Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
-
Chương 28: Tôi đồng ý!
Ba con người
đang ngồi trước phòng bệnh không hề để ý trong mắt của ông bác sĩ vừa
thông báo với mình lóe lên tia giảo hoạt, trò này có vẻ vui ấy nhỉ!
Thong thả đi vào một góc khuất, lớp mặt nạ da người được tháo ra lộ ra gương mặt loli khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt thường ngày ngoan hiền cũng lóe lên tia giảo hoạt. Cái trò này có được cho là trả thù thường ngày hai tên kia hay mặt nặng mày nhẹ với hắn không đây.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy tương đối là bất ngờ đấy, không phải trước kia ghét Mạc Nhiên ra mặt luôn sao, giờ sao lại quay ngoắc 180 độ thế a, Mạc Nhiên kia quả nhiên là bản lĩnh. Nghĩ tới đây hắn lại nhớ tới cảnh khi nãy ở trong phòng cấp cứu.
..............................
Phòng cấp cứu dường như chìm trong bóng đêm, sau khi giải quyết hết đám y tá phức kia, vị bác sĩ già đáng kính từ từ tiến về chiếc giường chính giữa phòng, trên giường là một cô gái mặc đồng phục trường trung học Shine, cả người toát ra hơi lạnh toát.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tràn ngập phấn son kia, trên môi của bác sĩ nở một nụ cười nghiền ngẫm. Mạc Nhiên a, có lẽ cô nên cảm ơn việc mình có một ông anh họ tuyệt vời rồi, nếu không thì hẳn bây giờ cô đã chết không thể nghi ngờ.
Nếu không phải tôi nợ Mạc Mặc Ly một điều kiện thì cũng chẳng việc gì phải bất chấp nguy hiểm, bất chấp việc gặp phiền phức với ông già kia để cứu cô đâu a, hơn nữa còn mất công đi phá lệ đi chế thuốc giải cho độc mà mình chế ra.
Thong thả rút một ống tiêm từ trong túi áo, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ rực ghê người. Cười nhẹ một tiếng, tiêm trực tiếp vào cánh tay trắng nõn của người con gái trên giường như một sự trả thù.
Nhận thấy cơ thể cô dần có phản ứng, người nọ cũng lui ra một bước, trầm mặc mà đứng như chờ đợi điều gì đó.
Đôi mắt xinh đẹp của người nằm trên giường bật mở, trong mắt cô xẹt qua tia lạnh lùng như có như không, dường như cảm nhận được sự có mặt của vị bác sĩ kia, cô gái nhẹ nhàng lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc:
"Điều gì đã khiến anh phá vỡ nguyên tắc mà đi chế thuốc giải vậy? Không sợ lão già kia biết được sao?"
Người nọ có hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, nụ cười đùa cợt trên môi vẫn không tắt.
"Ai da, cô không sợ tôi báo cáo với lão gia hỏa kia sao? Mà sao cô nhận ra tôi thế a?"
Khẽ liếc nhìn cái bản mặt trêu cợt kia, cô chỉ trầm ngâm, từ từ nhắm mắt lại. Nhận thấy không có gì thú vị nữa, người nào đó nhún vai một cái tính bỏ đi, nhưng vừa nắm lấy tay nắm cửa thì giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên sau lưng:
"Hàn Du, phiền anh gửi lời cảm ơn của tôi tới người đó. Còn nữa, mai mốt kiếm cái mặt nạ nào thật chút đi, nhìn giả chết được."
Bạn nam nào đó khựng lại một chút, sau đó cười nhẹ, khuôn mặt lộ ra tia hứng thú. Cơ mà... mặt nạ hắn dày công chế tạo mà bảo giả giả là sao a!
Hung hăng liếc người trên giường một cái, sau đó mới bình ổn lại tâm trạng, quyết định chơi mấy người ngoài kia một vố để xả stress vậy.
Phỏng chừng mấy người ngoài kia mà biết được suy nghĩ của hắn chắc sặc máu chết quá.
............................
Sau một hồi chìm trong đau khổ, Dạ Tích Dương mới lửng thửng đứng dậy, khuôn mặt lạnh như băng bước về phía Phượng Mặc Dung. Xách cái người còn đang hoang mang dưới đất lên, ném mạnh vào tường. Người nọ cũng chỉ đờ đẫn đứng dậy, không một lời oán than.
"Mày, là mày, mày hại chết cô ấy đúng không? Rốt cục mày đã làm gì khiến cô ấy lạnh như băng nằm trong phòng y tế vậy hả?"
Mặc kệ Dạ Tích Dương có quát to thế nào, Phượng Mặc Dung cũng chỉ đưa ánh mắt kinh ngạc về phía hắn. Tên này nói gì, cô lạnh như băng nằm trong phòng y tế?
Vội vàng nắm cộ áo của Dạ Tích Dương lay lay, "Cậu nói cái gì?Hồi chiều tôi cũng chỉ làm cô ấy gãy tay thôi, sao có thể lạnh băng nằm trong phòng y tế được?"
Dạ Tích Dương nghe thế cũng ngây ngẩn cả người, không liên quan tới tên này sao? Khuôn mặt của hắn càng lúc càng trầm xuống, móc điện thoại trong túi quần. bấm một dãy số:
"Điều tra về những gì xảy ra ở phòng y tế trường Shine vào chiều này, tôi muốn tối nay phải có kết quả!"
Lạnh lùng cúp máy, không quên liếc Phượng Mặc Dung một cái, sau đó mới vội vã bước vào phòng cấp cứu. Hắn muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô muốn thoát tới âm ti địa phủ thì cũng phải có bằng chứng mới được, không thì đừng hòng!
Thế nhưng trong phòng cấp cứu lại trống không, tối thui không có lấy một bóng người. Vậy xác của cô ở nơi nào?
Chết tiệt!
Vội vàng chạy ra khỏi cửa, bắt lấy một y tá:
"Cô nói nhanh, bệnh nhân vừa được chuẩn đoán tử vong ở phòng cấp cứu đi đâu rồi?"
Y tá kia ngệt mặt ra nhìn bạn mĩ nam nào đó, bệnh nhân tử vong? Có sao? Sao cô không biết vậy a.
"Em gì à, chắc em nhầm rồi, cả ngày hôm nay làm gì có bệnh nhân nào tử vong trong phòng cấp cứu, còn bệnh nhân khi nãy được chuyển xuống phòng bệnh để chờ theo dõi rồi em à."
Thế còn ông bác sĩ khi nãy thì sao? Dạ Tích Dương cũng đơ mặt nhìn chị y tá, không lẽ là lừa bịp à? Hắn phải đi nhìn một cái a.
"Thế cô ấy có sao không? Cô ấy nằm phòng nào?"
"Cô bé đó cũng không có bị gì nặng, chỉ là bị nứt xương cộng thêm làm việc quá sức nên mệt mỏi thôi, về nhà chú ý chút là được, không chừng mai có thể xuất viện rồi. Cô bé nằm phòng 503 đó."
Nói rồi chị y tá cũng đi thẳng giống như sợ chỉ cần ở thêm một giây nào nữa người thiếu niên trước mắt sẽ nhào lên cắn mình ấy.
Dạ Tích Dương vội vàng tiêu hóa mớ thông tin vừa mới nhận được. Chỉ bị nứt xương và mệt mỏi? Rõ ràng có gì đó không đúng, khi nãy chẳng phải cả người cô lạnh như một xác chết, thậm chí hơi thở cũng mong manh như thể không có, sao có thể chỉ đơn giản là suy nhược? Chuyện này cần phải điều tra một chút đây, hắn ngửi thấy mùi không bình thường.
Âm trầm đi về phía cầu thang hướng tới phòng 503. Hắn phải lên trên nhìn cô một cái thì mới có thể yên tâm mà về được.
............................
Mạc Nhiên cố sức tiêu hóa cái mớ thông tin mình vừa nhận được, cô dường như đã có hoàn toàn kí ức của nguyên chủ rồi a.
Đôi mắt cô lóe lên tia lạnh như băng. Cô thật sự phải bội phục cô gái này, bản thể cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi, thiếu nữ mười sáu tươi đẹp vô tư vô lo lại phải gánh trên vai gánh nặng gia tộc to lớn, mối thù giết cha mẹ bao la như trời như biển.
Một người như thế xứng đáng nhận cái kết bi thảm trong tiểu thuyết hay sao? Cô không dám nghĩ nữa, trước kia không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết rồi thì cô thề phải giúp bản thể này hoàn tất những chuyện mà cô bé chưa thể làm được. Cô chính là Mạc Nhiên, là trưởng nữ của Mạc gia, là gia chủ tương lai của Mạc gia, cô không thể để cơ nghiệp của tổ tiên rơi vào tay kẻ thủ ác không có nhân tính như ông bác của mình được.
Cô nhất định phải đòi lại tất cả những gì ông ta đã lấy của cô.
Nhưng trước hết cô phải có thực lực đã. Thong thả rút điện thoại trong túi ra, tìm trong danh bạ một dãy số quen thuộc, nhẹ nhàng đặt điện thoại bên tai. Chỉ nghe thấy bên kia đầu dây là một giọng nam trầm thấp:
"Alo? Chỉ mới một ngày mà cô đã nghĩ thông rồi sao?"
Trong giọng nói của người nọ có chút cười cợt, cô cũng không mấy bận tâm, chỉ cười nhạt đáp lại:
"Tôi đồng ý! Nhưng với điều kiện..."
P/s: Cuối cùng cũng xong một chương, các nàng thấy chương này thế nào a~
Thong thả đi vào một góc khuất, lớp mặt nạ da người được tháo ra lộ ra gương mặt loli khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt thường ngày ngoan hiền cũng lóe lên tia giảo hoạt. Cái trò này có được cho là trả thù thường ngày hai tên kia hay mặt nặng mày nhẹ với hắn không đây.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy tương đối là bất ngờ đấy, không phải trước kia ghét Mạc Nhiên ra mặt luôn sao, giờ sao lại quay ngoắc 180 độ thế a, Mạc Nhiên kia quả nhiên là bản lĩnh. Nghĩ tới đây hắn lại nhớ tới cảnh khi nãy ở trong phòng cấp cứu.
..............................
Phòng cấp cứu dường như chìm trong bóng đêm, sau khi giải quyết hết đám y tá phức kia, vị bác sĩ già đáng kính từ từ tiến về chiếc giường chính giữa phòng, trên giường là một cô gái mặc đồng phục trường trung học Shine, cả người toát ra hơi lạnh toát.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tràn ngập phấn son kia, trên môi của bác sĩ nở một nụ cười nghiền ngẫm. Mạc Nhiên a, có lẽ cô nên cảm ơn việc mình có một ông anh họ tuyệt vời rồi, nếu không thì hẳn bây giờ cô đã chết không thể nghi ngờ.
Nếu không phải tôi nợ Mạc Mặc Ly một điều kiện thì cũng chẳng việc gì phải bất chấp nguy hiểm, bất chấp việc gặp phiền phức với ông già kia để cứu cô đâu a, hơn nữa còn mất công đi phá lệ đi chế thuốc giải cho độc mà mình chế ra.
Thong thả rút một ống tiêm từ trong túi áo, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ rực ghê người. Cười nhẹ một tiếng, tiêm trực tiếp vào cánh tay trắng nõn của người con gái trên giường như một sự trả thù.
Nhận thấy cơ thể cô dần có phản ứng, người nọ cũng lui ra một bước, trầm mặc mà đứng như chờ đợi điều gì đó.
Đôi mắt xinh đẹp của người nằm trên giường bật mở, trong mắt cô xẹt qua tia lạnh lùng như có như không, dường như cảm nhận được sự có mặt của vị bác sĩ kia, cô gái nhẹ nhàng lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc:
"Điều gì đã khiến anh phá vỡ nguyên tắc mà đi chế thuốc giải vậy? Không sợ lão già kia biết được sao?"
Người nọ có hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, nụ cười đùa cợt trên môi vẫn không tắt.
"Ai da, cô không sợ tôi báo cáo với lão gia hỏa kia sao? Mà sao cô nhận ra tôi thế a?"
Khẽ liếc nhìn cái bản mặt trêu cợt kia, cô chỉ trầm ngâm, từ từ nhắm mắt lại. Nhận thấy không có gì thú vị nữa, người nào đó nhún vai một cái tính bỏ đi, nhưng vừa nắm lấy tay nắm cửa thì giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên sau lưng:
"Hàn Du, phiền anh gửi lời cảm ơn của tôi tới người đó. Còn nữa, mai mốt kiếm cái mặt nạ nào thật chút đi, nhìn giả chết được."
Bạn nam nào đó khựng lại một chút, sau đó cười nhẹ, khuôn mặt lộ ra tia hứng thú. Cơ mà... mặt nạ hắn dày công chế tạo mà bảo giả giả là sao a!
Hung hăng liếc người trên giường một cái, sau đó mới bình ổn lại tâm trạng, quyết định chơi mấy người ngoài kia một vố để xả stress vậy.
Phỏng chừng mấy người ngoài kia mà biết được suy nghĩ của hắn chắc sặc máu chết quá.
............................
Sau một hồi chìm trong đau khổ, Dạ Tích Dương mới lửng thửng đứng dậy, khuôn mặt lạnh như băng bước về phía Phượng Mặc Dung. Xách cái người còn đang hoang mang dưới đất lên, ném mạnh vào tường. Người nọ cũng chỉ đờ đẫn đứng dậy, không một lời oán than.
"Mày, là mày, mày hại chết cô ấy đúng không? Rốt cục mày đã làm gì khiến cô ấy lạnh như băng nằm trong phòng y tế vậy hả?"
Mặc kệ Dạ Tích Dương có quát to thế nào, Phượng Mặc Dung cũng chỉ đưa ánh mắt kinh ngạc về phía hắn. Tên này nói gì, cô lạnh như băng nằm trong phòng y tế?
Vội vàng nắm cộ áo của Dạ Tích Dương lay lay, "Cậu nói cái gì?Hồi chiều tôi cũng chỉ làm cô ấy gãy tay thôi, sao có thể lạnh băng nằm trong phòng y tế được?"
Dạ Tích Dương nghe thế cũng ngây ngẩn cả người, không liên quan tới tên này sao? Khuôn mặt của hắn càng lúc càng trầm xuống, móc điện thoại trong túi quần. bấm một dãy số:
"Điều tra về những gì xảy ra ở phòng y tế trường Shine vào chiều này, tôi muốn tối nay phải có kết quả!"
Lạnh lùng cúp máy, không quên liếc Phượng Mặc Dung một cái, sau đó mới vội vã bước vào phòng cấp cứu. Hắn muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô muốn thoát tới âm ti địa phủ thì cũng phải có bằng chứng mới được, không thì đừng hòng!
Thế nhưng trong phòng cấp cứu lại trống không, tối thui không có lấy một bóng người. Vậy xác của cô ở nơi nào?
Chết tiệt!
Vội vàng chạy ra khỏi cửa, bắt lấy một y tá:
"Cô nói nhanh, bệnh nhân vừa được chuẩn đoán tử vong ở phòng cấp cứu đi đâu rồi?"
Y tá kia ngệt mặt ra nhìn bạn mĩ nam nào đó, bệnh nhân tử vong? Có sao? Sao cô không biết vậy a.
"Em gì à, chắc em nhầm rồi, cả ngày hôm nay làm gì có bệnh nhân nào tử vong trong phòng cấp cứu, còn bệnh nhân khi nãy được chuyển xuống phòng bệnh để chờ theo dõi rồi em à."
Thế còn ông bác sĩ khi nãy thì sao? Dạ Tích Dương cũng đơ mặt nhìn chị y tá, không lẽ là lừa bịp à? Hắn phải đi nhìn một cái a.
"Thế cô ấy có sao không? Cô ấy nằm phòng nào?"
"Cô bé đó cũng không có bị gì nặng, chỉ là bị nứt xương cộng thêm làm việc quá sức nên mệt mỏi thôi, về nhà chú ý chút là được, không chừng mai có thể xuất viện rồi. Cô bé nằm phòng 503 đó."
Nói rồi chị y tá cũng đi thẳng giống như sợ chỉ cần ở thêm một giây nào nữa người thiếu niên trước mắt sẽ nhào lên cắn mình ấy.
Dạ Tích Dương vội vàng tiêu hóa mớ thông tin vừa mới nhận được. Chỉ bị nứt xương và mệt mỏi? Rõ ràng có gì đó không đúng, khi nãy chẳng phải cả người cô lạnh như một xác chết, thậm chí hơi thở cũng mong manh như thể không có, sao có thể chỉ đơn giản là suy nhược? Chuyện này cần phải điều tra một chút đây, hắn ngửi thấy mùi không bình thường.
Âm trầm đi về phía cầu thang hướng tới phòng 503. Hắn phải lên trên nhìn cô một cái thì mới có thể yên tâm mà về được.
............................
Mạc Nhiên cố sức tiêu hóa cái mớ thông tin mình vừa nhận được, cô dường như đã có hoàn toàn kí ức của nguyên chủ rồi a.
Đôi mắt cô lóe lên tia lạnh như băng. Cô thật sự phải bội phục cô gái này, bản thể cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi, thiếu nữ mười sáu tươi đẹp vô tư vô lo lại phải gánh trên vai gánh nặng gia tộc to lớn, mối thù giết cha mẹ bao la như trời như biển.
Một người như thế xứng đáng nhận cái kết bi thảm trong tiểu thuyết hay sao? Cô không dám nghĩ nữa, trước kia không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết rồi thì cô thề phải giúp bản thể này hoàn tất những chuyện mà cô bé chưa thể làm được. Cô chính là Mạc Nhiên, là trưởng nữ của Mạc gia, là gia chủ tương lai của Mạc gia, cô không thể để cơ nghiệp của tổ tiên rơi vào tay kẻ thủ ác không có nhân tính như ông bác của mình được.
Cô nhất định phải đòi lại tất cả những gì ông ta đã lấy của cô.
Nhưng trước hết cô phải có thực lực đã. Thong thả rút điện thoại trong túi ra, tìm trong danh bạ một dãy số quen thuộc, nhẹ nhàng đặt điện thoại bên tai. Chỉ nghe thấy bên kia đầu dây là một giọng nam trầm thấp:
"Alo? Chỉ mới một ngày mà cô đã nghĩ thông rồi sao?"
Trong giọng nói của người nọ có chút cười cợt, cô cũng không mấy bận tâm, chỉ cười nhạt đáp lại:
"Tôi đồng ý! Nhưng với điều kiện..."
P/s: Cuối cùng cũng xong một chương, các nàng thấy chương này thế nào a~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook