Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
-
Chương 34: Mộng
Hoa viên của Mạc gia.
Thiếu nữ thanh tú xinh đẹp đưa ánh mắt linh lung, ngập nước ẩn chứa tia tình cảm mông lung mà da diết hướng về phía bóng dáng thiếu niên rắn rỏi đang tiến về phía mình. Sẽ là một bức tranh đậm chất ngôn tình, lửa tình bắn ra bốn phía của đôi nam tuấn nữ nhã nếu bạn nam chính không đáp lại ánh mắt nồng nàn kia bằng một câu cộc lốc.
"Cô gọi tôi ra đây có việc gì à?"
Lạnh lùng, không một tia cảm tình, đôi mắt sắt bén bắn ra tia sáng lạnh, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn xẹt qua.
Nữ chính dường như vẫn chưa cảm nhận thấy tia sáng nọ, hoặc giả cô ta đã biết nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên, cười ngây thơ, thân thiết kéo tay nam chính.
"Dung, đừng nghiêm trọng thế chứ, chỉ là ôn lại chút chuyện cũ của hai ta thôi."
Cúi đầu che giấu tia sáng kì dị trong đáy mắt, Mạc Linh Nhi gần như dán sát thân mình mềm mại của mình vào cánh tay của Phượng Mặc Dung, ngẩn đầu lên, ánh mắt có vẻ ngây thơ nhưng tràn ngập mời gọi.
Hôm nay cô quyết lấy hết can đảm ra để kéo Dung trở lại như khi xưa. Chẳng phải Dung đã về phe của cha cô rồi sao, đó chẳng khác nào chứng minh rằng suy nghĩ của cô là đúng, từ đầu tới cuối tình cảm của hắn vẫn luôn hướng về phía cô, thế nên cô còn ngại ngần gì mà không tiến sát về phía hắn chứ?
Có lẽ hắn ngại ngùng nên mới thế thôi, Dung của cô vẫn luôn như vậy, thật đáng yêu!
Phượng Mặc Dung nhíu chặt đôi mày, đôi mắt rõ ràng tràn ngập tia không kiên nhẫn nhìn về cánh tay bị ôm chặt của mình, cô gái này đang bày trò gì vậy?
Còn nhớ vừa rồi khi hắn vừa bước ra khỏi phòng của người kia, một cô hầu gái mang vẻ mặt ngại ngùng tiến lại gần và bảo hắn Linh Nhi tiểu thư đang có chuyện quan trọng muốn nói, bảo hắn đi theo cô ta.
Trầm ngâm một lát, hắn vẫn quyết định đi thử xem cô gái kia có mục đích gì.
Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, cái thói dán vào người khác như bị mất xương sống kia vẫn không bỏ! Nếu là Phượng Mặc Dung khi chưa biết bộ mặt thật của Mạc Linh Nhi thì có lẽ còn cười sủng nịnh xem đó là hành động trẻ con làm nũng, nhưng tiếc là Phượng Mặc Dung của hiện tại lại không thể cảm thấy như vậy.
Cảm giác khó chịu lan tràn trong lòng hắn, cánh tay kia có cảm giác như đang bị thứ gì đó rất bẩn thỉu bám lấy, ánh mắt ghê tởm kia chiếu vào người khiến hắn cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại hiện về trong tâm trí, tự nhiên hắn có cảm giác kì quái, như thể người chồng hổ thẹn khi đi ăn vụng. Hắn cảm thấy thật không kiên nhẫn.
"Nếu Linh Nhi tiểu thư không có việc gì để nói thì tôi xin phép đi trước."
Vội vàng muốn rút tay mình ra khỏi tay cô, kì lạ, tại sao hắn lại có suy nghĩ kì quái thế chứ!?
Nhìn khuôn mặt rối rắm của hắn, Linh Nhi lại dịch ra thành hắn đang ngại ngùng, đôi tay kia càng như bạch tuột không xương quấn chặt tay hắn, trên mặt còn bay thêm hai rặng mây đỏ hồng, đúng tiêu chuẩn tiểu mĩ nhân ngọt ngào."Ai bảo chúng ta không có chuyện gì để nói chứ, chẳng phải khi xưa em vẫn hay bám anh vầy sao?"
Không nói thì thôi, vừa nghe tới hai chữ khi xưa, mắt của Phượng Mặc Dung lại trầm xuống, khuôn mặt tuy không biểu lộ gì nhưng cũng khiến người ta không tự giác mà sợ hãi.
Cô ta còn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện cũ à!
"Tiểu thư quá lời rồi, ngày còn nhỏ dại không hiểu chuyện nên mạo phạm, mong tiểu thư đừng trách, tôi có chuyện rồi, xin phép đi trước."
Nói rồi mạnh mẽ rút tay rời đi, hắn có cảm giác nếu còn ngồi thêm một giây một phút nào nữa, hắn sẽ kiềm chế không được mà nôn ra mất.
Nhìn theo bóng lưng vội vàng kia, mặt của Mạc Linh Nhi không tự giác đanh lại. Hắn đang phủi bỏ quan hệ với cô đây sao? Cái gì mà nhỏ dại không hiểu chuyện chứ!
Bàn tay trắng nõn nắm chặt nổi đầy gân xanh trông thật ghê người. Dung, anh không thể thoát đâu, anh phải là của em!
...................................
Căn phòng u ám ma mị với màu đỏ rượu quyến rũ giăng khắp nơi. Trên cái giường nhung đỏ mềm mại, người đàn ông yêu nghiệt khép hờ hai mắt, mồ hôi từng giọt rơi trên gối trắng tinh mềm mại, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Đoàng!
Máu... khắp nơi toàn là máu...
Cậu bé với dáng người mảnh khảnh đứng ngược hướng ánh sáng, bộ đồ loang lỗ máu, trên tay chân và lưng chi chít vết thương, máu trên người cậu không biết là máu của cậu hay là của kẻ thù, trên tay cậu cầm một cây súng vẫn còn khói trắng của thuốc súng bốc ra.
Dưới sàn nhà...
Xác chết ngổn ngang, toàn những đứa trẻ độ khoảng trên dưới mười tuổi, trên trán có một cái lỗ máu thật lớn, khuôn mặt rõ ràng còn đọng lại tia sát khí chưa kịp tiêu tán.
Trên tay nỗi đứa trẻ kia đều cầm vũ khí!
Mùi máu trộn với mùi vị ẩm thấp nhàn nhạt trong căn phòng tối tạo nên hương vị quỷ dị, màu đỏ của máu làm căn phòng tràn ngập mùi chết chóc.
Tiếng vỗ tay khẽ khàng vang lên, giọng nói trầm thấp của người đàn ông khôn biết từ đâu vọng ra.
"Khá lắm con trai, từ nay con là người được chọn."
Đứa trẻ chỉ khẽ xoay người lại, ánh tà dương chiếu lên nửa gương mặt xinh đẹp đầy ma mị... không chút cảm xúc... giết từng này đồng bạn nhưng trên mặt lại không một tia cảm xúc!
Đôi mắt kia đỏ rực, khát máu đến kì lạ. Tàn nhẫn nhưng đẹp như một đóa bỉ ngạn...
Thiếu niên đó...
Giật mình tỉnh giấc, người đàn ông nhếch môi cười yêu nghiệt.
Bao nhiêu năm rồi hắn chưa mơ tới cảnh này, tại sao hôm nay đột nhiên lại nhớ tới?
Có lẽ ông trời đang muốn nhắc nhở hắn chuyện cần phải làm, hình như hắn đã lãng phí khá là nhiều thời gian rồi ấy nhỉ.
Thành thục rút một điếu thuốc trong bao, châm lửa, khỏi thuốc mờ ảo bay trong không gian, càng làm nổi bật gương mặt yêu nghiệt của người nọ.
Bỗng nhiên, bàn tay cầm điếu thuốc kia tàn nhẫn bóp chặt, tàn thuốc còn đỏ lửa đâm vào lòng bàn tay, khuôn mặt người nọ vẫn không một chút biểu cảm, vẫn xinh đẹp như vậy, nguy hiểm nhưng khiến người ta không tự giác mà sa vào, như đóa hoa bỉ ngạn quyến rũ mà mê muội...
Lần này nên hành động thôi, người kia... có vẻ sắp hết kiên nhẫn với hắn rồi!
Hôm qua còn gửi thư hối thúc kia mà.
Cười một tiếng, trong phòng vang lên giai điệu thân quen nào đó. Đôi khi người tưởng như vô can nhất, không đáng để ý nhất lại là kẻ nguy hiểm đến đáng sợ.
Thiếu nữ thanh tú xinh đẹp đưa ánh mắt linh lung, ngập nước ẩn chứa tia tình cảm mông lung mà da diết hướng về phía bóng dáng thiếu niên rắn rỏi đang tiến về phía mình. Sẽ là một bức tranh đậm chất ngôn tình, lửa tình bắn ra bốn phía của đôi nam tuấn nữ nhã nếu bạn nam chính không đáp lại ánh mắt nồng nàn kia bằng một câu cộc lốc.
"Cô gọi tôi ra đây có việc gì à?"
Lạnh lùng, không một tia cảm tình, đôi mắt sắt bén bắn ra tia sáng lạnh, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn xẹt qua.
Nữ chính dường như vẫn chưa cảm nhận thấy tia sáng nọ, hoặc giả cô ta đã biết nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên, cười ngây thơ, thân thiết kéo tay nam chính.
"Dung, đừng nghiêm trọng thế chứ, chỉ là ôn lại chút chuyện cũ của hai ta thôi."
Cúi đầu che giấu tia sáng kì dị trong đáy mắt, Mạc Linh Nhi gần như dán sát thân mình mềm mại của mình vào cánh tay của Phượng Mặc Dung, ngẩn đầu lên, ánh mắt có vẻ ngây thơ nhưng tràn ngập mời gọi.
Hôm nay cô quyết lấy hết can đảm ra để kéo Dung trở lại như khi xưa. Chẳng phải Dung đã về phe của cha cô rồi sao, đó chẳng khác nào chứng minh rằng suy nghĩ của cô là đúng, từ đầu tới cuối tình cảm của hắn vẫn luôn hướng về phía cô, thế nên cô còn ngại ngần gì mà không tiến sát về phía hắn chứ?
Có lẽ hắn ngại ngùng nên mới thế thôi, Dung của cô vẫn luôn như vậy, thật đáng yêu!
Phượng Mặc Dung nhíu chặt đôi mày, đôi mắt rõ ràng tràn ngập tia không kiên nhẫn nhìn về cánh tay bị ôm chặt của mình, cô gái này đang bày trò gì vậy?
Còn nhớ vừa rồi khi hắn vừa bước ra khỏi phòng của người kia, một cô hầu gái mang vẻ mặt ngại ngùng tiến lại gần và bảo hắn Linh Nhi tiểu thư đang có chuyện quan trọng muốn nói, bảo hắn đi theo cô ta.
Trầm ngâm một lát, hắn vẫn quyết định đi thử xem cô gái kia có mục đích gì.
Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, cái thói dán vào người khác như bị mất xương sống kia vẫn không bỏ! Nếu là Phượng Mặc Dung khi chưa biết bộ mặt thật của Mạc Linh Nhi thì có lẽ còn cười sủng nịnh xem đó là hành động trẻ con làm nũng, nhưng tiếc là Phượng Mặc Dung của hiện tại lại không thể cảm thấy như vậy.
Cảm giác khó chịu lan tràn trong lòng hắn, cánh tay kia có cảm giác như đang bị thứ gì đó rất bẩn thỉu bám lấy, ánh mắt ghê tởm kia chiếu vào người khiến hắn cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại hiện về trong tâm trí, tự nhiên hắn có cảm giác kì quái, như thể người chồng hổ thẹn khi đi ăn vụng. Hắn cảm thấy thật không kiên nhẫn.
"Nếu Linh Nhi tiểu thư không có việc gì để nói thì tôi xin phép đi trước."
Vội vàng muốn rút tay mình ra khỏi tay cô, kì lạ, tại sao hắn lại có suy nghĩ kì quái thế chứ!?
Nhìn khuôn mặt rối rắm của hắn, Linh Nhi lại dịch ra thành hắn đang ngại ngùng, đôi tay kia càng như bạch tuột không xương quấn chặt tay hắn, trên mặt còn bay thêm hai rặng mây đỏ hồng, đúng tiêu chuẩn tiểu mĩ nhân ngọt ngào."Ai bảo chúng ta không có chuyện gì để nói chứ, chẳng phải khi xưa em vẫn hay bám anh vầy sao?"
Không nói thì thôi, vừa nghe tới hai chữ khi xưa, mắt của Phượng Mặc Dung lại trầm xuống, khuôn mặt tuy không biểu lộ gì nhưng cũng khiến người ta không tự giác mà sợ hãi.
Cô ta còn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện cũ à!
"Tiểu thư quá lời rồi, ngày còn nhỏ dại không hiểu chuyện nên mạo phạm, mong tiểu thư đừng trách, tôi có chuyện rồi, xin phép đi trước."
Nói rồi mạnh mẽ rút tay rời đi, hắn có cảm giác nếu còn ngồi thêm một giây một phút nào nữa, hắn sẽ kiềm chế không được mà nôn ra mất.
Nhìn theo bóng lưng vội vàng kia, mặt của Mạc Linh Nhi không tự giác đanh lại. Hắn đang phủi bỏ quan hệ với cô đây sao? Cái gì mà nhỏ dại không hiểu chuyện chứ!
Bàn tay trắng nõn nắm chặt nổi đầy gân xanh trông thật ghê người. Dung, anh không thể thoát đâu, anh phải là của em!
...................................
Căn phòng u ám ma mị với màu đỏ rượu quyến rũ giăng khắp nơi. Trên cái giường nhung đỏ mềm mại, người đàn ông yêu nghiệt khép hờ hai mắt, mồ hôi từng giọt rơi trên gối trắng tinh mềm mại, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Đoàng!
Máu... khắp nơi toàn là máu...
Cậu bé với dáng người mảnh khảnh đứng ngược hướng ánh sáng, bộ đồ loang lỗ máu, trên tay chân và lưng chi chít vết thương, máu trên người cậu không biết là máu của cậu hay là của kẻ thù, trên tay cậu cầm một cây súng vẫn còn khói trắng của thuốc súng bốc ra.
Dưới sàn nhà...
Xác chết ngổn ngang, toàn những đứa trẻ độ khoảng trên dưới mười tuổi, trên trán có một cái lỗ máu thật lớn, khuôn mặt rõ ràng còn đọng lại tia sát khí chưa kịp tiêu tán.
Trên tay nỗi đứa trẻ kia đều cầm vũ khí!
Mùi máu trộn với mùi vị ẩm thấp nhàn nhạt trong căn phòng tối tạo nên hương vị quỷ dị, màu đỏ của máu làm căn phòng tràn ngập mùi chết chóc.
Tiếng vỗ tay khẽ khàng vang lên, giọng nói trầm thấp của người đàn ông khôn biết từ đâu vọng ra.
"Khá lắm con trai, từ nay con là người được chọn."
Đứa trẻ chỉ khẽ xoay người lại, ánh tà dương chiếu lên nửa gương mặt xinh đẹp đầy ma mị... không chút cảm xúc... giết từng này đồng bạn nhưng trên mặt lại không một tia cảm xúc!
Đôi mắt kia đỏ rực, khát máu đến kì lạ. Tàn nhẫn nhưng đẹp như một đóa bỉ ngạn...
Thiếu niên đó...
Giật mình tỉnh giấc, người đàn ông nhếch môi cười yêu nghiệt.
Bao nhiêu năm rồi hắn chưa mơ tới cảnh này, tại sao hôm nay đột nhiên lại nhớ tới?
Có lẽ ông trời đang muốn nhắc nhở hắn chuyện cần phải làm, hình như hắn đã lãng phí khá là nhiều thời gian rồi ấy nhỉ.
Thành thục rút một điếu thuốc trong bao, châm lửa, khỏi thuốc mờ ảo bay trong không gian, càng làm nổi bật gương mặt yêu nghiệt của người nọ.
Bỗng nhiên, bàn tay cầm điếu thuốc kia tàn nhẫn bóp chặt, tàn thuốc còn đỏ lửa đâm vào lòng bàn tay, khuôn mặt người nọ vẫn không một chút biểu cảm, vẫn xinh đẹp như vậy, nguy hiểm nhưng khiến người ta không tự giác mà sa vào, như đóa hoa bỉ ngạn quyến rũ mà mê muội...
Lần này nên hành động thôi, người kia... có vẻ sắp hết kiên nhẫn với hắn rồi!
Hôm qua còn gửi thư hối thúc kia mà.
Cười một tiếng, trong phòng vang lên giai điệu thân quen nào đó. Đôi khi người tưởng như vô can nhất, không đáng để ý nhất lại là kẻ nguy hiểm đến đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook