Đặng Uân sao mà ngờ được là phân tích của mình lại khiến cho Cố Nhạc Di suy nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ trong đầu Đặng Uân đều là cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa.

Chỉ có cố gắng mới không phản bội chính mình.

Đặng Hàm vẫn luôn cảm thấy Đặng Uân thật sự không giống một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Đứa cháu này quá tự giác.

Phải biết là hồi đi học, Đặng Phàm cũng rất tự giác nhưng căn bản vẫn không thể so với Đặng Uân.

Không phải Đặng Hàm tự cao, nhưng mà nếu như lúc đầu Đặng Phàm cũng có thể tự giác như thế thì thi vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải là vấn đề.

Đặng Hàm suy nghĩ một lúc quyết định hỏi Đặng Uân định thi trường đại học nào.

Đặng Uân không cần suy nghĩ mà trả lời dứt khoát: “Đại học C ạ.”
“Còn về ngành học thì cháu vẫn chưa nghĩ kỹ.” Đặng Uân mấy hôm nay cũng đang phân vân.

Cô vẫn chưa nghĩ xong mình nên học khối tự nhiên hay là khối xã hội, càng chưa nghĩ đến chuyện học chuyên ngành nào.

Đại học C? Đặng Hàm bất giác nhíu mày, không phải là đại học C không tốt lắm sao, mà là: “Cháu không nghĩ đến thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?”
Trời ơi, Đặng Uân bị Đặng Hàm dọa chết mất, đây là đang coi cô là thiên tài à? Nghĩ đến nhà mình ngoài tài nữ dương cầm ra lại còn muốn cô sẽ thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?
“Không phải cháu cứ thi là có thể đỗ đâu ạ.” Đi học ở phía bắc, mặc dù khá tốt nhưng Đặng Uân biết lượng sức mình.


Thanh Hoa Bắc Đại nếu không phải người thông minh tuyệt đỉnh thì là người từ lúc học tiểu học đã lập chí quyết tâm thi vào đó, là những người đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi.

Mà cô mới bắt đầu cố gắng từ năm lớp chín, mặc dù bắt đầu từ cấp hai không phải muộn nhưng thật sự phải đi qua cây cầu độc mộc này thì ba năm tới sẽ cực kỳ vất vả.

Hơn nữa còn phải đề phòng có người biết được sẽ ở sau lưng ngáng chân, ví dụ để cô đi học ở thành phố S.

Thi vào đại học C, Đặng Giai Giai cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, nó ở trong phạm vi chị ta có thể chấp nhận được và người nhà họ Đặng cũng có mặt mũi.

“Nền tảng của cháu vẫn hơi kém một chút ạ.”
“Nhất Cao lợi hại như vậy nhưng một năm cũng chỉ có mấy người vào được Thanh Hoa Bắc Đại.” Đặng Uân liền ngăn cản suy nghĩ của Đặng Hàm.

Để tránh sau này khi cô vào được lớp chọn, ông cụ lại nghĩ cô sẽ thi Thanh Hoa Bắc Đại.

Đặng Hàm bất đắc dĩ thở dài.

Đúng vậy, cả nước có nhiều thí sinh như thế có mấy người vào được Thanh Hoa Bắc Đại, ngay cả Đặng Phàm trước kia thông minh hơn Đặng Uân bao nhiêu mà cũng không thi đỗ hai trường đó.

Càng không nói đến Đặng Uân lớp chín mới bắt đầu có tiến bộ, Đặng Hàm chỉ có thể thở dài, cháu nhà mình bị chậm trễ mất rồi.

Nếu ngay từ đầu họ có thể bồi dưỡng Đặng Uân thì có phải sẽ không như bây giờ.

Đáng tiếc mọi việc đều không thể biết trước được.

Đặng Uân nghe được tiếng thở dài của Đặng Hàm thì biết ông cụ có lẽ đang cảm thấy tiếc nuối, có lẽ sẽ cảm thấy nếu bồi dưỡng ngay từ đầu thì tốt biết mấy.


Đáng tiếc, bỏ qua chính là bỏ qua, có hối hận thì làm được gì? Nếu bọn họ có thể nhớ tới đứa nhỏ đáng thương này có lẽ cũng sẽ không có chuyện của cô.

Những ngày sau đó tâm trạng của Đặng Hàm rất không tốt.

Lúc ở nhà không nói chỉ than ngắn thở dài, mỗi lần Đặng Phàm gọi điện đến đều mắng to.

Đặng Phàm cẩn thận muốn Đặng Uân nhận điện thoại, lại bị mắng cho một trận.

Ông cụ mắng ông ta không quan tâm đến việc thi cử con cái.

Đặng Phàm mệt mỏi cúp máy.

Từ khi thay đổi công việc, tiền lương tuy rằng cao hơn nhưng khó tránh khỏi nhiều việc.

Đứng ở phía trên có nhiều phe phái, ông tốn rất nhiều sức lực cho những việc ngoài lề công việc.

Nếu không phải vì nghĩ đến trong nhà cần tiền, hơn nữa nếu dứt khoát rời khỏi thì bây giờ muốn đổi việc cũng rất khó.

Có lẽ ông đã nghỉ việc rồi.

Dư Tư Kỳ pha trà cho Đặng Phàm, biết gần đây chồng rất áp lực và lại khiến cho bà ấy càng thêm ghen ghét mẹ con Trương Lâm.

"Anh uống trà đi.” Dư Tư Kỳ để cốc trà bên cạnh tay Đặng Phàm: “Bố dạo này làm sao vậy?”
“Anh làm sao mà biết được, chỉ nói anh không quan tâm đến Đặng Uân, cũng không nghĩ con bé sau khi thi đỗ Nhất Cao thì sẽ có bài thi thử.”

“Anh làm sao biết được.”
“Đúng rồi, lần trước Giai Giai thi vào Nhất Cao, những chuyện này chắc em phải biết chứ.” Đặng Phàm cảm thấy ông ấy không nhớ được là chuyện bình thường.

Vì ông còn bận đi làm nên sẽ không thể nhớ được những chuyện này, nhưng vợ thì lại khác.

Dư Tư Kỳ sao mà nhớ được chuyện này, sau đó nghĩ lại hồi lâu mới nói: “Có một kì thi thử nhưng mà em nhớ là vào mấy tháng cuối.”
“Sao vậy?” Vẻ mặt Dư Tư Kỳ lo lắng.

Trong mắt bà ấy, cho dù có thi thử thì đã làm sao, cũng chỉ là xếp cuối.

Lúc đầu thi vào với thành tích như vậy, thì sau hai tháng có thể tốt hơn được bao nhiêu.

Sao vậy sao vậy sao vậy? “Chẳng lẽ em không biết ngày nào Tiểu Uân cũng đi thư viện đọc sách cùng với con bé nào đó sao.”
“Đúng rồi, rốt cuộc mỗi tháng em cho Đặng Uân bao nhiêu tiền thế?” Đặng Phàm tức giận là do trong điện thoại ông cụ nói một hạt giống tốt đã bị hủy hoại trong tay vợ chồng họ.

Đặng Phàm không cảm thấy bố mình nói đùa, nhất định là ông cụ đã nhìn thấy tiềm năng của Đặng Uân.

Mặc dù bây giờ bồi dưỡng thì hơi muộn nhưng cũng không phải không thể.

Cho bao nhiêu? Dư Tư Kỳ đảo mắt nhìn Đặng Phàm: “Cho năm trăm.”
“Đưa bố mẹ bao nhiêu.”
Hả, đưa cho họ làm gì? Bọn họ hai người già một tháng tiền lương hưu bao nhiêu, một năm chỉ cho Giai Giai một trăm nghìn, chưa thấy ai ky bo như thế.

“Em không phải không đưa đấy chứ?”
“Giai Giai đi Mỹ du học, mỗi năm em cho bao nhiêu?”
“Em cho Tiểu Uân bao nhiêu, tính cả tiền học là mới có bao nhiêu?”
Đặng Phàm càng nghĩ càng giận: “Về sau anh sẽ cho Tiểu Uân tiền.”
“Ba năm này để nó ở quê học, bố mẹ sẽ trông nom.”
A, Đặng Phàm cho Đặng Uân tiền, Dư Tư Kỳ làm sao vui nổi, ông chồng mình quá hào phóng.


Còn có, vì sao Đặng Phàm cuối cùng lại nói câu đấy? Chẳng lẽ do bố chồng đã nói gì, cũng đúng, nếu không ông ấy sẽ không tức như vậy.

“Đúng rồi, Tiểu Uân thi đỗ Nhất Cao, em thưởng gì rồi?” Đặng Phàm nhớ ra.

Lúc Giai Giai thi đỗ Nhất Cao, vợ mình đã đưa Giai Giai đi Nhật Bản chơi một chuyến.

Dư Tư Kỳ trợn tròn mắt, a: “Thi Nhất Cao còn muốn thưởng gì, lại còn xếp cuối…”
“Sao mà không thưởng?” Nhìn thái độ của vợ, Đặng Phàm sao lại không hiểu ông cụ nhà mình bất mãn với ai nhất, chính là vợ mình chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Đặng Giai Giai.

Nếu không phải Đặng Uân tự mình nỗ lực cũng không biết bây giờ sẽ thế nào: “Qua một thời gian anh sẽ thưởng cho nó.”
Hả, còn muốn thưởng?
“Không cần đâu.”
“Trong nhà tiêu pha tiết kiệm...”
“Em bớt mua quần áo đi là được.”
“Em xem em đến thành phố C đã mua bao nhiêu quần áo rồi.”
“Đồ mỹ phẩm chưa dùng hết vẫn dùng tiếp, sau này tiền em tiết kiệm được thì tự em tiêu đi.”
Đặng Phàm cảm thấy mình đối với Dư Tư Kỳ quá tốt.

Ông cứ nghĩ là vợ sẽ chăm sóc tốt cho gia đình nhưng không ngờ đã giao phó cho nhầm người.

Cái gì, bà ấy tự tiết kiệm tự tiêu tiền? Sao mà có thể thế được? Vẻ mặt Dư Tư Kỳ hoảng sợ.

Đáng tiếc, lần này cho dù Dư Tư Kỳ có làm nũng thế nào thì Đặng Phàm cũng không quan tâm.

Mặc dù dáng vẻ làm nũng của vợ rất đẹp nhưng đối với người cứng nhắc như Đặng Phàm thì tiền đồ của đứa trẻ nhà họ Đặng mới là quan trọng nhất.

Tuyệt đối không thể giống như bố nói, lúc già rồi mới hối hận, tóm lại phải bắt đầu bù đắp từ bây giờ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương