Ân Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn về phía Cố Thừa, nói: “Cho nên mà nói…… trước kia tính cách của ta là như thế này?”

Cố Thừa cũng khiếp sợ, trước kia hắn cùng Ân Tử Mạch cũng không tiếp xúc qua, chỉ nghe từ miệng những người khác nói người này hung tàn như thế nào, nghe nói hắn nhìn ai không vừa mắt sẽ thuận tay đem người làm thịt.

Nhưng hiện tại là chuyện gì đây?

“Các ngươi có ai thảm bằng ta!” Cãi cọ ồn ào một hồi, đột nhiên trong đám đông bộc phát một thanh âm đặc biệt oán giận!

Thanh âm nghe quá mức thê lương, mọi người nhất thời đều im miệng, để xem vị nam tử này là ai.

Chỉ thấy trong đám người đi ra một vị đại tráng dáng người cao lớn thô kệch, đặc biệt cường tráng.

Chỉ là……Điểm không khớp cùng vẻ ngoài của vị tráng hán này chính là trên mặt phải đeo một chiếc mũ sa màu đen!

Mọi người: “……”

Ân Tử Mạch: “……”

Tráng hán đi ra, đến trước mặt Ân Tử Mạch, thanh âm run rẩy nói: “Ân Tử Mạch, hôm nay ngươi muốn giết ta, ta cũng phải thỉnh được Cố minh chủ thay ta phân xử!”

Ân Tử Mạch nhìn đến chiếc sa đen trên mặt hắn liền muốn cười, liều mạng nhịn xuống mới đứng đắn nói: “Vị anh hùng này, xin lỗi, ta bất đắc dĩ nhớ không nổi việc trước đây, nếu ta đã gây bất lợi với ngươi, ta có thể ở trước mặt mọi người xin lỗi ngươi.”

Tráng hán trừng lớn mắt: “Ngươi…… Ngươi không nhớ rõ việc ba năm trước đây?! Ba năm trước đây, cũng ở Tần Hoài Hà này, ngươi nhìn thấy ta, kết quả…… Kết quả……” Tráng hán càng nói càng kích động, nhưng vế sau lại lắp bắp nói không ra lời.

Ân Tử Mạch chân thành kiến nghị: “Không bằng bình tĩnh một chút?”

“Ngươi nói ta lớn lên quá xấu, muốn ta từ nay về sau ở nhà không cho ra cửa! Nếu ra cửa thì trên mặt phải đeo một chiếc sa đen! Lại còn không thể để ngươi thấy, nếu để ngươi gặp được, thì sẽ cắt tay của ta!” Tráng hán kích động nói, “Cũng bởi vì ngươi, suốt ba năm ta chưa bước ra khỏi cửa lớn một bước! Hiện giờ nghe nói ngươi cùng minh chủ bên nhau, ta mới dám lấy lá gan tới đây tìm minh chủ đòi công bằng! Nhưng ta lo lắng còn chưa đi đến đây, đã bị ngươi nửa đường gặp được, cho nên ta không tiếc bị mọi người cười nhạo cũng phải đeo chếc sa đen này! Ân Tử Mạch, ta…… Ta…… Hôm nay dù ngươi thật sự muốn cắt tay của ta, ta cũng không muốn đeo chiếc sa đàn bà này nữa!”

Tráng hán giơ tay, dùng sức kéo chiếc sa xuống, giơ tay ném xuống đất, hung hăng dẫm mấy cái, phát tiết một chút, sau đó ngẩng đầu căm tức nhìn Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch: “……”

Trên mặt tráng hán có một vết sẹo kéo dài đến cằm, vừa nhìn đã thấy khủng bố, nhưng muốn người phải luôn ở nhà, ra cửa còn phải mang sa, đối với một nam tử cường tráng mà nói, thật sự đã gây tổn thương.

Hắn đang muốn nói nói mấy câu tỏ vẻ xin lỗi, liền nghe được có người sợ hãi nói với tráng hán một câu: “Ngươi…… Ngươi không phải đã chết sao?”

Tráng hán quay đầu lại rống lên một tiếng: “Ngươi - nói cái gì?!”

Người nọ run run, nhỏ giọng nói: “Trên giang hồ đồn rằng Ân Tử Mạch gặp ngươi lớn lên quá xấu, bẩn mắt hắn, liền một chưởng kết thúc tính mạng ngươi……”

Tráng hán: “Cái lời đồn chó má gì vậy, Ân Tử Mạch tuy ghét bỏ diện mạo của ta, nhưng hắn không giết ta! Lại nói, tiếng nói của ngươi khó nghe quá, ngươi sao còn có thể nói chuyện, không phải đều đồn rằng Ân Tử Mạch không thích thanh âm của ngươi, cắt đầu lưỡi của ngươi rồi sao?”

“Kẻ bị cắt đầu lưỡi là ngươi mới đúng!” Nam tử dùng thanh âm giống vịt quát, “Đầu lưỡi của ta vẫn còn ở trong miệng ta!”

Kể từ lúc đó, hiện trường tức khắc càng náo nhiệt, vừa rồi Ân Tử Mạch bị bọn họ cải cách giáo dục, hiện giờ lại quay sang hỏi nhau: “Các ngươi vì sao…… Vẫn còn là một giáo phái? Nghe nói Ân Tử Mạch không thích tên giáo của các ngươi, trói người đứng đầu lại, sau đó mạnh mẽ giải tán giáo các ngươi……”

“Cái tên kia chắn đường Ân Tử Mạch, không phải mọi người đều nói hai chân ngươi đã bị hắn chém hay sao?”

“……”

Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, nghe được đến đây, mặt Ân Tử Mạch đầy hắc tuyến!

Cho nên tin đồn từ trong giang hồ đều đem hắn - một người tính cách kỳ quái, hành sự quỷ dị, truyền thành đại ma đầu tàn nhẫn giết người không chớp mắt hay sao?!!

Cái giang hồ này cũng phải làm hắn quỳ xuống lạy từ dưới lạy lên!

Cố Thừa cũng dở khóc dở cười, hắn nhìn Ân Tử Mạch, lắc lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “May mà ngươi không phải đền mạng.”

Ân Tử Mạch cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần hắn không giết người, mấy việc kia cũng không nghiêm trọng lắm.

Đoàn người ban đầu oán giận cùng khiếp sợ, cũng chậm rãi hiểu rõ, truyền thuyết đại ma đầu giết người không chớp mắt kia, kỳ thật không có khủng bố như trong truyền thuyết.

Như vậy tên Huyền Thiên Giáo giáo chủ này chẳng qua tính cách có chút quỷ dị, dã tâm lớn, muốn đem võ lâm sửa thành vừa mắt hắn mà thôi.

Đỗ Tịch Nguyệt hôm nay phụng mệnh cố ý đến quấy rối, nhưng hiện giờ vừa thấy hiện trường này, cảm giác sự việc cách quá xa tưởng tượng của nàng, tức khắc có chút nóng vội, bật thốt lên: “Các ngươi đều câm mồm, chẳng lẽ các ngươi đã quên Ân Tử Mạch muốn đem Cố Thừa từ vị trí võ lâm minh chủ bắt xuống, chính hắn thống nhất võ lâm sao?!”

Hiện trường an tĩnh trong chốc lát, sau đó có người nhỏ giọng nói: “Nhưng, hiện giờ Ân Tử Mạch cùng Cố minh chủ đã là một đôi a…… Ai làm minh chủ đều giống nhau, đều là người một nhà……”

Đỗ Tịch Nguyệt tức khắc cứng họng.

Ân Tử Mạch: “……” Nghe thế nhưng có chút hợp lí đấy!

Cố Thừa thò đầu qua, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm minh chủ?"

Ân Tử Mạch: “…… Không nghĩ tới.” Đặc biệt nhìn hiện trường, nhóm người cãi cọ ồn ào, hắn càng cảm thấy vị trí minh chủ này, hắn cũng không muốn ngồi.

Cố Thừa thấy cảm xúc của đoàn người đã không còn căm phẫn như lúc mới tới, giơ hai tay lên ra hiệu, ý bảo đoàn người an tĩnh một chút, nói: “Các vị, xin nghe ta nói vài câu. Ta biết hôm nay mọi người tới đây đều muốn ta đòi lại công bằng cho các ngươi, nhưng hiện giờ Ân Tử Mạch đã mất trí nhớ, không nhớ được việc trước đây, hơn nữa cùng ta ở bên nhau mấy tháng nay, hắn lại chưa cưỡng bách người khác, ta mong chư vị cũng có thể nhìn ra, hiện giờ hắn cùng trước đây thay đổi rất nhiều. Cố mỗ ở đây khẩn cầu các vị, thỉnh các vị theo ta, tha thứ mấy việc ấu trĩ hắn đã làm đi, Cố mỗ có thể bảo đảm, sau này hắn tuyệt đối sẽ không giống trước kia. Nếu các vị còn có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, chúng ta có thể làm được, đều sẽ tận lực hoàn thành.”

“Ta muốn ngươi chết, ngươi có thể đi chết sao? ”

Một thanh âm thanh lãnh mang theo chán ghét khắc cốt truyền đến, ngay sau đó một thân áo lam - Lam Liệt từ giữa không trung bay vọt xuống, đứng trước mặt Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa, nói: “Mạch Nhi, chúng ta lại gặp nhau.”

Nhìn thấy Lam Liệt, sắc mặt Cố Thừa cũng lạnh xuống, hắn bất động thanh sắc đem Ân Tử Mạch kéo đến phía sau mình, đối Lam Liệt nói: “Ngươi nếu lại dám xuống tay với Mạch Nhi, đừng trách ta không khách khí!”

“Hắn vốn dĩ chính là của ta! Chúng ta ở bên nhau, ngươi, cái tên võ lâm minh chủ này là người mà Mạch Nhi ghét nhất! Nếu không phải ngươi có võ công quá cao, hắn đã sớm tới đây chém ngươi.” Lam Liệt nói, “Nhưng không liên quan, tâm nguyện của hắn, ta sẽ hoàn thành. Lần trước ta thua, lúc này ta sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất.”

“Hắn là ai?”

“Không rõ lắm, hình như là tình cũ của Ân Tử Mạch……?”

“Hay là Ân Tử Mạch trước khi ở cùng minh chủ còn có một đoạn tình? Minh chủ chúng ta vẫn luôn độc thân, nhiều năm như vậy chưa từng nghe qua hắn động tâm với ai!”

“Đúng vậy, nếu người này thật sự cùng Ân Tử Mạch có một đoạn tình, minh chủ nhà chúng ta mệt đây!”

Loại việc bát quái này, không ai ngại nhiều, một khi có người bắt đầu bát quái, mọi người liền sôi nổi gia nhập thảo luận, có người thậm chí còn lấy Lam Liệt cùng Cố Thừa so sánh, nhìn xem hai người ai tương đối chiếm ưu thế.

Tui cảm thấy nhân sĩ võ lâm giống với mấy bà tám là làm sao ta ~

Ân Tử Mạch: “……” Cho nên mục tiêu hiện tại của mọi người lại bắt đầu chuyển dời đến tình sử trước đây của hắn sao!

“Cố Thừa, ngươi có dám cùng ta tỷ thí một phen không!” Lam Liệt kêu gào nói.

Cố Thừa cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ cười, lại thành công chọc giận Lam Liệt.

“Ngươi cười cái gì?! Không dám cùng ta so sao!”

Cố Thừa: “Thủ hạ bại tướng mà thôi, có gì không dám. Chẳng qua lần này cùng ngươi tỷ thí, ta yêu cầu ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Nếu ta thắng, từ nay về sau ngươi không được tới gần Mạch Nhi một bước!” Cố Thừa thu hồi tươi cười, lạnh lùng nhìn Lam Liệt, nói, “Dù là vô ý gặp được, ngươi cũng phải lập tức rời đi, đời này, không cho ngươi nói với Mạch Nhi một lời nào nữa.”

Sắc mặt Lam Liệt dữ tợn, nói: “Ngươi quá làm khó người khác!”

Cố Thừa cười lạnh: “Ngươi nếu không đáp ứng, đợi chút nữa, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình.”

Lam Liệt: “Ý của ngươi là ta có khả năng sẽ thua?”

Cố Thừa: “Không phải là có khả năng, mà là nhất định.”

Ân Tử Mạch được Cố Thừa bảo vệ phía sau, nghe thấy Cố Thừa nói, nhịn không được thò đầu nhìn Cố Thừa.

Hắn chưa bao giờ gặp qua Cố Thừa như thế, cũng chưa bao giờ gặp qua Cố Thừa đầy bá khí như lúc này, thế nà hắn còn cảm thấy rất gợi cảm, đặc biệt nhìn vào con ngươi đen như mực của Cố Thừa liếc coi thiên hạ, tâm không nhinh được mà rung động.

Cao thủ quyết đấu, mọi người đều rất ăn ý sôi nổi thối lui, cho bọn hắn một khoảng đất trống.

Đặc biệt là những người hâm mộ thân thủ của Cố Thừa đã lâu, càng chủ động thét to muốn đoàn người lui ra, để ra càng nhiều đất, miễn gây phiền cho Cố Thừa.

Trong phút chốc, hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Cố Thừa cùng Lam Liệt đứng ở giữa.

Gió thổi tới, nhấc lên góc áo bọn họ, mọi người thấy hoa mắt, chỉ thấy bóng áo lam cùng bóng áo đen bay lên.

Không có ai nhìn ra chiêu thức của bọn họ, chỉ có thể cảm nhận được chưởng phong cùng kiếm khí cường đại ở trên không trung kịch liệt giao chiến.

Trừ Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch ở trên Bách Hiểu Sinh xếp hạng, chỉ ở sau Cố Thừa, võ công đương nhiên dị thường cao cường.

Lúc này, hắn lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hai người trên không trung.

Vừa mới bắt đầu, hắn vẫn ôm tâm tư xem náo nhiệt, bởi vì hắn đối với Cố Thừa tràn ngập tự tin. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy không thích hợp!

Công phu của Lam Liệt so với lần trước gặp mặt, không ngừng tăng lên một bậc!

Cái kia tuyệt đối không phải tốc độ mà người bình thường luyện võ có thể đạt tới! Bất luận kẻ nào ở trong thời gian ngắn như thế đều không thể làm nội lực gấp lên vài lần!

Nhưng hiện giờ Lam Liệt lại làm được. Trong thời gian ngắn ngủn hơn một tháng, nội lực của hắn đã tăng ít nhất gấp ba lần so với trước kia!

Làm Ân Tử Mạch càng thêm kinh ngạc chính là, vũ khí của Lam Liệt vốn là một cây roi mềm, nhưng hiện giờ hắn vứt roi mềm, dùng tay không đối phó với Cố Thừa.

Ân Tử Mạch nhíu mày, việc này lộ ra quỷ dị, Lam Liệt nhất định là ăn thứ gì hoặc là luyện tà công mới ở trong thời gian ngắn như thế có được nội lực thắng Cố Thừa!

“Cố huynh, Lam Liệt có điểm lạ!” Ân Tử Mạch có sốt ruột, tuy nói Cố Thừa bách độc bất xâm, nhưng vạn nhất Lam Liệt dùng cổ trùng hoặc là tà công mà nói, Cố Thừa sẽ không phòng được.

Hắn thậm chí còn muốn ra tay trợ giúp Cố Thừa một tay.

“Mạch Nhi, ngươi đừng tới đây!” Cố Thừa lại nhìn ra tâm tư Ân Tử Mạch, hét một câu, muốn hắn đứng tại chỗ không cho phép nhúc nhích.

Ân Tử Mạch khẽ cắn môi, quyết định lại nhìn một lúc nữa, nếu Lam Liệt thật sự dùng ra tà công, hắn liền lên hỗ trợ.

Lại không nghĩ tới, lúc này có một trận chưởng phong mãnh liệt hướng hắn đánh lại!

Lam Liệt vứt bỏ Cố Thừa, xoay người công kích Ân Tử Mạch.

Cố Thừa kinh hãi, vội đuổi theo, nhưng vào lúc này, Lam Liệt đột nhiên xoay người, rút ra roi đánh tới phía Cố Thừa, sau đó dùng một chưởng giơ lên rải ra một cỗ sương màu lam.

“Mạch Nhi, nhắm mắt lại!” Giờ này khắc này, Cố Thừa nghĩ tới lại là an nguy của Ân Tử Mạch.

Sương khói tan hết, thân thể Cố Thừa rơi xuống.

Lòng bàn tay Lam Liệt hoàn toàn biến thành màu lục lam, tốc độ của hắn nhanh hơn Cố Thừa đánh một chưởng, lòng bàn tay tiếp xúc, y sam bị hủy.

“Cố Thừa!” Ân Tử Mạch hô một tiếng, hắn bất chấp, nhảy lên nhào về phía Cố Thừa.

Ôm lấy Cố Thừa, Ân Tử Mạch thấy nơi hắn bị Lam Liệt đánh trúng phiếm màu lục lam, tức khắc quát: “Lam Liệt, ngươi hạ độc gì?!”

Lam Liệt đắc ý cười to: “Mạch Nhi, hắn thua, ngươi là của ta. Ha ha ha ha, từ nay về sau ngươi chính là người của ta!”

Ân Tử Mạch phẫn nộ nhìn hắn: “Ngươi nằm mơ! Ta vĩnh viễn là người của Cố Thừa! Dù ngươi thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, ta cũng là người của Cố Thừa!”

Sắc mặt Lam Liệt biến đổi, âm lãnh nói: “Mạch Nhi, ngươi nói cái gì, không phải đã nói nếu ta thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngươi liền cùng ta ở bên nhau sao?”

Ân Tử Mạch cười lạnh nói: “Ta lặp lại một lần nữa, ta, người Ân Tử Mạch này yêu, chỉ có Cố Thừa, đời này kiếp này ta cũng chỉ yêu mình hắn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương