Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
-
Chương 42: Dã ngoại
Nắng trưa gay gắt chiếu lên con đường dài và hẹp, tới cả những con ve cũng không chịu được cái nắng mà thu mình trong kén.
Hình như mọi người đều đã đi ăn trưa, trong lớp học vắng lặng yên tĩnh tới không ngờ, chỉ là một cô gái nhỏ vẫn hậm hực ngồi trong lớp, tập trung tinh thần vào mớ giấy tờ trước mắt.
Phịch!
Cuối cùng thì Mạc Nhiên cũng chịu hết nổi rồi a, gục đầu xuống bàn, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ư ư tội nghiệp, khuôn mặt giấu sau mớ tóc dài kia mếu máo như đứa trẻ bị đoạt kẹo, đôi mày nhỏ xinh đẹp nhíu chặt vào nhau như muốn thắt lại thành một chiếc nơ hoàn mĩ.
Cô cảm thấy bất lực a!
Nhớ tới cuộc "gặp gỡ" với thầy dạy toán "dễ thương" khi nãy, cô lại nhịn không được mà thở dài, bên tai không ngừng vang lên lời "đường mật" của thầy kính yêu:
"Mạc Nhiên, em có biết thành tích của em tệ tới mức nào không hả? Tôi báo cho em biết, nếu em không chịu cố gắng thì đừng nói tại sao các bạn đều lên lớp cả mà em vẫn còn ở lại lớp của tôi."
Nói rồi, thầy quẳng cho cô một xấp giấy dày cộm.
"Làm hết mớ này cho tôi, nếu thiếu một bài thì không cho phép em tham gia buổi dã ngoại sắp tới của trường."
Lại thở dài thêm một hơi, nhìn mấy cái công thức nhân chia cộng trừ trên mặt giấy cô cảm thấy thật rối rắm đó, chỉ có thể trách nguyên chủ trước kia diễn vai học sinh hư hỏng quá chuẩn, trong mắt thầy cô Mạc Nhiên luôn là đối tượng được "ưu tiên". Cô cũng không thể vô duyên vô cớ mà trở nên thông minh đột xuất được, chỉ rước lấy họa vào người; nhưng cô cũng thật nghi ngờ a, nếu cứ tiếp tục ngày ngày vùi đầu trong mớ giấy tờ sách vở này, có khi nào cô bị điên luôn không?
Hơn nữa... thật sự mà nói cô cũng không phải thiên tài gì, nghỉ lâu như thế mà vẫn có thể làm được bài thì chẳng khác nào quái vật rồi còn gì, thế nên xét trên một phương diện nào đó, cô cũng không đóng kịch đâu.
Không chờ Mạc Nhiên rầu rĩ xong, trước mắt cô xuất hiện một hộp sữa tươi và vài cái bánh bơ sữa, ngón tay thon dài như ngọc xinh đẹp thong thả đẩy từng thứ một về phía cô, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm mà kiên định.
"Không ăn trưa thì học thế nào được."
Cái mũi dọc dừa kia bất giác chun lại, trong mắt ánh lên tia hờn dỗi trẻ con, hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của người nào đó, tầm mắt nghiêm túc đặt vào những trang giấy.
Bạn nhỏ kia cũng không quan tâm lắm tới hành động trẻ con của Mạc đại tiểu thư, bàn tay xinh đẹp kia tự nhiên như không kéo lấy cái ghế gần đó, thân hình thon dài quyến rũ ngồi phịch xuống trước mắt cô, tiện tay lấy một tờ giấy trong xấp giấy dày thật dày trên bàn, chăm chú đọc.
Không gian nháy mắt lại yên tĩnh như lúc đầu, nếu bỏ qua tiếng ọt ọt từ bụng của bạn nhỏ nào đó.
Ánh mắt của Mạc Nhiên không tự giác liếc về phía bạn nam đang tập trung vào tờ giấy trước mắt, lại đảo mắt về phía đống đồ ăn trên bàn, trong lòng âm thầm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, hình như con sâu thèm ăn trong bụng cô đã chiến thắng, liếc nhìn bạn nam một lần nữa, cảm thấy người nào đó không để ý tới mình, cái tay hạnh kiểm xấu kia rón rén thò về phía đống đồ ăn, không một tiếng động bỏ vào miệng, hai mắt còn híp lại đầy thỏa mãn.Cô không hề nhận ra, đằng sau tờ giấy đang giơ cao kia, khóe miệng của người nọ khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh mà chính hắn cũng không phát giác.
Sau n lần "lén lút" đánh chén no say, Mạc Nhiên vỗ vỗ cái bụng căn tròn của mình, khuôn mặt thỏa mãn như con mèo nhỏ lười biếng gục xuống bàn, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt lại liếc về phía bạn nam, khẽ hừ một tiếng.
"Tôi chỉ nể mặt đồ ăn của cậu thôi!"
Vô sỉ, rõ ràng là quá vô sỉ a!
Khóe môi người kia cũng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Vậy thì vinh hạnh cho kẻ hèn này quá."
Nhận thấy ý giễu cợt trong giọng nói của người nọ, cô trừng mắt nhìn người trước mặt, chỉ thấy hắn cũng nhìn cô cười, nụ cười sạch sẽ cứ như một thiên sứ không nhiễm bụi trần.
Hừ, nể mặt đồ ăn mà tạm tha cho hắn vậy!
Chỉ là bạn nữ nào đó có tư tưởng tha cho người ta, nhưng người ta lại không muốn buông tha cho Mạc đại tiểu thư a.
Chăm chú đọc tờ giấy trong tay, càng đọc đôi mày kiếm nhíu càng chặt, hai mắt như muốn tóe lửa, cuối cùng cũng nhẫn nại đọc tới dòng cuối cùng, hắn cũng không nhịn được mà hít vào một hơi, hướng ánh mắt nguy hiểm về phía bạn nhỏ đang hút sữa sùn sụt kia.
"Mạc Nhiên, cái này là sao hả? Học hành như vầy mà coi được à?"
Ngón tay xinh đẹp trắng như ngọc chỉ chỉ vào mấy dòng trên tờ giấy, tay còn lại giật mớ giấy trong lòng cô.
Mạc nhiên theo phản xạ mà co người lại, ánh mắt lóe lên tia tội nghiệp khiến người ta nhịn không được mà thương cảm, trên mặt rõ ràng viết to bốn chữ "tôi vô tội a".
"Phượng Mặc Dung a, có phải tôi cố ý đâu, chỉ là nghỉ nhiều quá nên..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới mức con ruồi bay qua còn phát ra tiếng động lớn hơn. Phượng Mặc Dung thở dài một hơi, đúng là không thể trách cô.
"Này!" hắn tự nhiên kéo ghế ngồi gần cô, lấy vài cuốn tập trong cặp ra đặt trước mặt Mạc Nhiên, giọng đều đều hỏi, "Không hiểu chỗ nào."
Đơ người một chút, cuối cùng đại não của cô cũng nhận ra mục đích tốt đẹp của người nào đó, cô ngoan ngoãn chỉ vào một vài dòng trên trang giấy, trong mắt rối rắm không thôi, bên tai là giọng nói đều đều chậm rãi của Phượng Mặc Dung khiến cô nhịn không được mà chìm đắm.
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy khe khẽ, tiếng giảng ngọt ngào và giọng nữ mơ hồ thỉnh thoảng cất lên, bình dị mà yên bình tới lạ, khiến người ta cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Chỉ là... không ai để ý ngoài của lớp, đôi chân trắng muốt lấp ló ngoài cửa lớp, đôi môi đỏ mọng bất giác bị chủ nhân cắn đến toét của máu, đôi mắt hạnh kia hiện lên tia ghen tị nồng đậm.
............................................
Trong đêm tối, cô gái không ngừng uốn éo trên thân thể thon dài của người đàn ông, tiếng môi lưỡi chạm nhau khiến người ta nhịn không được mà đỏ mặt, khi hai đôi môi kia tách nhau ra còn kéo theo chỉ bạc ái muội.
Cô gái tựa lên vài người đàn ông thở dốc như muốn lấy lại chút dưỡng khí vừa bị tước đoạt, giọng nói ngọt ngào mang theo chút khàn khàn quyến rũ như đóa hồng đỏ.
"Tà, người ta rất uất ức nha."
Trong mắt người đàn ông tràn ngập mê say, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ vạn người mê đắm, có điều, sâu trong đôi mắt kia là một mảng lạnh lùng, như thể không có thứ gì có thể chạm tới mắt hắn, trên môi là nụ cười cưng chiều, tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô gái, khéo léo che đậy tia lãnh ý trong đáy mắt.
"Vậy sao?"
Dường như đã quen với giọng điệu hờ hững của người đàn ông, đôi tay trắng muốt như sen của cô gái mềm mại bò lên vai người nọ, hơi thở như lan phả vào tai hắn, nũng nịu tới mức có thể khiến đàn ông trong thiên hạ chết vì cô, "Người ta muốn anh giúp mà."
"Được thôi."
Trong mắt vẫn là một mảng phẳng lặng, một câu tùy ý giống như nói trời hôm nay thật đẹp, lại giống như không mấy quan tâm. Tay của cô gái như có như không sờ mấy cái cúc áo sơ mị của người nọ, quyến rũ mời gọi.
"Tà, hôm nay người ta muốn báo đáp anh."
Bàn tay to lớn chặn đôi tay xấu xa kia lại, hờ hững đứng lên che đi cái nhíu mày không hài lòng của mình.
"Để hôm khác đi, hôm nay anh còn có việc. Em ngủ sớm đi!"
Nói rồi quay đầu đi, không liếc mắt nhìn người kia dù chỉ một lần. Cô gái trầm tư nhìn lên bầu trời sao, trên môi là nụ cười ác độc đầy toan tính. Mạc Nhiên, tao sẽ chống mắt nhìn kết cục của mày, muốn đấu với tao sao? Hừ, vẫn còn non lắm.
Trăng hôm nay thật tròn.
P/s: ai nha, sắp có thêm anh đẹp trai lên sàn rồi, mọi người thích không nào? Chiều mị sẽ bonus thềm 1 chương nha.
Hình như mọi người đều đã đi ăn trưa, trong lớp học vắng lặng yên tĩnh tới không ngờ, chỉ là một cô gái nhỏ vẫn hậm hực ngồi trong lớp, tập trung tinh thần vào mớ giấy tờ trước mắt.
Phịch!
Cuối cùng thì Mạc Nhiên cũng chịu hết nổi rồi a, gục đầu xuống bàn, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ư ư tội nghiệp, khuôn mặt giấu sau mớ tóc dài kia mếu máo như đứa trẻ bị đoạt kẹo, đôi mày nhỏ xinh đẹp nhíu chặt vào nhau như muốn thắt lại thành một chiếc nơ hoàn mĩ.
Cô cảm thấy bất lực a!
Nhớ tới cuộc "gặp gỡ" với thầy dạy toán "dễ thương" khi nãy, cô lại nhịn không được mà thở dài, bên tai không ngừng vang lên lời "đường mật" của thầy kính yêu:
"Mạc Nhiên, em có biết thành tích của em tệ tới mức nào không hả? Tôi báo cho em biết, nếu em không chịu cố gắng thì đừng nói tại sao các bạn đều lên lớp cả mà em vẫn còn ở lại lớp của tôi."
Nói rồi, thầy quẳng cho cô một xấp giấy dày cộm.
"Làm hết mớ này cho tôi, nếu thiếu một bài thì không cho phép em tham gia buổi dã ngoại sắp tới của trường."
Lại thở dài thêm một hơi, nhìn mấy cái công thức nhân chia cộng trừ trên mặt giấy cô cảm thấy thật rối rắm đó, chỉ có thể trách nguyên chủ trước kia diễn vai học sinh hư hỏng quá chuẩn, trong mắt thầy cô Mạc Nhiên luôn là đối tượng được "ưu tiên". Cô cũng không thể vô duyên vô cớ mà trở nên thông minh đột xuất được, chỉ rước lấy họa vào người; nhưng cô cũng thật nghi ngờ a, nếu cứ tiếp tục ngày ngày vùi đầu trong mớ giấy tờ sách vở này, có khi nào cô bị điên luôn không?
Hơn nữa... thật sự mà nói cô cũng không phải thiên tài gì, nghỉ lâu như thế mà vẫn có thể làm được bài thì chẳng khác nào quái vật rồi còn gì, thế nên xét trên một phương diện nào đó, cô cũng không đóng kịch đâu.
Không chờ Mạc Nhiên rầu rĩ xong, trước mắt cô xuất hiện một hộp sữa tươi và vài cái bánh bơ sữa, ngón tay thon dài như ngọc xinh đẹp thong thả đẩy từng thứ một về phía cô, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm mà kiên định.
"Không ăn trưa thì học thế nào được."
Cái mũi dọc dừa kia bất giác chun lại, trong mắt ánh lên tia hờn dỗi trẻ con, hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của người nào đó, tầm mắt nghiêm túc đặt vào những trang giấy.
Bạn nhỏ kia cũng không quan tâm lắm tới hành động trẻ con của Mạc đại tiểu thư, bàn tay xinh đẹp kia tự nhiên như không kéo lấy cái ghế gần đó, thân hình thon dài quyến rũ ngồi phịch xuống trước mắt cô, tiện tay lấy một tờ giấy trong xấp giấy dày thật dày trên bàn, chăm chú đọc.
Không gian nháy mắt lại yên tĩnh như lúc đầu, nếu bỏ qua tiếng ọt ọt từ bụng của bạn nhỏ nào đó.
Ánh mắt của Mạc Nhiên không tự giác liếc về phía bạn nam đang tập trung vào tờ giấy trước mắt, lại đảo mắt về phía đống đồ ăn trên bàn, trong lòng âm thầm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, hình như con sâu thèm ăn trong bụng cô đã chiến thắng, liếc nhìn bạn nam một lần nữa, cảm thấy người nào đó không để ý tới mình, cái tay hạnh kiểm xấu kia rón rén thò về phía đống đồ ăn, không một tiếng động bỏ vào miệng, hai mắt còn híp lại đầy thỏa mãn.Cô không hề nhận ra, đằng sau tờ giấy đang giơ cao kia, khóe miệng của người nọ khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh mà chính hắn cũng không phát giác.
Sau n lần "lén lút" đánh chén no say, Mạc Nhiên vỗ vỗ cái bụng căn tròn của mình, khuôn mặt thỏa mãn như con mèo nhỏ lười biếng gục xuống bàn, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt lại liếc về phía bạn nam, khẽ hừ một tiếng.
"Tôi chỉ nể mặt đồ ăn của cậu thôi!"
Vô sỉ, rõ ràng là quá vô sỉ a!
Khóe môi người kia cũng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Vậy thì vinh hạnh cho kẻ hèn này quá."
Nhận thấy ý giễu cợt trong giọng nói của người nọ, cô trừng mắt nhìn người trước mặt, chỉ thấy hắn cũng nhìn cô cười, nụ cười sạch sẽ cứ như một thiên sứ không nhiễm bụi trần.
Hừ, nể mặt đồ ăn mà tạm tha cho hắn vậy!
Chỉ là bạn nữ nào đó có tư tưởng tha cho người ta, nhưng người ta lại không muốn buông tha cho Mạc đại tiểu thư a.
Chăm chú đọc tờ giấy trong tay, càng đọc đôi mày kiếm nhíu càng chặt, hai mắt như muốn tóe lửa, cuối cùng cũng nhẫn nại đọc tới dòng cuối cùng, hắn cũng không nhịn được mà hít vào một hơi, hướng ánh mắt nguy hiểm về phía bạn nhỏ đang hút sữa sùn sụt kia.
"Mạc Nhiên, cái này là sao hả? Học hành như vầy mà coi được à?"
Ngón tay xinh đẹp trắng như ngọc chỉ chỉ vào mấy dòng trên tờ giấy, tay còn lại giật mớ giấy trong lòng cô.
Mạc nhiên theo phản xạ mà co người lại, ánh mắt lóe lên tia tội nghiệp khiến người ta nhịn không được mà thương cảm, trên mặt rõ ràng viết to bốn chữ "tôi vô tội a".
"Phượng Mặc Dung a, có phải tôi cố ý đâu, chỉ là nghỉ nhiều quá nên..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới mức con ruồi bay qua còn phát ra tiếng động lớn hơn. Phượng Mặc Dung thở dài một hơi, đúng là không thể trách cô.
"Này!" hắn tự nhiên kéo ghế ngồi gần cô, lấy vài cuốn tập trong cặp ra đặt trước mặt Mạc Nhiên, giọng đều đều hỏi, "Không hiểu chỗ nào."
Đơ người một chút, cuối cùng đại não của cô cũng nhận ra mục đích tốt đẹp của người nào đó, cô ngoan ngoãn chỉ vào một vài dòng trên trang giấy, trong mắt rối rắm không thôi, bên tai là giọng nói đều đều chậm rãi của Phượng Mặc Dung khiến cô nhịn không được mà chìm đắm.
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy khe khẽ, tiếng giảng ngọt ngào và giọng nữ mơ hồ thỉnh thoảng cất lên, bình dị mà yên bình tới lạ, khiến người ta cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Chỉ là... không ai để ý ngoài của lớp, đôi chân trắng muốt lấp ló ngoài cửa lớp, đôi môi đỏ mọng bất giác bị chủ nhân cắn đến toét của máu, đôi mắt hạnh kia hiện lên tia ghen tị nồng đậm.
............................................
Trong đêm tối, cô gái không ngừng uốn éo trên thân thể thon dài của người đàn ông, tiếng môi lưỡi chạm nhau khiến người ta nhịn không được mà đỏ mặt, khi hai đôi môi kia tách nhau ra còn kéo theo chỉ bạc ái muội.
Cô gái tựa lên vài người đàn ông thở dốc như muốn lấy lại chút dưỡng khí vừa bị tước đoạt, giọng nói ngọt ngào mang theo chút khàn khàn quyến rũ như đóa hồng đỏ.
"Tà, người ta rất uất ức nha."
Trong mắt người đàn ông tràn ngập mê say, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ vạn người mê đắm, có điều, sâu trong đôi mắt kia là một mảng lạnh lùng, như thể không có thứ gì có thể chạm tới mắt hắn, trên môi là nụ cười cưng chiều, tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô gái, khéo léo che đậy tia lãnh ý trong đáy mắt.
"Vậy sao?"
Dường như đã quen với giọng điệu hờ hững của người đàn ông, đôi tay trắng muốt như sen của cô gái mềm mại bò lên vai người nọ, hơi thở như lan phả vào tai hắn, nũng nịu tới mức có thể khiến đàn ông trong thiên hạ chết vì cô, "Người ta muốn anh giúp mà."
"Được thôi."
Trong mắt vẫn là một mảng phẳng lặng, một câu tùy ý giống như nói trời hôm nay thật đẹp, lại giống như không mấy quan tâm. Tay của cô gái như có như không sờ mấy cái cúc áo sơ mị của người nọ, quyến rũ mời gọi.
"Tà, hôm nay người ta muốn báo đáp anh."
Bàn tay to lớn chặn đôi tay xấu xa kia lại, hờ hững đứng lên che đi cái nhíu mày không hài lòng của mình.
"Để hôm khác đi, hôm nay anh còn có việc. Em ngủ sớm đi!"
Nói rồi quay đầu đi, không liếc mắt nhìn người kia dù chỉ một lần. Cô gái trầm tư nhìn lên bầu trời sao, trên môi là nụ cười ác độc đầy toan tính. Mạc Nhiên, tao sẽ chống mắt nhìn kết cục của mày, muốn đấu với tao sao? Hừ, vẫn còn non lắm.
Trăng hôm nay thật tròn.
P/s: ai nha, sắp có thêm anh đẹp trai lên sàn rồi, mọi người thích không nào? Chiều mị sẽ bonus thềm 1 chương nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook