Edit: Hến ConXem màn hình một lúc lâu, đôi mắt có chút đau nhức, cô híp mắt lại, véo véo cái mũi, cái đồ chơi gọi là di động này dùng thật tốt, cái gì cũng có thể tìm kiếm được, lại còn rất thuận tiện.

Hướng Quỳ ấn mở chức năng chụp ảnh trên điện thoại để nhìn xem hình dáng hiện tại của bản thân, là một gương mặt thật xa lạ, gương mặt nhìn rất dịu dàng, lớn lên cũng không phải là đại mỹ nhân, nhưng khi nhìn thì thấy rất thoải mái.

Buổi tối cô tùy tiện ăn một bữa cơm, lại tập trung học những tri thức trong đầu, hiện tại cô cần thiết phải mau chóng tìm hiểu, để dung nhập vào thế giới hiện đại, cho nên thời gian từng giây từng phút đều không thể lãng phí.

Cho đến ngày hôm sau, Hướng Quỳ dậy thật sớm, tính toán ra cửa đi dạo, nhận thức thế giới này rõ ràng hơn.

Bên ngoài kiến trúc thực xa lạ, những tòa nhà cao tầng, xe đi đầy ngoài đường, mới sáng tinh mơ đi đến chỗ nào cũng thấy có người, bừng bừng sức sống, cùng với triều đại kia của cô không giống nhau.

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang xách theo một túi đồ ăn cực lớn từ phía đối diện xuất hiện.


Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là người ở gần đây, tục ngữ có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cô về sau nếu muốn ngốc tại nơi này, nhất định phải cùng hàng xóm chung quanh quan hệ thật tốt.

Suy tư một lát, Hướng Quỳ khóe miệng giơ lên 45 độ tiêu chuẩn, cười khanh khách tiến lên chào hỏi: “Thím, buổi sáng tốt lành, sớm như vậy thím đã đi mua đồ ăn rồi.

”“Ai, ngươi là! ! cháu gái nhỏ nhà Văn thẩm?” Cố Như Phương nhìn cô gái trước mặt có chút quen thuộc đang cùng cô chào hỏi, do dự một chút liền hỏi.

“Đúng vậy, cháu gọi là Hướng Quỳ, trước đó vẫn luôn đi học ở bên ngoài, thím vậy mà còn nhớ rõ cháu à.

”Cô tươi cười càng xán lạn, thần sắc thực chân thành, ở trong hoàng cung thì kỹ thuật diễn chính là môn bắt buộc.

“Còn không phải sao, cháu khi còn nhỏ ta còn từng bế cháu đấy, hiện tại đã lớn như vậy rồi, lớn lên thật xinh đẹp.

” Cố Như Phương lập tức liền tươi cười đầy mặt.

“Vậy thím đang vội, cháu có việc đi trước.

”“Được, có thời gian tới nhà thím chơi, cháu có còn nhớ rõ nhà thím ở đâu không? Cách nhà bà nội cháu 5 ngôi nhà đó.

”Cố Như Phương thấy Hướng Quỳ lớn lên xinh đẹp, lại lễ phép rất có cảm tình, liền nhiệt tình nói.


“Được ạ, vậy hẹn gặp lại thím nhé.

”……Đi lượn vài vòng, Hướng Quỳ đối với tình hình chung quanh đã quen thuộc, đồ vật hiện đại cũng nhận thức được cơ bản.

Cô từ trong trí nhớ của nguyên chủ hiểu rõ, ở hiện đại, mặc kệ nam hay nữ, sau khi thành niên đều phải có công việc để nuôi sống bản thân mình, cô đi đến nơi này, tự nhiên cũng muốn nhập gia tùy tục.

Nguyên chủ học tập chính là thiết kế, cô tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng là đối với vấn đề thiết kế là dốt đặc cán mai.

May mà bản thân cô cũng có tay nghề, cho nên cô tính toán mở một tiệm ăn nhỏ.

Căn nhà của nguyên chủ tuy rằng ở khu dân cư toàn người lớn tuổi, nhưng là nơi gần với đầu phố nhất, nơi đó vừa vặn có một con đường chuyên bán đồ ăn, bình thường cũng rất náo nhiệt, tiệm tạp hóa ở tầng một sửa sang một chút mở tiệm cơm, chi phí cũng không cao lắm.

Nói là làm, giữa trưa, cô liền đi tìm hiểu chung quanh tiệm cơm, Hướng Quỳ cố ý tìm một quán ăn nhỏ có nhiều người ăn, gọi một món ớt cay xào thịt, một món canh trứng cà chua, với đĩa rau xào.


Hướng Quỳ nghĩ người nhiều đến ăn như vậy, thì đồ ăn hẳn là ăn rất ngon, chẳng qua cô có chút thất vọng, ăn đến trong miệng thì tất cả đều là gia vị, hoàn toàn che mất hương vị đồ ăn tươi ngon.

Hướng Quỳ trong lòng nắm chắc, vì không lãng phí đồ ăn, cô vẫn là đem đồ ăn đều ăn hết.

Thanh toán tiền xong, liền ở trên mạng tìm tòi một chút quy trình mở cửa hàng, cô đi làm giấy phép buôn bán, sau đó đi mua bàn ghế, bộ đồ ăn, mỗi một thứ đều chọn lựa kỹ càng.

Mấy đồ vật này, lão bản đều có thể giao hàng tận nhà, Hướng Quỳ lại một lần cảm thán ở hiện đại thật thuận tiện, lưu lại địa chỉ, cô đi siêu thị phía trước mua một chút thức ăn.

Về đến nhà, thì đồ vật đã được đưa đến, chờ tới khi cô ký nhận, Hướng Quỳ cũng không quá quen thuộc bút ở hiện đại, từng nét bút viết tên của mình lên, sau đó bắt đầu dọn dẹp vệ sinh tầng mộtCố Như Phương cầm theo một rổ đầy thức ăn đến, thấy cô đang bận rộn trong ngoài, có chút kinh ngạc: “Tiểu Quỳ, cháu đây là đang làm gì vậy?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương