Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu được suy nghĩ của Kiều Tiểu Liên. Nàng khẽ cười một tiếng nói: “Nhà họ Kiều chỉ có ngươi sống thanh tỉnh nhất và rõ ràng nhất. Quyết định này rất thông minh.”

Tìm một nam nhân dễ đắn đo, thật sự có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Từ xưa đến nay, nữ tử bị Phượng Hoàng nam tính kế cũng không ít. So sánh như vậy, Tống Thiếu Dương quả thật xem như là người cao nhất trong đám lùn.

Thái tử thượng vị, Tống Thiếu Dương tiền đồ sẽ không quang minh, có thể làm một huyện lệnh, thật ra đều xem như không tệ. Tống Thiếu Dương là người thông minh, dĩ nhiên có thể nhìn ra điểm ấy. Cưới Kiều Tiểu Liên. Ngoại trừ một nguyên nhân bản thân hắn chán ngán thất vọng, có thể quyết định muốn bỏ mặc tất cả ra, còn có khả năng bởi vì Kiều Tiểu Liên là cô cô của nàng, ít nhiều có chút liên hệ với nàng. Có mối quan hệ này, sau này Lục Thiều sẽ có thế, không nói sẽ giúp Tống Thiếu Dương, ít nhất cũng sẽ không cố ý ngáng chân chèn ép hắn.

Kiều Tiểu Liên cười nói: “Ta còn không phải từ trên người ngươi học được rất nhiều sao. Đúng rồi, ta quyết định mang theo người lão Kiều gia cùng đi.”

Mặc kệ người lão Kiều gia đối với người khác có bao nhiêu cực phẩm nhưng đối với nàng lại rất tốt. Hơn nữa lần này Tống Thiếu Dương đi xa xôi làm Huyện lệnh, cũng không thể không có người để dùng. Người Kiều gia bọn họ có thể xông ra, để hắn sử dụng. Ở lại kinh thành, người lão Kiều gia sống cũng không tốt. Mỗi ngày đều phải làm việc ở thôn trang mới có thể có ăn có mặc. Nếu không sẽ bị huynh muội Kiều Vũ thu thập.

Bởi vì trước kia người Kiều gia đối xử hà khắc với huynh đệ Kiều Diệp như vậy, cho nên bị đối xử như vậy, bọn họ cũng không thể làm gì. Cho nên nàng mới muốn mang theo bọn họ cùng rời đi.

Kiều Diệp không phản đối: “Được rồi, vậy ngươi dẫn bọn họ đi đi. Không chừng còn có thể dùng đến bọn họ, dù sao lão Kiều gia vô lại không cần mặt mũi, điểm ấy rất mạnh. Chuyện Tống Thiếu Dương không dễ làm, có thể để bọn họ ra mặt.”

Đương nhiên, người lão Kiều gia đều là cực phẩm, lúc sử dụng quả thật rất tốt nhưng năng lực chọc phải phiền toái cũng không kém. Đến lúc đó cứ để Tống Thiếu Dương đau đầu đi. Vừa vặn ca ca của nàng cũng có thể bỏ Kiều gia.

Kiều Tiểu Liên cười gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Tiếp theo lấy từ trong túi tiền ra một phong thư đưa cho Kiều Diệp: “Đây là Tống Thiếu Dương bảo ta giao cho ngươi.”

Kiều Diệp nhận lấy, mở ra trước mặt Kiều Tiểu Liên.

Nội dung bức thư rất đơn giản, Tống Thiếu Dương nói ân cứu mạng của nàng, sợ là hắn cũng không báo được, hi vọng sau này nàng sẽ được sống hạnh phúc, không hẹn gặp lại.

Kiều Diệp nói với Kiều Tiểu Liên: “Ngươi chuyển cáo hắn, cảm ơn hắn chúc phúc, sau này không hẹn gặp lại!”

Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Được!”

Nàng ít nhiều có thể đoán được tâm tư của Tống Thiếu Dương. Từ quý công tử cao cao tại thượng, biến thành tiểu huyện lệnh nghèo túng, nữ nhân hắn thích lại càng ngày càng tốt. Đương nhiên là không có mặt mũi, cũng không muốn gặp lại, cho nên chính là không hẹn gặp lại. Kiều Tiểu Liên ngồi một lúc rồi rời đi, nàng còn phải đi thu dọn với người Kiều gia.

Ngày hôm sau, vợ chồng Lục Thiều rời khỏi kinh thành trước một bước, đi về phía Quỳnh Châu.

Tống Thiếu Dương dẫn theo Kiều Tiểu Liên và người lão Kiều gia chậm một bước rời kinh, đi về hướng ngược lại.

Năng lực của Lục Thiều rất mạnh, cộng thêm có Kiều Diệp, kim oa oa này trợ giúp, cho nên rất nhanh đã đứng vững gót chân ở Quỳnh Châu, buông tay buông chân làm một trận lớn, chiến tích hàng năm đều rất tốt.

Tốn thời gian ba năm, từ tri châu làm được chính tứ phẩm tri phủ. Trong lúc hắn còn tại nhiệm, cuộc sống của dân chúng Quỳnh Châu cũng càng ngày càng tốt. Xây dựng rất nhiều xưởng của triều đinh và dân gian, phát triển mạnh sản nghiệp cao su, còn xây xưởng thịt cá hộp và dầu, các loại đồ hộp thịt cá, cá viên và dầu dừa bán ra các nơi. Còn xây dựng căn cứ nuôi trồng trân châu nhân tạo, sản xuất và gia công trân châu chẳng những tiêu thụ ở Đại Dần, còn tiêu thụ ở hải ngoại.

Sau khi đi Quỳnh Châu ổn định lại, hai vợ chồng cũng không có tránh thai.Bởi vậy Kiều Diệp sinh một đứa con trai đầu lòng, hai năm sau lại sinh con gái.

Lục Thiều làm tri phủ ở Quỳnh Châu bốn năm, được tân đế chính thức kế thừa ngôi vị hoàng đế điều về kinh thành, vào Hộ bộ nhậm chức Chính tam phẩm thị lang. Ai nấy đều thấy được, tân đế rất coi trọng Lục Thiều.

Sau khi về kinh, vợ chồng Lục Thiều cũng thành bánh trái thơm ngon mà mọi người tranh nhau giao hảo.

Trước khi thái thượng hoàng thoái vị, hắn khôi phục thân phận Thần Vương Tiêu Cảnh Thần

Tiêu Cảnh Thần trưng cầu ý kiến của Vệ Phong Hoa, sau đó cầu xin thái thượng hoàng tứ hôn. Thái thượng hoàng cũng biết đệ đệ kiệt ngạo bất tuân Tiêu Cảnh Thần này, đã sớm nhớ thương biểu muội hắn nhiều năm. Những năm gần đây chẳng những không có lấy vợ sinh con, ngay cả thiếp cũng không có nạp. Thâm tình như vậy, hắn tự hỏi mình làm không được. Hắn cũng hi vọng biểu muội có thể một lần nữa tìm được bạn đời tốt. Vì vậy ban hôn cho hai người, đồng thời cũng làm kinh động một đống người kinh thành.

Ai ngờ phụ nhân đanh đá như Vệ Phong Hoa, chẳng những không cô độc cả đời, lại còn thành vương phi. Sau khi Giang Ký An biết được, tức giận đến mức trực tiếp phun ra một ngụm máu, bệnh không dậy nổi. Thủy gia cấu kết với phản tặc, Thủy Thu Lan cũng không vô tội, nàng ta cũng đã làm một số việc cho phản tặc. Ly gián Giang Ký An và Vệ Phong Hoa cũng là một nhiệm vụ trong đó. Cho nên Thủy Thu Lan và hai đứa con cũng bị mang đi hải đảo đào quặng.

Sau khi Giang Ký An biết việc này, liền bị đả kích sâu sắc, càng thống khổ hối hận, hận không thể tự mình bóp chết Thủy Thu Lan. Đối với cha ruột bị một đám di nương giày vò, chẳng những dung túng, còn bỏ thêm một mồi lửa. Hiện tại lão hầu gia bị giày vò đến hoàn toàn bán thân bất toại, chỉ có thể nằm ở trên giường. Đối với Bạch Nguyệt Quang, nương của Thủy Thu Lan trước kia, chẳng những không có yêu, còn hận lợi hại. Thường xuyên dung túng cho các lão thiếp của hắn bắt nạt nương của Thủy Thu Lan. Bà ta bị giày vò không nhẹ, còn phải mỗi ngày hầu hạ lão hầu gia ăn uống ngủ nghỉ, khổ không thể tả.

Giang Ký An nằm bệnh trên giường, huynh đệ Giang Dực Lân đến thăm hắn một lần. Giang Dực Lân càng thất đức tuyên bố, hắn quyết định phải theo họ của cha dượng, tước vị Hầu phủ này, hắn càng không để vào mắt.

Bởi vì ở tuổi của Vệ Phong Hoa, Tiêu Cảnh Thần không nỡ, lại không dám mạo hiểm để Vệ Phong Hoa sinh con. Cho nên liền hỏi Giang Dực Lân có nguyện ý nhận người cha này hay không. Nếu Giang Dực Lân nguyện ý, có thể đổi họ Tiêu, tương lai vương phủ này sẽ để Giang Dực Lân kế thừa.

Giang Dực Lân đương nhiên vui lòng, giữa Vương gia và Hầu gia nên chọn cái nào, kẻ ngốc cũng biết. Quan trọng nhất là còn có thể lại chọc giận cha ruột hắn.

Quả nhiên, nghe được nhi tử chẳng những phải nhận giặc làm cha, còn phải đổi họ đi làm Vương phủ thế tử. Giang Ký An lại tức giận đến mức hộc máu hôn mê bất tỉnh. Hắn đã tạo nghiệt gì mà lại nuôi ra loại nghịch tử bất hiếu như vậy. Báo ứng, đây chính là báo ứng đi. Quãng đời còn lại của Giang Ký An đều trôi qua trong sự hối hận.

Giang Dực Lân dọn sạch Hầu phủ, sau đó trực tiếp vung ống tay áo, không lưu luyến đi làm thế tử Vương phủ của hắn, lại tiếp tục ra biển đi dạo, cũng trở thành người được thế hệ trẻ tuổi toàn kinh thành hâm mộ nhất, hỗn đản này thật sự là người thắng cuộc đời.

Người Lục gia cũng nước lên thì thuyền lên, nữ tử mấy phòng gả cho người đều rất tốt, nam đinh cũng đều cưới được thê tử tốt. Đồng thời còn chạy khắp nơi, làm cho phân xưởng càng lúc càng lớn. Người của Lục thị nhất tộc cũng có không ít người được Lục Thiều đề bạt, thi khoa cử làm quan.

Bây giờ nhắc tới vợ chồng Lục Thiều không chỉ là niềm kiêu hãnh của thôn, mà toàn bộ huyện Ma Du đều lấy vợ chồng bọn họ làm vinh quang.

Kiều Vũ bây giờ là thủy sư nguyên soái, chẳng những hốt gọn lục thủ lĩnh và phản tặc dư đảng, đánh bại giặc Oa và hải tặc mấy nước, còn xây dựng một hải quân cường đại, thủ vệ Đại Dần, thành Chiến Thần mạnh nhất Đại Dần, toàn tâm toàn ý đều vùi đầu vào trên sự nghiệp. Chẳng những khiến thủy sư của Đại Dần càng ngày càng mạnh, còn mang theo người tạo ra chiến thuyền và thương thuyền mạnh nhất toàn thế giới, cũng rất được tân đế tín nhiệm trọng dụng, dựa vào quân công còn thăng Hầu gia. Sau khi biến thành Kiều hầu gia, cũng thành một truyền kỳ nông gia nghịch tập

Mà Lục Thiều năng lực xuất chúng, cũng rất được tân đế trọng dụng và tín nhiệm từ Hộ bộ Thị lang, làm tới Hộ bộ thượng thư. Sau đó là nhập các, thành thủ phụ trẻ tuổi nhất Đại Dần.

Kiều Diệp cũng từ nông nữ, bản thân dựa vào bản lĩnh làm huyện chủ không nói, còn bởi vì phu quân không chịu thua kém, kiếm cho nàng nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Lục Thiều càng làm được hứa hẹn của mình, đối với Kiều Diệp là hai người một đời một kiếp.

Hai vợ chồng theo thời gian trôi qua, tình cảm chẳng những không có nhạt đi, ngược lại càng ngày càng đậm, trở thành một đoạn giai thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương