Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 44: Vực thẳm

Ánh trăng huyền ảo phản chiếu lên chiếc mặt nạ bạc càng khiến nó trở nên lung linh huyền ảo, đôi môi mỏng lạnh bạc khẽ nhếch lên tia thích thú, mái tóc màu bạc bay trong gió cùng ánh mắt phẳng lặng lạnh giá như mặt hồ mùa đông càng khiến khí thế trên người hắn thêm sắc bén. 

Người nọ như một con sói đang tập kích chờ đợi con mồi trong đêm tối.

Hai cái bóng đổ thật dài trên mặt đất gồ ghề đầy những rễ cây sần sùi, không khí giữa hai người quả là quỷ dị kinh người.

Cô đưa ánh mắt bình tĩnh mang theo chút phòng bị hướng về phía người nọ, chỉ thấy dã tính trong mắt hắn sâu tới mức khiến người ta sợ hãi. Bỗng nhiên nụ cười trên môi hắn vụt tắt, sát khí vốn đang loãng dần khi nãy nay lại nồng nặc như muốn nuốt chửng cô, môi mỏng kia lạnh lùng mím chặt.

"Xem ra cô có dẫn theo đồng bọn tới a, thảo nào lại bình thản tới như thế!"

Đồng bọn? Hướng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi về phía người đối diện, chưa kịp mở miệng nói câu nào, chỉ thấy một tia sáng chợt lóe lên, tay cô lập tức bị nắm lấy kéo sang một bên, theo quán tính mà ngã xuống đất.

Liếc nhìn con dao sáng lóa trong đêm tối đang cắm tòn ten trên gốc cây bên cạnh, lại đưa mắt nhìn người đang nằm đè lên mình lúc này, tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất. Một giây ngay sau đó, cô nắm chặt tay người bên cạnh mình kéo mạnh đi, chạy bán sống bán chết.

Trong đầu cô không ngừng rủa cái con người đang chạy sát phía sau mình, tại sao hồi cô kiếm thì chẳng bao giờ thấy mặt, khi cô không muốn thấy hắn nhất thì lại không không nhào tới ôm cô a! Miệng bất giác cũng mắng ra tiếng.

"Dạ Tích Dương, có phải anh rảnh hơi lắm không a! Tự nhiên nhào ra làm cái khỉ gì vậy chứ?"

Người phía sau không nói gì, chỉ là lực đạo trên tay thêm chút ít, tăng tốc chạy, nháy mắt tình thế lại trở thành hắn kéo cô đi.

Hai người hoàn toàn không để ý phía sau, dưới chiếc mặt mạ bạc xinh đẹp kia, đôi mắt sắc như ưng khẽ nheo lại thích thú, trên môi là nụ cười như thở săn nhìn thấy con mồi. Vừa rồi, tuy tia hoang mang xẹt qua rất nhanh trong mắt cô thế nhưng hắn vẫn kịp bắt được, bây giờ hắn có thể khẳng định rằng cô không hề biết đến sự hiện diện của người kia, hơn nữa cô ta đang cố gắng dời đi sự chú ý của hắn nhằm tìm cơ hội chạy thoát chỉ là ông trời không muốn cô ta thoát thôi, quả là thú vị nha!

Môi khẽ nhếch lên thích thú, bóng người hắn bỗng chốc lao vút đi trong đêm tối như một con báo săn, mục tiêu chính là hai cái bóng một lớn một nhỏ phía xa kia.

Cảm nhận được luồng sát khí đặc trưng kia đang ngày một tới gần Dạ Tích Dương và Mạc Nhiên đưa mắt nhìn nhau, cứ chạy như thế này cũng không phải là cách, thể lực của Mạc Nhiên vốn rất kém, hơn nữa đối phương có vẻ rất linh hoạt, thân thủ rất tốt trong khi Mạc đại tiểu thư không có một chút võ nghệ nào, chuyện đấu thể lực mà cắm đầu chạy trong vô vọng thế này thì bị bắt kịp là chuyện sớm muộn. 

"Chia nhau ra chạy đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách." cô vừa thở vừa khó nhọc phun từng chữ, trên mặt đã đẫm mồ hôi. Tận sâu trong lòng cô không muốn liên lụy tới Dạ Tích Dương, nếu cứ thế này thì hắn chắc chắn cũng bị cô kéo theo. Cô có thể cảm nhận được người nọ còn muốn vờn với cô, nếu không thì chỉ cần một nhát dao cũng đủ khiến cô đi chầu Diêm vương từ sớm rồi.Mày kiếm của Dạ Tích Dương càng nhíu chặt, trong mắt hàng ngàn tia phức tạp đan vào nhau, tay bất giác kéo mạnh cô về phía mình, ôm cô tiếp tục chạy. Tưởng hắn là đồ ngốc sao, chia nhau ra chạy thì người  chết chắc chắn là cô, mục tiêu của tên sát thủ kia chẳng phải là cô ngốc trong lòng hắn hay sao?

"Em mơ đi!"

Bước chân của hắn càng thêm dồn dập, muốn hắn bỏ cô lại một mình à, cửa sổ cũng không có đâu!

Thể lực của Dạ Tích Dương rất tốt, hơn nữa từ nhỏ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt nên thoáng chốc chạy xa một đoạn, chỉ là Tà Phong cũng chẳng vừa, đuổi ngay sát nút phía sau, bộ dáng hắn cực kì thong dong như thể đang chơi trò rượt bắt làm người ta vừa nhìn đã giận sôi.

Mạc Nhiên đưa mắt nhìn cái bản mặt đáng đánh đòn kia thì rủa thầm một tiếng, răng nghiến ken két, mắt tóe lửa nhìn bạn nhỏ đang chơi đùa đằng sau. Chỉ thấy môi Tà Phong mấp máy khẩu hình gì đó, ánh mắt trêu tức nhìn cô.

Đang tính chửi ầm lên thì lại nhận thấy bước chân của Dạ Tích Dương chợt dừng lại, gió thật mạnh thổi bay mái tóc dài lên cao, lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Cứng ngắc quay đầu nhìn, Mạc Nhiên chỉ nhìn thấy một màu đen thui, không hề thấy đáy!

Nuốt nước miếng ực một cái, lại  quay đầu nhìn người đã dừng lại nhìn cô cười yêu nghiệt kia, trên trán chảy xuống ba vạch đen.

"Dạ Tích Dương, thả tôi xuống."

Do dự một chút, nhưng lại nhận thấy tia cương quyết trong mắt cô, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm người đứng bên kia. Cô nhàn nhạt nhìn Tà Phong, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tà Phong, mục đích của anh là gì?"

Cô có thể chắc rằng mục đích của hắn không phải giết chết cô, nếu muốn thì với khả năng của hắn, chỉ cần vãy tay một cái thì cái mạng nhỏ của cô đã không còn rồi. Chỉ thấy ý cười trêu cợt trong mắt hắn càng đậm, thong thả hướng đôi chân thon dài quyến rũ kia về phía cô mãi cho tới khi hai cái bóng trên mặt đất gần như không thể phân biệt được nữa, hắn mới dừng bước, chậm rãi ghé môi sát tai cô.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh của hắn phả vào tai mình, mặt nạ sáng lóa kia áp vào mặt khiến cô ớn lạnh, khẽ run lên một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn bên tai như trêu cợt cũng giống như tiếng gió đang điên cuồng gào thét bên tai cô, cuồng ngạo tới cực điểm. Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cô không thích điệu cười này, thật giống như hắn là chúa tể còn cô chỉ là món đồ chơi của hắn vậy.

"Chỉ là muốn đùa chút thôi, cô không thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo sao?"

Hắn khẽ thì thầm vào tia cô, khẽ tới mức chỉ có cô và hắn có thể nghe rõ.

Đúng vậy, cuộc sống chỉ đơn thuần chìm vào một màu đỏ rực của máu, sự đen tối của chết chóc thì có gì vui. Lâu lâu tìm ra thứ để chơi đùa chẳng phải sẽ thú vị hơn rất nhiều sao.

Mày của cô nhíu càng sâu, trong mắt một mảng lạnh lùng, không khí nháy mắt đông cứng lại, trên môi cô là nụ cười thích thú, "Vậy sao? Tôi có nên may mắn vì được đệ nhất sát thủ tha mạng không nhỉ? Hay là nên vinh hạnh vì được Tà Phong thiếu gia đây để mắt tới?"

Nụ cười trên môi hắn càng sâu, "Em thích là được rồi!"

Dạ Tích Dương đứng một bên nhìn một màn "ân ái", trong mắt tràn ngập tức giận, tay không tự giác kéo cô về phía mình, "Mạc Nhiên, đứng gần người này rất nguy...."

Bùm!

Chưa chờ hắn nói hết câu, tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền tới, mặt đất rung chuyển dữ dội, mỏm đá mà ba người đang đứng không chịu nổi sức nặng mà vỡ ra. 

Giây cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, Tà Phong chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lấp ló phía sau lùm cây.

Cuối cùng thì hắn cũng hết giá trị lợi dụng!

P/s: ahihi, hôm nay ta nhá hàng một chương nhá, mai đăng tiếp. Mọi người thấy anh Tà Phong của mị dễ thương không nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương