Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo
-
Chương 15
Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch trở lại khách điếm, tiểu nhị thấy hắn cả người sũng nước chạy vào liền hỏi: "Minh chủ cần gì sao?"
"Đem hai thùng nước nóng đến phòng ta." Cố Thừa vội vàng nói, ôm Ân Tử Mạch trở lại phòng.
Tùy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng thể chất Ân Tử Mạch lại thiên hàn, bị đánh ngất sau đó ném vào sông Tần Hoài Hà đối với thân thể hắn thương tổn rất lớn, cho dù Phong Lai cho hắn ăn dược, nhưng hiện tại vẫn hôn mê như cũ không tỉnh.
Cố Thừa đưa tay sờ trán hắn, phát hiện hắn có điểm sốt nhẹ.
Tiểu nhị khách điếm làm việc rất nhanh nhẹn, không mất tới một lúc đã chuẩn bị hai thùng nước nóng, nói: "Mình chủ, nếu cần thêm gì chỉ cần kêu một tiếng, ở cửa liền có người."
"Đa tạ." Cố Thừa nói.
Tiểu nhị khách điếm tuy rằng tò mò vì sao Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch ra ngoài một chuyến, mà trở về hai người đều ướt sũng? Hơn nữa, công tử trắng nõn kia tại sao lại được Cố Thừa ôm trở về? Nhưng hắn rất biết điều, cái gì cũng không hỏi, trước khi ra ngoài còn giúp Cố Thừa đem cửa phòng đóng lại.
Cố Thừa thử nhiệt độ nước, nhiệt vừa đủ, thích hợp để tắm. Lập tức đem quần áo Ân Tử Mạch cởi ra ôm người vào thùng tắm, không quản đến khi hắn tỉnh lại sẽ nói cái gì.
Hắn đem Ân Tử Mạch đặt lên đùi đưa lưng về phía hắn, một tay cầm khăn tắm tỉ mỉ giúp Ân Tử Mạch lau người, một tay khác áp ở lưng đem chân khí đưa vào không ngừng.
Thẳng đến khi thân thể trong lòng không còn lạnh mới thở ra một chút.
Tinh thần thả lỏng, Cố Thừa rốt cuộc mới phát hiện tư thế hai người hiện tại có bao nhiêu ái muội.
Mà tay ấn ở lưng Ân Tử Mạch, rõ ràng cảm thụ được lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt trơn mượt, tinh tế, xúc cảm phi thường tốt.
Cúi xuống nhìn lại thấy Ân Tử Mạch một thân trắng như ngọc, tóc đen như mực xoã trên vai, một thân trẵng nõn không tì vết.
Cố Thừa nhớ tới lời đại hán đêm nay đụng phải nói.
Hắn nhịn không được ngón tay xẹt qua lưng Ân Tử Mạch, da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo, khó tránh có người nhận nhầm hắn là nữ tử.
"Ân..." Ân Tử Mạch rên rỉ một tiếng.
Tay Cố Thừa cứng đờ, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục đưa chân khí vào cơ thể Ân Tử Mạch.
Thời điểm Ân Tử Mạch tỉnh lại, cảm giác được có người sờ lưng hắn, nhưng ngay sau đó cơ thể tựa hồ như có dòng nước ấm chảy qua, vô cùng thoải mái, hắn cảm thấy có hơi mệt, lười biếng dựa ra phía sau.
Sau đó lưng hắn cứ như vậy mà dán ở ngực Cố Thừa.
Cố Thừa: "..."
Ân Tử Mạch một lúc lâu sau đó mới phản ứng, hắn hình như đang dựa vào ngực người khác.
"!!!" Đây không phải là ảo giác, đây là sự thật! Ân Tử Mạch vừa cúi đầu liền thấy bốn chân trắng nõn quấn bên nhau!!! Không đúng, chính xác là hai chân trắng nõn của hắn đang đặt trên đùi hai chân màu kiều mạch.
Đây nhất định là đang nằm mơ?!
Ân Tử Mạch dùng sức xoa mắt, sau đó cúi đầu nhìn. Vẫn là bốn chân....
"A!!!" Hắn hoảng sợ rống lên một tiếng!
"Công tử!" Phong Lai vẫn luôn chờ ở ngoài cửa lập tức vọt vào.
Sau đó...
Hắn do dự, nói: "Công tử, ta ở ngoài cửa, có việc gì gọi một tiếng là được." Tiếp theo dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi phòng, còn vô cùng săn sóc mà đem cửa khép lại.
Giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại! Ân Tử Uyên phân phó bọn họ làm cho giáo chủ cùng Cố Thừa kết giao, nhưng mới qua có mấy ngày, giáo chủ lại có thể đem người thân mật tới như vậy!
Kế tiếp dưới sự trợ giúp của minh chủ, nội lực của giáo chủ có phải liền khôi phục hay không?!
Nói không chừng, không những khôi phục được nội lực mà công lực còn tăng cao một bậc!
Chẳng qua, để thúc đẩy quan hệ, nhất định phải thân mật cùng tắm gội sao? Vạn nhất kí ức giáo chủ khôi phục, có thể trách phạt họ bảo vệ chu toàn hay không? Phong Lai lâm vào rối rắm thật lâu.
Cố Thừa ban đầu có chút khẩn trương, nhưng thời điểm Phong Lai vọt tới lại không khẩn trương chút nào.
Nhìn thấy Ân Tử Mạch hoảng sợ mà trừng mắt, Cố Thừa sờ sờ mũi nói: "Viên huynh thân thể nơi nào không thoải mái?"
Ân Tử Mạch suy nghĩ sai hướng.
Hắn cho rằng Cố Thừa đang hỏi tiểu cúc hoa thoải mái hay không?!
Đậu! Cuối cùng là đã xảy ra cái gì?!
Kí ức của Ân Tử Mạch chỉ dừng lại đoạn bị hắc ý nhân đánh ngất, sau đó hắn hoàn toàn không nhớ gì nữa.
Hắn yên lặng, lén lút, tận lực không để Cố Thừa phát hiện mà cảm thụ cúc hoa một chút, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hết thảy bình thường, không có dấu hiệu bị nứt.
Tùy rằng hai người mới gặp nhau không lâu nhưng sự việc tựa như không có phát triển nhanh như thế này đi.
Nhưng là!
Vì cái gì hắn lại cùng Cố Thừa lấy tư thế ám muội như thế này cùng nhau tắm sao?!
Ân Tử Mạch suy nghĩ, biểu tình trên mặt phi thường phong phú, trắng rồi hồng.
Cố Thừa thấy mặt hắn hết tái rồi hồng, phỏng chừng hắn lại đoán sai, nhưng cũng không sửa đúng, mà cầm lấy cổ tay hắn bắt mạch.
Mạch tượng hơi hỗn loạn, hơn nữa cực kì yếu, Cố Thừa nhíu mày hỏi: "Có cảm thấy lạnh hay không?"
Ân Tử Mạch mải suy nghĩ, không nghe thấy Cố Thừa hỏi cái gì, Cố Thừa sờ trán hắn, thấy nóng hơn vừa nãy vài phần.
Hắn còn chưa mở miệng hỏi, đã bị Ân Tử Mạch đẩy tay ra.
"Ngươi....ngươi muốn làm cái gì?! " Ân Tử Mạch cảnh giác trừng hắn.
Cố Thừa: "....Loại tư thế này ngươi nghĩ ta sẽ làm cái gì?" Hắn ban đầu cũng không nghĩ trêu chọc Ân Tử Mạch, nhưng biểu tình của hắn làm người ta dở khóc dở cười.
"Tiểu..." Ân Tử Mạch mở miệng rõ to.
Cố Thừa đúng lúc bịt miệng hắn lại, nói: "Đùa ngươi thôi, chúng ta cái gì cũng không có. Ngươi rơi vào sông Tần Hoài Hà, cả người đi ướt đẫm nên ta đem ngươi về khách điếm tắm rửa. Bởi vì ngươi vẫn luôn hôn mê, nên ta giúp ngươi."
Ân Tử Mạch mở to hai mắt: "Hắc y nhân kia đem ta đánh ngất, còn ném ta vào sông?" Quả thực là phát bệnh a!
Nhắc tới hắc y, sắc mặt Cố Thừa cũng không tốt, gật gật đầu nói: "Ân, thủ hạ của ngươi đã đi giải quyết bọn họ. Ta mang ngươi trở về, bởi vì thân thể ngươi không tốt, nếu không dùng nước ấm tắm rửa, sợ hàn khí trong cơ thể ngươi càng nặng."
"Đem hai thùng nước nóng đến phòng ta." Cố Thừa vội vàng nói, ôm Ân Tử Mạch trở lại phòng.
Tùy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng thể chất Ân Tử Mạch lại thiên hàn, bị đánh ngất sau đó ném vào sông Tần Hoài Hà đối với thân thể hắn thương tổn rất lớn, cho dù Phong Lai cho hắn ăn dược, nhưng hiện tại vẫn hôn mê như cũ không tỉnh.
Cố Thừa đưa tay sờ trán hắn, phát hiện hắn có điểm sốt nhẹ.
Tiểu nhị khách điếm làm việc rất nhanh nhẹn, không mất tới một lúc đã chuẩn bị hai thùng nước nóng, nói: "Mình chủ, nếu cần thêm gì chỉ cần kêu một tiếng, ở cửa liền có người."
"Đa tạ." Cố Thừa nói.
Tiểu nhị khách điếm tuy rằng tò mò vì sao Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch ra ngoài một chuyến, mà trở về hai người đều ướt sũng? Hơn nữa, công tử trắng nõn kia tại sao lại được Cố Thừa ôm trở về? Nhưng hắn rất biết điều, cái gì cũng không hỏi, trước khi ra ngoài còn giúp Cố Thừa đem cửa phòng đóng lại.
Cố Thừa thử nhiệt độ nước, nhiệt vừa đủ, thích hợp để tắm. Lập tức đem quần áo Ân Tử Mạch cởi ra ôm người vào thùng tắm, không quản đến khi hắn tỉnh lại sẽ nói cái gì.
Hắn đem Ân Tử Mạch đặt lên đùi đưa lưng về phía hắn, một tay cầm khăn tắm tỉ mỉ giúp Ân Tử Mạch lau người, một tay khác áp ở lưng đem chân khí đưa vào không ngừng.
Thẳng đến khi thân thể trong lòng không còn lạnh mới thở ra một chút.
Tinh thần thả lỏng, Cố Thừa rốt cuộc mới phát hiện tư thế hai người hiện tại có bao nhiêu ái muội.
Mà tay ấn ở lưng Ân Tử Mạch, rõ ràng cảm thụ được lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt trơn mượt, tinh tế, xúc cảm phi thường tốt.
Cúi xuống nhìn lại thấy Ân Tử Mạch một thân trắng như ngọc, tóc đen như mực xoã trên vai, một thân trẵng nõn không tì vết.
Cố Thừa nhớ tới lời đại hán đêm nay đụng phải nói.
Hắn nhịn không được ngón tay xẹt qua lưng Ân Tử Mạch, da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo, khó tránh có người nhận nhầm hắn là nữ tử.
"Ân..." Ân Tử Mạch rên rỉ một tiếng.
Tay Cố Thừa cứng đờ, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục đưa chân khí vào cơ thể Ân Tử Mạch.
Thời điểm Ân Tử Mạch tỉnh lại, cảm giác được có người sờ lưng hắn, nhưng ngay sau đó cơ thể tựa hồ như có dòng nước ấm chảy qua, vô cùng thoải mái, hắn cảm thấy có hơi mệt, lười biếng dựa ra phía sau.
Sau đó lưng hắn cứ như vậy mà dán ở ngực Cố Thừa.
Cố Thừa: "..."
Ân Tử Mạch một lúc lâu sau đó mới phản ứng, hắn hình như đang dựa vào ngực người khác.
"!!!" Đây không phải là ảo giác, đây là sự thật! Ân Tử Mạch vừa cúi đầu liền thấy bốn chân trắng nõn quấn bên nhau!!! Không đúng, chính xác là hai chân trắng nõn của hắn đang đặt trên đùi hai chân màu kiều mạch.
Đây nhất định là đang nằm mơ?!
Ân Tử Mạch dùng sức xoa mắt, sau đó cúi đầu nhìn. Vẫn là bốn chân....
"A!!!" Hắn hoảng sợ rống lên một tiếng!
"Công tử!" Phong Lai vẫn luôn chờ ở ngoài cửa lập tức vọt vào.
Sau đó...
Hắn do dự, nói: "Công tử, ta ở ngoài cửa, có việc gì gọi một tiếng là được." Tiếp theo dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi phòng, còn vô cùng săn sóc mà đem cửa khép lại.
Giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại! Ân Tử Uyên phân phó bọn họ làm cho giáo chủ cùng Cố Thừa kết giao, nhưng mới qua có mấy ngày, giáo chủ lại có thể đem người thân mật tới như vậy!
Kế tiếp dưới sự trợ giúp của minh chủ, nội lực của giáo chủ có phải liền khôi phục hay không?!
Nói không chừng, không những khôi phục được nội lực mà công lực còn tăng cao một bậc!
Chẳng qua, để thúc đẩy quan hệ, nhất định phải thân mật cùng tắm gội sao? Vạn nhất kí ức giáo chủ khôi phục, có thể trách phạt họ bảo vệ chu toàn hay không? Phong Lai lâm vào rối rắm thật lâu.
Cố Thừa ban đầu có chút khẩn trương, nhưng thời điểm Phong Lai vọt tới lại không khẩn trương chút nào.
Nhìn thấy Ân Tử Mạch hoảng sợ mà trừng mắt, Cố Thừa sờ sờ mũi nói: "Viên huynh thân thể nơi nào không thoải mái?"
Ân Tử Mạch suy nghĩ sai hướng.
Hắn cho rằng Cố Thừa đang hỏi tiểu cúc hoa thoải mái hay không?!
Đậu! Cuối cùng là đã xảy ra cái gì?!
Kí ức của Ân Tử Mạch chỉ dừng lại đoạn bị hắc ý nhân đánh ngất, sau đó hắn hoàn toàn không nhớ gì nữa.
Hắn yên lặng, lén lút, tận lực không để Cố Thừa phát hiện mà cảm thụ cúc hoa một chút, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hết thảy bình thường, không có dấu hiệu bị nứt.
Tùy rằng hai người mới gặp nhau không lâu nhưng sự việc tựa như không có phát triển nhanh như thế này đi.
Nhưng là!
Vì cái gì hắn lại cùng Cố Thừa lấy tư thế ám muội như thế này cùng nhau tắm sao?!
Ân Tử Mạch suy nghĩ, biểu tình trên mặt phi thường phong phú, trắng rồi hồng.
Cố Thừa thấy mặt hắn hết tái rồi hồng, phỏng chừng hắn lại đoán sai, nhưng cũng không sửa đúng, mà cầm lấy cổ tay hắn bắt mạch.
Mạch tượng hơi hỗn loạn, hơn nữa cực kì yếu, Cố Thừa nhíu mày hỏi: "Có cảm thấy lạnh hay không?"
Ân Tử Mạch mải suy nghĩ, không nghe thấy Cố Thừa hỏi cái gì, Cố Thừa sờ trán hắn, thấy nóng hơn vừa nãy vài phần.
Hắn còn chưa mở miệng hỏi, đã bị Ân Tử Mạch đẩy tay ra.
"Ngươi....ngươi muốn làm cái gì?! " Ân Tử Mạch cảnh giác trừng hắn.
Cố Thừa: "....Loại tư thế này ngươi nghĩ ta sẽ làm cái gì?" Hắn ban đầu cũng không nghĩ trêu chọc Ân Tử Mạch, nhưng biểu tình của hắn làm người ta dở khóc dở cười.
"Tiểu..." Ân Tử Mạch mở miệng rõ to.
Cố Thừa đúng lúc bịt miệng hắn lại, nói: "Đùa ngươi thôi, chúng ta cái gì cũng không có. Ngươi rơi vào sông Tần Hoài Hà, cả người đi ướt đẫm nên ta đem ngươi về khách điếm tắm rửa. Bởi vì ngươi vẫn luôn hôn mê, nên ta giúp ngươi."
Ân Tử Mạch mở to hai mắt: "Hắc y nhân kia đem ta đánh ngất, còn ném ta vào sông?" Quả thực là phát bệnh a!
Nhắc tới hắc y, sắc mặt Cố Thừa cũng không tốt, gật gật đầu nói: "Ân, thủ hạ của ngươi đã đi giải quyết bọn họ. Ta mang ngươi trở về, bởi vì thân thể ngươi không tốt, nếu không dùng nước ấm tắm rửa, sợ hàn khí trong cơ thể ngươi càng nặng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook