Xương Cá
-
Chương 26: Tôi kêu cậu tới đây sao?
Hai ngày sau, Lục Nghiêm Kỳ nhận được email đính kèm thông tin cá nhân của Tuyên Triều Thanh.
Sau khi Lục Nghiêm Kỳ tải nội dung tài liệu xuống xong thì xóa đi toàn bộ đoạn thư.
Anh không tin mình sẽ thua một người có điều kiện kém như vậy, cũng không tin Ngu Từ sẽ từ bỏ không thích mình nữa mà đi lựa chọn Tuyên Triều Thanh. Cõi đời này sao có người phụ nữ nào ngu ngốc đến vậy được.
Nghĩ vậy anh cảm thấy tràn đầy lòng tin, càng tin chắn, chẳng qua cô chỉ đang lạt mềm buộc chặt.
Dỗ dành thêm một chút, lại thêm một chút thủ đoạn thì cô sẽ hồi tâm chuyển ý mà thôi.
***
Cuối ngày, Ngu Từ tan làm về nhà.
Hai mẹ con ngồi ăn cơm tối với nhau, Tần Hoa Nguyệt bỗng nhiên nói: “Đang yêu đương vào rồi phải không?”
Ngu Từ vừa nhét thức ăn vào miệng thì phải ngừng lại, giương mắt nhìn mẹ chằm chằm, kinh ngạc “Hả?” một tiếng, “Sao con không biết vậy, mẹ nghe ai nói thế?”
“Không cần biết ai nói”, Tần Hoa Nguyệt nói, “Điều kiện đối phương chẳng ra làm sao, bố đã qua đời, anh trai thì bị bệnh tâm thần. Nhan Nhan, bệnh tâm thần là không thể được, anh cậu ta bị bệnh này, có thể nói cậu ta cũng có bệnh ẩn trong gen, chẳng qua là không phát tác ra mà thôi, đối với sức khỏe đời kế tiếp cũng sẽ bị ảnh hưởng. Còn có gia cảnh nhà đó cũng không được, mẹ không chấp nhận nổi, điều kiện nhà chúng ta lại không phải kém cỏi đến mức thế. Nghe lời mẹ, không coi trọng môn đăng hộ đối, sau này kết hôn rồi phải chịu khổ mới lại nhớ đến lời mẹ ngày hôm nay.”
Ngu Từ dở khóc dở cười, cô biết đây là đang nói đến Tuyên Triều Thanh. Hoang đường hơn là giữa bọn họ chỉ là đồng nghiệp thông thường, trong công ty cũng chẳng hề xuất hiện chuyện đồn đại bàn tán về chuyện này, đây là chuyện không hề tồn tại, ngay cả cô còn không biết bản thân “đang yêu đương” rồi.
Không biết Tần Hoa Nguyệt nghe chuyện này từ đâu ra.
Ngu Từ thẳng thắn nói, “Mẹ, mẹ đừng nghe người khác nói bừa, đúng là có người như vậy, anh ấy tên là Tuyên Triều Thanh, người ta không hề để ý gì đến con gái của mẹ hết, cũng không có hứng thú tung tin đồn, còn có một chuyện con muốn nói rõ là, quả thực anh ấy có một người anh trai, nhưng không phải bị bệnh tâm thần gì mà chỉ là bởi vì khi còn bé bị bệnh nặng, chỉ số thông minh đến giờ chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi, trong nhà có bệnh di truyền gì đó toàn là nói bậy nói bạ.”
Tần Hoa Nguyệt thấy dáng vẻ nghiêm túc giải thích của cô thì tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, “Không có thì không có, làm gì phải nghiêm túc như vậy, mẹ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
“Mẹ thuận miệng hỏi một chút, liền khiến cho sự trong sạch của một người tốt đều bị phá hủy.” Ngu Từ chế nhạo.
Khúc nhạc đệm này coi như trôi qua.
Một lát sau, Tần Hoa Nguyệt trầm ngâm nói, “Chị của con hai mươi sáu tuổi kết hôn, năm nay nay đã bao nhiêu rồi?”
Ngu Từ thờ ơ, “Cũng mới có hai lăm.”
“Cũng mới? Hai mươi lăm tuổi còn trẻ lắm sao.” Tần Hoa Nguyệt tức giận.
Ngu Từ vừa ăn cơm vừa nói: “Thực sự rất trẻ tuổi nha.”
Tần Hoa Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Đã hai lăm tuổi rồi, ngay cả một người bạn trai cũng không có. Mẹ sinh con ra mặt mũi cũng đâu đến nỗi tệ, vậy mà không có chút tiền đồ gì cả?”
Lại nói tiếp, Tần Hoa Nguyệt đưa ra mấy ví dụ: Ở quê có một chị hàng xóm lớn hơn cô một tuổi, tháng sau chuẩn bị đính hôn rồi. Còn có một người ba con xa đại bác không bắn tới nào đó, còn phải gọi Ngu Từ một tiếng “Dì”, cô gái đó năm nay hai mươi tuổi đã nôn nóng đi xem mắt.
Cuối cùng tổng kết kể lể: “Hai mươi lắm còn không lấy chồng thì đều đi tong rồi, đợi đến năm ba mươi tuổi ai mà thèm lấy.”
Ngu Từ nghe mà nhức nhức cái đầu, cô đẩy bát đũa, đứng lên, “Con no rồi.”
Tần Hoa Nguyệt nhìn bát cơm của cô một cái, “Mới có một tí mà đã no rồi? Con nhìn lại mình một chút đi, gầy như vậy, lại không chịu ăn cơm, chẳng trách không có bạn trai.”
Ngu Từ phát ra vô số dấu hỏi chấm trong đầu, phải, không có bạn trai chính là cái tội, nên làm cái gì cũng là sai.
Tần Hoa Nguyệt ép cô phải ăn hết cơm trong bát, còn nói, “Không nói ai khác, đến A Hành cũng có bạn gái rồi, con làm chị mà không thấy mất mặt sao? Nếu là mẹ cũng không còn mặt mũi nào gặp ai, còn nữa, con gái nhà đàng hoàng có ai đi cắt một cái đầu ngắn như vậy không, trông khác nào một thằng con trai.”
Ngu Từ khẽ nói, “Có gì mà phải mất mặt, đây không phải là chuyện hết sức bình thường sao?”
Đối với chuyện cắt tóc, cô không nói tới, sợ lời một khi nói ra sẽ khiến Tần Hoa Nguyệt không vui, sẽ lại càng càm ràm cô, lôi những chuyện bé xíu như hạt mè khi xưa ra để nói, lúc đó cô muốn đi cũng không được.
“Vẫn còn bình thường?” Tần Hoa Nguyệt nhìn thấy cô bị nghẹn, múc một bát canh đưa cho cô, “Từ nhỏ mẹ đã dạy con không được lãng phí thức ăn, con thì cứ không chịu ăn cơm, thử nhìn con gái nhà người ta xem, cũng lớn bằng tuổi con mà có ai không cao lớn có da có thịt, nhìn đẹp biết bao nhiêu, lại nhìn lại con đi, người gầy như vậy, sau này cũng khó mà sinh con được.”
“…” Ngu Từ không muốn phát biểu gì hết, chỉ cắm đầu ăn cơm, uống canh, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm một cách khó khăn.
Bữa ăn chính phải ăn cơm là không sai, nhưng cô không ăn được nhiều đến vậy, lần nào Tần Hoa Nguyệt cũng xới một bát cơm đầy, cô không ăn hết được thì nói cô lãng phí đồ ăn, ép cô phải ăn sạch, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ăn cơm ở nhà như một chuyện thống khổ vậy.
Bất thình lình Tần Hoa Nguyệt chuyển chủ đề, “A Kỳ trở về, con không có việc thì hẹn người ta bữa cơm, đừng một chút xã giao cũng không có như vậy, thằng bé quan hệ giao thiệp rộng rãi, lại từng ở Bắc Kinh một thời gian dài, cho dù không tính đến trở thành đối tượng thì cũng có thể để nó giới thiệu cho vài người, người mà A Kỳ quen biết nhất định cũng không có chỗ nào kém cả.”
Vòng bạn bè của Lục Nghiêm Kỳ đều trong tầng cấp đó, Ngu Từ cũng biết đôi chút, hồi đi học đã rất nổi danh rồi, không phải con nhà giàu thì cũng là trong nhà có mỏ, hoặc là có quyền thế.
Cô đã từng muốn tiến vào thế giới đó. Nhưng suy cho cùng cô không phải người của giai tầng đó, cho dù có tiến vào cũng sẽ bị xem thường.
Sau đó suy nghĩ thông suốt rồi, đã có bất đồng lớn như vậy, cũng không cần cố chấp nữa.
Ngu Từ khong đồng ý với quan điểm của mẹ.
Bà ấy và dì Lâm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại vào lúc dì Lâm gặp phải khó khăn đã ra tay giúp đỡ, mặc dù sau này hai gia đình đã có chênh lệch, dì Lâm không có quên ân tình ban đầu.
Nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là một phía Tần Hoa Nguyệt bằng lòng mà thôi, ai rồi cũng thay đổi, dù cho cảm tình có sâu sắc hơn nữa, là khuê mật lâu hơn nữa, nhưng một khi giai tầng kéo xa, mọi chuyện sẽ không còn như năm xưa nữa.
Gia cảnh tương đương mới là xứng đôi nhất, cũng là thực tế nhất.
Nhìn Lục Nghiêm Kỳ là có thể nhận ra.
Vì không muốn đả kích mẹ, Ngu Từ lựa chọn giữ im lặng, những vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.
Ăn cơm tối xong, Tần Hoa Nguyệt đến quảng trường khiêu vũ. Ngu Từ dọn dẹp bàn, đi rửa bát, nghĩ thầm, rốt cuộc là người nào lại rảnh rỗi đi tung tin nhảm như vậy.
Ngày hôm sau đi làm, cô đến muộn, bước chân vội vã đi vào trong, đến trước sảnh thì có đồng nghiệp gọi lại, “Hôm nay có hoa nha, vẫn là hoa hồng đỏ.”
“Không phải lại là ông chủ Ngụy đó chứ?” Ngu Từ nhắm mắt một cái, yên lặng thở dài, “Làm phiền giúp tôi bỏ đi được không?”
“Hôm nay không phải ông chủ Ngụy.” Nữ đồng nghiệp nháy mắt với cô mấy cái, “Không có ký tên, là một người ái mộ không chịu lưu danh.”
“Có khi nào đưa sai người rồi?”
“Không hề, trên này viết “Ngu Từ”, chính là em.”
Được rồi.
Ngu Từ không thể làm gì khác hơn là ôm theo bó hoa đến phòng làm việc, vừa đi vừa ôm bó hoa to khiến cô bị cản trở tầm mắt, lúc đi vào lối rẽ thiếu chút nữa đụng vào người khác.
Người đó vóc dáng rất cao, là một đồng nghiệp nam, suýt chút nữa cô va vào người trước ngực đối phương, cô có chút quẫn bách, đối phương tốt bụng nhẹ nhàng đỡ lấy cô mới không khiến cho mọi chuyện thêm lúng túng.
Ngu Từ đỡ đõ mắt kính, đổi tư thế ôm lại bó hoa, cô bị cận thị nhẹ, bình thường sẽ đeo kính áp tròng, hôm nay ngủ dậy muộn nên chỉ kịp đeo mắt kính đi làm.
Cô vừa đứng vững được lại thì nghe thấy đối phương hỏi, “Không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói đó, Ngu Từ lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, “Anh Tuyên, hôm nay đi làm sớm vậy?”
Vốn là cô định hỏi, sao hôm nay anh lại ở đây, nhưng khẩn trương đến nỗi đầu óc ngớ ngẩn, nói thành câu này.
Thế nhưng Tuyên Triều Thanh hiểu được ý cô, giải thích, “Hôm nay tới họp, vừa rồi tìm chị Vãn có chút việc.”
“À”, cô không khỏi nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cảm giác lúng túng lại xuất hiện, rất mất tự nhiên tìm chủ đề nói chuyện, “Chị Vãn đến rồi sao?”
Hỏi xong mới phát hiện thật ngu ngốc, còn không phải rõ ràng vậy sao?
Tuyên Triều Thanh cũng không để ý, cúi đầu nhìn bó hồng đỏ lớn cô ôm trước ngực, không biết nói gì, chỉ cười với cô rồi nói, “Đừng ngẩn người nữa, mau đi làm thôi.”
“Ồ, ồ, được.” Cô ngượng ngùng nghịch nghịch lọn tóc mái trước mặt, nhưng lại nhận ra hành động này sẽ khiến tóc mình bết dầu, cô nhanh chóng rút tay lại, nhỏ giọng nói, “Vậy em đi đây.”
Cũng không biết rốt cuộc lúng túng vì cái gì, nói xong lập tức trốn chạy như bay về phòng làm việc.
Ngồi xuống ghế một hồi lâu, cô chợt nhớ tới lời Tần Hoa Nguyệt nói tối qua.
Cô bấm nút khởi động máy tính, nghĩ nghĩ tại sao lại có người nhàm chán đi tung chuyện cô với anh Tuyên như vậy.
Người ta căn bản không có ý gì với cô mà.
Nhưng trước mắt có một vấn đề quan trọng hơn, đó là hoa này do ai gửi.
Ngu Từ suy nghĩ cả ngày vẫn không nghĩ ra được là ai, cả bó hoa lớn thế kia cũng không dám tùy tiện vứt bỏ, mà đặt trên bàn làm việc lại khiến cho người ra vào mập mờ hỏi một câu, “Đây là hoa của ai vậy, hoa hồng đỏ, lại còn là một bó lớn như vậy, tình yêu đều muốn tràn cả ra ngoài rồi.”
Thu Nhi chỉ chỉ Ngu Từ, cũng cười mập mờ hết sức.
“Tiểu Từ quá trời quá đất rồi, hoa đào tràn lan, thật khiến người ta hâm mộ.” Cứ bị đồng nghiệp chêu trọc như vậy, Ngu Từ chỉ hận không kiếm được một cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Hà Phỉ cho cô một chủ ý đó là đem hoa này bán lại cho tiệm hoa, như thế lại còn kiếm được một khoản.
“Sẽ có tiệm hoa thu mua kiểu này thật sao?” Ngu Từ không quá rõ, còn có kiểu làm ăn thế này?
“Bán giá thấp sẽ có người mua thôi.”
Ngu Từ gọi điện thoại, buổi chiều thật sự có người ở tiệm hoa tới cửa lấy hoa đi.
Mặc dù Ngu Từ kinh ngạc, nhưng… cô lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Dẫu sao không uổng công vớt được một khoản tiền.
Tan làm, đi theo dòng người đi ra khỏi tòa cao ốc, có một chiếc xe đi tới chắn trước mặt Ngu Từ.
Khỏi nhìn cũng biết lại là ai.
Ngu Từ đi vòng qua chiếc BMW, điện thoại lập tức reo lên, cô dừng bước, nhấc máy nghe, giọng rất bình tĩnh, “Cậu có chuyện gì?”
Lục Nghiêm Kỳ: “Tới.”
“…”
“Chẳng lẽ không tò mò buổi sáng ai tặng hoa cho cậu sao?”
Ngu Từ đột nhiên hiểu ra, liếc mắt về phía xe của anh, vừa thấy cạn lời lại thấy nực cười, kèm theo vẻ mặt khinh thường, “Lục Nghiêm Kỳ, cậu thật khiến cho tôi…phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.”
“Chúng ta lên xe nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu một chút nào.” Ngu Từ nhàn nhạt từ chối, không nể mặt anh ta một chút nào.
“Cũng được”, anh rất thoải mái nói, “Vậy thì tôi không còn cách nào khác đành sáng nào cũng gửi hoa cho cậu thôi, gửi đến khi nào cậu chịu nói chuyện với tôi.”
“Cũng được”, Ngu Từ bắt chước giọng đó của anh, “Cậu muốn gửi thì gửi, dù sao tôi cũng biết cậu rất có tiền.”
Nghe giọng của cô, Lục Nghiêm Kỳ mới kịp để ý tới, “Cậu ném hoa đi?”
“Không thể nào”, ngay sau đó lập tức tự mình phủ định.
Không hiểu sao anh có thể tự tin đến vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ngu Từ khẽ cười, nghe như gió xuân khẽ phẩy qua tai, “Hoa tốt như thế sao mà tôi nỡ ném đi được, chỉ là bán lại cho tiệm hoa, nhắc tới lại phải cám ơn cậu, giúp tôi có thêm một mối làm ăn, cậu cứ gửi, tôi liền có thể mở một cửa tiệm bày sạp bán hoa được rồi, cũng tốt lắm.”
“…”
Lục Nghiêm Kỳ bị cô chọc tức một hồi lâu không nói nên lời.
Ngu Từ cúp điện thoại, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Nghiêm Kỳ bên kia.
Lục Nghiêm Kỳ nhìn bên ngoài kính chắn gió, cách Ngu Từ một khoảng cách xa, có chút thất thần.
Trong mắt anh, sự khinh thường cùng với vẻ kiên định của cô lại chợt giống như một tia sáng khơi dậy sự hứng thú trong anh.
Không thể lý giải được, rốt cuộc cô có điểm nào trở nên khác xưa, là trở nên xinh đẹp hơn trước kia, tuyệt đối không phải bởi vì cái này.
Gương mặt cô vốn dĩ đã xinh đẹp, trước kia là một người rất không tự tin, lại bởi vì thích anh, trong mắt chỉ có anh, khí chất không bộc lộ ra ngoài, vậy nên dễ dàng để cho người khác khinh thường.
Sau khi cắt tóc ngắn, ngũ quan càng được làm nổi bật, khí chất lão luyện hào phóng, mỗi một điểm đều rất hợp gu thẩm mỹ của Lục Nghiêm Kỳ.
Đúng là tóc ngắn hợp với cô hơn.
Nhiều năm như vậy, cô rất ít để tóc ngắn, đây là lần thứ hai.
Lần trước khi còn bé không để lại trong anh ấn tượng quá sâu.
Khi đó còn nhỏ, đường nét ngũ quan non nớt, khí chất vẫn là nhu mì ngoan ngoãn, không giống như bây giờ, trong mắt không còn bóng dáng của anh, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng.
Lữ Chính Đống nói đúng, anh là kiểu người thích bị làm khổ, còn cách nào khác đâu chứ?
Anh chính là yêu thầm dáng vẻ không yêu anh của cô.
Lục Nghiêm Kỳ lái xe đi tới trước mặt Ngu Từ, hạ cửa kính xe xuống, “Nói chuyện một chút đi.”
Đang giờ cao điểm tan tầm, dòng người đông đúc, nhưng anh lại thích khiến cô phải bế tắc trong những trường hợp như vậy.
Ngu Từ nén giận, nhưng nghĩ tới Tuyên Triều Thanh nói phải đối mặt.
Được, vậy thì đối mặt đi.
Bình tâm lại một chút, cô không nói lời nào, đi vòng qua bên ghế phụ lái, mở cửa ra ngồi vào rồi dùng sức đóng sầm cửa lại, giọng đều đều, “Cho cậu thời gian hai phút, nói xong tôi xuống xe.”
Lục Nghiêm Kỳ lái xe đến một nơi thông thoáng hơn, lúc này mới đậu xe ở bên đường, anh trầm ngâm tựa như đang cân nhắc lời muốn nói.
Qua mấy giây, anh lên tiếng, giọng dịu dàng hơn rất nhiều, “Cậu muốn tôi phải làm gì mới chịu chấp nhận tôi.”
Ngu Từ bình bình đạm đạm nói: “Không cần làm gì cả.”
Cô chống lại tia sáng chậm chạp sáng lên trong đáy mắt anh, rồi dùng lời nói phía sau dập tắt ánh sáng đó, cô vẫn như cũ lạnh nhạt nói, “Làm nhiều hơn nữa cũng không có cơ hội.”
Lục Nghiêm Kỳ muốn tiến lại gần phía Ngu Từ, thấy cô lùi lại phía sau một chút thì dừng động tác đó lại, liếm liếm môi, giọng có chút khàn khàn, “Tôi vừa mới xuất viện lập tức chạy đến đây tìm cậu…”
Lời còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang, “Là tôi kêu cậu tới đây sao?”
Sau khi Lục Nghiêm Kỳ tải nội dung tài liệu xuống xong thì xóa đi toàn bộ đoạn thư.
Anh không tin mình sẽ thua một người có điều kiện kém như vậy, cũng không tin Ngu Từ sẽ từ bỏ không thích mình nữa mà đi lựa chọn Tuyên Triều Thanh. Cõi đời này sao có người phụ nữ nào ngu ngốc đến vậy được.
Nghĩ vậy anh cảm thấy tràn đầy lòng tin, càng tin chắn, chẳng qua cô chỉ đang lạt mềm buộc chặt.
Dỗ dành thêm một chút, lại thêm một chút thủ đoạn thì cô sẽ hồi tâm chuyển ý mà thôi.
***
Cuối ngày, Ngu Từ tan làm về nhà.
Hai mẹ con ngồi ăn cơm tối với nhau, Tần Hoa Nguyệt bỗng nhiên nói: “Đang yêu đương vào rồi phải không?”
Ngu Từ vừa nhét thức ăn vào miệng thì phải ngừng lại, giương mắt nhìn mẹ chằm chằm, kinh ngạc “Hả?” một tiếng, “Sao con không biết vậy, mẹ nghe ai nói thế?”
“Không cần biết ai nói”, Tần Hoa Nguyệt nói, “Điều kiện đối phương chẳng ra làm sao, bố đã qua đời, anh trai thì bị bệnh tâm thần. Nhan Nhan, bệnh tâm thần là không thể được, anh cậu ta bị bệnh này, có thể nói cậu ta cũng có bệnh ẩn trong gen, chẳng qua là không phát tác ra mà thôi, đối với sức khỏe đời kế tiếp cũng sẽ bị ảnh hưởng. Còn có gia cảnh nhà đó cũng không được, mẹ không chấp nhận nổi, điều kiện nhà chúng ta lại không phải kém cỏi đến mức thế. Nghe lời mẹ, không coi trọng môn đăng hộ đối, sau này kết hôn rồi phải chịu khổ mới lại nhớ đến lời mẹ ngày hôm nay.”
Ngu Từ dở khóc dở cười, cô biết đây là đang nói đến Tuyên Triều Thanh. Hoang đường hơn là giữa bọn họ chỉ là đồng nghiệp thông thường, trong công ty cũng chẳng hề xuất hiện chuyện đồn đại bàn tán về chuyện này, đây là chuyện không hề tồn tại, ngay cả cô còn không biết bản thân “đang yêu đương” rồi.
Không biết Tần Hoa Nguyệt nghe chuyện này từ đâu ra.
Ngu Từ thẳng thắn nói, “Mẹ, mẹ đừng nghe người khác nói bừa, đúng là có người như vậy, anh ấy tên là Tuyên Triều Thanh, người ta không hề để ý gì đến con gái của mẹ hết, cũng không có hứng thú tung tin đồn, còn có một chuyện con muốn nói rõ là, quả thực anh ấy có một người anh trai, nhưng không phải bị bệnh tâm thần gì mà chỉ là bởi vì khi còn bé bị bệnh nặng, chỉ số thông minh đến giờ chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi, trong nhà có bệnh di truyền gì đó toàn là nói bậy nói bạ.”
Tần Hoa Nguyệt thấy dáng vẻ nghiêm túc giải thích của cô thì tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, “Không có thì không có, làm gì phải nghiêm túc như vậy, mẹ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
“Mẹ thuận miệng hỏi một chút, liền khiến cho sự trong sạch của một người tốt đều bị phá hủy.” Ngu Từ chế nhạo.
Khúc nhạc đệm này coi như trôi qua.
Một lát sau, Tần Hoa Nguyệt trầm ngâm nói, “Chị của con hai mươi sáu tuổi kết hôn, năm nay nay đã bao nhiêu rồi?”
Ngu Từ thờ ơ, “Cũng mới có hai lăm.”
“Cũng mới? Hai mươi lăm tuổi còn trẻ lắm sao.” Tần Hoa Nguyệt tức giận.
Ngu Từ vừa ăn cơm vừa nói: “Thực sự rất trẻ tuổi nha.”
Tần Hoa Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Đã hai lăm tuổi rồi, ngay cả một người bạn trai cũng không có. Mẹ sinh con ra mặt mũi cũng đâu đến nỗi tệ, vậy mà không có chút tiền đồ gì cả?”
Lại nói tiếp, Tần Hoa Nguyệt đưa ra mấy ví dụ: Ở quê có một chị hàng xóm lớn hơn cô một tuổi, tháng sau chuẩn bị đính hôn rồi. Còn có một người ba con xa đại bác không bắn tới nào đó, còn phải gọi Ngu Từ một tiếng “Dì”, cô gái đó năm nay hai mươi tuổi đã nôn nóng đi xem mắt.
Cuối cùng tổng kết kể lể: “Hai mươi lắm còn không lấy chồng thì đều đi tong rồi, đợi đến năm ba mươi tuổi ai mà thèm lấy.”
Ngu Từ nghe mà nhức nhức cái đầu, cô đẩy bát đũa, đứng lên, “Con no rồi.”
Tần Hoa Nguyệt nhìn bát cơm của cô một cái, “Mới có một tí mà đã no rồi? Con nhìn lại mình một chút đi, gầy như vậy, lại không chịu ăn cơm, chẳng trách không có bạn trai.”
Ngu Từ phát ra vô số dấu hỏi chấm trong đầu, phải, không có bạn trai chính là cái tội, nên làm cái gì cũng là sai.
Tần Hoa Nguyệt ép cô phải ăn hết cơm trong bát, còn nói, “Không nói ai khác, đến A Hành cũng có bạn gái rồi, con làm chị mà không thấy mất mặt sao? Nếu là mẹ cũng không còn mặt mũi nào gặp ai, còn nữa, con gái nhà đàng hoàng có ai đi cắt một cái đầu ngắn như vậy không, trông khác nào một thằng con trai.”
Ngu Từ khẽ nói, “Có gì mà phải mất mặt, đây không phải là chuyện hết sức bình thường sao?”
Đối với chuyện cắt tóc, cô không nói tới, sợ lời một khi nói ra sẽ khiến Tần Hoa Nguyệt không vui, sẽ lại càng càm ràm cô, lôi những chuyện bé xíu như hạt mè khi xưa ra để nói, lúc đó cô muốn đi cũng không được.
“Vẫn còn bình thường?” Tần Hoa Nguyệt nhìn thấy cô bị nghẹn, múc một bát canh đưa cho cô, “Từ nhỏ mẹ đã dạy con không được lãng phí thức ăn, con thì cứ không chịu ăn cơm, thử nhìn con gái nhà người ta xem, cũng lớn bằng tuổi con mà có ai không cao lớn có da có thịt, nhìn đẹp biết bao nhiêu, lại nhìn lại con đi, người gầy như vậy, sau này cũng khó mà sinh con được.”
“…” Ngu Từ không muốn phát biểu gì hết, chỉ cắm đầu ăn cơm, uống canh, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm một cách khó khăn.
Bữa ăn chính phải ăn cơm là không sai, nhưng cô không ăn được nhiều đến vậy, lần nào Tần Hoa Nguyệt cũng xới một bát cơm đầy, cô không ăn hết được thì nói cô lãng phí đồ ăn, ép cô phải ăn sạch, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ăn cơm ở nhà như một chuyện thống khổ vậy.
Bất thình lình Tần Hoa Nguyệt chuyển chủ đề, “A Kỳ trở về, con không có việc thì hẹn người ta bữa cơm, đừng một chút xã giao cũng không có như vậy, thằng bé quan hệ giao thiệp rộng rãi, lại từng ở Bắc Kinh một thời gian dài, cho dù không tính đến trở thành đối tượng thì cũng có thể để nó giới thiệu cho vài người, người mà A Kỳ quen biết nhất định cũng không có chỗ nào kém cả.”
Vòng bạn bè của Lục Nghiêm Kỳ đều trong tầng cấp đó, Ngu Từ cũng biết đôi chút, hồi đi học đã rất nổi danh rồi, không phải con nhà giàu thì cũng là trong nhà có mỏ, hoặc là có quyền thế.
Cô đã từng muốn tiến vào thế giới đó. Nhưng suy cho cùng cô không phải người của giai tầng đó, cho dù có tiến vào cũng sẽ bị xem thường.
Sau đó suy nghĩ thông suốt rồi, đã có bất đồng lớn như vậy, cũng không cần cố chấp nữa.
Ngu Từ khong đồng ý với quan điểm của mẹ.
Bà ấy và dì Lâm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại vào lúc dì Lâm gặp phải khó khăn đã ra tay giúp đỡ, mặc dù sau này hai gia đình đã có chênh lệch, dì Lâm không có quên ân tình ban đầu.
Nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là một phía Tần Hoa Nguyệt bằng lòng mà thôi, ai rồi cũng thay đổi, dù cho cảm tình có sâu sắc hơn nữa, là khuê mật lâu hơn nữa, nhưng một khi giai tầng kéo xa, mọi chuyện sẽ không còn như năm xưa nữa.
Gia cảnh tương đương mới là xứng đôi nhất, cũng là thực tế nhất.
Nhìn Lục Nghiêm Kỳ là có thể nhận ra.
Vì không muốn đả kích mẹ, Ngu Từ lựa chọn giữ im lặng, những vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.
Ăn cơm tối xong, Tần Hoa Nguyệt đến quảng trường khiêu vũ. Ngu Từ dọn dẹp bàn, đi rửa bát, nghĩ thầm, rốt cuộc là người nào lại rảnh rỗi đi tung tin nhảm như vậy.
Ngày hôm sau đi làm, cô đến muộn, bước chân vội vã đi vào trong, đến trước sảnh thì có đồng nghiệp gọi lại, “Hôm nay có hoa nha, vẫn là hoa hồng đỏ.”
“Không phải lại là ông chủ Ngụy đó chứ?” Ngu Từ nhắm mắt một cái, yên lặng thở dài, “Làm phiền giúp tôi bỏ đi được không?”
“Hôm nay không phải ông chủ Ngụy.” Nữ đồng nghiệp nháy mắt với cô mấy cái, “Không có ký tên, là một người ái mộ không chịu lưu danh.”
“Có khi nào đưa sai người rồi?”
“Không hề, trên này viết “Ngu Từ”, chính là em.”
Được rồi.
Ngu Từ không thể làm gì khác hơn là ôm theo bó hoa đến phòng làm việc, vừa đi vừa ôm bó hoa to khiến cô bị cản trở tầm mắt, lúc đi vào lối rẽ thiếu chút nữa đụng vào người khác.
Người đó vóc dáng rất cao, là một đồng nghiệp nam, suýt chút nữa cô va vào người trước ngực đối phương, cô có chút quẫn bách, đối phương tốt bụng nhẹ nhàng đỡ lấy cô mới không khiến cho mọi chuyện thêm lúng túng.
Ngu Từ đỡ đõ mắt kính, đổi tư thế ôm lại bó hoa, cô bị cận thị nhẹ, bình thường sẽ đeo kính áp tròng, hôm nay ngủ dậy muộn nên chỉ kịp đeo mắt kính đi làm.
Cô vừa đứng vững được lại thì nghe thấy đối phương hỏi, “Không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói đó, Ngu Từ lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, “Anh Tuyên, hôm nay đi làm sớm vậy?”
Vốn là cô định hỏi, sao hôm nay anh lại ở đây, nhưng khẩn trương đến nỗi đầu óc ngớ ngẩn, nói thành câu này.
Thế nhưng Tuyên Triều Thanh hiểu được ý cô, giải thích, “Hôm nay tới họp, vừa rồi tìm chị Vãn có chút việc.”
“À”, cô không khỏi nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cảm giác lúng túng lại xuất hiện, rất mất tự nhiên tìm chủ đề nói chuyện, “Chị Vãn đến rồi sao?”
Hỏi xong mới phát hiện thật ngu ngốc, còn không phải rõ ràng vậy sao?
Tuyên Triều Thanh cũng không để ý, cúi đầu nhìn bó hồng đỏ lớn cô ôm trước ngực, không biết nói gì, chỉ cười với cô rồi nói, “Đừng ngẩn người nữa, mau đi làm thôi.”
“Ồ, ồ, được.” Cô ngượng ngùng nghịch nghịch lọn tóc mái trước mặt, nhưng lại nhận ra hành động này sẽ khiến tóc mình bết dầu, cô nhanh chóng rút tay lại, nhỏ giọng nói, “Vậy em đi đây.”
Cũng không biết rốt cuộc lúng túng vì cái gì, nói xong lập tức trốn chạy như bay về phòng làm việc.
Ngồi xuống ghế một hồi lâu, cô chợt nhớ tới lời Tần Hoa Nguyệt nói tối qua.
Cô bấm nút khởi động máy tính, nghĩ nghĩ tại sao lại có người nhàm chán đi tung chuyện cô với anh Tuyên như vậy.
Người ta căn bản không có ý gì với cô mà.
Nhưng trước mắt có một vấn đề quan trọng hơn, đó là hoa này do ai gửi.
Ngu Từ suy nghĩ cả ngày vẫn không nghĩ ra được là ai, cả bó hoa lớn thế kia cũng không dám tùy tiện vứt bỏ, mà đặt trên bàn làm việc lại khiến cho người ra vào mập mờ hỏi một câu, “Đây là hoa của ai vậy, hoa hồng đỏ, lại còn là một bó lớn như vậy, tình yêu đều muốn tràn cả ra ngoài rồi.”
Thu Nhi chỉ chỉ Ngu Từ, cũng cười mập mờ hết sức.
“Tiểu Từ quá trời quá đất rồi, hoa đào tràn lan, thật khiến người ta hâm mộ.” Cứ bị đồng nghiệp chêu trọc như vậy, Ngu Từ chỉ hận không kiếm được một cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Hà Phỉ cho cô một chủ ý đó là đem hoa này bán lại cho tiệm hoa, như thế lại còn kiếm được một khoản.
“Sẽ có tiệm hoa thu mua kiểu này thật sao?” Ngu Từ không quá rõ, còn có kiểu làm ăn thế này?
“Bán giá thấp sẽ có người mua thôi.”
Ngu Từ gọi điện thoại, buổi chiều thật sự có người ở tiệm hoa tới cửa lấy hoa đi.
Mặc dù Ngu Từ kinh ngạc, nhưng… cô lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Dẫu sao không uổng công vớt được một khoản tiền.
Tan làm, đi theo dòng người đi ra khỏi tòa cao ốc, có một chiếc xe đi tới chắn trước mặt Ngu Từ.
Khỏi nhìn cũng biết lại là ai.
Ngu Từ đi vòng qua chiếc BMW, điện thoại lập tức reo lên, cô dừng bước, nhấc máy nghe, giọng rất bình tĩnh, “Cậu có chuyện gì?”
Lục Nghiêm Kỳ: “Tới.”
“…”
“Chẳng lẽ không tò mò buổi sáng ai tặng hoa cho cậu sao?”
Ngu Từ đột nhiên hiểu ra, liếc mắt về phía xe của anh, vừa thấy cạn lời lại thấy nực cười, kèm theo vẻ mặt khinh thường, “Lục Nghiêm Kỳ, cậu thật khiến cho tôi…phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.”
“Chúng ta lên xe nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu một chút nào.” Ngu Từ nhàn nhạt từ chối, không nể mặt anh ta một chút nào.
“Cũng được”, anh rất thoải mái nói, “Vậy thì tôi không còn cách nào khác đành sáng nào cũng gửi hoa cho cậu thôi, gửi đến khi nào cậu chịu nói chuyện với tôi.”
“Cũng được”, Ngu Từ bắt chước giọng đó của anh, “Cậu muốn gửi thì gửi, dù sao tôi cũng biết cậu rất có tiền.”
Nghe giọng của cô, Lục Nghiêm Kỳ mới kịp để ý tới, “Cậu ném hoa đi?”
“Không thể nào”, ngay sau đó lập tức tự mình phủ định.
Không hiểu sao anh có thể tự tin đến vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ngu Từ khẽ cười, nghe như gió xuân khẽ phẩy qua tai, “Hoa tốt như thế sao mà tôi nỡ ném đi được, chỉ là bán lại cho tiệm hoa, nhắc tới lại phải cám ơn cậu, giúp tôi có thêm một mối làm ăn, cậu cứ gửi, tôi liền có thể mở một cửa tiệm bày sạp bán hoa được rồi, cũng tốt lắm.”
“…”
Lục Nghiêm Kỳ bị cô chọc tức một hồi lâu không nói nên lời.
Ngu Từ cúp điện thoại, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Nghiêm Kỳ bên kia.
Lục Nghiêm Kỳ nhìn bên ngoài kính chắn gió, cách Ngu Từ một khoảng cách xa, có chút thất thần.
Trong mắt anh, sự khinh thường cùng với vẻ kiên định của cô lại chợt giống như một tia sáng khơi dậy sự hứng thú trong anh.
Không thể lý giải được, rốt cuộc cô có điểm nào trở nên khác xưa, là trở nên xinh đẹp hơn trước kia, tuyệt đối không phải bởi vì cái này.
Gương mặt cô vốn dĩ đã xinh đẹp, trước kia là một người rất không tự tin, lại bởi vì thích anh, trong mắt chỉ có anh, khí chất không bộc lộ ra ngoài, vậy nên dễ dàng để cho người khác khinh thường.
Sau khi cắt tóc ngắn, ngũ quan càng được làm nổi bật, khí chất lão luyện hào phóng, mỗi một điểm đều rất hợp gu thẩm mỹ của Lục Nghiêm Kỳ.
Đúng là tóc ngắn hợp với cô hơn.
Nhiều năm như vậy, cô rất ít để tóc ngắn, đây là lần thứ hai.
Lần trước khi còn bé không để lại trong anh ấn tượng quá sâu.
Khi đó còn nhỏ, đường nét ngũ quan non nớt, khí chất vẫn là nhu mì ngoan ngoãn, không giống như bây giờ, trong mắt không còn bóng dáng của anh, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng.
Lữ Chính Đống nói đúng, anh là kiểu người thích bị làm khổ, còn cách nào khác đâu chứ?
Anh chính là yêu thầm dáng vẻ không yêu anh của cô.
Lục Nghiêm Kỳ lái xe đi tới trước mặt Ngu Từ, hạ cửa kính xe xuống, “Nói chuyện một chút đi.”
Đang giờ cao điểm tan tầm, dòng người đông đúc, nhưng anh lại thích khiến cô phải bế tắc trong những trường hợp như vậy.
Ngu Từ nén giận, nhưng nghĩ tới Tuyên Triều Thanh nói phải đối mặt.
Được, vậy thì đối mặt đi.
Bình tâm lại một chút, cô không nói lời nào, đi vòng qua bên ghế phụ lái, mở cửa ra ngồi vào rồi dùng sức đóng sầm cửa lại, giọng đều đều, “Cho cậu thời gian hai phút, nói xong tôi xuống xe.”
Lục Nghiêm Kỳ lái xe đến một nơi thông thoáng hơn, lúc này mới đậu xe ở bên đường, anh trầm ngâm tựa như đang cân nhắc lời muốn nói.
Qua mấy giây, anh lên tiếng, giọng dịu dàng hơn rất nhiều, “Cậu muốn tôi phải làm gì mới chịu chấp nhận tôi.”
Ngu Từ bình bình đạm đạm nói: “Không cần làm gì cả.”
Cô chống lại tia sáng chậm chạp sáng lên trong đáy mắt anh, rồi dùng lời nói phía sau dập tắt ánh sáng đó, cô vẫn như cũ lạnh nhạt nói, “Làm nhiều hơn nữa cũng không có cơ hội.”
Lục Nghiêm Kỳ muốn tiến lại gần phía Ngu Từ, thấy cô lùi lại phía sau một chút thì dừng động tác đó lại, liếm liếm môi, giọng có chút khàn khàn, “Tôi vừa mới xuất viện lập tức chạy đến đây tìm cậu…”
Lời còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang, “Là tôi kêu cậu tới đây sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook