Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Chương 307: C307: Nhàn rỗi

Editor: ChieuNinh_dd.

Vì mấy lời của con, Liễu Thư vẫn là nhận mệnh bắt tay vói vào trong quần áo Lotter gãi ngứa cho nó, vốn nghĩ đến tiểu hài tử chỉ là đột nhiên thân thể ngứa ngáy mà thôi, loại thời tiết này Liễu Thư đều đã tắm rửa mỗi ngày cho bọn nhỏ, mỗi ngày tắm thơm ngào ngạt tự nhiên không có khả năng bẩn, chỉ nghĩ hẳn là bị sâu gì cắn hay là cái gì đó. Nhưng mà thời gian cô gãi cũng có chút dài quá, hơn nữa cô không ngừng gãi cho Lotter, tiểu bao tử lại vẫn là luôn kêu ngứa, cái này làm cho Liễu Thư lo lắng lên, một phen ôm nó qua cởi bỏ quần áo của nó vừa ngầm nhìn lại sau lưng.

Vừa nhìn cũng làm cho Liễu Thư hút miệng khí lạnh, dưới xương vai phía sau lưng nõn nà non mịn của Lotter có hai khối mẩn đỏ lớn, cái gọi là ngứa chính là từ nơi này phát ra, trên mẩn đỏ thoạt nhìn có chút đáng sợ, trọng yếu nhất là mẩn đỏ đó càng ngày càng đỏ, cảm giác tựa như muốn chảy ra máu đến nơi. Quỷ dị như vậy lúc này liền dọa Liễu Thư nhảy dựng, muốn ôm đứa nhỏ đi tìm Vu y nhìn xem. Nhưng không đợi cô đứng dậy, một bên khác Leila cũng chạy tới, mắt nước lưng tròng tỏ vẻ phía sau lưng mình thực sự ngứa, Liễu Thư lật ngược quần áo của nó vừa thấy, nhất thời mày níu chặt, bệnh trạng sau lưng Leila giống nhau như đúc với Lotter, đối với trạng huống của hai anh em cô thật sự không rõ ràng lắm.

Một bên Lotter thấy a mẹ đang nhìn em trai, hình như là rất ngứa khó chịu không thôi, đặt mông ngồi dưới đất xoay người, biến thân thành một con tiểu manh hổ, chỉ là lúc này con hổ nhỏ cũng là tứ chi hướng về phía cô không ngừng dùng phía sau lưng chạm mặt đất, cọ xát phía sau lưng.

Liễu Thư vừa thấy bộ dáng này của nó liền biết nó đây là đang gãi ngứa, còn không kịp ngăn trở, Leila tựa như là cảm thấy bộ dạng anh trai như vậy có vẻ rất không tệ, cũng học theo. Vì thế trước mặt Liễu Thư liền xuất hiện hai con tiểu thú tứ trạng thái chi hướng lên trời lưng trên mặt đất không ngừng vặn vẹo, không biết còn tưởng rằng đang làm nũng đó.

Trong lòng không kịp nghĩ nhiều, Liễu Thư một tay ôm lấy một đứa cất bước liền chuẩn bị đi ra cửa tìm Vu y kiểm tra một chút cho hai hài tử, cô cảm thấy hai đứa nhỏ này chớ không phải là ăn nhằm cái gì đó không nên ăn, nhìn bộ dáng bọn nó khó chịu, trong lòng cô cũng thật không dễ chịu. Nhưng không đợi đến cô đi tới cửa, Allen liền đã nghênh diện trở lại, thấy cô vội vã, trên mặt cũng biến đổi ngăn lại liền vội hỏi: "Đây là làm sao vậy?" Lại cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ trong lòng cô liền thuận tay tiếp nhận lấy một đứa.

"Anh trở về đúng lúc lắm, xem bọn nó làm sao vậy, đột nhiên đều nói phía sau lưng rất ngứa, em cũng nhìn, phía sau nổi hai khối mẩn đỏ thật lớn, có phải ăn sai cái gì, không biết sẽ có việc gì hay không?" Liễu Thư nói xong đều sắp khóc.

Allen vốn thực sự là lo lắng, nghe vậy ôm một đứa nhỏ sẽ không ngừng xem xét, nghe Liễu Thư nói, hắn như có chút suy nghĩ xem xét phía sau lưng nhóm tiểu thú, thế này mới thở phài nhẹ nhõm, thời điểm lại nhìn Liễu Thư đã không còn khẩn trương, ngược lại lộ ra mỉm cười: "Đừng lo lắng, không có việc gì, đây là phản ứng bình thường."

"Phản ứng bình thường?" Liễu Thư sửng sốt, lại nhìn bọn nhỏ trong lòng vẫn không ngừng cọ phía sau lưng, đột nhiên nghĩ đến cái gì mắt cũng hơi hơi trừng lớn: "Anh nói, bọn nó đây là đang mọc cánh?"

Cánh thú nhân là sau khi lớn lên mới mọc ra từ từ, thời điểm thời gian cũng trong tầm một vòng tuổi, thật không ngờ hai hài tử đột phát trạng huống lại là bởi vì cái này, Liễu Thư vẫn là nhíu nhíu mày. Cô biết thời điểm tiểu thú nhân mọc cánh là cần thú nhân trưởng thành ở bên người, nhưng mà không nghe nói sẽ bị ngứa, lúc trước thời điểm Lỗ Cách mọc cánh cũng không nghe qua việc này nha.


Thấy Liễu Thư tựa như vẫn thực không hiểu, Allen cười cười lôi kéo người về nhà, vừa đi vừa nói: "Phía sau lưng ngứa là vì xương cánh đang dài ra bên ngoài dẫn tới, khoảng thời gian này duy trì cũng không lâu, như thế này sẽ tốt, được rồi, anh cũng không nói nhiều, anh phải nhìn bọn nhỏ, tránh xảy ra sai lầm."

Tiến vào sân Allen không nói hai lời liền buông hai ấu tể còn đang uốn éo, còn mình thì lại gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt hóa thành hình thú, một cỗ uy áp thuộc về dã thú cũng khuếch tán mà ra, cổ khí thế đó, Liễu Thư đều không tự chủ được lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là đây mới là uy thế vương rừng rậm.

Hai con tiểu thú tựa như không thể thích ứng ở dưới uy áp, nhưng tiểu thân mình vốn đang lăn lộn trên mặt đất lại tạm dừng lại, cố nén không thoải mái đứng lên, tứ chi hơi hơi khom thân mình xuống, trạng thái cảnh giác đối mặt hình thú của Allen, tiếng kêu ấu tể non nớt cũng vang lên.

Nhìn hai người bọn họ đứng vững, Liễu Thư lúc này cũng phát hiện hai mụt mới nổi sau lưng hai đứa nhỏ, nói vậy đây là cánh đang sinh trưởng, nhìn đối nghịch trong sân, Liễu Thư lẳng lặng ở bên cạnh nhìn, hiện tại tình huống này cũng không cần tới cô, mà cô cũng chỉ phải làm một người xem là tốt rồi.

Allen động trước, bước động vài bước về phía trước, ào một chút, một đôi lông cánh cực đại mở rộng ra, nhìn gần gũi như vậy có một loại cảm giác che thiên tế nhật, đương nhiên cũng chỉ là cảm giác mà thôi, tựa như cánh xuất hiện làm cho uy thế thú nhân càng cường đại rồi, hai tiểu thú ngay ngắn lui về phía sau từng bước, sau đó chính là không chịu thua nhẹ giọng kêu rồi đi về phía trước từng bước nhỏ. Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Liễu Thư cũng không hề cảm giác được trong uy áp đó của Allen sẽ gây hại đối với hai đứa nhỏ, nhưng mà nhìn dáng vẻ nhóm tiểu thú bị khi dễ, vẫn có điểm cẩn thận bị thương. Sau khi nhịn nhẫn cô đã bị bọc mụt lớn sau lưng hai tiểu thú hấp dẫn, ngay tại vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được bọc mụt lớn lại trướng lớn một vòng, vì thế cô liền tập trung lực chú ý lại đây cẩn thận nhìn chằm chằm vào mụt đó.

Chuyện phát sinh sau đó làm cho Liễu Thư rất mộng, bởi vì hai luồng mụt lớn ngay dưới cái nhìn chăm chú của cô lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến hóa từng chút thành một đôi cánh thịt nhỏ, quả thực là... Làm cho cô có loại cảm giác vô lực. Mệt cô còn tưởng rằng đứa nhỏ này mọc cánh phải phí nhiều sức chứ, tối thiểu so với mới trước đây muốn thay răng thì sốt ruột chút nha, nhưng mà trên thực tế chỉ như vậy ngay dưới mí mắt bị cô trơ mắt nhìn mà xong rồi, chỉ một chút công phu như vậy. Đợi cho nhóm tiểu thịt cánh thành hình, Allen liền khôi phục hình người, một cánh tay ôm lấy hai đứa nhỏ, cười nhìn Liễu Thư, mô dạng đó làm cho người sau trừ bỏ run rẩy khóe miệng vài cái cũng chưa thể nói được gì.

Nhóm con trai mọc cánh việc này vẫn thực đáng giá cao hứng, trong nháy mắt Liễu Thư liền ném một bên vừa rồi không thể nói gì đi, sờ tay lên cánh nhỏ phấn nộn non mềm trên lưng của nhóm tiểu bao tử mà khoái lạc không thôi, cảm giác tựa như mình có hai cái tiểu thiên sứ, ực, được rồi, cho dù là tiểu thiên sứ bây giờ còn bay chưa nổi.

"Cánh còn phải lớn thêm chút, tối thiểu cũng phải chờ tới bọn nó hai tuổi mới có thể bay lên được, sau ba tuổi mới có thể vững chắc chút." Allen giải thích cho Liễu Thư, cô nghe xong sau đó ngẫm lại cũng đúng, hiện tại Lỗ Cách cũng chỉ bay gần mà thôi, hơn nữa thời gian còn không thể lâu, xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không vững chắc.


Nhóm tiểu bao tử đối với mình cũng có cánh nhỏ cảm giác thực mới mẻ, nhưng mà biết được còn chưa bay lên được thì mất hứng, vẫn là Liễu Thư lừa gạt dỗ dành mới ổn. Nhưng mà Allen không muốn nhìn cô sủng đứa nhỏ như vậy, lông mi nhíu lại liền tiến lên níu hai nhi tử, hừ cười nói: "Muốn bay lên, cũng không phải có cánh là có thể, tự mình luyện tập cũng không thể thiếu, hiện tại các con còn nhỏ trước hết thì miễn, chẳng qua phi hành thì tự mình tìm tòi là được." Nói xong liền ném hai đứa, xoay người liền lôi kéo Liễu Thư chạy lấy người.

Liễu Thư bất đắc dĩ nhìn con hàng này, khi dễ con tria mình hắn còn ra vẻ rất vui vẻ a a.

Tiểu bao tử có cánh nhỏ lại nghe a ba nói, dốc lòng muốn bay lên, mỗi ngày phịch đến phịch đi, bay thì thật đúng là không thấy bọn nó bay lên được, nhưng ngược lại ngã không nhẹ, Liễu Thư nhìn vài lần đều nhịn không được nói Allen: "Anh xem anh dạy kìa."

Biết Liễu Thư đau lòng bọn nhỏ, Allen cũng không dám nói cái gì khác, chỉ là trấn an nói: "Đừng lo lắng, ngã không xấu, hơn nữa luyện tập nhiều hơn đối với bọn nó cũng tốt."

Đối với lời này Liễu Thư vẫn duy trì thái độ bán tín bán nghi, nhưng nhìn bọn nhỏ thật là mỗi ngày đều vui vẻ, thế này mới từ bỏ.


——
Kathy nay mang thai đã bốn tháng, bụng cũng nổi lên, thân mình cốt cách cô nàng tốt hiện tại không có bệnh trạng nôn nghén gì, lại ăn ngon rồi, trong vòng hai tháng béo thêm không ít thịt, mặt đều tròn, mà chính cô nàng lại còn nửa oán giận mình béo, một bên khác lại không ngừng ăn, nửa điểm không ngừng.

Liễu Thư nhìn tướng ăn của cô nàng, thật sự là lo lắng cô nàng có thể ở mấy tháng sau ăn Không thành hình người hay không.


"Cuối cùng còn muốn ăn cái gì, nói đi, muốn ăn cái gì tớ đều làm cho." Alice gần đây tâm tình cũng không tệ, cô sớm trở về liền ăn Hồng Anh quả Liễu Thư đưa cho, hiện tại chỉ yên tĩnh chờ, nói không chừng khi nào thì đứa nhỏ đã tới rồi, mà đối với Kathy phụ nữ có thai này cũng tốt không thôi, muốn ăn cái gì thì làm cái đó,ở trong mắt Liễu Thư, đều sắp thành mẹ chồng Kathy, ngạch, có vẻ Alice vẫn là tẩu tử Kathy đi, trưởng tẩu như mẹ gì đó, cũng là loại mẹ chồng khác. 囧~

"Được, hôm nay tớ muốn ăn cá." Kathy một chút cũng không khách khí, trong miệng còn ăn này nọ, liền nhịn không được nói rất nhanh.

Liễu Thư ở bên cạnh nhìn hắc tuyến, một phen đoạt khay trên tay cô nàng, mặt trên đó là thịt khô Abby làm cho Kathy, mấy ngày nay đều bị con hàng này làm đồ ăn vặt mà gặm.

Tùy tay cầm lấy để vào miệng ăn, sau đó lại khinh bỉ nhìn cô nàng: "Cậu ăn cũng tiết chế chút, đừng hở ra liền ăn, không đói bụng cũng ăn, tuy rằng bổ sung không có gì sai, nhưng mà ăn nhiều quá thì đứa nhỏ phát triển quá lớn, đến lúc đó sinh cũng chỉ có cậu chịu khổ, huống chi cậu vẫn là một thai đầu thôi."

Lời này Kathy cũng hiểu được, nhưng bản thân cô thực sự buồn rầu, nhíu mày nói: "Tớ thật ra muốn, nhưng lại nhịn không được, dù sao miệng cả ngày không vị, chỉ là phải có cái gì nhai mới chịu được."

Thầm cảm thấy Kathy này tám phần là nhàn quá, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích hành vi con hàng này.

Ăn vào hai miếng thị khô, cảm giác hương vị không tốt lắm, lại trả cho Kathy, chép chép miệng nói: "Không thể ăn, mệt cậu ăn hưng phấn như vậy."

Nghe vậy, Kathy giận trừng: "Không thể ăn còn ăn, ừ, là Abby nhà tớ làm cho tớ, cậu ăn ngon thì kêu Allen làm cho cậu đi."

Mặc kệ không để ý khoe khoang, Liễu Thư xoa xoa dạ dày có chút không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn nại lại, một khinh bỉ cho cô nàng: "Tớ cũng không muốn giống cậu, hiện tại quả thực chính là một con gì đó."

Đó là gì? Kathy một chút liền hiểu được, hừ hừ hai tiếng về phía Liễu Thư, vẫn tiếp tục làm theo ý mình. ChieuNinh~^&*dien~dan~{}:D^d^l^q^d

Alice cười xem hai người đấu võ mồm, một màn này đều phát sinh mỗi ngày, chẳng qua cô nhìn lại thấy rất thỏa mãn.


Liễu Thư gần đây cảm thấy mình mệt lười rất nhiều, trong ruộng cũng không thích đi, đều là Allen săn bắn trở về xem, ngược lại cô cũng không ngượng ngùng, nhưng mà người sau cảm thấy cô là mệt, tỏ vẻ muốn cô yên tĩnh nghỉ ngơi, chuyện bên ngoài đều để hắn đến, vì thế cô càng yên tâm thoải mái.

Tự giác ở nhà nhàn ngốc cũng không có việc gì, Liễu Thư đi lang thang, phát hiện trên người chim thầm thì nhà mình muôi rụng xuống mao lông mềm mại dị thường, giống như lông vịt. Phát hiện này làm cho mắt cô sáng lên, lại nói mùa thu sắp đến, đến lúc đó mọi người liền phải vội vàng thu hoạch vụ thu hoặc là chuẩn bị qua mùa đông, lông vịt nhung này, nga không phải, thu thập lông chim để lưu trữ mùa đông làm chút gì đó ấm áp thì tốt lắm nha, vừa nghĩ như vậy liền đẹp. Vì thế cô liền vui thích ở nhà thu thập lông chim, trong nhà chim thầm thì vẫn là mấy con đó, mao lông trên người chim rụng xuống đều rất là mềm mịn, không giống với lọai khác, lại còn thường xuyên, trước kia không chú ý qua, cũng là gần đây cô nhàn rỗi.

Nhặt lông chim không qua bao lâu, Liễu Thư đấm đấm thắt lưng già cảm giác thực mệt, ngáp một cái nhìn xem lông tơ trong gói to quăng một bên, cảm thấy trước đi ngủ bổ sung. Thời gian ngủ sớm một giấc còn có thể trước khi Allen trở về thì làm cơm gì đó, trước vào nhà nhìn thấy Tiểu Tuyết trông chừng hai đứa nhỏ, vì thế liền ngáp một cái ngã lên trên giường liền ngủ.

Vốn nghĩ đến mình chỉ là chợp mắt trong chốc lát, nhưng mà cảm giác vừa tỉnh lại thế nhưng cũng đã buổi chiều rồi, làm Liễu Thư nhảy dựng lên.

Sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy Allen canh giữ ở bên giường, lo lắng nhìn cô, thấy cô tỉnh cao hứng nói: "Tỉnh ngủ rồi, anh làm cơm cho em, con còn chưa có ăn đâu."

Allen sớm làm xong cơm rồi, thấy Liễu Thư ngủ cũng không quấy rầy cô, hâm nóng trong nồi nên lúc bưng tới vẫn còn nóng.

Liễu Thư nhìn đồ ăn có chút áy náy, ấp úng nói: "Không nghĩ tới vừa ngủ thời gian sẽ dài như vậy."

Không nghĩ tới Allen càng áy náy: "Em đừng nói nữa, đều là anh không tốt, em gần đây khẳng định mệt muốn chết rồi, về sau thì nghỉ ngơi nhiều một chút."

Yên lặng hắc tuyến một phen, cô gần đây thật tình không làm việc có được không, chẳng lẽ là nhàn hỏng rồi?

Hết chương 112_Q3.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương