Xuống Núi
-
Chương 5: Mười lăm năm trước ở núi Lâm Mỹ
- Khoan đã!- Lạc Tâm lên tiếng ngăn cản chú Năm và anh trai bước vào căn nhà đó. Anh không nghĩ đến loại yêu quái này vẫn còn tồn tại. Nó vốn phải bị tiêu diệt từ lúc ấy rồi chứ.
Lạc Tâm bước đến bên chú Năm:
- Chú Năm, mười lăm năm trước chú cũng có trong đoàn tìm người đúng không ạ?
Nét mặt chú Năm bỗng trở nên có chút đau xót và sợ hãi. Chú vẫn nhớ y nguyên cái đêm hôm ấy. Một đêm vô cùng hỗn loạn.
oOo Mười lăm năm trước oOo
Núi Lâm Mĩ
Một đoàn người đang tìm kiếm trong đêm.
Dân làng ở đây vốn rất ít khi đến nơi này vì sự âm u và lạnh lẽo của nó. Mà sự âm u và lạnh lẽo ấy còn tăng lên gấp bội vào ban đêm. Nơi đây có những cây đại thụ thật to vậy nên ánh trăng không thể chiếu tới được. Đoàn người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn pin. Đoàn người có thể nghe được rõ tiếng gió rít gào, tiếng lá xào xạc và cả tiếng giày dẫm lên những phiến lá rơi dưới đất.
Bỗng nhiên, gió ngừng thổi. Mọi người cũng dừng lại. Bầu không khí bỗng tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Rồi lại một cơn gió lớn thổi tới. Một cơn gió vô cùng lớn. Nó như muốn thổi bay các tán cây cổ thụ. Mặt trăng dần hiện ra, có vẻ mây cũng đã bị trận gió lớn này thổi bay đi mất. Mặt trăng thật tròn và sáng. Nhưng rồi đoàn người bỗng nhận ra, hôm nay không phải là ngày mùng bốn âm lịch. Tại sao mặt trăng lại tròn như vậy?
“Soạt!” mọi người sợ hãi nhìn vào bụi cây bên cạnh. Bụi cây ấy cứ lạo xạo liên tục cho tới khi một làn khói đen ngòm bay lên tít tận bầu trời che khuất mặt trăng. Không gian quanh đây tối sầm lại. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn pin bỗng vụt tắt. Mặt trăng lại dần hiện ra nhưng là với một màu đỏ thẫm. Đoàn người bắt đầu sợ hãi. Họ muốn chạy đi nhưng lại bị đám khói đen bất ngờ chặn lại.
Một lúc sau, đám khói đen đó bắt đầu ngưng tụ lại trên mặt đất. Nó lớn dần và bắt đầu trở thành một hình hài na ná con người. Tuy vậy, nó lại có một bàn chân quỷ đen ngòm và biến dị. Trên cơ thể nó mọc đầy những cánh tay. Những cánh tay ấy như đang gào thét muốn thoát ra khỏi cơ thể đen ngòm như đám khói mà không phải khói ấy. Cổ của nó cũng mọc ra vô số cái đầu vô cùng kinh dị. Tất cả những cái đầu ấy cũng tựa như gào thét, gào thét một cách đau đớn. Dần dần, những phần thừa ấy như tích tụ lại thành một. Con quái vật ấy nhìn không ra giới tính nhưng có thể thấy được sự đáng sợ từ nó.
Cả người nó đen ngòm. Khuôn mặt của nó xuất hiện mấy u hình như khối u ấy là tích tụ từ những cái đầu con xung quanh ban nãy.
Con quái tiến gần đến đoàn người. Họ cũng rất sợ. Chỉ là họ không thể chạy được. Cơ thể họ như bị đông cứng ở vị trí đó. Xung quanh đã bắt đầu ngửi được mùi nước tiểu nồng nặc… Có mấy người đã sợ hãi tới mức đái ra quần. Còn có người ngất xỉu ngay tại chỗ. Những người còn lại cũng chỉ đành niệm liên tục mong cho thứ này không hại họ. Mặc dù họ biết làm vậy cũng vô ích…
Thứ đó phóng nhanh như một mũi tên. Trong tích tắc, không khí đã tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.
Còn lại mỗi chú Năm. Chú đang sợ hãi nằm vật ra đất. Mùi máu tươi và khai tràn vào khoang mũi chú. Nhưng trong giờ khắc này thì còn để ý gì đến mùi chứ… Chú muốn sống. Thứ đó cứ từ từ tiến đến bên cạnh chú, chú vẫn chỉ có thể bất lực lùi rồi lại lùi. Thứ đó lại lần nữa thay đổi hình dáng, xông thẳng vào chú. Nhưng nó không thể. Chú liếc nhìn chiếc vòng đang tỏa sáng trên cổ tay mình. Đúng rồi, hôm nay lúc lên đường, ông Sáu đã đưa cho chú cái này để phòng thân. Thứ đó vẫn không thể tiến đến chỗ chú Năm. Chú lấy hết can đảm đứng lên. Đôi chân chú vẫn còn chút run rẩy. Thứ đó thấy thế thì lại mạnh mẽ xông tới một lần nữa. Có lẽ, nó đã sử dụng hết sức mạnh của nó rồi. Nó ngã dưới đất. Chú Năm nhanh chân chạy đi, không dám quay đầu lại, không dám bật đèn pin vì sợ thấy phải cái gì không sạch sẽ. Chú đã đi xa nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy một tiếng hú hét oán giận đằng sau.
Sơn Lâm môn
- Phong Bạch!- Người đàn ông đi tới, Lạc Tâm nhỏ tò mò quay đầu lại nhìn người nọ. Người này mặc một chiếc áo khoác đen dài, đội một chiếc mũ đen rộng vành đang tiến đến chỗ anh và sư phụ.
Sư phụ quay lại, cảnh giác nhìn người nọ, người nọ ung dung nói tiếp:
- Này, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác như thế chứ…
- Im miệng!- Phong Bạch tức giận quát- Có phải anh mới thả con yêu quái đó ra không.?
Trên tay người nọ vẫn còn cầm một cái lọ nhỏ tâng đi tâng lại trước mặt Phong Bạch. Gã cười nói:
- Không phải tôi bắt lại được rồi sao?
Nhưng gã đâu có biết, ban nãy đã có một con khói nhỏ lén lút ám theo chú Năm trở lại làng.
oOo hiện tại oOo
- Chú, khi đó đã có chuyện xảy ra đúng không ạ? Một con quái vật tạo nên bởi một đám khói?
Lạc Tâm nhìn chằm chằm vào chú Năm hỏi. Chú không trả lời, nhưng nhìn vào ánh mắt của chú, anh cũng đã hiểu được.
Quả nhiên, gã ta đã để lọt mất.
Chú Năm sợ hãi nhìn Lạc Tâm. Chú lại nhớ về cái đêm hôm ấy. Máu tươi thấm đẫm một khoảng rừng. Khắp nơi là cái mùi khai và tanh tưởi. Trên đất, trên cỏ, trên đám lá khô là những thi thể nằm la liệt. Xung quanh vẫn là tiếng hét kinh hãi, tiếng kêu gào đau đớn và tiếng gió rít gào. Tất cả những thứ này đã trở thành vết sẹo lớn không thể quên trong trí nhớ của chú. Mãi chú mới mở miệng ra được, chú không biết chú nên nói gì chỉ có thể ậm ừ ậm ừ. Mấy phút trôi qua, cơ thể chú vẫn còn run rẩy, có lẽ chú đã trở lại cái đêm hôm đó. Chú khó khăn nặn ra một từ:
- Đúng!
Lạc Tâm thấy chú phản ứng như vậy thì đi đến, vỗ vỗ vai chú sau đó quay qua nói với Lạc Tầm:
- Anh, anh dẫn chú về nhà mình đi! Ở đây có một số thứ… Không được sạch sẽ.
Lời ít ý nhiều. Chú Năm có lẽ cũng đã hiểu được. Chú vội nắm lấy tay Lạc Tâm như muốn ngăn cản. Hơn ai khác, chú hiểu rõ sự đáng sợ của con quái vật này. Nó rất nhanh, rất mạnh. Chú không muốn có thêm một người làng bị đẩy vào móng vuốt của nó nữa. Đặc biệt là đứa nhỏ này, đã mười lăm năm rồi chú mới gặp lại được nhóc… Lỡ đâu mới gặp đã phải xa.
Như hiểu được sự lo lắng của chú, Lạc Tâm nắm tay chú nói:
- Chú, chú yên tâm! Cháu ở đó mười lăm năm, chính là để chống lại những thứ như này!
Lạc Tầm chen vào:
- Đúng rồi, chú cứ yên tâm đi, qua nhà cháu ngồi một lúc là được.- Sau đó anh ấy kéo chú đi, lúc đi còn quay lại nhìn Lạc Tâm một cái như muốn nói cố lên.
Lạc Tâm thấy hai người đã đi xa mới quay người lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Một lúc, anh mới tiến vào bên trong.
Bên trong, ngôi nhà khá là cũ kỹ. Anh liếc mắt khắp nơi rồi tầm mắt mới dừng lại ở một góc nhà. Nếu là người bình thường, sẽ không thấy gì, nhưng trong mắt Lạc Tâm thì ở đó đang có một con quái vật cơ thể đen ngòm, đầu lưa thưa vài sợi tóc, con mắt cũng đen xì và sâu hoắm. Nó ngồi bó gối ở đó nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào.
Biết Lạc Tâm thấy mình, nó há to cái mồm tròn không có răng của mình ra rồi dùng bàn tay tự xé cơ thể mình ra. Khi hai nửa của nó hoàn toàn tách ra khỏi nhau, có mấy thứ như cũng rơi ra theo. Được một lúc, tất cả những thứ đó cộng thêm hai nửa của con quái vật biến thành những làn khói muốn đâm xuyên qua anh.
Lạc Tâm cầm một lá bùa vàng trên tay, một thứ ánh sáng màu vàng lóe lên. Con quái vật như cảm nhận được rằng người này mạnh hơn nó nhiều nên nó tính chạy thoát. Mấy làn khói đen chập lại bay nhanh về hướng cửa sổ nhưng lại bị mấy lá bùa được Lạc Tâm dán từ lúc mới vào cản lại. Nó lại chuyển hướng tới của sổ mà kết quả vẫn thế. Nó hoảng loạn, bay khắp phòng rồi rơi xuống đất biến trở lại hình dáng như ở trong góc ban nãy. Tuy vậy, nó không ngồi bó gối nữa mà lại bò lồm ngồm trên mặt đất, hai ngón chân nhón lên, bàn tay chống đất. Vậy mà tốc độ của nó vẫn rất là nhanh. Nó lao vun vút về phía anh.
Lạc Tâm nhanh tay rút ra một thanh kiếm gỗ, anh nhắm chuẩn thời gian rồi đâm xuống con quái vật một nhát.
- A a… A… A a a a a a a…- Tiếng thét vang trời của con quái vật vang lên. Giọng nó khản đặc nghe vào vô cùng đáng sợ.
Anh đã từng nghe sư phụ nói, loại yêu quái này được tích tụ từ oán khí của nhiều người khác nhau. Vậy nên hình dạng của nó luôn mang vẻ đặc trưng của cả hai giới tính.
Lần trước, người bạn kia của sư phụ anh đã bắt một con một phần của con yêu quái này.
Anh nhanh tay thu hồn của con nó vào trong một chiếc hồ lô nhỏ. Cũng may mà phát hiện ra sớm. Chỉ cần đêm nay nữa thôi, nó sẽ đủ lớn và chắc chắn con mồi của nó không chỉ có mỗi chú Năm đâu.
Lạc Tâm bước đến bên chú Năm:
- Chú Năm, mười lăm năm trước chú cũng có trong đoàn tìm người đúng không ạ?
Nét mặt chú Năm bỗng trở nên có chút đau xót và sợ hãi. Chú vẫn nhớ y nguyên cái đêm hôm ấy. Một đêm vô cùng hỗn loạn.
oOo Mười lăm năm trước oOo
Núi Lâm Mĩ
Một đoàn người đang tìm kiếm trong đêm.
Dân làng ở đây vốn rất ít khi đến nơi này vì sự âm u và lạnh lẽo của nó. Mà sự âm u và lạnh lẽo ấy còn tăng lên gấp bội vào ban đêm. Nơi đây có những cây đại thụ thật to vậy nên ánh trăng không thể chiếu tới được. Đoàn người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn pin. Đoàn người có thể nghe được rõ tiếng gió rít gào, tiếng lá xào xạc và cả tiếng giày dẫm lên những phiến lá rơi dưới đất.
Bỗng nhiên, gió ngừng thổi. Mọi người cũng dừng lại. Bầu không khí bỗng tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Rồi lại một cơn gió lớn thổi tới. Một cơn gió vô cùng lớn. Nó như muốn thổi bay các tán cây cổ thụ. Mặt trăng dần hiện ra, có vẻ mây cũng đã bị trận gió lớn này thổi bay đi mất. Mặt trăng thật tròn và sáng. Nhưng rồi đoàn người bỗng nhận ra, hôm nay không phải là ngày mùng bốn âm lịch. Tại sao mặt trăng lại tròn như vậy?
“Soạt!” mọi người sợ hãi nhìn vào bụi cây bên cạnh. Bụi cây ấy cứ lạo xạo liên tục cho tới khi một làn khói đen ngòm bay lên tít tận bầu trời che khuất mặt trăng. Không gian quanh đây tối sầm lại. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn pin bỗng vụt tắt. Mặt trăng lại dần hiện ra nhưng là với một màu đỏ thẫm. Đoàn người bắt đầu sợ hãi. Họ muốn chạy đi nhưng lại bị đám khói đen bất ngờ chặn lại.
Một lúc sau, đám khói đen đó bắt đầu ngưng tụ lại trên mặt đất. Nó lớn dần và bắt đầu trở thành một hình hài na ná con người. Tuy vậy, nó lại có một bàn chân quỷ đen ngòm và biến dị. Trên cơ thể nó mọc đầy những cánh tay. Những cánh tay ấy như đang gào thét muốn thoát ra khỏi cơ thể đen ngòm như đám khói mà không phải khói ấy. Cổ của nó cũng mọc ra vô số cái đầu vô cùng kinh dị. Tất cả những cái đầu ấy cũng tựa như gào thét, gào thét một cách đau đớn. Dần dần, những phần thừa ấy như tích tụ lại thành một. Con quái vật ấy nhìn không ra giới tính nhưng có thể thấy được sự đáng sợ từ nó.
Cả người nó đen ngòm. Khuôn mặt của nó xuất hiện mấy u hình như khối u ấy là tích tụ từ những cái đầu con xung quanh ban nãy.
Con quái tiến gần đến đoàn người. Họ cũng rất sợ. Chỉ là họ không thể chạy được. Cơ thể họ như bị đông cứng ở vị trí đó. Xung quanh đã bắt đầu ngửi được mùi nước tiểu nồng nặc… Có mấy người đã sợ hãi tới mức đái ra quần. Còn có người ngất xỉu ngay tại chỗ. Những người còn lại cũng chỉ đành niệm liên tục mong cho thứ này không hại họ. Mặc dù họ biết làm vậy cũng vô ích…
Thứ đó phóng nhanh như một mũi tên. Trong tích tắc, không khí đã tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.
Còn lại mỗi chú Năm. Chú đang sợ hãi nằm vật ra đất. Mùi máu tươi và khai tràn vào khoang mũi chú. Nhưng trong giờ khắc này thì còn để ý gì đến mùi chứ… Chú muốn sống. Thứ đó cứ từ từ tiến đến bên cạnh chú, chú vẫn chỉ có thể bất lực lùi rồi lại lùi. Thứ đó lại lần nữa thay đổi hình dáng, xông thẳng vào chú. Nhưng nó không thể. Chú liếc nhìn chiếc vòng đang tỏa sáng trên cổ tay mình. Đúng rồi, hôm nay lúc lên đường, ông Sáu đã đưa cho chú cái này để phòng thân. Thứ đó vẫn không thể tiến đến chỗ chú Năm. Chú lấy hết can đảm đứng lên. Đôi chân chú vẫn còn chút run rẩy. Thứ đó thấy thế thì lại mạnh mẽ xông tới một lần nữa. Có lẽ, nó đã sử dụng hết sức mạnh của nó rồi. Nó ngã dưới đất. Chú Năm nhanh chân chạy đi, không dám quay đầu lại, không dám bật đèn pin vì sợ thấy phải cái gì không sạch sẽ. Chú đã đi xa nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy một tiếng hú hét oán giận đằng sau.
Sơn Lâm môn
- Phong Bạch!- Người đàn ông đi tới, Lạc Tâm nhỏ tò mò quay đầu lại nhìn người nọ. Người này mặc một chiếc áo khoác đen dài, đội một chiếc mũ đen rộng vành đang tiến đến chỗ anh và sư phụ.
Sư phụ quay lại, cảnh giác nhìn người nọ, người nọ ung dung nói tiếp:
- Này, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác như thế chứ…
- Im miệng!- Phong Bạch tức giận quát- Có phải anh mới thả con yêu quái đó ra không.?
Trên tay người nọ vẫn còn cầm một cái lọ nhỏ tâng đi tâng lại trước mặt Phong Bạch. Gã cười nói:
- Không phải tôi bắt lại được rồi sao?
Nhưng gã đâu có biết, ban nãy đã có một con khói nhỏ lén lút ám theo chú Năm trở lại làng.
oOo hiện tại oOo
- Chú, khi đó đã có chuyện xảy ra đúng không ạ? Một con quái vật tạo nên bởi một đám khói?
Lạc Tâm nhìn chằm chằm vào chú Năm hỏi. Chú không trả lời, nhưng nhìn vào ánh mắt của chú, anh cũng đã hiểu được.
Quả nhiên, gã ta đã để lọt mất.
Chú Năm sợ hãi nhìn Lạc Tâm. Chú lại nhớ về cái đêm hôm ấy. Máu tươi thấm đẫm một khoảng rừng. Khắp nơi là cái mùi khai và tanh tưởi. Trên đất, trên cỏ, trên đám lá khô là những thi thể nằm la liệt. Xung quanh vẫn là tiếng hét kinh hãi, tiếng kêu gào đau đớn và tiếng gió rít gào. Tất cả những thứ này đã trở thành vết sẹo lớn không thể quên trong trí nhớ của chú. Mãi chú mới mở miệng ra được, chú không biết chú nên nói gì chỉ có thể ậm ừ ậm ừ. Mấy phút trôi qua, cơ thể chú vẫn còn run rẩy, có lẽ chú đã trở lại cái đêm hôm đó. Chú khó khăn nặn ra một từ:
- Đúng!
Lạc Tâm thấy chú phản ứng như vậy thì đi đến, vỗ vỗ vai chú sau đó quay qua nói với Lạc Tầm:
- Anh, anh dẫn chú về nhà mình đi! Ở đây có một số thứ… Không được sạch sẽ.
Lời ít ý nhiều. Chú Năm có lẽ cũng đã hiểu được. Chú vội nắm lấy tay Lạc Tâm như muốn ngăn cản. Hơn ai khác, chú hiểu rõ sự đáng sợ của con quái vật này. Nó rất nhanh, rất mạnh. Chú không muốn có thêm một người làng bị đẩy vào móng vuốt của nó nữa. Đặc biệt là đứa nhỏ này, đã mười lăm năm rồi chú mới gặp lại được nhóc… Lỡ đâu mới gặp đã phải xa.
Như hiểu được sự lo lắng của chú, Lạc Tâm nắm tay chú nói:
- Chú, chú yên tâm! Cháu ở đó mười lăm năm, chính là để chống lại những thứ như này!
Lạc Tầm chen vào:
- Đúng rồi, chú cứ yên tâm đi, qua nhà cháu ngồi một lúc là được.- Sau đó anh ấy kéo chú đi, lúc đi còn quay lại nhìn Lạc Tâm một cái như muốn nói cố lên.
Lạc Tâm thấy hai người đã đi xa mới quay người lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Một lúc, anh mới tiến vào bên trong.
Bên trong, ngôi nhà khá là cũ kỹ. Anh liếc mắt khắp nơi rồi tầm mắt mới dừng lại ở một góc nhà. Nếu là người bình thường, sẽ không thấy gì, nhưng trong mắt Lạc Tâm thì ở đó đang có một con quái vật cơ thể đen ngòm, đầu lưa thưa vài sợi tóc, con mắt cũng đen xì và sâu hoắm. Nó ngồi bó gối ở đó nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào.
Biết Lạc Tâm thấy mình, nó há to cái mồm tròn không có răng của mình ra rồi dùng bàn tay tự xé cơ thể mình ra. Khi hai nửa của nó hoàn toàn tách ra khỏi nhau, có mấy thứ như cũng rơi ra theo. Được một lúc, tất cả những thứ đó cộng thêm hai nửa của con quái vật biến thành những làn khói muốn đâm xuyên qua anh.
Lạc Tâm cầm một lá bùa vàng trên tay, một thứ ánh sáng màu vàng lóe lên. Con quái vật như cảm nhận được rằng người này mạnh hơn nó nhiều nên nó tính chạy thoát. Mấy làn khói đen chập lại bay nhanh về hướng cửa sổ nhưng lại bị mấy lá bùa được Lạc Tâm dán từ lúc mới vào cản lại. Nó lại chuyển hướng tới của sổ mà kết quả vẫn thế. Nó hoảng loạn, bay khắp phòng rồi rơi xuống đất biến trở lại hình dáng như ở trong góc ban nãy. Tuy vậy, nó không ngồi bó gối nữa mà lại bò lồm ngồm trên mặt đất, hai ngón chân nhón lên, bàn tay chống đất. Vậy mà tốc độ của nó vẫn rất là nhanh. Nó lao vun vút về phía anh.
Lạc Tâm nhanh tay rút ra một thanh kiếm gỗ, anh nhắm chuẩn thời gian rồi đâm xuống con quái vật một nhát.
- A a… A… A a a a a a a…- Tiếng thét vang trời của con quái vật vang lên. Giọng nó khản đặc nghe vào vô cùng đáng sợ.
Anh đã từng nghe sư phụ nói, loại yêu quái này được tích tụ từ oán khí của nhiều người khác nhau. Vậy nên hình dạng của nó luôn mang vẻ đặc trưng của cả hai giới tính.
Lần trước, người bạn kia của sư phụ anh đã bắt một con một phần của con yêu quái này.
Anh nhanh tay thu hồn của con nó vào trong một chiếc hồ lô nhỏ. Cũng may mà phát hiện ra sớm. Chỉ cần đêm nay nữa thôi, nó sẽ đủ lớn và chắc chắn con mồi của nó không chỉ có mỗi chú Năm đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook