Sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa của hai đứa nhỏ.
“Tô tỷ, Noãn Noãn muốn ngủ cùng chị có được không?”
Buồn ngủ có người đưa gối! Tô Ý vội xuống giường bế Noãn Noãn vào.
Có Noãn Noãn bên cạnh, Tô Ý ngừng suy nghĩ lung tung, hai người nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau, Tô Ý vừa mở mắt đã thấy căn phòng lạ mà mang cảm giác thời xưa.
Xác nhận mình vẫn ở thập niên 80.
Đang chuẩn bị dậy nấu cơm sáng, đột nhiên thấy hai đứa nhỏ đã dậy từ lúc nào.
Cả hai đều ngóng nhìn cô.
Tô Ý cười nói, “Chào buổi sáng, sao các em dậy sớm vậy! Đói bụng rồi sao?”
Diệp Noãn Noãn cười hì hì, “Anh lo sáng dậy không thấy chị đâu.
”
Tô Ý chợt hiểu, không trách hôm qua Tiểu Võ đưa Noãn Noãn đến.
Hóa ra hai đứa nhỏ lo cô sẽ biến mất!
Nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng không tồi.
“Yên tâm đi, tỷ không đi đâu cả, chúng ta đi xem sáng nay ăn gì nhé.
”
Ba người vừa rửa mặt xong, Tô Ý chưa kịp nấu cơm thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Tô Ý vội thay quần áo đã giặt sạch tối qua đi mở cửa.
Thấy mấy phụ nữ đứng ở cửa, có vài người quen mặt, chính là những người hôm qua giúp cô lên án đôi nam nữ kia và sau đó giúp đỡ cô đối phó bà Lưu.
Tô Ý vội cười chào.
Mấy người thấy Tô Ý mở cửa, đều ngạc nhiên, “Cô, sao cô lại ở đây?”
Tô Ý ngượng ngùng cười, vội mời mọi người vào trong sân.
Muốn yên ổn ở lại đại viện, vượt qua dư luận là điều khó nhất.
Nhìn dáng vẻ, dư luận ở đại viện dường như nằm trong tay mấy chị đại này.
Người theo chồng vào đây, chồng ít nhất cũng phải là cấp trung đoàn trở lên.
Hơn nữa qua cách nói chuyện hôm qua, thấy họ có quyền nói chuyện khá lớn trong đại viện.
Nghĩ vậy, Tô Ý vội dọn ghế cho mọi người, rồi trò chuyện,
“Chị ơi, em định đi tìm các chị, hôm qua nhờ các chị giúp đỡ nhiều.
”
“Hôm qua nhà khách không đủ chỗ, thấy Chu đoàn trưởng lo tìm người chăm sóc lũ trẻ, em nghĩ mình không có chỗ đi, nên ở lại giúp anh ấy chăm sóc hai đứa nhỏ.
”
Mọi người vừa nghe nàng ở lại chăm sóc trẻ con, liền hỏi tiếp, “Thì ra là vậy, nhưng cô không phải người ở đại viện này, sao Chu đoàn trưởng lại đồng ý?”
Tô Ý suy nghĩ một chút, chưa kịp trả lời thì Tiểu Võ đã bước tới.
“Thím ơi, là do em và Noãn Noãn cầu xin chú giữ chị lại, Noãn Noãn hôm qua sợ quá, cứ ôm chặt Tô tỷ không chịu buông, đêm qua cũng ngủ cùng chị ấy.
”
Tô Ý biết cậu bé tìm lý do cho mình, trong lòng không khỏi ấm áp.
Có những lời do cô nói ra sẽ dễ gây hiểu lầm, nhưng qua lời trẻ con lại khác.
Quả nhiên, mấy chị đại nghe vậy liền phụ họa, “Noãn Noãn hôm qua chắc bị hai đứa xấu kia dọa sợ, đánh mắng còn tìm tới cửa, chắc ngày thường bị ngược đãi nhiều.
”
“Đúng vậy, Noãn Noãn nhỏ thế đã không có mẹ, thấy Tiểu Tô chắc là tìm được chỗ dựa.
”
“Tiểu Tô, cô lo giúp chăm sóc tốt cho chúng, hai đứa này đều đáng thương.
”
Tô Ý gật đầu, “Các chị yên tâm, tôi từ nhỏ cũng khổ như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho chúng.
Nhưng mà! ”
Mọi người thấy Tô Ý có vẻ khó xử, liền hỏi nguyên do.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook