Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
-
Chương 450: Kết cục chúng bạn xa lánh
Ôn Hương Liên ngây ngốc, nàng ta thật không nghĩ tới tên khốn Vũ Chí Hành này, thế mà không thừa nhận chuyện đổi thân phận của nàng ta. Thậm chí còn khiến cho hai đứa con của nàng ta đoạn tuyệt quan hệ với mình. Ngay cả cháu gái Ôn Thu Mai cũng đâm sau lưng nàng ta một đao, lại còn nói không biết nàng ta, còn chưa từng thấy qua.
Tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi cũng là bạch nhãn lang, trước kia nàng ta đã làm cho bọn họ nhiều như vậy. Bọn họ báo đáp nàng ta chính là đoạn tuyệt quan hệ ư?
Ôn Hương Liên bị đả kích lùi lại mấy bước: “Các ngươi, sao các ngươi có thể đối với ta như vậy? Không phải như thế, các ngươi liên hợp lại nói dối.”
Nàng ta khóc thành tiếng, nhìn về phía Phủ Doãn Kinh Đô nói: “Đại nhân, bọn họ nói đều là bịa đặt. Ngươi phái người điều tra một chút là biết, ngươi phái người đi huyện Ma Du điều tra đi.”
Kiều Diệp cười nhạo: “Nhiều người như vậy đều nói dối, chỉ một mình ngươi nói là sự thật, chỉ ngươi trong sạch nhất. Ngươi đây là coi đại nhân cùng mọi người như kẻ ngốc đùa nghịch sao?”
Ôn Hương Liên quay đầu nhìn về phía Kiều Diệp: “Có phải các ngươi đã sớm thông đồng xong rồi không? Khó trách đám người Kiều lão thái bà sẽ đến Tiêu phủ náo loạn, khó trách Kiều Nhị Ngưu không thừa nhận quan hệ với ta. Còn có Vũ Chí Hành và Ôn gia, Ôn Thu Mai đều bị các ngươi mua chuộc. Huynh muội các ngươi thật sự là quá ác, ta chính là mẹ ruột của các ngươi đó!”
Nàng ta chất vấn: “Các ngươi bất hiếu như vậy, không sợ có báo ứng sao?”
Kiều Diệp im lặng nói: “Mẹ chúng ta đã sớm chết, ngươi giả mạo thân phận một người chết, ta còn muốn hỏi ngươi không sợ gặp ác mộng, không sợ báo ứng sao?”
Kiều Vũ cũng nói: “Đúng vậy, cho dù ai bị sét đánh, vậy người đầu tiên bị đánh tuyệt đối cũng là ngươi. Chúng ta và Quan Dũng Bá không có qua lại, di nương của Tống công tử càng không thể đi lại. Làm sao thông đồng thu mua bọn họ? Một người nói dối, còn có thể là mua chuộc. Nhiều người nói dối như vậy, ngươi cảm thấy mọi người sẽ tin sao?” Bọn họ đã bố trí cục diện, thì sẽ làm chu toàn.
Kiều Nhị Ngưu cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta đều không biết ngươi, cần gì phải nói dối. Ta thấy ngươi e là bị điên rồi, chính mình vọng tưởng ra vợ trước của ta, mẹ ruột huynh muội Kiều Diệp à.”
Vũ Chí Hành cũng nói: “Đúng vậy, thân phận gì của ngươi ta còn không biết sao? Ta sao có khả năng cưới một thôn phụ đã lập gia đình, làm chính thê bá phu nhân. Ngươi có phải thực sự bị điên hay không?”
Sao hắn có thể thừa nhận loại chuyện đó? Nếu không thanh danh của hắn và Bá phủ sẽ bị bại hoại sạch sẽ. Cũng may nữ nhân Ôn Hương Liên này tự mình phạm phải ngu xuẩn, muốn cấu kết phản tặc hại huynh muội Kiều Diệp. Đôi huynh muội này bây giờ là tâm phúc trước mặt hoàng đế, lạinổi danh không dễ trêu chọc. Bây giờ bị trả đũa thu thâpt, cũng là Ôn Hương Liên tự tìm. Hắn vừa nói, vừa mạnh mẽ ho khan. Gần đây hắn cũng không biết làm sao, nhiễm phong hàn vẫn luôn không khỏe lên. Sợ là bị Tang Môn tinh Ôn Hương Liên này làm cho xúi quẩy rồi. Hắn thật sự hối hận, lúc ấy cũng không biết nghĩ như thế nào, thế mà đi đón tiện nữ nhân này đến kinh thành.
Ôn Hương Liên bị hai nam nhân từng sủng ái nàng ta nói nàng ta bị điên, tức giận đến muốn phát điên. Giờ khắc này nàng ta cũng đoán được, những người này tuyệt đối là thông đồng. Nàng ta mới không có bị điên.
“Các ngươi vu oan ta.”
Nàng ta khóc quay đầu đáng thương bất lực, nhìn về phía Phủ doãn Kinh Đô: “Đại nhân, cầu đại nhân làm chủ!”
Phủ doãn Kinh đô trầm mặt nói: “Nhiều người làm chứng như vậy, ai đang nói dối vừa xem hiểu ngay. Ta sẽ phái người đi huyện Ma Du điều tra. Nhưng ngươi giả mạo thân mẫu Huyện Chủ cùng Bá gia, quả thực không để vương pháp vào mắt. Nếu học theo ngươi, vậy kinh thành này sẽ lộn xộn…”
Hắn lại liệt kê chứng cứ Ôn Hương Liên nói dối, ý là nàng ta làm vậy là phạm pháp. Cuối cùng tuyên án: “Người đâu, lập tức bắt giam Ôn Hương Liên.”
Ôn Hương Liên không ngờ nháo đến cuối cùng, nàng ta chẳng những bị oan uổng, còn phải ngồi tù. Sao có thể được?
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất lắc đầu khóc nói: “Không, đại nhân, ta không có nói dối, ta…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta nói xong, đã bị nha dịch cưỡng ép áp giải đi.
Ôn Hương Liên không ngừng giãy dụa: “Các ngươi không thể làm như vậy, ta không muốn ngồi tù.”
Sau đó cầu khẩn nhìn Kiều Vũ hô: “Vũ nhi, ta là mẹ ngươi, ngươi mau cứu ta với!”
Kiều Vũ nhíu mày: “Ôn di nương, đến bây giờ ngươi còn muốn làm bại hoại thanh danh của chúng ta, quả thực không biết điều.”
Ôn Hương Liên thật không ngờ đứa con trai này lại nhẫn tâm như vậy, lại muốn đưa nàng ta đi ngồi tù.
Kiều Vũ không cứu nàng ta, nàng ta lại nhìn về phía tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi. Nhưng hai người cùng nhau né tránh ánh mắt nàng ta quăng tới, còn mang theo một loại ghét bỏ cùng khinh bỉ, càng giống như là sợ nhiễm phải thứ dơ bẩn gì đó, trốn cũng không kịp.
Giờ khắc này, tim Ôn Hương Liên lạnh lẽo. Trước đó nàng ta quả thật có lỗi với huynh muội Kiều Diệp và Kiều Vũ nhưng đối với hai đứa con này cũng không có bạc đãi. Bọn họ chính là báo đáp người làm mẹ như nàng ta như vậy sao?
Thật sự không có cách nào, nàng ta chỉ có thể nhìn về phía Tiêu phu nhân khóc hô: “Mẹ, mẹ cứu con với, con không muốn ngồi tù. Ta chính là di nương của Tiêu gia. Nếu ta bị giam vào tù, người khác sẽ chê cười Tiêu gia. Hơn nữa nếu ta không trở về, con trai của ngươi nhất định sẽ gây náo loạn, đến lúc đó chắc chắn lại phát bệnh. – Ngươi cứu ta đi!”
Tiêu phu nhân vốn phát hiện Ôn Hương Liên nói dối, cố ý đứng ở trong đám người cố ý giảm bớt cảm giác tồn tại: “……”
Bà ta tức giận đến muốn hộc máu: “Tiện nhân, Tiêu gia ta không có nổi di nương như ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố ngươi và con của ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ngươi phạm pháp thì nên ngồi tù, cầu ta cũng vô dụng.”
Bà ta vốn luôn không vừa mắt Ôn Hương Liên. Hiện tại tiện nhân kia càng làm cho Tiêu phủ bọn họ mất mặt, đã thành trò cười. Bà ta hận không thể trực tiếp cho người đánh chết Ôn Hương Liên, làm sao có thể cứu đối phương.
Ôn Hương Liên thấy Tiêu phu nhân quyết tâm không cứu mình, cộng thêm bị chúng bạn xa lánh đả kích tàn nhẫn, thế là cũng bất chấp tất cả.
“Được, ngươi không cứu ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Con trai ngươi bị động kinh, thường xuyên phát bệnh. Thân thể như vậy, ngươi còn muốn cưới cho hắn một tiểu thư khuê các danh môn, ngươi nằm mơ cái gì vậy? Ngươi thân là huyện chủ có phẩm cấp, sau lưng còn cho vay nặng lãi. Càng dung túng con trai ngươi khi nam phách nữ, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hại chết không ít người. Nếu như ta đây là phạm pháp, phải ngồi tù, vậy mẹ con các ngươi cũng nên ngồi tù.”
Tâm tính của nàng ta lúc này đã triệt để sụp đổ. Ai không cho nàng ta dễ chịu, nàng ta sẽ không cho kẻ đó dễ chịu. Thật ra nàng ta muốn kéo Kiều Vũ và Kiều Diệp xuống nước nhưng nàng ta lại không nói được hai người phạm vào pháp luật gì, chỉ có thể đặt mũi mâu lên người khác. Những người hại nàng ta, nàng ta đều không buông tha. Sau đó lại nhìn về phía Vũ Chí Hành nói: “Ngươi cũng không phải thứ tốt, chẳng những ngươi hối lộ cấp trên, bản thân cũng thu rất nhiều tiền bẩn…”
Tiếp theo đem một ít chuyện thất đức của Vũ Chí Hành nói ra. Hiện tại ngoại trừ vợ chồng Kiều Diệp, người nàng ta hận nhất chính là Vũ Chí Hành. Nếu như không phải tên khốn này tuyệt tình bỏ nàng ta, còn phái người giết nàng ta. Nàng ta làm sao có thể đi Tiêu phủ làm thiếp, làm sao có thể bị phản tặc để mắt tới. Thế là hôm nay nàng ta muốn vạch trần chuyện dơ bẩn của Vũ Chí Hành trước mặt tất cả mọi người, kéo hắn xuống nước, không cho hắn sống dễ chịu.
Vũ Chí Hành không ngờ Ôn Hương Liên lại giống như chó điên, ở trên công đường cắn loạn ở trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắn đại biến: “Ngươi là nữ nhân bị điên, quả thực chính là nói hươu nói vượn.”
Tiêu phu nhân cũng đầy mặt giận dữ: “Đúng, tiện nhân ngươi này chính mình phạm pháp, còn cắn người lung tung. Con trai của ta mới không có bệnh, ta càng không có làm những chuyện kia.” Sớm biết vậy đã loạn côn đánh chết tiện nhân kia ở Tiêu phủ.
Ôn Hương Liên vừa khóc vừa cười: “Ta nói toàn bộ là thật, Đại nhân ngươi nếu không sợ cường quyền, ngươi liền đi thăm dò, cam đoan tra một cái là chuẩn. Bọn họ đều phạm pháp, cũng nên ngồi tù tất cả.”
Sắc mặt Tiêu phu nhân lại biến đổi, nói với nha dịch áp giải Ôn Hương Liên: “Các ngươi còn không mau mang bà điên này đi, đừng để cho nàng ta ở chỗ này nói hươu nói vượn.”
Nếu để Ôn Hương Liên nói tiếp, phiền toái sẽ lớn hơn. Vũ Chí Hành cũng có ý như vậy.
Lúc này nha dịch mới cưỡng ép kéo Ôn Hương Liên đi nhưng lời của nàng ta, mọi người cũng đều nghe lọt.
Hôm nay trong số cá phu nhân đến xem kịch, có phu nhân của Ngự Sử gia. Các nàng chuẩn bị trở về, liền nói chuyện Ôn Hương Liên cho trượng phu biết.
Tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi cũng là bạch nhãn lang, trước kia nàng ta đã làm cho bọn họ nhiều như vậy. Bọn họ báo đáp nàng ta chính là đoạn tuyệt quan hệ ư?
Ôn Hương Liên bị đả kích lùi lại mấy bước: “Các ngươi, sao các ngươi có thể đối với ta như vậy? Không phải như thế, các ngươi liên hợp lại nói dối.”
Nàng ta khóc thành tiếng, nhìn về phía Phủ Doãn Kinh Đô nói: “Đại nhân, bọn họ nói đều là bịa đặt. Ngươi phái người điều tra một chút là biết, ngươi phái người đi huyện Ma Du điều tra đi.”
Kiều Diệp cười nhạo: “Nhiều người như vậy đều nói dối, chỉ một mình ngươi nói là sự thật, chỉ ngươi trong sạch nhất. Ngươi đây là coi đại nhân cùng mọi người như kẻ ngốc đùa nghịch sao?”
Ôn Hương Liên quay đầu nhìn về phía Kiều Diệp: “Có phải các ngươi đã sớm thông đồng xong rồi không? Khó trách đám người Kiều lão thái bà sẽ đến Tiêu phủ náo loạn, khó trách Kiều Nhị Ngưu không thừa nhận quan hệ với ta. Còn có Vũ Chí Hành và Ôn gia, Ôn Thu Mai đều bị các ngươi mua chuộc. Huynh muội các ngươi thật sự là quá ác, ta chính là mẹ ruột của các ngươi đó!”
Nàng ta chất vấn: “Các ngươi bất hiếu như vậy, không sợ có báo ứng sao?”
Kiều Diệp im lặng nói: “Mẹ chúng ta đã sớm chết, ngươi giả mạo thân phận một người chết, ta còn muốn hỏi ngươi không sợ gặp ác mộng, không sợ báo ứng sao?”
Kiều Vũ cũng nói: “Đúng vậy, cho dù ai bị sét đánh, vậy người đầu tiên bị đánh tuyệt đối cũng là ngươi. Chúng ta và Quan Dũng Bá không có qua lại, di nương của Tống công tử càng không thể đi lại. Làm sao thông đồng thu mua bọn họ? Một người nói dối, còn có thể là mua chuộc. Nhiều người nói dối như vậy, ngươi cảm thấy mọi người sẽ tin sao?” Bọn họ đã bố trí cục diện, thì sẽ làm chu toàn.
Kiều Nhị Ngưu cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta đều không biết ngươi, cần gì phải nói dối. Ta thấy ngươi e là bị điên rồi, chính mình vọng tưởng ra vợ trước của ta, mẹ ruột huynh muội Kiều Diệp à.”
Vũ Chí Hành cũng nói: “Đúng vậy, thân phận gì của ngươi ta còn không biết sao? Ta sao có khả năng cưới một thôn phụ đã lập gia đình, làm chính thê bá phu nhân. Ngươi có phải thực sự bị điên hay không?”
Sao hắn có thể thừa nhận loại chuyện đó? Nếu không thanh danh của hắn và Bá phủ sẽ bị bại hoại sạch sẽ. Cũng may nữ nhân Ôn Hương Liên này tự mình phạm phải ngu xuẩn, muốn cấu kết phản tặc hại huynh muội Kiều Diệp. Đôi huynh muội này bây giờ là tâm phúc trước mặt hoàng đế, lạinổi danh không dễ trêu chọc. Bây giờ bị trả đũa thu thâpt, cũng là Ôn Hương Liên tự tìm. Hắn vừa nói, vừa mạnh mẽ ho khan. Gần đây hắn cũng không biết làm sao, nhiễm phong hàn vẫn luôn không khỏe lên. Sợ là bị Tang Môn tinh Ôn Hương Liên này làm cho xúi quẩy rồi. Hắn thật sự hối hận, lúc ấy cũng không biết nghĩ như thế nào, thế mà đi đón tiện nữ nhân này đến kinh thành.
Ôn Hương Liên bị hai nam nhân từng sủng ái nàng ta nói nàng ta bị điên, tức giận đến muốn phát điên. Giờ khắc này nàng ta cũng đoán được, những người này tuyệt đối là thông đồng. Nàng ta mới không có bị điên.
“Các ngươi vu oan ta.”
Nàng ta khóc quay đầu đáng thương bất lực, nhìn về phía Phủ doãn Kinh Đô: “Đại nhân, cầu đại nhân làm chủ!”
Phủ doãn Kinh đô trầm mặt nói: “Nhiều người làm chứng như vậy, ai đang nói dối vừa xem hiểu ngay. Ta sẽ phái người đi huyện Ma Du điều tra. Nhưng ngươi giả mạo thân mẫu Huyện Chủ cùng Bá gia, quả thực không để vương pháp vào mắt. Nếu học theo ngươi, vậy kinh thành này sẽ lộn xộn…”
Hắn lại liệt kê chứng cứ Ôn Hương Liên nói dối, ý là nàng ta làm vậy là phạm pháp. Cuối cùng tuyên án: “Người đâu, lập tức bắt giam Ôn Hương Liên.”
Ôn Hương Liên không ngờ nháo đến cuối cùng, nàng ta chẳng những bị oan uổng, còn phải ngồi tù. Sao có thể được?
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất lắc đầu khóc nói: “Không, đại nhân, ta không có nói dối, ta…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta nói xong, đã bị nha dịch cưỡng ép áp giải đi.
Ôn Hương Liên không ngừng giãy dụa: “Các ngươi không thể làm như vậy, ta không muốn ngồi tù.”
Sau đó cầu khẩn nhìn Kiều Vũ hô: “Vũ nhi, ta là mẹ ngươi, ngươi mau cứu ta với!”
Kiều Vũ nhíu mày: “Ôn di nương, đến bây giờ ngươi còn muốn làm bại hoại thanh danh của chúng ta, quả thực không biết điều.”
Ôn Hương Liên thật không ngờ đứa con trai này lại nhẫn tâm như vậy, lại muốn đưa nàng ta đi ngồi tù.
Kiều Vũ không cứu nàng ta, nàng ta lại nhìn về phía tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi. Nhưng hai người cùng nhau né tránh ánh mắt nàng ta quăng tới, còn mang theo một loại ghét bỏ cùng khinh bỉ, càng giống như là sợ nhiễm phải thứ dơ bẩn gì đó, trốn cũng không kịp.
Giờ khắc này, tim Ôn Hương Liên lạnh lẽo. Trước đó nàng ta quả thật có lỗi với huynh muội Kiều Diệp và Kiều Vũ nhưng đối với hai đứa con này cũng không có bạc đãi. Bọn họ chính là báo đáp người làm mẹ như nàng ta như vậy sao?
Thật sự không có cách nào, nàng ta chỉ có thể nhìn về phía Tiêu phu nhân khóc hô: “Mẹ, mẹ cứu con với, con không muốn ngồi tù. Ta chính là di nương của Tiêu gia. Nếu ta bị giam vào tù, người khác sẽ chê cười Tiêu gia. Hơn nữa nếu ta không trở về, con trai của ngươi nhất định sẽ gây náo loạn, đến lúc đó chắc chắn lại phát bệnh. – Ngươi cứu ta đi!”
Tiêu phu nhân vốn phát hiện Ôn Hương Liên nói dối, cố ý đứng ở trong đám người cố ý giảm bớt cảm giác tồn tại: “……”
Bà ta tức giận đến muốn hộc máu: “Tiện nhân, Tiêu gia ta không có nổi di nương như ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố ngươi và con của ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ngươi phạm pháp thì nên ngồi tù, cầu ta cũng vô dụng.”
Bà ta vốn luôn không vừa mắt Ôn Hương Liên. Hiện tại tiện nhân kia càng làm cho Tiêu phủ bọn họ mất mặt, đã thành trò cười. Bà ta hận không thể trực tiếp cho người đánh chết Ôn Hương Liên, làm sao có thể cứu đối phương.
Ôn Hương Liên thấy Tiêu phu nhân quyết tâm không cứu mình, cộng thêm bị chúng bạn xa lánh đả kích tàn nhẫn, thế là cũng bất chấp tất cả.
“Được, ngươi không cứu ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Con trai ngươi bị động kinh, thường xuyên phát bệnh. Thân thể như vậy, ngươi còn muốn cưới cho hắn một tiểu thư khuê các danh môn, ngươi nằm mơ cái gì vậy? Ngươi thân là huyện chủ có phẩm cấp, sau lưng còn cho vay nặng lãi. Càng dung túng con trai ngươi khi nam phách nữ, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hại chết không ít người. Nếu như ta đây là phạm pháp, phải ngồi tù, vậy mẹ con các ngươi cũng nên ngồi tù.”
Tâm tính của nàng ta lúc này đã triệt để sụp đổ. Ai không cho nàng ta dễ chịu, nàng ta sẽ không cho kẻ đó dễ chịu. Thật ra nàng ta muốn kéo Kiều Vũ và Kiều Diệp xuống nước nhưng nàng ta lại không nói được hai người phạm vào pháp luật gì, chỉ có thể đặt mũi mâu lên người khác. Những người hại nàng ta, nàng ta đều không buông tha. Sau đó lại nhìn về phía Vũ Chí Hành nói: “Ngươi cũng không phải thứ tốt, chẳng những ngươi hối lộ cấp trên, bản thân cũng thu rất nhiều tiền bẩn…”
Tiếp theo đem một ít chuyện thất đức của Vũ Chí Hành nói ra. Hiện tại ngoại trừ vợ chồng Kiều Diệp, người nàng ta hận nhất chính là Vũ Chí Hành. Nếu như không phải tên khốn này tuyệt tình bỏ nàng ta, còn phái người giết nàng ta. Nàng ta làm sao có thể đi Tiêu phủ làm thiếp, làm sao có thể bị phản tặc để mắt tới. Thế là hôm nay nàng ta muốn vạch trần chuyện dơ bẩn của Vũ Chí Hành trước mặt tất cả mọi người, kéo hắn xuống nước, không cho hắn sống dễ chịu.
Vũ Chí Hành không ngờ Ôn Hương Liên lại giống như chó điên, ở trên công đường cắn loạn ở trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắn đại biến: “Ngươi là nữ nhân bị điên, quả thực chính là nói hươu nói vượn.”
Tiêu phu nhân cũng đầy mặt giận dữ: “Đúng, tiện nhân ngươi này chính mình phạm pháp, còn cắn người lung tung. Con trai của ta mới không có bệnh, ta càng không có làm những chuyện kia.” Sớm biết vậy đã loạn côn đánh chết tiện nhân kia ở Tiêu phủ.
Ôn Hương Liên vừa khóc vừa cười: “Ta nói toàn bộ là thật, Đại nhân ngươi nếu không sợ cường quyền, ngươi liền đi thăm dò, cam đoan tra một cái là chuẩn. Bọn họ đều phạm pháp, cũng nên ngồi tù tất cả.”
Sắc mặt Tiêu phu nhân lại biến đổi, nói với nha dịch áp giải Ôn Hương Liên: “Các ngươi còn không mau mang bà điên này đi, đừng để cho nàng ta ở chỗ này nói hươu nói vượn.”
Nếu để Ôn Hương Liên nói tiếp, phiền toái sẽ lớn hơn. Vũ Chí Hành cũng có ý như vậy.
Lúc này nha dịch mới cưỡng ép kéo Ôn Hương Liên đi nhưng lời của nàng ta, mọi người cũng đều nghe lọt.
Hôm nay trong số cá phu nhân đến xem kịch, có phu nhân của Ngự Sử gia. Các nàng chuẩn bị trở về, liền nói chuyện Ôn Hương Liên cho trượng phu biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook