Ta xin giấyLúc nhỏ không hiểu chuyện, chỉ một lòng oán hận bà ấy bỏ rơi ta.

Lớn lên dần dần hiểu ra ——
Xưng hô mẹ con này, trói buộc hai người.

Trước khi trở thành mẹ của ta, bà ấy phải là chính mình đã.

Không ai nhất định phải hy sinh tất cả vì ai, kể cả mẹ, cũng có quyền lựa chọn bảo vệ mình.

Vũng lầy của hai người, ai cũng không cứu được ai.

Cứ cố chấp kéo lấy nhau không buông, chỉ có thể cùng chôn vùi trong bùn lầy.

Chi bằng, ai thoát được thì thoát.

Huống hồ tương lai khó lường như vậy, ai biết phía trước đang chờ đợi điều gì.

Có lẽ là một tia hy vọng, có lẽ là sự hủy diệt hoàn toàn.

Bà ấy nguyện ý chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, nhưng không dám đánh cược mạng sống của ta.

Ta mân mê chiếc khăn tay trong tay.

Ba hạt hồng đậu kia được khâu rất tỉ mỉ, cố tình chọn loại chỉ tơ hồng thượng hạng.

—— Để màu sắc càng gần với màu sắc vốn có của hạt hồng đậu.

Loại chỉ tơ hồng này, đối với gia đình nghèo khó như vậy, hẳn là một khoản chi tiêu xa xỉ vốn có thể tiết kiệm được.


Nhưng bà ấy vẫn không tiếc tiền mua, người đàn ông bà ấy chọn cũng chiều theo.

Cho dù là xuất phát từ áy náy hay nhớ nhung, hoặc cả hai.

Đối với ta, vậy là đủ rồi.

Ta đã từng để trái tim rơi vào địa ngục vô gián, nhìn thấy xung quanh toàn là ác quỷ.

Ăn thịt uống máu, đầy bụng toan tính, không chút do dự.

Ai ngờ đêm tuyết gió bỗng nhìn thấy bóng dáng đẹp tựa chim hồng, vô tình gặp được Phật sống giữa trần gian.

Từ đó mọc ra m.

á.

u thịt, mọc ra trái tim.

Học được cách đau đớn, cũng hiểu được cách tha thứ.

Bánh xe lăn về phía trước, ta vén rèm xe lên.

Trước làng chỉ còn lại hai bóng người nhỏ bé, không nhìn rõ mặt.

Ta vẫy tay.

Nói lời từ biệt đầu tiên, cũng là lời từ biệt cuối cùng với bà ấy.

Từ nay về sau đường ai nấy đi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình
Không cần phải nhớ nhung nữa.

23
Mùng bảy tháng chín, ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới hỏi.

Nhị công tử Định Viễn Hầu phủ cưới tiểu thư nhà họ Thôi.

Ngựa cao xe lớn, kiệu hoa rợp trời kéo dài mười dặm, thu hút nửa thành đến xem.

Lúc bái đường, Tiêu Vân Khởi khẽ cười bên tai ta:
“Tương Tư, cảnh tượng hôm nay nàng có hài lòng không? Đừng nói là kỹ nữ, cho dù là tiểu thư khuê các cũng chỉ cóhào nhoáng được như thế này thôi.


“Vì nàng, ta đã tốn không ít tâm tư, sau này nàng không được phép nhớ nhung người khác nữa.


Dưới khăn voan đỏ thẫm, ta lặng lẽ cúi đầu, lắc nhẹ dải lụa đỏ trong tay để đáp lại.

Ta được bà mối dẫn vào tân phòng.

Thu Ngô viện vì cái c.


h.

ế.

t của Thẩm Tĩnh Đàn, bị Hầu phu nhân coi là nơi không may mắn, đã bị niêm phong.

Cúc Tuyết Các cách đó không xa được mở cửa làm chính viện.

Gió đêm hiu hiu, rừng trúc xào xạc.

Trong tân phòng rộng lớn, yên tĩnh lạ thường.

Nến long phụng trên bàn cháy sáng rực, trên mâm vàng dát đặt bánh cưới ngũ sắc.

nô bộc của Vân Đậu từ tay tứ phu nhân nhà họ Thôi, đưa nàng ấy ra khỏi phủ.

Lúc xuống xe ngựa, ta tặng thêm cho nàng ấy một túi vàng lá.

Vân Đậu bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh cho ta:
“Đại ân đại đức của cô nương, Vân Đậu khắc cốt ghi tâm, sau này nhất định sẽ lập một bài vị trường sinh cho cô nương ở nhà, cầu xin trời phật phù hộ cô nương phúc thọ song toàn.


Ta cười nhạt: “Bài vị trường sinh thì không cần, trường thọ với ta chưa chắc đã là chuyện tốt.


“Nếu ngươi thật lòng muốn cảm tạ ta, thì hãy cúng dường một ngọn đèn trường minh cho ta ở chùa.


“Cô nương muốn tế bái ai sao?”
“Một người bạn cũ.

Bây giờ ta không tiện đi chùa, nếu ngươi có lòng, thì thay ta đi một chuyến, tên của chàng… ta đã để trong túi đó rồi.


“Cô nương yên tâm! Ngày mai ta sẽ đi.



Xa xa truyền đến tiếng chó sủa, ta ngẩng đầu nhìn, lặng lẽ thu người lại trong xe ngựa:
“Mau về đi, mẹ ngươi ra đón ngươi rồi.


Vân Đậu dạ một tiếng, bò dậy từ dưới đất, chạy về phía nhà.

Ta vén rèm xe lên một khe hở.

Mẹ Vân Đậu giang rộng vòng tay, ôm lấy Vân Đậu vừa vỗ vừa đánh, vừa khóc vừa cười.

Bà ấy già đi nhiều.

Tóc mai đã điểm bạc, khóe mắt cũng có dấu vết của năm tháng.

Nhưng năm tháng cũng có vài thứ không thể xóa nhòa.

Ví dụ như khi bà ấy cười, đôi mắt vẫn cong thành hai vầng trăng khuyết.

Ví dụ như bà ấy vẫn thích mặc quần hoa màu xanh lam.

Có lẽ Vân Đậu đã nói gì đó với bà ấy, bà ấy nhìn về phía này, dường như muốn tiến lên cảm tạ ta.

Ta lặng lẽ buông rèm xe xuống: “Đi thôi, về phủ.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương