mạng sống là thứ duy nhất chúng tôi còn." Nam nhân trịnh trọng nói, ánh mắt kiên định chờ mong.
Nếu là người khác thì không biết thế nào nhưng Kỷ Lâm Hạo cười lạnh một cái không nể mặt, " Ha, không cần."
Liếc qua Lục Kỳ Ân bảo người láy xe đi, hắn lại tiếp tục vỗ lưng người trong lòng muốn dỗ y ngủ thêm một chốc.
"........" Nam nhân bị từ chối im lặng, hắn không nghĩ bản thân đã chân thành như vậy còn bị từ chối không nể mặt mũi.

Nhưng đây là mạt thế, tất nhiên người ta sẽ không đê dàng tin tưởng hắn.
"Khoan đã! Tôi có dị năng! Có thể vì ngài làm việc, có thể bán mạng vì ngài! Nếu cảm thấy chúng tôi vô dụng ngài liền có thể bỏ đi!." Thấy người sắp láy xe đi hắn vội vàng nắm lấy cửa xe, hô lên.
Kỷ Lâm Hạo nhướn mày, muốn bọn họ bỏ thức ăn ra cho ăn rồi mất cả vốn lẫn lãi sao? Suy nghĩ thật dễ.
"Vị huynh đệ này, lão đại chúng tôi đã nói không muốn, anh vẫn là tìm người khác." Ngụy Nhâm tắt nụ cười đi, lạnh mắt nhìn nam nhân cố ý chặn đường làm mất thời gian quý giá của họ.

"Khoan đã! Mấy người đi về hướng đó sẽ tìm chết! Như chúng tôi biết ở đó lại sắp có thi triều một lần nữa vào tối nay, bây giờ mọi người đi chẳng khác nào đi nộp mạng." Nam nhân hết cách đành lôi át chủ bài cuối cùng ra,
Lục Kỳ Ân nhướn mày, sao nãy giờ không nói?
Nam nhân ngượng nghịu một chút, ấp úng trả lời, "Mọi người xin hãy tin chúng tôi."
Có thể do quá mực bị làm ồn nên Mạt Kỳ Miểu thức giấc, nửa hiểu nửa không nhìn nam nhân bên ngoài xe của bọn họ.
"Sao vậy?." Giọng mềm mềm mới tỉnh ngủ, pha lẫn chút trẻ con chưa trưởng thành vang lên.
Nam nhân đứng ngoài xe kinh ngạc, còn nột người nữa sao?
Do bị che khuất tầm nhìn nên hắn ta không nhùn thấy được mặt của vị lão đại bên trong, cũng không biết bên trong còn có thềm một người nữa.
"Không có gì, đói bụng chưa?." Nguyên ngày hôm nay đi trên xe, Kỷ Lâm Hạo phát hiện thiếu niên hơi say xe cả người ủ rũ như con mèo mất sức, khó lắm mới mơ màng ngủ được một lát.
"Ưm.....đói." Bị ôm ấp sờ mó riết quen nên Mạt Kỳ Miểu làm lơ cái tay đang đặt trên hông của y, mềm giọng trả lời.
"Được, tìm một nơi nghỉ chân sáng mai mới vào căn cứ." Kỷ Lâm Hạo nhàn nhạt nói, nhưng nếu thông minh có thể nghe ra hắn đang gián tiếp muốn xem nam nhân ngoài xe giở trò gì.

Thú thật, hắn có chút thắc mắc làm sao người này biết sẽ có thi triều vào tôi nay tại căn cứ họ sắp tới, nhưng trước đó phải xem xem thật sự có thi triều như lời hắn ta nói không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương