Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
-
Chương 52: Hắc Ưng Bang
Sâu trong hang động sâu hun hút, nơi mà ánh sáng gần như không thể chiếu tới, thậm chí đưa tay lên cũng chẳng thể nhìn thấy được. Mùi ẩm thấp hòa quyện cùng mùi vị kì quái gì đó làm người ta cảm thấy khó chịu, không gian yên ắng đến lạ, ngoại trừ tiếng tí tách của những giọt nước đang rỉ xuống sàn thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Yên lặng khiến người ta rợn người!
Tiếng rên khẽ vang lên đặc biệt vang dội. Người nằm dưới sàn đã tỉnh rồi.
Sau gáy đau buốt khiến cô khó chịu, cơ thể đau nhức mỏi mệt không chịu nổi, cả người nóng như thiêu như đốt, rõ ràng miệng vết thương cũ bị nhiễm trùng khiến cô sốt mất rồi. Khó nhọc ngồi thẳng dậy, thở dài đưa tay xoa cái gáy bị đánh sưng thật to, miệng khẽ lầm bầm gì đấy.
Sau khi mắt thích ứng được với bóng tối, Mạc Nhiên lại đưa mắt nhìn quanh đánh giá nơi mình đang ngồi. Cô có thể lờ mờ thấy được những thân cây gỗ nhỡ được đẽo gọt khá thô sơ xếp song song với nhau thành một buồng giam cách biệt, dưới sàn có trải một lớp rơm thật dày, xung quanh bốc lên mùi ẩm thấp khó chịu.
Có vẻ "căn phòng" này chỉ có mỗi mình cô, không khí có chút loãng cộng với mùi vị không mấy dễ ngửi xung quanh khiến cô cảm thấy động tác hít vào thở ra cũng thật khó khăn, cái lạnh toát ra từ vách đá sau lưng làm cô rừng mình, không gian tới tới mức cô cũng chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm. Đưa tay xoa xoa mũi...
Cô đã bị bắt.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ ra khả năng đó. Quả nhiên quá nhiều chuyện không mang lại điều tốt lành gì. Lại nghĩ tới chuyện mà mình thấy lúc chiều, Mạc Nhiên bất giác rùng mình.
Mùi máu, mùi dầu hỏa, mùi cháy khét và... ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đó.
Cô chỉ kịp thấy đứa bé trai đang co ro ngồi run rẩy sau một bụi cây đối diện, đôi mắt hoảng loạn đến mức rối tinh rối mù nhưng vẫn cố gắng không khóc thành tiếng. Đứa trẻ ấy nhìn cô, đôi mắt vốn nên trong sáng kia ánh lên tia tuyệt vọng như thể sắp đối đầu với cái chết.
Cảm thấy sau lưng bỗng nóng lên.
Chỉ thấy một màu đỏ ghê người loang lỗ khắp nơi trên cái áo bẩn thỉu của người phụ nữ thoạt nhìn chưa tới ba mươi cái xuân xanh, ngọn lửa hung tợn như muốn nuốt trọn lấy đôi chân của cô ta, đôi môi dường như sắp bị cắn đến bật cả máu nhưng đôi mắt kia thanh tĩnh lạ kì mang theo chút khẩn khoản cầu xin nhìn cô.
Lại nhìn người đàn ông thân hình to lớn đang cười man rợ cạnh người đàn bà, cái miệng ngoắc to lộ rõ mấy cái răng vàng khè, giọng nói ồ ồ, "Con ranh này quả là cứng đầu, tao cho mày cơ hội cuối cùng, khai ra chỗ của thằng nhóc con kia mau."
Người phụ nữ kia nhất quyết không nói nửa lời, đôi mắt nhắm nghiền chịu đựng cơn đau đang giằng xé thân xác.
Dường như mất hết kiên nhẫn, người đàn ông hung tợn gầm lên một tiếng, cái chân to như cột đình giơ lên toang đá vào thân mình đang chết dần vì đau đớn kia, đột nhiên hắn ta ngừng động tác lại.
Cô khiếp sợ nhìn về phía đứa bé, thì ra vừa rồi thằng bé đã nhịn không được mà nấc lên.
Mắt thấy tên đáng sợ kia đang dần tiến về phía thằng bé, ánh mắt của người phụ nữ kia cũng nóng cháy chiếu về phía mình, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến thế, cơ thể lạnh toát mà vô lực.
Là cứu... hay không cứu đây?
Nếu cứu, chẳng khác nào chết thay đứa trẻ kia, cô không vĩ đại như thế, nhưng nếu không cứu... Nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của người đàn bà đang vật vã nằm trên đất, bước chân của cô lại nặng như chì.
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng mồ hôi trên người cô đã vã ra như tắm, thân thể run rẩy cứng ngắc. Bàn tay mảnh khảnh bất giác đưa lên giật mạnh một cành cây gần đó, thành công kéo sự chú ý của gã đàn ông đáng sợ về phía mình.
Cuối cùng thì tình người cũng chiến thắng sự ích kỉ trong cô, cô cũng chẳng biết nên mắng mình ngu ngốc hay nên tôn vinh lòng tốt của mình nữa.
Đang chuẩn bị sẵn sàng tư thế xoay người bỏ chạy, sau gáy cô lại đau nhói. Chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt yêu nghiệt quen thuộc cùng giọng nói ồ ồkhó nghe có ý tôn kính của tên đáng sợ, ý thức của cô dần chìm vào bóng tối.
"Thiếu chủ!"
Chỉ là cô không biết, người nọ phức tạp nhìn cô thật sâu, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc nồng đậm. Hắn xoay người ném cô cho tên vai u thịt bắp đang quỳ dưới đất, thong dong đi về phía trước, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Đem nhốt cô ta lại. Hôm nay thu hoạch không tệ, chúng ta về thôi."
Gã thuộc hạ nghe thế thì nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người nọ, nhưng chung quy vẫn không dám hỏi ra miệng.
"Thằng bé kia cũng không trốn xa được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nó. Hôm nay như vậy đã đủ rồi."
Dường như biết được nghi hoặc của thuộc hạ, giọng nói nhàn nhạt yêu nghiệt kia lại vang lên, bước chân của hắn không hề ngừng lấy một giây, chậm chạp bước về phía trước.
Ánh tịch dương chiếu lên tấm lưng thon gầy kia lại khiến người ta có cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm. Cơn gió phất qua làm tà áo hắn bay phất phơ, lộ ra da thịt màu đồng khỏe mạnh đồng thời cũng lộ ra hình xăm trên thắt lưng người nọ.
Một con chim ưng màu đen bóng giương cánh thật dài_ Hắc Ưng.
...............................
Mạc Nhiên đưa tay xoa trán, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, ánh mắt của người kia thật sự rất quen, chắc chắn cô đã gặp người này ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ nổi.
Trầm tư một lúc lâu, cô lại thấy một trận choáng váng, cơn sốt không cho phép cô thể tập trung phân tích gì thêm nữa.
Thở dài một hơi, Mạc Nhiên quyết định tạm thời gác chuyện đôi mắt quen thuộc qua một bên. Cô đứng dậy, đi về phía mấy song gỗ, đánh giá.
Thoạt nhìn mấy song gỗ này được gia công hết sức sơ xài thậm chí có chút mục vì ẩm thấp nhưng khi để ý kĩ lại thì thấy từng khúc gỗ đều được gia cố rất chắc chắn, không quá hoa lệ nhưng chất lượng thì khỏi nói.
Vuốt ve thanh gỗ một tí, Mạc Nhiên lại lia mắt ra ngoài nhà giam, chỉ thấy một màu đen sâu hun hút không thấy đáy, không có cai ngục, cũng không có tí ánh sáng nào, mọi thứ đều chìm trong một màu đen vô định. Cô không tài nào nhìn ra trong bán kính 50m có gì.
"Không có cai ngục, chẳng lẽ không sợ mình trốn sao?"
Miệng cô bất giác nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, mắt tràn ngập nghi vấn tìm xem có phải mấy người kia liệu có phải không thèm khóa cửa luôn không.
Chỉ là không chờ cô đắc ý bao nhiêu lâu, giọng nói khàn đặc vang lên như tiếng quỷ đoạt hồn đói khát lâu ngày khiến Mạc Nhiên giật nảy mình.
"Cô bé đang khinh thường nhà tù nổi tiếng bật nhất hắc đạo của Hắc Ưng Bang đấy à? Can đảm thật!"
Ngơ ngác nhìn bóng tối vô định xung quanh tìm kiếm người vừa phát ra âm thanh kia. Hắc Ưng Bang? Là Hắc Ưng Bang nổi tiếng hắc đạo về sự tàn bạo đó sao?
Tự nhiên cô cảm thấy... mình xác định rồi!
Đang lúc bạn nhỏ nào đó hoang mang tột độ, tiếng bước chân vang lên dồn dập ngoài hành lang, cửa phòng giam bật mở, người đàn ông có vóc người to lớn bước vào kéo cô đi như kéo một bao cát.
"Ông chủ có lệnh muốn gặp cô."
Yên lặng khiến người ta rợn người!
Tiếng rên khẽ vang lên đặc biệt vang dội. Người nằm dưới sàn đã tỉnh rồi.
Sau gáy đau buốt khiến cô khó chịu, cơ thể đau nhức mỏi mệt không chịu nổi, cả người nóng như thiêu như đốt, rõ ràng miệng vết thương cũ bị nhiễm trùng khiến cô sốt mất rồi. Khó nhọc ngồi thẳng dậy, thở dài đưa tay xoa cái gáy bị đánh sưng thật to, miệng khẽ lầm bầm gì đấy.
Sau khi mắt thích ứng được với bóng tối, Mạc Nhiên lại đưa mắt nhìn quanh đánh giá nơi mình đang ngồi. Cô có thể lờ mờ thấy được những thân cây gỗ nhỡ được đẽo gọt khá thô sơ xếp song song với nhau thành một buồng giam cách biệt, dưới sàn có trải một lớp rơm thật dày, xung quanh bốc lên mùi ẩm thấp khó chịu.
Có vẻ "căn phòng" này chỉ có mỗi mình cô, không khí có chút loãng cộng với mùi vị không mấy dễ ngửi xung quanh khiến cô cảm thấy động tác hít vào thở ra cũng thật khó khăn, cái lạnh toát ra từ vách đá sau lưng làm cô rừng mình, không gian tới tới mức cô cũng chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm. Đưa tay xoa xoa mũi...
Cô đã bị bắt.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ ra khả năng đó. Quả nhiên quá nhiều chuyện không mang lại điều tốt lành gì. Lại nghĩ tới chuyện mà mình thấy lúc chiều, Mạc Nhiên bất giác rùng mình.
Mùi máu, mùi dầu hỏa, mùi cháy khét và... ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đó.
Cô chỉ kịp thấy đứa bé trai đang co ro ngồi run rẩy sau một bụi cây đối diện, đôi mắt hoảng loạn đến mức rối tinh rối mù nhưng vẫn cố gắng không khóc thành tiếng. Đứa trẻ ấy nhìn cô, đôi mắt vốn nên trong sáng kia ánh lên tia tuyệt vọng như thể sắp đối đầu với cái chết.
Cảm thấy sau lưng bỗng nóng lên.
Chỉ thấy một màu đỏ ghê người loang lỗ khắp nơi trên cái áo bẩn thỉu của người phụ nữ thoạt nhìn chưa tới ba mươi cái xuân xanh, ngọn lửa hung tợn như muốn nuốt trọn lấy đôi chân của cô ta, đôi môi dường như sắp bị cắn đến bật cả máu nhưng đôi mắt kia thanh tĩnh lạ kì mang theo chút khẩn khoản cầu xin nhìn cô.
Lại nhìn người đàn ông thân hình to lớn đang cười man rợ cạnh người đàn bà, cái miệng ngoắc to lộ rõ mấy cái răng vàng khè, giọng nói ồ ồ, "Con ranh này quả là cứng đầu, tao cho mày cơ hội cuối cùng, khai ra chỗ của thằng nhóc con kia mau."
Người phụ nữ kia nhất quyết không nói nửa lời, đôi mắt nhắm nghiền chịu đựng cơn đau đang giằng xé thân xác.
Dường như mất hết kiên nhẫn, người đàn ông hung tợn gầm lên một tiếng, cái chân to như cột đình giơ lên toang đá vào thân mình đang chết dần vì đau đớn kia, đột nhiên hắn ta ngừng động tác lại.
Cô khiếp sợ nhìn về phía đứa bé, thì ra vừa rồi thằng bé đã nhịn không được mà nấc lên.
Mắt thấy tên đáng sợ kia đang dần tiến về phía thằng bé, ánh mắt của người phụ nữ kia cũng nóng cháy chiếu về phía mình, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến thế, cơ thể lạnh toát mà vô lực.
Là cứu... hay không cứu đây?
Nếu cứu, chẳng khác nào chết thay đứa trẻ kia, cô không vĩ đại như thế, nhưng nếu không cứu... Nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của người đàn bà đang vật vã nằm trên đất, bước chân của cô lại nặng như chì.
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng mồ hôi trên người cô đã vã ra như tắm, thân thể run rẩy cứng ngắc. Bàn tay mảnh khảnh bất giác đưa lên giật mạnh một cành cây gần đó, thành công kéo sự chú ý của gã đàn ông đáng sợ về phía mình.
Cuối cùng thì tình người cũng chiến thắng sự ích kỉ trong cô, cô cũng chẳng biết nên mắng mình ngu ngốc hay nên tôn vinh lòng tốt của mình nữa.
Đang chuẩn bị sẵn sàng tư thế xoay người bỏ chạy, sau gáy cô lại đau nhói. Chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt yêu nghiệt quen thuộc cùng giọng nói ồ ồkhó nghe có ý tôn kính của tên đáng sợ, ý thức của cô dần chìm vào bóng tối.
"Thiếu chủ!"
Chỉ là cô không biết, người nọ phức tạp nhìn cô thật sâu, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc nồng đậm. Hắn xoay người ném cô cho tên vai u thịt bắp đang quỳ dưới đất, thong dong đi về phía trước, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Đem nhốt cô ta lại. Hôm nay thu hoạch không tệ, chúng ta về thôi."
Gã thuộc hạ nghe thế thì nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người nọ, nhưng chung quy vẫn không dám hỏi ra miệng.
"Thằng bé kia cũng không trốn xa được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nó. Hôm nay như vậy đã đủ rồi."
Dường như biết được nghi hoặc của thuộc hạ, giọng nói nhàn nhạt yêu nghiệt kia lại vang lên, bước chân của hắn không hề ngừng lấy một giây, chậm chạp bước về phía trước.
Ánh tịch dương chiếu lên tấm lưng thon gầy kia lại khiến người ta có cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm. Cơn gió phất qua làm tà áo hắn bay phất phơ, lộ ra da thịt màu đồng khỏe mạnh đồng thời cũng lộ ra hình xăm trên thắt lưng người nọ.
Một con chim ưng màu đen bóng giương cánh thật dài_ Hắc Ưng.
...............................
Mạc Nhiên đưa tay xoa trán, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, ánh mắt của người kia thật sự rất quen, chắc chắn cô đã gặp người này ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ nổi.
Trầm tư một lúc lâu, cô lại thấy một trận choáng váng, cơn sốt không cho phép cô thể tập trung phân tích gì thêm nữa.
Thở dài một hơi, Mạc Nhiên quyết định tạm thời gác chuyện đôi mắt quen thuộc qua một bên. Cô đứng dậy, đi về phía mấy song gỗ, đánh giá.
Thoạt nhìn mấy song gỗ này được gia công hết sức sơ xài thậm chí có chút mục vì ẩm thấp nhưng khi để ý kĩ lại thì thấy từng khúc gỗ đều được gia cố rất chắc chắn, không quá hoa lệ nhưng chất lượng thì khỏi nói.
Vuốt ve thanh gỗ một tí, Mạc Nhiên lại lia mắt ra ngoài nhà giam, chỉ thấy một màu đen sâu hun hút không thấy đáy, không có cai ngục, cũng không có tí ánh sáng nào, mọi thứ đều chìm trong một màu đen vô định. Cô không tài nào nhìn ra trong bán kính 50m có gì.
"Không có cai ngục, chẳng lẽ không sợ mình trốn sao?"
Miệng cô bất giác nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, mắt tràn ngập nghi vấn tìm xem có phải mấy người kia liệu có phải không thèm khóa cửa luôn không.
Chỉ là không chờ cô đắc ý bao nhiêu lâu, giọng nói khàn đặc vang lên như tiếng quỷ đoạt hồn đói khát lâu ngày khiến Mạc Nhiên giật nảy mình.
"Cô bé đang khinh thường nhà tù nổi tiếng bật nhất hắc đạo của Hắc Ưng Bang đấy à? Can đảm thật!"
Ngơ ngác nhìn bóng tối vô định xung quanh tìm kiếm người vừa phát ra âm thanh kia. Hắc Ưng Bang? Là Hắc Ưng Bang nổi tiếng hắc đạo về sự tàn bạo đó sao?
Tự nhiên cô cảm thấy... mình xác định rồi!
Đang lúc bạn nhỏ nào đó hoang mang tột độ, tiếng bước chân vang lên dồn dập ngoài hành lang, cửa phòng giam bật mở, người đàn ông có vóc người to lớn bước vào kéo cô đi như kéo một bao cát.
"Ông chủ có lệnh muốn gặp cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook