Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
-
Chương 21: Hợp tác
Ánh đèn trong
sảnh vụt tắt, giữa sự nhốn nháo của mọi người, một giọng nói trong trẻo
như thiên âm cất lên khiến con người ta ngây dại.
"Xin mọi người hãy bình tĩnh."
Bạn nhỏ Mạc Nhiên thong dong bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng, cái giọng nói oanh vàng này thì ngoài nữ chính ra còn ai vô đây nữa chứ.
Quả nhiên, giữa ánh đèn chói mắt duy nhất ở giữa phòng, một cô gái tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian ôn hòa đứng đó, trên môi là nụ cười nhã nhặn khiến khuôn mặt tưởng như thanh tú kia bừng sáng. Nữ chủ có khác, ngay cả xuất hiện cũng sáng chói như vậy, một bạn nhỏ nào đó âm thầm tặc lưỡi.
Bấy giờ đèn trong sảnh mới được bật lên toàn bộ, mọi người vẫn chưa thể thoát khỏi cơn mê dại, không biết là ai lên tiếng đầu tiên, cả đại sảnh như bùng nổ bởi lời khen ngợi từ mọi người, đúng là con người, thứ đập vào mắt đầu tiên bao giờ cũng là vẻ bề ngoài.
Mạc Nhiên cười nhẹ một tiếng, nhưng kịch vui bây giờ mới bắt đầu a, cô phải từ từ mà thưởng thức chứ. Bạn hộ vệ đứng kế bên nhìn thấy nụ cười của Mạc đại tiểu thư thì hiểu ý, lập tức đi lấy dĩa bánh khác trong nụ cười híp mắt của người nào đó.
"Hừ, có gì hay đâu mà vênh váo chứ, chẳng qua chỉ là một con nhỏ lọ lem dơ bẩn may mắn được trèo lên cành cao thôi."
Đây rồi, chất giọng chanh chua đặc trưng của nữ phụ nha, quả nhiên câu chuyện vẫn tiến triển theo chiều hướng cũ, nữ phụ số hai, Hoa Khuynh Mị đã lên sàn.
Hoa Khuynh Mị một bên níu tay người đàn ông bên cạnh, một bên ghen tức bắn ánh mắt hình lựu đạn về phía Mạc Linh Nhi, tức quá đi, cũng chỉ là một con nhỏ mồ côi thôi mà, vì cái gì cô ta chỉ vừa xuất hiện đã khiến mọi người hướng chú ý như thế, nhưng điều đó không quan trọng, tại sao vừa thấy cô ta, Tuyệt của cô đã nhìn bằng ánh mắt si mê quyến luyến, cô không cam lòng.
Mạc Nhiên hướng ánh mắt xem kịch vui về phía Hoa Khuynh Mị, cô gái này cũng có kết cục không khá hơn cô bao nhiêu, thú thật, khi đọc truyện, cô rất thích tính cách của nữ phụ này, dám yêu dám hận, quyết đoán tuy có chút độc ác, nóng nảy. Sai lầm lớn nhất của cô gái này có lẽ là yêu Phong Tuyệt quá mức sâu đậm, thậm chí bằng lòng hi sinh tất cả vì một người không yêu mình.
Tuy nhiên nữ phụ thì mãi chỉ là nữ phụ mà thôi, cho dù có hi sinh ra sao thì nam chính cũng chẳng bao giờ nhìn thấy, chi bằng quên đi và đi tìm tình yêu mới, theo cô thấy, cô gái kia xứng đáng với một kết cục tốt hơn nhiều. Nhưng tình yêu luôn làm người ta mù quáng, ví dụ như bây giờ đây, sự ghen tuông khiến cô ta không thể nhìn thấy sự chán ghét xẹt qua đáy mắt của người đàn ông đứng bên cạnh mình, không phải nữ chính chỉ chờ có thế này thôi sao?
Mạc Linh Nhi không nhíu mày lấy một cái, đôi mắt sáng rực như sao kia vẫn ánh lên tia mưu trí, không hề chùn bước trước những lời khiêu khích kia chút nào, thế chẳng khác nào biến Hoa Khuynh Mị thành người đàn bà chanh chua ỷ thế hiếp người, còn cô ta lại nghiễn nhiên trở thành thiên sứ trong mắt mọi người, rất cao tay.
"Vị tiểu thư này hơi quá lời rồi, tôi thừa nhận bản thân có chút may mắn khi được Mạc gia thu nhận, nhưng mọi người ở đây đều thấy tôi chưa hề làm chuyện gì hay tỏ thái độ gì gọi là vênh váo cả, hi vọng là cô xem lại cách dùng từ của mình."
Vừa dứt lời, lập tức mọi người đều hướng ánh mắt tán đồng về phía nữ chính của chúng ta, đồng thời khinh bỉ Hoa Khuynh Mị một trận, thậm chí còn có người nhịn không được mà nhỏ giọng đánh giá bạn nữ phụ nữa cơ.
Điều này khiến Hoa Khuynh Mị tức tới nổ đom đóm mắt, lập tức muốn tiến tới nói chuyện rõ ràng với Mạc Linh Nhi một trận, nhưng chưa kịp làm gì thì bạn nữ chính đã đưa mặt ra, làm tư thế khảng khái hi sinh chờ đòn càng khiến người ta cảm thấy Hoa Khuynh Mị là người vô lý quá đáng trong khi rõ ràng cô ta chỉ mới nói có một câu thôi.
Ai nha, nếu cô nhớ không lầm thì đám nam chủ thích Mạc Linh Nhi vì chính cái "kiên cường như cỏ dại" này nhỉ.
Liệu cô có nên ra mặt một chút không đây, tự nhiên cảm thấy giống như thần tượng của mình bị thua thiệt vậy đó nha.
Nhưng nếu xen miệng vào thì phải làm thế nào để mấy người trong tối kia không nghi ngờ đây?
"Ai da em gái à, người ta có làm gì đâu mà em đưa mặt ra chi thế?"
Dùng giọng nói chua ngoa nhất có thể, bằng chứng là bạn Phong Dật Hàn đứng kế bên cũng phải nhíu mày đó nha.
Quả nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, khinh bỉ có, tò mò có, xem thường cũng có, nhưng cũng có người nghiền ngẫm lại.
Tiếp tục với nụ cười khoa trương trên môi, "Linh Nhi, sao em có thể ngốc thế a, em cứ đưa mặt ra thế thì cho dù giờ cô ta không có ý đánh em thì cứ nhìn thấy thế cũng phải làm một phát vào thôi, lần sau nên cẩn thận chút nha!"
Dưới ánh mắt khinh bỉ của n người, bạn nhỏ Mạc Nhiên rất tự tin khoe cá tính nắm tay nắm chân con gái người ta nói một điều khiến mọi người há hốc mồm.
Gì mà đưa mặt ra thế thì cho dù người ta có không muốn đánh cũng phải làm cho một phát? Đây là bênh vực người nhà hay là chửi xéo con người ta làm lố vậy a?
Nhưng dường như mục đích của bạn nhỏ Mạc Nhiên đã thực hiện được, mọi người đều nhìn nhận mọi việc từ cái nhìn khác đi, nhận thấy mọi chuyện không còn thú vị nữa, mọi người dần tản ra, bữa tiệc vẫn cứ tiếp tục.
Bạn nhỏ Mạc Nhiên hí hửng đi về chỗ ngồi, không hề phát hiện ra ở một góc nào đó, một ánh mắt bí hiểm bắn về phía mình.
..........................
Vừa ngồi xuống, đầu cô đã bị một bàn tay lành lạnh vò tới vò lui.
"Này, đầu tôi không phải là trái banh để anh sờ tới sờ lui thế đâu, làm ơn bỏ cái tay đó ra!"
"Không thích!"ngắn gọn, xúc tích, nhưng cũng rất rõ ràng, mị không bỏ ra đó, làm gì được nhau!
Tức giận trừng cái người đang vô tư đặt tay lên đầu người khác kia, mạnh mẽ hất tay hắn xuống, anh không bỏ xuống bộ tôi không có tay để hất xuống sao.
Buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô, vừa rồi khi cô mở miệng, thiếu chút nữa tim hắn đã thót ra ngoài, cô nhóc này bị ngốc sao? Mặc dù không biết cô muốn che giấu cái gì nhưng hắn biết rõ cô có chuyện không muốn ai biết, nhất là những người trong nhà chính Mạc gia, bộ cô không sợ lộ tẩy sao?
May mà con nhóc này cũng còn thông minh, nhìn cái bộ dạng chanh chua ngu ngốc khi nãy, hắn đã biết cô không phải dạng vừa.
Áo của hắn đột nhiên bị giật giật, vừa cúi đầu xuống nhìn đã thấy cái mặt đáng thương hề hề của ai đó, hiểu luôn, hắn không khỏi thở dài ngao ngán với cái sự làm biếng cộng tham ăn của ai đó. Cầm cái dĩa lên và bước về phía bàn thức ăn trong đại sảnh:
"Chờ tôi một chút!"
"Hì, cảm ơn anh, nhớ đừng lấy bánh ngọt nha, tôi ngán rồi." nở một nụ cười nịnh hót, vì sự nghiệp làm biếng, cô đành phải khuất phục cái ác thôi!
Nhìn cô vãy vãy tay, hắn liên tưởng nếu cô có đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang không ngừng ve vãy đó nha.
Cô cười típ mắt dõi theo từng động tác của Phong Dật Hàn, không hề phát hiện một bòng dáng cao lớn tao nhã đang bước tới bên cạnh cô tự khi nào.
Dạ Tích Phàm nhìn cái bản mặt tham ăn ham hố kia của Mạc Nhiên, âm thầm lắc đầu buồn cười, hắn không nghĩ là Mạc đại tiểu thư kiêu kì luôn lấy hắn làm bình phong che mắt thiên hạ lại thú vị như vậy, ban đầu chỉ mặc kệ, xem cô ta như vị hôn thê hờ mà đối phó với đám già ở gia tộc thôi, giờ chắc hắn phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác rồi.
"Không biết Mạc tiểu thư có vui lòng nói chuyện với tôi chút không?" đúng là một quý ông lịch thiệp tiêu chuẩn a, hèn chi nữ chính nữ phụ thèm tới nhỏ dãi, đây chính là cảm nghĩ của một bạn nữ phụ nào đó.
Quay mặt qua nhìn Dạ Tích Phàm bằng ánh mắt si mê, "Tất nhiên rồi, mấy hôm nay sao anh không đến tìm em, làm người ta nhớ anh muốn chết!"
Con cáo già này không phải dễ chơi đâu, cô cũng không muốn bị hắn chú ý, nếu không thì cô cũng chẳng biết mình sẽ chết thảm ra sao.
"Tôi không muốn lòng vòng, Mạc Nhiên, cô thôi diễn là được rồi a!" hắn cũng không muốn diễn cùng cô ta nữa, giải quyết mọi chuyện nhanh gọn mới là tác phong của hắn.
Nhận thấy người kia nghiêm túc, cô cũng cười nửa đùa nửa thật, "Em rất thật mà, anh yêu muốn bàn gì với em vậy?"
Không xong, người này quá ghê gớm rồi đi, chỉ sơ hở một chút là hắn đã phát hiện, cô có nên lột mặt nạ với hắn hay tiếp tục giả ngu? Cái nào mới tốt đây, phải suy nghĩ thật cẩn thận, chỉ cần sai một chút thôi, cô có thể trả giá bằng chính mạng sống của mình.
"Tôi muốn hợp tác với cô." rất thẳng thắng, một lời khiến người ta không thể từ chối.
"Tại sao lại muốn hợp tác với tôi? Chẳng qua tôi chỉ là một tiểu thư tầm thường thậm chí thiếu đầu óc, anh hợp tác với tôi không sợ lỗ vốn sao?" hắn đã phát hiện rồi thì cô cũng không cần mất công che giấu, nhưng cô rất không hiểu, cô có gì để hắn lợi dụng sao?
Không làm cô thất vọng, Dạ Tích Phàm lập tức giải đáp:
"Thử hỏi một người có thể xen vào chuyện của Mạc thị khi mới 9 tuổi thì có thể vỗ ngực xưng mình tầm thường được sao?" hắn ưu nhã ngấp một ngụm rượu, nụ cười ôn nhu kia càng thâm hơn.
Tia bất ngờ xẹt qua mắt cô nhưng lại nhanh chóng biến mất, trên môi cũng mở một nụ cười nghiền ngẫm, "Anh điều tra tôi sao?"
Hắn chỉ cười mà không nói, nhưng cô đã biết rõ đáp án rồi, Với thế lực của hắn thì điều tra một chuyện ai ai cũng biết vào tám năm trước có gì khó đâu, nhưng mục đích của hắn là gì?
Dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, hắn lập tức tiếp lời, "Không cần nghi ngờ, tôi chỉ muốn mượn cô làm bình phong để che mắt đám già trong tộc, chỉ cần cô giả làm vị hôn thê của tôi trong 1 năm thì tôi sẽ thực hiện một điều kiện của cô, nếu nó không quá đáng."
Thật ra thì tuy hai người có hôn ước nhưng vẫn chưa thật sự đính hôn, hôn sự cũng chỉ là do hai nhà nói miệng nên cũng xem như là chưa có gì với nhau. Đám già trong gia tộc của hắn bây giờ đang vin vào cái cớ hắn chưa có hôn ước, chưa trưởng thành mà hạn chế quyền hành của hắn, hừ, đừng nghĩ làm thế thì có thể làm khó người khác, cứ từ từ mà mơ đi.
"Kể cả giúp tôi thoát khỏi nơi này?" ban đầu nghe lời đề nghị của hắn cô đã rất bất ngờ, tại sao trong nguyên tác không đề cập tới chuyện này? Giả sử trong truyện có tình tiết này đi, vậy tại sao cuối cùng Dạ Tích Phàm lại mắc công đi chọn nữ chính làm gì?
"Đúng vậy" một câu trả lời chắc nịch, không chớp mắt lấy một cái.
"Tôi có thể hỏi câu cuối không?" không chờ hắn đồng ý, cô lại tiếp tục, "Tại sao anh lại chọn tôi?"
Hắn buồn cười nhìn cô, hắn có đồng ý trả lời câu hỏi của cô sao?
"Đơn giản vì cô diễn rất tốt, hơn nữa, cô thú vị." hắn chỉ cười nhẹ, trả lời một câu không ăn nhập gì.
Diễn rất tốt? Vậy sao hắn không đi kiếm diễn viên mà cặp? Thú vị? Bô cô giống diễn viên xiếc thú lắm sao?
Nhìn cái bản mặt nhăn như khỉ ăn ớt của cô, nụ cười trên môi hắn càng đậm, cái mặt tràn ngập sắc thái này khiến người ta càng nhìn càng thấy hứng thú.
"Thế nào? Quyết định của cô là gì?"
Mày của cô nhíu càng chặt, nên hay không đây, với cái tình hình không một tất sắt trong tay, liệu cô có nên bắt tay với hắn hay không?
"Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ cho anh câu trả lời thích đáng."
p/s: Sorry mọi người, tự nhiên ta cảm thấy để chị Nhiên đồng ý liền thì có hơi vội vàng nên đành cho chị suy nghĩ vài ngày vậy. Chap sau anh họ lên sàn rồi a~ có ai còn nhớ anh ấy ko a
~
"Xin mọi người hãy bình tĩnh."
Bạn nhỏ Mạc Nhiên thong dong bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng, cái giọng nói oanh vàng này thì ngoài nữ chính ra còn ai vô đây nữa chứ.
Quả nhiên, giữa ánh đèn chói mắt duy nhất ở giữa phòng, một cô gái tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian ôn hòa đứng đó, trên môi là nụ cười nhã nhặn khiến khuôn mặt tưởng như thanh tú kia bừng sáng. Nữ chủ có khác, ngay cả xuất hiện cũng sáng chói như vậy, một bạn nhỏ nào đó âm thầm tặc lưỡi.
Bấy giờ đèn trong sảnh mới được bật lên toàn bộ, mọi người vẫn chưa thể thoát khỏi cơn mê dại, không biết là ai lên tiếng đầu tiên, cả đại sảnh như bùng nổ bởi lời khen ngợi từ mọi người, đúng là con người, thứ đập vào mắt đầu tiên bao giờ cũng là vẻ bề ngoài.
Mạc Nhiên cười nhẹ một tiếng, nhưng kịch vui bây giờ mới bắt đầu a, cô phải từ từ mà thưởng thức chứ. Bạn hộ vệ đứng kế bên nhìn thấy nụ cười của Mạc đại tiểu thư thì hiểu ý, lập tức đi lấy dĩa bánh khác trong nụ cười híp mắt của người nào đó.
"Hừ, có gì hay đâu mà vênh váo chứ, chẳng qua chỉ là một con nhỏ lọ lem dơ bẩn may mắn được trèo lên cành cao thôi."
Đây rồi, chất giọng chanh chua đặc trưng của nữ phụ nha, quả nhiên câu chuyện vẫn tiến triển theo chiều hướng cũ, nữ phụ số hai, Hoa Khuynh Mị đã lên sàn.
Hoa Khuynh Mị một bên níu tay người đàn ông bên cạnh, một bên ghen tức bắn ánh mắt hình lựu đạn về phía Mạc Linh Nhi, tức quá đi, cũng chỉ là một con nhỏ mồ côi thôi mà, vì cái gì cô ta chỉ vừa xuất hiện đã khiến mọi người hướng chú ý như thế, nhưng điều đó không quan trọng, tại sao vừa thấy cô ta, Tuyệt của cô đã nhìn bằng ánh mắt si mê quyến luyến, cô không cam lòng.
Mạc Nhiên hướng ánh mắt xem kịch vui về phía Hoa Khuynh Mị, cô gái này cũng có kết cục không khá hơn cô bao nhiêu, thú thật, khi đọc truyện, cô rất thích tính cách của nữ phụ này, dám yêu dám hận, quyết đoán tuy có chút độc ác, nóng nảy. Sai lầm lớn nhất của cô gái này có lẽ là yêu Phong Tuyệt quá mức sâu đậm, thậm chí bằng lòng hi sinh tất cả vì một người không yêu mình.
Tuy nhiên nữ phụ thì mãi chỉ là nữ phụ mà thôi, cho dù có hi sinh ra sao thì nam chính cũng chẳng bao giờ nhìn thấy, chi bằng quên đi và đi tìm tình yêu mới, theo cô thấy, cô gái kia xứng đáng với một kết cục tốt hơn nhiều. Nhưng tình yêu luôn làm người ta mù quáng, ví dụ như bây giờ đây, sự ghen tuông khiến cô ta không thể nhìn thấy sự chán ghét xẹt qua đáy mắt của người đàn ông đứng bên cạnh mình, không phải nữ chính chỉ chờ có thế này thôi sao?
Mạc Linh Nhi không nhíu mày lấy một cái, đôi mắt sáng rực như sao kia vẫn ánh lên tia mưu trí, không hề chùn bước trước những lời khiêu khích kia chút nào, thế chẳng khác nào biến Hoa Khuynh Mị thành người đàn bà chanh chua ỷ thế hiếp người, còn cô ta lại nghiễn nhiên trở thành thiên sứ trong mắt mọi người, rất cao tay.
"Vị tiểu thư này hơi quá lời rồi, tôi thừa nhận bản thân có chút may mắn khi được Mạc gia thu nhận, nhưng mọi người ở đây đều thấy tôi chưa hề làm chuyện gì hay tỏ thái độ gì gọi là vênh váo cả, hi vọng là cô xem lại cách dùng từ của mình."
Vừa dứt lời, lập tức mọi người đều hướng ánh mắt tán đồng về phía nữ chính của chúng ta, đồng thời khinh bỉ Hoa Khuynh Mị một trận, thậm chí còn có người nhịn không được mà nhỏ giọng đánh giá bạn nữ phụ nữa cơ.
Điều này khiến Hoa Khuynh Mị tức tới nổ đom đóm mắt, lập tức muốn tiến tới nói chuyện rõ ràng với Mạc Linh Nhi một trận, nhưng chưa kịp làm gì thì bạn nữ chính đã đưa mặt ra, làm tư thế khảng khái hi sinh chờ đòn càng khiến người ta cảm thấy Hoa Khuynh Mị là người vô lý quá đáng trong khi rõ ràng cô ta chỉ mới nói có một câu thôi.
Ai nha, nếu cô nhớ không lầm thì đám nam chủ thích Mạc Linh Nhi vì chính cái "kiên cường như cỏ dại" này nhỉ.
Liệu cô có nên ra mặt một chút không đây, tự nhiên cảm thấy giống như thần tượng của mình bị thua thiệt vậy đó nha.
Nhưng nếu xen miệng vào thì phải làm thế nào để mấy người trong tối kia không nghi ngờ đây?
"Ai da em gái à, người ta có làm gì đâu mà em đưa mặt ra chi thế?"
Dùng giọng nói chua ngoa nhất có thể, bằng chứng là bạn Phong Dật Hàn đứng kế bên cũng phải nhíu mày đó nha.
Quả nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, khinh bỉ có, tò mò có, xem thường cũng có, nhưng cũng có người nghiền ngẫm lại.
Tiếp tục với nụ cười khoa trương trên môi, "Linh Nhi, sao em có thể ngốc thế a, em cứ đưa mặt ra thế thì cho dù giờ cô ta không có ý đánh em thì cứ nhìn thấy thế cũng phải làm một phát vào thôi, lần sau nên cẩn thận chút nha!"
Dưới ánh mắt khinh bỉ của n người, bạn nhỏ Mạc Nhiên rất tự tin khoe cá tính nắm tay nắm chân con gái người ta nói một điều khiến mọi người há hốc mồm.
Gì mà đưa mặt ra thế thì cho dù người ta có không muốn đánh cũng phải làm cho một phát? Đây là bênh vực người nhà hay là chửi xéo con người ta làm lố vậy a?
Nhưng dường như mục đích của bạn nhỏ Mạc Nhiên đã thực hiện được, mọi người đều nhìn nhận mọi việc từ cái nhìn khác đi, nhận thấy mọi chuyện không còn thú vị nữa, mọi người dần tản ra, bữa tiệc vẫn cứ tiếp tục.
Bạn nhỏ Mạc Nhiên hí hửng đi về chỗ ngồi, không hề phát hiện ra ở một góc nào đó, một ánh mắt bí hiểm bắn về phía mình.
..........................
Vừa ngồi xuống, đầu cô đã bị một bàn tay lành lạnh vò tới vò lui.
"Này, đầu tôi không phải là trái banh để anh sờ tới sờ lui thế đâu, làm ơn bỏ cái tay đó ra!"
"Không thích!"ngắn gọn, xúc tích, nhưng cũng rất rõ ràng, mị không bỏ ra đó, làm gì được nhau!
Tức giận trừng cái người đang vô tư đặt tay lên đầu người khác kia, mạnh mẽ hất tay hắn xuống, anh không bỏ xuống bộ tôi không có tay để hất xuống sao.
Buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô, vừa rồi khi cô mở miệng, thiếu chút nữa tim hắn đã thót ra ngoài, cô nhóc này bị ngốc sao? Mặc dù không biết cô muốn che giấu cái gì nhưng hắn biết rõ cô có chuyện không muốn ai biết, nhất là những người trong nhà chính Mạc gia, bộ cô không sợ lộ tẩy sao?
May mà con nhóc này cũng còn thông minh, nhìn cái bộ dạng chanh chua ngu ngốc khi nãy, hắn đã biết cô không phải dạng vừa.
Áo của hắn đột nhiên bị giật giật, vừa cúi đầu xuống nhìn đã thấy cái mặt đáng thương hề hề của ai đó, hiểu luôn, hắn không khỏi thở dài ngao ngán với cái sự làm biếng cộng tham ăn của ai đó. Cầm cái dĩa lên và bước về phía bàn thức ăn trong đại sảnh:
"Chờ tôi một chút!"
"Hì, cảm ơn anh, nhớ đừng lấy bánh ngọt nha, tôi ngán rồi." nở một nụ cười nịnh hót, vì sự nghiệp làm biếng, cô đành phải khuất phục cái ác thôi!
Nhìn cô vãy vãy tay, hắn liên tưởng nếu cô có đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang không ngừng ve vãy đó nha.
Cô cười típ mắt dõi theo từng động tác của Phong Dật Hàn, không hề phát hiện một bòng dáng cao lớn tao nhã đang bước tới bên cạnh cô tự khi nào.
Dạ Tích Phàm nhìn cái bản mặt tham ăn ham hố kia của Mạc Nhiên, âm thầm lắc đầu buồn cười, hắn không nghĩ là Mạc đại tiểu thư kiêu kì luôn lấy hắn làm bình phong che mắt thiên hạ lại thú vị như vậy, ban đầu chỉ mặc kệ, xem cô ta như vị hôn thê hờ mà đối phó với đám già ở gia tộc thôi, giờ chắc hắn phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác rồi.
"Không biết Mạc tiểu thư có vui lòng nói chuyện với tôi chút không?" đúng là một quý ông lịch thiệp tiêu chuẩn a, hèn chi nữ chính nữ phụ thèm tới nhỏ dãi, đây chính là cảm nghĩ của một bạn nữ phụ nào đó.
Quay mặt qua nhìn Dạ Tích Phàm bằng ánh mắt si mê, "Tất nhiên rồi, mấy hôm nay sao anh không đến tìm em, làm người ta nhớ anh muốn chết!"
Con cáo già này không phải dễ chơi đâu, cô cũng không muốn bị hắn chú ý, nếu không thì cô cũng chẳng biết mình sẽ chết thảm ra sao.
"Tôi không muốn lòng vòng, Mạc Nhiên, cô thôi diễn là được rồi a!" hắn cũng không muốn diễn cùng cô ta nữa, giải quyết mọi chuyện nhanh gọn mới là tác phong của hắn.
Nhận thấy người kia nghiêm túc, cô cũng cười nửa đùa nửa thật, "Em rất thật mà, anh yêu muốn bàn gì với em vậy?"
Không xong, người này quá ghê gớm rồi đi, chỉ sơ hở một chút là hắn đã phát hiện, cô có nên lột mặt nạ với hắn hay tiếp tục giả ngu? Cái nào mới tốt đây, phải suy nghĩ thật cẩn thận, chỉ cần sai một chút thôi, cô có thể trả giá bằng chính mạng sống của mình.
"Tôi muốn hợp tác với cô." rất thẳng thắng, một lời khiến người ta không thể từ chối.
"Tại sao lại muốn hợp tác với tôi? Chẳng qua tôi chỉ là một tiểu thư tầm thường thậm chí thiếu đầu óc, anh hợp tác với tôi không sợ lỗ vốn sao?" hắn đã phát hiện rồi thì cô cũng không cần mất công che giấu, nhưng cô rất không hiểu, cô có gì để hắn lợi dụng sao?
Không làm cô thất vọng, Dạ Tích Phàm lập tức giải đáp:
"Thử hỏi một người có thể xen vào chuyện của Mạc thị khi mới 9 tuổi thì có thể vỗ ngực xưng mình tầm thường được sao?" hắn ưu nhã ngấp một ngụm rượu, nụ cười ôn nhu kia càng thâm hơn.
Tia bất ngờ xẹt qua mắt cô nhưng lại nhanh chóng biến mất, trên môi cũng mở một nụ cười nghiền ngẫm, "Anh điều tra tôi sao?"
Hắn chỉ cười mà không nói, nhưng cô đã biết rõ đáp án rồi, Với thế lực của hắn thì điều tra một chuyện ai ai cũng biết vào tám năm trước có gì khó đâu, nhưng mục đích của hắn là gì?
Dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, hắn lập tức tiếp lời, "Không cần nghi ngờ, tôi chỉ muốn mượn cô làm bình phong để che mắt đám già trong tộc, chỉ cần cô giả làm vị hôn thê của tôi trong 1 năm thì tôi sẽ thực hiện một điều kiện của cô, nếu nó không quá đáng."
Thật ra thì tuy hai người có hôn ước nhưng vẫn chưa thật sự đính hôn, hôn sự cũng chỉ là do hai nhà nói miệng nên cũng xem như là chưa có gì với nhau. Đám già trong gia tộc của hắn bây giờ đang vin vào cái cớ hắn chưa có hôn ước, chưa trưởng thành mà hạn chế quyền hành của hắn, hừ, đừng nghĩ làm thế thì có thể làm khó người khác, cứ từ từ mà mơ đi.
"Kể cả giúp tôi thoát khỏi nơi này?" ban đầu nghe lời đề nghị của hắn cô đã rất bất ngờ, tại sao trong nguyên tác không đề cập tới chuyện này? Giả sử trong truyện có tình tiết này đi, vậy tại sao cuối cùng Dạ Tích Phàm lại mắc công đi chọn nữ chính làm gì?
"Đúng vậy" một câu trả lời chắc nịch, không chớp mắt lấy một cái.
"Tôi có thể hỏi câu cuối không?" không chờ hắn đồng ý, cô lại tiếp tục, "Tại sao anh lại chọn tôi?"
Hắn buồn cười nhìn cô, hắn có đồng ý trả lời câu hỏi của cô sao?
"Đơn giản vì cô diễn rất tốt, hơn nữa, cô thú vị." hắn chỉ cười nhẹ, trả lời một câu không ăn nhập gì.
Diễn rất tốt? Vậy sao hắn không đi kiếm diễn viên mà cặp? Thú vị? Bô cô giống diễn viên xiếc thú lắm sao?
Nhìn cái bản mặt nhăn như khỉ ăn ớt của cô, nụ cười trên môi hắn càng đậm, cái mặt tràn ngập sắc thái này khiến người ta càng nhìn càng thấy hứng thú.
"Thế nào? Quyết định của cô là gì?"
Mày của cô nhíu càng chặt, nên hay không đây, với cái tình hình không một tất sắt trong tay, liệu cô có nên bắt tay với hắn hay không?
"Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ cho anh câu trả lời thích đáng."
p/s: Sorry mọi người, tự nhiên ta cảm thấy để chị Nhiên đồng ý liền thì có hơi vội vàng nên đành cho chị suy nghĩ vài ngày vậy. Chap sau anh họ lên sàn rồi a~ có ai còn nhớ anh ấy ko a
~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook