----“Mẹ là tốt nhất.

”“Mẹ là đại anh hùng!”“Mẹ ơi ôm một cái!”Thẩm Ngọc Kinh là một người đàn ông cần cù, chăm chỉ coi trọng gia đình, nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông, kể chuyện cho lũ trẻ nghe trước khi ngủ, cũng không biết kể chuyện cổ tích.

Anh kể chuyện anh hùng, làm thế nào đột kích kẻ địch, làm sao để chuyển bại thành thắng, mang theo người vây quanh núi làm như thế nào để một lưới bắt hết.

Hai đứa nhỏ cũng chỉ mới hơn hai tuổi, há miệng ngậm miệng đều là chuyện về người hùng.

Điền Hương Quả nghe được khóe miệng giật giật, không chịu nổi hai cái áo bông trắng nõn nà tranh nhau muốn ôm cô.

Cô ném chổi lông gà sang một bên, bên trái một đứa, bên phải một đứa, hai nhóc con vui vẻ cười khanh khách.

“Ngứa quá!”“Ba ơi cứu con!”Đóa Đóa đưa tay ôm Thẩm Ngọc Kinh, Thẩm Ngọc Kinh ôm cô bé, sắc mặt nghiêm túc gọi các hai đứa nhỏ lại:"Được rồi, ăn cơm trước.

”Điền Hương Quả đút đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, ăn xong cô giúp Đường Đường xem vết thương, trầy da cũng không nhiều, may là không bị gì nặng, nếu mà còn bị nặng nữa thì cô nhất định phải đánh cho bà kia rụng răng đầy trên đất.


Xử lý vết thương xong, Điền Hương Quả vỗ vỗ mông nhỏ của Đường Đường: "Đi chơi với em gái đi, mẹ đi rửa bát.

”Hai đứa nhỏ được Thẩm Ngọc Kinh chăm sóc rất tốt, người lớn bận rộn thì có thể tự mình chơi, một chút cũng không cần người lớn quan tâm.

Những đứa trẻ như vậy đều đến để báo ân.

Điền Hương Quả vốn định quét dọn phòng bếp xong thì sẽ giặt sạch chăn đệm, quần áo bẩn trong phòng có thể xếp được thành một cái núi rồi.

Chờ cô rửa bát đi ra, đã thấy Thẩm Ngọc Kinh đang ngồi bên giếng giặt quần áo.

Là đồ trong của cô.

Điền Hương Quả đang xoắn tay áo lên, thấy cảnh này cũng đơ người lại, mặt đỏ bừng.


Cô bước nhanh qua, đứng bên cạnh giếng, hai tay nắm lấy góc áo: “Để em giặt cho.

”Mùa đông nước giếng lạnh, tay Thẩm Ngọc Kinh bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, đang dùng sức mà giặt quần áo.

Quần áo được giặt ở trên ván giặt, thấy cảnh này Điền Hương Quả ngại đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

“Anh đứng lên đi, quần áo của em để em tự giặt.

”Thẩm Ngọc Kinh đưa lưng về phía cô, cho dù là làm việc nhà, sống lưng cũng vô cùng thẳng tắp.

Giọng anh nhẹ nhàng âm cuối hơi trầm: "Lúc anh không ở nhà, em tắm rất nhiều.

”Ý là quần áo không giặt này vừa nhiều mà lại dơ nữa.

Điền Hương Quả hiếm khi đỏ mặt.

“Khụ khụ, sau này sẽ không dơ như vậy nữa đâu em hứa về anh là từ giờ về sau sẽ sống thật tốt, sẽ không để cho phải luôn trông hai đứa nhỏ, sau này anh cứ mang quần áo về đây, em giặt cho.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương