Sau khi hai vợ chồng Đặng Hàm trở về nhà thì thấy nhà cửa rất sạch sẽ, Đặng Uân tủm tỉm đi ra từ trong phòng bếp: “Ông bà nội, cháu có pha nước ô mai, không lạnh đâu ạ."
Hai vợ chồng ông bà cụ Đặng đã lớn tuổi, bọn họ đều không ăn đồ lạnh.

“Ngon quá.” Đặng Hàm nghĩ cháu gái làm nước ô mai vào mùa hè thì phải cổ vũ một chút.

Nhưng không ngờ lại ngon như thế.

Tuy rằng bà nội Phương không khen ngon, nhưng từ nét môi cong lên trên mặt ấy cũng có thể thấy bà cụ rất thích.

“Cháu làm một ít mỳ lạnh, mua thịt bò về tự nấu, bây giờ chúng ta ăn luôn hay là?” Đặng Uân thu dọn cốc của bọn họ.

“Ăn một ít rồi nghỉ ngơi?” Đặng Hàm hỏi.

Thực ra Phương Tử Toàn có hơi mệt, dù sao cũng ngồi máy bay lâu như vậy: “Được, tôi cũng ăn một ít.”
"Ôi chao, ngồi khoang phổ thông thật bí bách.” Bà cụ nhớ lại lúc ngồi máy bay hạng phổ thông thì không vui.

“Vé hạng thương gia thì đắt.” Thực ra Đặng Hàm cũng cảm thấy mệt.

Người đã có tuổi, ngồi ở một chỗ chật chội trong một chuyến bay dài như vậy, làm sao cảm thấy thoải mái được.

Nhưng khi nghe Dư Tư Kỳ báo giá vé hạng thương gia thì ông cụ lại lùi bước.

Phương Tử Tuyền hừ lạnh: “Chúng ta cho hai trăm ngàn tệ, thế mà lúc đặt vé máy bay lại keo kiệt như vậy.”
“Không phải ở ký túc xá rất tốt sao? Lại còn cứ bảo là ồn ào, muốn thuê nhà.

Mỗi tháng ba chục ngàn cộng thêm tiền điện nước cũng phải bốn chục ngàn rồi."
“Còn có năm chục ngàn tiền học phí nữa.”
“Còn chưa tính đến chi phí sinh hoạt.”
“Sao lại không suy nghĩ một chút cơ chứ.”
“Tôi nói cho ông biết, chẳng cần biết sang năm bọn nó có than khóc thế nào, chỉ cho mười chục ngàn thôi nhá.”
"Tự bản thân không nghĩ cách tiết kiệm, lại nghĩ đủ mọi cách đòi tiền từ chúng ta.


Có phải chúng nó nghĩ chúng ta cho là chuyện đương nhiên không?”
Đặng Uân bận rộn trong phòng bếp.

Nghe được tiếng oán giận của Phương Tư Toàn, cô không khỏi líu lưỡi.

Lần trước Đặng Giai Giai thuê nhà là vì có Dư Tư Kỳ đi theo, không thể không thuê, nhưng không ngờ bây giờ sống một mình cũng muốn thuê ở bên ngoài.

Đặng Uân bưng mỳ và các món ăn lên bàn: “Ông bà nội ăn cơm.”
Đặng Hàm nghe thấy có thể bắt đầu ăn liền xoa bụng đi đến: “Không tồi, bữa nay các món trông ổn đấy.

Chỉ nhìn vào đã thấy thoải mái rồi."
Phương Tử Toàn ăn một miếng: “Không tệ.”
Hai vợ chồng già nhanh chóng ăn xong bữa cơm: “Cảm ơn cháu.”
“Cháu nên làm ạ.” Đặng Uân có chút luống cuống tay chân.

Dù sao trước kia lúc ở nhà, bố mẹ cô cũng đều cảm thấy đây là chuyện nên làm, không cần nói cảm ơn.

“Làm gì có chuyện ấy.” Đặng Hàm nói: “Đợi sau khi khai giảng, ông bà sẽ mời một người giúp việc để thím ấy nấu nướng và dọn vệ sinh.”
Trước đây, hai ông bà cụ cũng mời một thím đến quét dọn hai lần một tuần.

Bây giờ nhà có thêm một người nên cũng sẽ nhiều việc hơn.

Đặc biệt lại có thêm đứa cháu còn đang là học sinh trung học, cần phải tẩm bổ mới được.

Đặng Uân cảm thấy ngại: “Không cần thuê đâu ạ, những việc nhà đơn giản cháu có thể làm.

Cháu ăn đồ ăn giống với ông bà là được rồi.”
Hồi trước, Phương Tử Tuyền nghĩ trong nhà có trẻ con rất phiền phức và cảm thấy không thoải mái.

Nhưng bây giờ bà thấy, xem ra có thêm trẻ con cũng không tệ, ít nhất trong nhà cũng có chút hơi người.


Quan trọng nhất là không nên quá yếu ớt: "Bà nghe ông nội cháu nói là cháu rất chăm chỉ học tập.”
Cháu gái lớn có tiền đồ, nếu cháu gái nhỏ cũng có tiền đồ thì họ hàng thân thích sẽ rất ngưỡng mộ bọn họ.

Đặng Uân nghe họ nói vậy, cô còn có thể làm gì: “Cháu sẽ cố gắng học tập ạ.”
"Vậy cháu học đi.”
“Đúng rồi, ông nghe mẹ cháu nói chuyện, cháu không đi học thêm à?” Đặng Hàm gọi Đặng Uân lại.

Mặc dù ông quan tâm đến thành tích của đứa cháu gái nhỏ, chứ không để tâm quá trình.

Nhưng ông cũng nghe mấy ông bạn già kể chuyện, cháu nhà họ đều đi học thêm.

Đặng Uân lắc đầu: “Cháu mua ít sách bài tập về và tự làm ạ.”
“Thật ra đi học thêm cũng là làm đề.

Cháu cũng biết sắp xếp thời gian tốt nên có thể tự làm ạ.” Đặng Uân cảm thấy bản thân không phải loại người không tự giác.

Nếu là những việc tự giải quyết được, cô sẽ không phung phí tiền bạc.

“Nếu cần phải mời gia sư thì nói với ông.” Đặng Hàm nói.

“Được ạ.” Đặng Uân sao có thể mở miệng chứ.

Lúc ông nội nói như vậy, bà nội ở bên cạnh còn đang trừng mắt không vui.

Phương Tử Tuyền nghe được những lời hào phóng của ông bạn già thì cảm thấy hận không thể đánh cho ông cụ tỉnh ra.

Vốn họ cũng đã cho Đặng Giai Giai mười chục nghìn một năm rồi.

Đón Đặng Uân về cho ăn, cho ở, đều là tiêu tiền.

Bây giờ còn cho đi học thêm thì bọn họ sống thế nào? Chẳng lẽ ông chồng của bà nghĩ rằng bọn họ là nhà giàu sao?

Đặng Uân yên tĩnh trở về phòng.

Mặc dù chỉ có trong chốc lát, nhưng cô có thể thấy ông nội là người khá hào phóng.

Với chuyện quan trọng, ông sẽ bằng lòng tiêu tiền.

Về phần bà nội không đồng ý, có lẽ bà đang nghĩ, ông bà có thể làm như này đã là không tệ rồi.

Nên họ không thể bỏ thêm tiền nữa.

Ôi, trong hai đứa trẻ, một đứa được bồi dưỡng theo cách của nhân tài, đứa còn lại thì được chăm nuôi như người thường.

Cuối cùng cũng hiểu được, vì sao một đứa trẻ trông có vẻ hiền lành nhưng lại không nói một lời xin tha thứ cho bố mẹ mình.

(Ý nhắc đến lúc nguyên chủ nói yêu cầu với Đặng Uân.)
Đặng Uân bỗng nhiên nghĩ.

Không biết cô có nên đi tế bái một chút không? Ít ra cũng để nguyên chủ biết rằng, cô ấy không còn là học sinh kém nữa.

Mặc dù không phải học sinh giỏi những cô cũng đã cố gắng.

Sau khi Đặng Hàm thấy Đặng Uân về phòng, vừa mới định nói chuyện với Phương Tử Tuyền thì phát hiện bà cụ đang trợn mắt nhìn mình: “Có tiền đốt hả.”
“Cũng không biết đường nghĩ xem ông có bao nhiêu tiền.”
“Cả ngày chỉ biết đắc ý."
“Tôi đắc ý chỗ nào?” Đặng Hàm không phục, hỏi.

“Chúng ta là ông bà nội, con bé có bố mẹ.

Ông để bố mẹ nó suy nghĩ.”
“Chúng ta cho nó chỗ ở, cho ăn, cho uống đã là không tệ rồi.

Có yêu cầu hơn nữa cũng mặc kệ đi.”
“Ông đừng có suốt ngày đắc chí nữa.”
“Tôi ấy, lần này đi Mỹ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.

Con trai gì đó, cháu gái gì đó, tất cả đều là giả hết."
“Ông xem, Giai Giai nó muốn gì thì mua ngay.


Đến lúc chúng ta muốn ăn một chút thì con dâu lại kêu đắt.”
"Chẳng phải vì cảm thấy chúng ta cho hai trăm ngàn, dẫn chúng ta đi một chuyến tốn nhiều tiền ư.”
“Đó, coi chúng ta không có tiền không bằng.

Đúng rồi, ông Hoàng hỏi tháng mười một chúng ta có đi Úc không.

Ông ấy bảo tùy cho chúng ta đi đấy.” Phương Tử Tuyền nghĩ đến chuyện bạn lâu năm nhắc tới trên mạng.

Đặng Hàm thở dài, nếu bà cụ đã nói vậy ông còn có thể thế nào: “Tôi biết rồi.”
“Đi Úc mấy ngày?”
“Dù sao trong nhà có thêm một đứa trẻ.” Đặng Hàm lo lắng, bọn họ đi rồi thì Đặng Uân phải làm sao.

“Để lại tiền cho nó, để đến lúc đó nó đưa tiền cho người giúp việc đi mua đồ nấu ăn.” Phương Tử Tuyền nghĩ vậy liền cảm thấy không vui.

Vốn dĩ chỉ có hai thân già, họ chỉ cần nói với con trai một tiếng là có thể đi, nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một đứa trẻ con.

“Hơn nữa, chúng ta không đi Úc thì làm gì? Con dâu của ông chẳng lẽ lại không nhòm ngó tiền của chúng ta hay sao?”
"Có khi, nó vốn định để chúng ta bán nhà đến nhà nó ở và chỗ này thì cho thuê.

Những món đồ trong nhà không có chỗ chuyển thì chúng ta chỉ có thể bán.”
“Ông đã từng nghĩ, lúc đó số tiền này sẽ làm thế nào chưa?”
“Chẳng lẽ chúng nó lại không ngó chừng ư.” Phương Tử Tuyền hừ lạnh: “Bọn nó muốn phá sản.

Nếu để cho Đặng Giai Giai mua mua mua, Dư Tư Kỳ mua mua mua, thì chúng ta tiết kiệm để làm gì?”
“Ông nghĩ con trai của ông có thể bảo vệ đồ đạc của ông chắc.”
Đặng Hàm không nói gì.

Ông cụ cũng không ngốc, làm sao lại không biết được.

Phương Tử Tuyền thấy Đặng Hàm không phản bác thì biết ông đã nhớ kỹ lời mình nói.

Bà không khỏi nở nụ cười.

Sau này bà cụ muốn ăn gì, muốn đi đâu, ông già này cũng sẽ không nói phải tiết kiệm nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương