Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
-
Chương 48
‘Một năm rưỡi. Từ khi ta rời khỏi Mạc Bắc đến nay đã qua một năm rưỡi rồi, thời gian đúng là qua thật nhanh. Không biết Hô đại ca có mạnh khỏe hay không…’ Lòng Nhâm Quảrung động, thì thào nói.
“Gã đó a, thân là Thiền VuHung Nôđương nhiên sẽ không phải lo lắng! Nói không chừng bây giờ đang tay ôm mỹ nữ, đàn hát uyên ương rồi ấy chứ!” Nhâm Ưng lắc lắc mã tiên trong tay, có vẻ ghen tị.
Đúng vậy, hắn ghen tị! Ghen tị mỗi một tên nam nhân đang ôm mỹ nữ trong tay! Đừng hỏi hắn vì sao, bởi vì rất rõ ràng là đang dục cầu bất mãn! Cực kì luôn!
Từ ba ngày nay, Quả Quả đã không cho hắn chạm vào nữa rồi, nói là muốn bảo trì tinh lực mà đánh xe. Làm hại hắn bây giờ tinh lực dồi dào đến muốn điên cả lên! Hắn không cần cái thứ lợi ích nhìn được nhưng không ăn được a!
“Ngươi không phải mệt mỏi đấy chứ? Có muốn ta thay cho ngươi không?” Quả Quả quan tâm hỏi han. Hai ngày này vẫn do Ưng đánh xe, chắc là mệt mỏi lắm rồi.
“Không cần, ngươi cũng không biết đường, để ta tốt hơn. Ngươi ngồi bên cạnh ta là được rồi.” Ưng âm thầm bày ra mưu ma chước quỷ.
“Cho ngươi ” Quả Quả đưa bầu nước qua. Trời nắng nóng như thế này mà phải đánh xe cũng rất vất vả a.
Vốn ý của y là muốn đến lúc làm lễ mừng năm mới cơ, nhưng hắn nói mùa đông Mạc Bắc làm cho người ta chịu không nổi, cho nên mới kéo dài tới mùa hè. Nhưng lúc xuất phát, hắn lại nói mùa hè đến đó thì quá nóng, nếu người cưỡi ngựa chắc chắn sẽ nổi mẩn ngay. Cho nên cuối cùng đành phải đánh xe ngựa! Nói thật ra thì, y không muốn ngồi xe ngựa chút nào. Bởi vì… ai, khó nói quá a.
“Ngươi xem hôm nay muốn đi nhiều hay ít? Nếu đi nhiều một chút, ba ngày sau là có thể vào đến biên cảnh Mạc Bắc rồi đấy.” Ưng hỏi.
“Ân… được rồi. Chỉ cần ngươi không quá vất vả thì đi thêm một chút đi.”
“Hừ! Quả nhiên ngươi vẫn muốn sớm gặp Hô đại ca của ngươi! Được, ta đi!! Giá!” Ưng vung mã tiên lên, tiếng roi vang lên trong không trung, ngựa kéo xe lao đi nhanh hơn.
Quả Quả dở khóc dở cười, đề tài này đã bắt đầu từ hôm đầu tiên xuất phát rồi, không, giống như là lúc nào hắn cũng khắc ghi trong lòng, thường xuyên thốt ra hai ba câu chua lè như thế. Cũng không biết hắn ăn dấm chua gì nữa?Hơn một năm nay, cứ nghĩ đến sự độc chiếm của hắn là Quả Quảlại xấu hổ. Trước kia là thiếu gia hắn đi đến đâu thì y phải theo tới đó, bây giờ y lấy danh nghĩa là đại thiếu gia Nhâm phủ, mà cứ hễ đi đến chỗ nào cũng đều thấy bóng dáng tứ thiếu gia Nhâm Ưng ở đó. Có ném cũng ném khôngđược, mà dù có ném thật thì y cũng không có cái gan đó. Hậu quả đáng sợ lắm a! Y cũng không muốn thường xuyên hai ba ngày không xuống giường nổi.
Có đôi khi, Ưng thật sự cả ngày lăn trên giường với y; hỏi hắn sinh ý phải làm sao bây giờ; hắn nói cho dù người trong cả cái Nhâm phủ này có ăn không ngồi rồi cả ngày thì gia sản cũng phải ba đời mới hết được.
Ai! Đây chính là bằng chứng của ăn no rửng mỡ mà!
Càng vô lý hơn là, khi phú cổ thương hộ (người làm ăn buôn bán) đến tìm Nhâm phủ bàn sinh ý, đương nhiên sẽ mời mình và vài huynh đệ khác đến thanh lâu uống hoa tửu (uống rượu có kĩ nữ bên cạnh), cho dù không đến thanh lâu thì cũng sẽ kêu hoa khôi nổi danh đến bồi tiệc.
Vừa mới bắt đầu, Ưng còn có thể chịu được. Nhưng có một lần, một vị cô nương thừa dịp hắn đi ra ngoài (giải quyết nhu cầu a = =!!!), đã chạy tới kính rượu mình, thuận thế ngồi luôn trên đùi mình, Ưng đi nhà xí về nhìn thấy, lập tức nổi bão. Từ đó, tứ thiếu gia Nhâm phủ – cũng là nguồn gốc của mọi sinh ý trong phủ – nói rằng, nếu ai dám mang cô nương đến lúc bàn sinh ý, vậy sinh ý đó không cần nhắc đến nữa!
Từ đầu năm nay, những người đến cầu sinh ý của Nhâm phủ cơ hồ đều thành thành thật thật ngồi xuống bàn chuyện. KhiNhâm phủ đi ra ngoài bàn sinh ý, chỉ cần là mình và Ưng ra mặt là tuyệt đối không bao giờ có thể thấy được thanh lâu nữ tử nữa.
Khiến cho bên ngoài đầy lời đồn đãi là tứ thiếu gia Nhâm phủ có luyến huynh tình kết(brother complex =))). Cứ thế, đại thiếu gia Nhâm phủ đã hơn nửa hai mươi(> 25 tuổi) mà còn chưa thú thê.
Càng ly kỳ chính là, còn có lời đồn rằng tứ thiếu gia Nhâm phủ kì thật là thê tử của đại thiếu gia, bởi vì nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện nên mới nữ phẫn nam trang,giả làm tứ thiếu gia, theo sát phía sau phu quân của mình để ngừa y lục diệp ba tường.
“Ngươi nghĩ cái gì mà xuất thần đến vậy? Có phải lại đang nghĩ đến Hô đại ca của ngươi không?” Mặt Ưng tức thì xụ xuống.
Phì!Quả Quả nhịn không được cười thành tiếng, “Ngươi a…”
“Hừ hừ! Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chắc chắn là nhớ tên đại ca Hung Nô ôn nhu khoan hậu, tính tình hạng nhất kia! Còn ‘đệ đệ’ ta tính tình thối nát, tâm ngoan thủ lạt, thái độ làm người lãnh khốc không nói tình cảm, đương nhiên là không lọt vào lòng ngươi được rồi! Hừ hừ! Ô!” Bộ dáng thật sự rất ủy khuất.
Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của ngươi trước mặt các thuộc hạ chứ? Quả Quả thầm buồn cười, không dám cười thành tiếng kích động hắn nữa.
“Ta vừa rồi nghĩ đến ngươi, xem ta có nên bái đường thành thân với ngươi luôn không. Ngươi có biết lời đồn bên ngoài đã biến người thành thê tử luôn chỉ biết ăn dấm chua không?”
“Biết, ta còn biết lời đồn đãi kia xuất phát từ đâu nữa kìa.”
“Úc, từ đâu?”
“Hắc hắc, là kẻ đã bị ta ném tới Tây Vực khai thác con đường tơ lụa mới a.”
“Ô Triển? Ha haha…” Quả Quả cười lớn. Ô Triển này là người duy nhất luôn gây sự với hắn, lại luôn thò đầu vào chuyện của mình và hắn. Sau đó, Ưng thật sự chịu không nổi nữa, bực bội với việc ngày ngày gã đều đến ‘bái phỏng’, trực tiếp trói gã lại, đá lên xa đội đến Tây Vực, để gã đi khai thác sinh ý mới ở chỗ khác. Ha ha ha! Không ngờ lời đồn kia lại từ gã mà ra! Quả Quả lớn tiếng cười.
“Từ khi gia khỏa kia biến mất, đại gia ta mới có thể hưởng thụ những ngày sung sướng hạnh phúc, nghĩ cách xem làm thế nào đá tiểu tử kia đi một thời gian. Quả Quả, nói thật, chúng ta cũng nên bái đường luôn đi, ta có thể mặc nữ trang, cam đoan làm cho mấy kẻ khác không dám đến cầu hôn sự với ngươi nữa!”
Đối với mấy tam cô lục bà cứ hai ba bữa lại chạy tới cửa đề thân (mai mối) giúp Nhâm Quả, Ưng đã tích đầy bụng căm tức rồi. Nhưng Quả Quả lại không cho hắn có dịp phát hỏa, nói là quan hệ với hàng xóm là quan trọng. Mà với tính tình của Quả Quảthì nếu có người nói y là người của mình, chắc chắn sẽ lại xấu hổ mà chạy thẳng về nương gia (Mạc Bắc) cũng nên.
“Ha hả, ta không muốn một tân nương còn cao lớn hơn cả ta a.” Quả Quảnói giỡn. Hơn một năm nay, nụ cười của y đã tươi tắn sáng sủa hơn trước nhiều, điều đó làm Ưng rất là vui vẻ.
“Vậy thì thôi. Người ta muốn gả cho ngươi, ngươi còn chê ta! Vậy ngươi gả cho ta là được rồi.” Ưng không vui.
“Ngươi a, bộ dáng của ta mặc nữ trang a…” Quả Quảđưa tay vuốt ve hai má Ưng, xem như đang an ủi hắn.
“Sao không thể chứ?!…”
Hai người một đường nói nói cười cười, khi bọn họ lướt qua một thành nhỏ Bắc Cảnh, sắc trời cũng đã tối sầm xuống.
“Quả Quả, hình như chúng ta đã chạy quá nhanh rồi… Tối nay chúng ta đành phải ăn ngủ ở vùng hoang dã này vậy. Ngươi sửa sang lại xe ngựa một chút, đêm nay chúng ta ngủ trong đó. Ta thử xem xétxung quanh xem có chỗ nào dừng lại đượckhông.” Cố ý chạy quá đường, vẻ mặt Ưng xấu xa, vừa hắc hắc cười đánh giá cảnh vật xung quang, vừa phân việc cho Quả Quả.
“A, ta biết rồi. Đúng rồi, nước sạch vẫn còn, chỉ là lương khô còn chưa chuẩn bị…”
“Đưa cho ta!”
Tìm một chỗ khuất giữa núi dừng lại. Ưng chạy lên núi săn được hai con thỏ hoang béo béo mập mập, Quả Quả đốt lửa. Ăn xong bữa tối, hai người tẩy rửa thân thể trong con suối nhỏ gần đó, sau đó mới trở về trong xe.
Xuyên qua cửa xe, Quả Quả nhìn trời sao trên không, thuận miệng nói “Khi còn ở Mạc Bắc. Hô đại ca thường đưa ta đến thảo nguyên nhìn sao trời, kể cho ta ít chuyện xưa hiếm gặp trên thảo nguyên. Khi đó ta… Nhưng Hô đại ca vẫn kiên nhẫn… Oa! Ưng, ngươi làm cái gì vậy?!”
Áp trên ngườiQuả Quả, vẻ mặt Ưng lộ vẻ hung dữ, tức giận nói “Ta hỏi ngươi, ngươi và cái tên Hung Nô kia rốt cuộc có phát sinh chuyện gì không? Gã có chạm vào ngươi không? Có sờ ngươi như vậy không? Nửa đêm có vào phòng ngươi không? Nói!”
“Ngươi…Mấy cái đó không phải ta đã nói hết cho ngươi rồi sao? Sao giờ ngươi còn hỏi nữa? Mau đứng lên đi, nặng quá.” Quả Quảđưa tay đẩy đẩy người phía trên.
“Ta không tin! Ai bảo ngươi suốt ngày chỉ nhớ đến gã! Nói, gã có câu dẫn ngươi không?” Ưng bắt đầu vói tay vào ngực Quả Quả, sờ loạn khắp nơi.
“A…, đừng đùa nữa, Hô đại ca không phải loại người như vậy. Gã…” Bị Ưng nắm chỗ mẫn cảm,Quả Quả bắt đầu thở dốc.
“Ngươi đừng có nói gã không chạm vào ngươi. Bây giờ ngươi cứ giao cho ta, tối nay ta sẽ cho ngươi thư thư phục phục(sung sướng =.=). Nếu ngươi dám gạt ta, xem ta có đem ngươi…” Nói xong liền động thân, hung hăng va chạm vào hạ thân Quả Quả.
“A, Ưng nhi! Người với người lúc tiếp xúc khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm, ngươi cũng đừng để ý như thế chứ!” Quả Quả có chút sợ hãi, có phải đã để hắn cấm dục lâu quá rồi không.
“Hừ hừ! Được, ta đây hỏi ngươi. Chỗ này có chạm vào không?” Cởi bỏ y phục đơn bạc của Quả Quả, bắt đầu xoa xoa trên vai y.
“…Không có xoa vai a…” Quả Quả bất đắc dĩ nói.
“Ta chỉ biết ngươi làm cho gã sờ rồi.” Ưng mở miệng ra, cắn xuống một miếng.
“Đau, đừng…” Ai, thì ra hắn vẫn rất để ý.
Vừa cắn vừa gặm, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên chỗ vừa lưu lại dấu răng, tinh tế nhấm nháp. Cảm giác tê ngứa từ đầu vai lan khắp toàn thân. Thân mình y ngày càng…
“Nơi này thì sao?” Đầu lưỡi trơn nhẵn di chuyển đến trên cổ, nhẹ nhàng liếm.
“… Ngô… Không…”
“Cái này cũng không khác lắm. Vậy nơi này?” Rời khỏi cổ, ngón tay Ưng thon dài vuốt ve trên ngực Quả Quả.
Muốn nói không có, nhưng trong đầu y hiện lên hình ảnh khi Hô Hàn Tà giúp mình trị thương, từng bôi thuốc trên ngực mình. Nên nói thế nào đây?
Vừa thấy Quả Quả do dự, lửa giận trong lòng Ưng bốc lên. Hắn vốn chỉ là muốn tìm cơ hội để khi dễ Quả Quảcủa hắn mà thôi, không ngờQuả Quả… Ta giận!
Lột sạch y phục trên người Quả Quả, cưỡi lên người y, áp sát lên người y.
“Ngươi dám cho người khác sờ ngươi! Ngươi không biết ngươi là của ta à?! Xem ra hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ thừa dịp ta không chú ý mà hồng hạnh xuất tường. Nói! Còn chỗ nào để gã sờ loạn nữa?” Sờ sờ mó mó tiểu đậu đậu của Quả Quả, dùng ngón tay mạnh mẽ xoa nắn.
“Ngô…Đừng…, Ưng nhi, ngươi hãy nghe ta nói… Hô đại ca… là vì giúp ta chữa thương…”
“Ngươi còn tìm cớ! Vì sao chữa thương không đến tìm ta?!” Ưng bắt đầu không nói để ý. Người đang ghen tuông có bao giờ nói lý lẽ đâu.
“… Khi đó ngươi không ở đó mà…” Quả Quả hảo ủy khuất.
“Nói đến cái đó, ta còn muốn hỏi ngươi, ta không phải đã nói với ngươi phải tin tưởng vào ta sao? Vì sao lúc đó ngươi không tin ta, lại chọn tin vào cái tên Hung Nô đó? Chẳng lẽ ta không bằng gã?” Ưng thực thương tâm, vì sao Quả Quảcủa hắn không tin tưởng hắn? Là bởi vì y không thương ta sao?
Quả Quả lặng yên. Thời điểm đó, ngoại trừ bi thương và tự ti, y cũng quên tất cả, cũng là sự tin tưởng dành cho hắn.
“Ta…Lúc đó ta nghĩ, ngươi chỉ xem ta như nô bộc mà thôi, sớm hay muộn cũng có lúc không cần đến ta nữa. Hơn nữa ta chẳng những là đại nam nhân, là hạ nhân… lớn lên cũng không đẹp… tuổi cũng lớn hơn ngươi… Ngươi có rất nhiều lý do có thể bỏ ta mà lựa chọn công chúa cao quý xinh đẹp, cho nên… thực xin lỗi… Ta không phải cố ý…” Quả Quả đau thương nhìn nam nhân trước mặt.
“Vậy bây giờ ngươi đã tin ta hơn trước kia chưa? Nếu lại phát sinh chuyện tương tự như thế nữa, ngươi có còn chọn cách cùng người khác rời đi nữa không? Còn không cần ta nữa không…” Thái độ Ưng mềm xuống. Hắn đã quên Quả Quả của hắn luôn dễ tự ti như vậy, mà cái đó có đến tám phần là do hắn tạo thành.
Hạ người xuống, ôm chặt lấy người dưới thân, nhẹ nhàng cọ cọ mặt mình trong ***g ngực y. Ta… yêu ngươi a, ngươi cũng biết…
Ôm lại người trên thân, Quả Quả đỏ mắt, nở nụ cười “Bây giờ dù ngươi có nói không cần ta thì ta cũng không rời khỏi ngươi nữa. Nếu… thực sự đến lúc đó, xin ngươi hãy ban cho ta cái chết.”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy hả?! Sao ta có thể… Sau này không cho ngươi nói thế nữa! Ngươi muốn để ta đau lòng chết sao?! Ngươi… ngươi…” Ưng ôm đầu Quả Quả, dùng môi bao phủ y.
Thật lâu sau thật lâu sau…
“Quả Quả, ngươi… thích ta không? Ta rất thích ngươi…”
“Ân, thích.”
“Bao nhiêu?”
“Ha hả, nhiều như sinh mệnh ta vậy, chỉ cần ta còn sống…”
“Vậy… Ngươi yêu ta không? Ta rất yêu rất yêu ngươi! Yêu không biết thế nào cho hết…”
“Ta không hiểu…thế nào là yêu, nhưng ta biết trừ ngươi ra, có đánh chết ta cũng không để cho người khác… đụng vào ta như vậy…”
“Hắc hắc, là đụng thế này sao?” Xe ngựa thoáng động một cái.
“A… Ngươi…không phải mới vừa… A… Ân, Ưng… nhẹ chút… cầu ngươi… A…”
“Ngươi thích ta nhẹ? Được, ta đây sẽ nhẹ một chút…”
“… Không… Ô…Đừng như vậy…ngươi…đừng… khi dễ ta… Ô…”
“Ai, Quả Quả, ngươi càng ngày càng khó hầu hạ, ngươi có biết không hả? Mạnh cũng khôngđược, mà nhẹ cũng không xong. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi không nói rõ ràng, ta đành phải làm theo cách ta thích a.” Xe ngựa động kịch liệt.
“A…! Ô… chết… chết mất… A…! Ưng! Không…sẽ hỏng mất… Sẽ… Ô ô…”
“… Ngô, còn có nói chuyện như vậy sao? Xem ra ta dùng không đủ sức rồi… Vậy thế này thì sao…”
“A a a…! Ưng…!”
Xe ngựa động kịch liệt, trong thùng xe truyền đến thanh âm đã không thể gọi là từ ngữ…
“Ô ô… muốn… A a… Ưng… Ô ô…”
“…Quả Quả, Quả Quả của ta… bảo bối của ta…tâm can… A…Quả Quả, Quả Quả…”
Xem tình hình này, muốn đến Mạc Bắc chỉ sợ còn phải mất thêm một thời gian nữa. Chỉ đáng thương cho Hô Hàn Tà, từ khi nhận được thư luôn mỏi mắt ở Thiền Vu đình trông người mà thấy tung tích người đâu.
“Gã đó a, thân là Thiền VuHung Nôđương nhiên sẽ không phải lo lắng! Nói không chừng bây giờ đang tay ôm mỹ nữ, đàn hát uyên ương rồi ấy chứ!” Nhâm Ưng lắc lắc mã tiên trong tay, có vẻ ghen tị.
Đúng vậy, hắn ghen tị! Ghen tị mỗi một tên nam nhân đang ôm mỹ nữ trong tay! Đừng hỏi hắn vì sao, bởi vì rất rõ ràng là đang dục cầu bất mãn! Cực kì luôn!
Từ ba ngày nay, Quả Quả đã không cho hắn chạm vào nữa rồi, nói là muốn bảo trì tinh lực mà đánh xe. Làm hại hắn bây giờ tinh lực dồi dào đến muốn điên cả lên! Hắn không cần cái thứ lợi ích nhìn được nhưng không ăn được a!
“Ngươi không phải mệt mỏi đấy chứ? Có muốn ta thay cho ngươi không?” Quả Quả quan tâm hỏi han. Hai ngày này vẫn do Ưng đánh xe, chắc là mệt mỏi lắm rồi.
“Không cần, ngươi cũng không biết đường, để ta tốt hơn. Ngươi ngồi bên cạnh ta là được rồi.” Ưng âm thầm bày ra mưu ma chước quỷ.
“Cho ngươi ” Quả Quả đưa bầu nước qua. Trời nắng nóng như thế này mà phải đánh xe cũng rất vất vả a.
Vốn ý của y là muốn đến lúc làm lễ mừng năm mới cơ, nhưng hắn nói mùa đông Mạc Bắc làm cho người ta chịu không nổi, cho nên mới kéo dài tới mùa hè. Nhưng lúc xuất phát, hắn lại nói mùa hè đến đó thì quá nóng, nếu người cưỡi ngựa chắc chắn sẽ nổi mẩn ngay. Cho nên cuối cùng đành phải đánh xe ngựa! Nói thật ra thì, y không muốn ngồi xe ngựa chút nào. Bởi vì… ai, khó nói quá a.
“Ngươi xem hôm nay muốn đi nhiều hay ít? Nếu đi nhiều một chút, ba ngày sau là có thể vào đến biên cảnh Mạc Bắc rồi đấy.” Ưng hỏi.
“Ân… được rồi. Chỉ cần ngươi không quá vất vả thì đi thêm một chút đi.”
“Hừ! Quả nhiên ngươi vẫn muốn sớm gặp Hô đại ca của ngươi! Được, ta đi!! Giá!” Ưng vung mã tiên lên, tiếng roi vang lên trong không trung, ngựa kéo xe lao đi nhanh hơn.
Quả Quả dở khóc dở cười, đề tài này đã bắt đầu từ hôm đầu tiên xuất phát rồi, không, giống như là lúc nào hắn cũng khắc ghi trong lòng, thường xuyên thốt ra hai ba câu chua lè như thế. Cũng không biết hắn ăn dấm chua gì nữa?Hơn một năm nay, cứ nghĩ đến sự độc chiếm của hắn là Quả Quảlại xấu hổ. Trước kia là thiếu gia hắn đi đến đâu thì y phải theo tới đó, bây giờ y lấy danh nghĩa là đại thiếu gia Nhâm phủ, mà cứ hễ đi đến chỗ nào cũng đều thấy bóng dáng tứ thiếu gia Nhâm Ưng ở đó. Có ném cũng ném khôngđược, mà dù có ném thật thì y cũng không có cái gan đó. Hậu quả đáng sợ lắm a! Y cũng không muốn thường xuyên hai ba ngày không xuống giường nổi.
Có đôi khi, Ưng thật sự cả ngày lăn trên giường với y; hỏi hắn sinh ý phải làm sao bây giờ; hắn nói cho dù người trong cả cái Nhâm phủ này có ăn không ngồi rồi cả ngày thì gia sản cũng phải ba đời mới hết được.
Ai! Đây chính là bằng chứng của ăn no rửng mỡ mà!
Càng vô lý hơn là, khi phú cổ thương hộ (người làm ăn buôn bán) đến tìm Nhâm phủ bàn sinh ý, đương nhiên sẽ mời mình và vài huynh đệ khác đến thanh lâu uống hoa tửu (uống rượu có kĩ nữ bên cạnh), cho dù không đến thanh lâu thì cũng sẽ kêu hoa khôi nổi danh đến bồi tiệc.
Vừa mới bắt đầu, Ưng còn có thể chịu được. Nhưng có một lần, một vị cô nương thừa dịp hắn đi ra ngoài (giải quyết nhu cầu a = =!!!), đã chạy tới kính rượu mình, thuận thế ngồi luôn trên đùi mình, Ưng đi nhà xí về nhìn thấy, lập tức nổi bão. Từ đó, tứ thiếu gia Nhâm phủ – cũng là nguồn gốc của mọi sinh ý trong phủ – nói rằng, nếu ai dám mang cô nương đến lúc bàn sinh ý, vậy sinh ý đó không cần nhắc đến nữa!
Từ đầu năm nay, những người đến cầu sinh ý của Nhâm phủ cơ hồ đều thành thành thật thật ngồi xuống bàn chuyện. KhiNhâm phủ đi ra ngoài bàn sinh ý, chỉ cần là mình và Ưng ra mặt là tuyệt đối không bao giờ có thể thấy được thanh lâu nữ tử nữa.
Khiến cho bên ngoài đầy lời đồn đãi là tứ thiếu gia Nhâm phủ có luyến huynh tình kết(brother complex =))). Cứ thế, đại thiếu gia Nhâm phủ đã hơn nửa hai mươi(> 25 tuổi) mà còn chưa thú thê.
Càng ly kỳ chính là, còn có lời đồn rằng tứ thiếu gia Nhâm phủ kì thật là thê tử của đại thiếu gia, bởi vì nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện nên mới nữ phẫn nam trang,giả làm tứ thiếu gia, theo sát phía sau phu quân của mình để ngừa y lục diệp ba tường.
“Ngươi nghĩ cái gì mà xuất thần đến vậy? Có phải lại đang nghĩ đến Hô đại ca của ngươi không?” Mặt Ưng tức thì xụ xuống.
Phì!Quả Quả nhịn không được cười thành tiếng, “Ngươi a…”
“Hừ hừ! Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chắc chắn là nhớ tên đại ca Hung Nô ôn nhu khoan hậu, tính tình hạng nhất kia! Còn ‘đệ đệ’ ta tính tình thối nát, tâm ngoan thủ lạt, thái độ làm người lãnh khốc không nói tình cảm, đương nhiên là không lọt vào lòng ngươi được rồi! Hừ hừ! Ô!” Bộ dáng thật sự rất ủy khuất.
Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của ngươi trước mặt các thuộc hạ chứ? Quả Quả thầm buồn cười, không dám cười thành tiếng kích động hắn nữa.
“Ta vừa rồi nghĩ đến ngươi, xem ta có nên bái đường thành thân với ngươi luôn không. Ngươi có biết lời đồn bên ngoài đã biến người thành thê tử luôn chỉ biết ăn dấm chua không?”
“Biết, ta còn biết lời đồn đãi kia xuất phát từ đâu nữa kìa.”
“Úc, từ đâu?”
“Hắc hắc, là kẻ đã bị ta ném tới Tây Vực khai thác con đường tơ lụa mới a.”
“Ô Triển? Ha haha…” Quả Quả cười lớn. Ô Triển này là người duy nhất luôn gây sự với hắn, lại luôn thò đầu vào chuyện của mình và hắn. Sau đó, Ưng thật sự chịu không nổi nữa, bực bội với việc ngày ngày gã đều đến ‘bái phỏng’, trực tiếp trói gã lại, đá lên xa đội đến Tây Vực, để gã đi khai thác sinh ý mới ở chỗ khác. Ha ha ha! Không ngờ lời đồn kia lại từ gã mà ra! Quả Quả lớn tiếng cười.
“Từ khi gia khỏa kia biến mất, đại gia ta mới có thể hưởng thụ những ngày sung sướng hạnh phúc, nghĩ cách xem làm thế nào đá tiểu tử kia đi một thời gian. Quả Quả, nói thật, chúng ta cũng nên bái đường luôn đi, ta có thể mặc nữ trang, cam đoan làm cho mấy kẻ khác không dám đến cầu hôn sự với ngươi nữa!”
Đối với mấy tam cô lục bà cứ hai ba bữa lại chạy tới cửa đề thân (mai mối) giúp Nhâm Quả, Ưng đã tích đầy bụng căm tức rồi. Nhưng Quả Quả lại không cho hắn có dịp phát hỏa, nói là quan hệ với hàng xóm là quan trọng. Mà với tính tình của Quả Quảthì nếu có người nói y là người của mình, chắc chắn sẽ lại xấu hổ mà chạy thẳng về nương gia (Mạc Bắc) cũng nên.
“Ha hả, ta không muốn một tân nương còn cao lớn hơn cả ta a.” Quả Quảnói giỡn. Hơn một năm nay, nụ cười của y đã tươi tắn sáng sủa hơn trước nhiều, điều đó làm Ưng rất là vui vẻ.
“Vậy thì thôi. Người ta muốn gả cho ngươi, ngươi còn chê ta! Vậy ngươi gả cho ta là được rồi.” Ưng không vui.
“Ngươi a, bộ dáng của ta mặc nữ trang a…” Quả Quảđưa tay vuốt ve hai má Ưng, xem như đang an ủi hắn.
“Sao không thể chứ?!…”
Hai người một đường nói nói cười cười, khi bọn họ lướt qua một thành nhỏ Bắc Cảnh, sắc trời cũng đã tối sầm xuống.
“Quả Quả, hình như chúng ta đã chạy quá nhanh rồi… Tối nay chúng ta đành phải ăn ngủ ở vùng hoang dã này vậy. Ngươi sửa sang lại xe ngựa một chút, đêm nay chúng ta ngủ trong đó. Ta thử xem xétxung quanh xem có chỗ nào dừng lại đượckhông.” Cố ý chạy quá đường, vẻ mặt Ưng xấu xa, vừa hắc hắc cười đánh giá cảnh vật xung quang, vừa phân việc cho Quả Quả.
“A, ta biết rồi. Đúng rồi, nước sạch vẫn còn, chỉ là lương khô còn chưa chuẩn bị…”
“Đưa cho ta!”
Tìm một chỗ khuất giữa núi dừng lại. Ưng chạy lên núi săn được hai con thỏ hoang béo béo mập mập, Quả Quả đốt lửa. Ăn xong bữa tối, hai người tẩy rửa thân thể trong con suối nhỏ gần đó, sau đó mới trở về trong xe.
Xuyên qua cửa xe, Quả Quả nhìn trời sao trên không, thuận miệng nói “Khi còn ở Mạc Bắc. Hô đại ca thường đưa ta đến thảo nguyên nhìn sao trời, kể cho ta ít chuyện xưa hiếm gặp trên thảo nguyên. Khi đó ta… Nhưng Hô đại ca vẫn kiên nhẫn… Oa! Ưng, ngươi làm cái gì vậy?!”
Áp trên ngườiQuả Quả, vẻ mặt Ưng lộ vẻ hung dữ, tức giận nói “Ta hỏi ngươi, ngươi và cái tên Hung Nô kia rốt cuộc có phát sinh chuyện gì không? Gã có chạm vào ngươi không? Có sờ ngươi như vậy không? Nửa đêm có vào phòng ngươi không? Nói!”
“Ngươi…Mấy cái đó không phải ta đã nói hết cho ngươi rồi sao? Sao giờ ngươi còn hỏi nữa? Mau đứng lên đi, nặng quá.” Quả Quảđưa tay đẩy đẩy người phía trên.
“Ta không tin! Ai bảo ngươi suốt ngày chỉ nhớ đến gã! Nói, gã có câu dẫn ngươi không?” Ưng bắt đầu vói tay vào ngực Quả Quả, sờ loạn khắp nơi.
“A…, đừng đùa nữa, Hô đại ca không phải loại người như vậy. Gã…” Bị Ưng nắm chỗ mẫn cảm,Quả Quả bắt đầu thở dốc.
“Ngươi đừng có nói gã không chạm vào ngươi. Bây giờ ngươi cứ giao cho ta, tối nay ta sẽ cho ngươi thư thư phục phục(sung sướng =.=). Nếu ngươi dám gạt ta, xem ta có đem ngươi…” Nói xong liền động thân, hung hăng va chạm vào hạ thân Quả Quả.
“A, Ưng nhi! Người với người lúc tiếp xúc khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm, ngươi cũng đừng để ý như thế chứ!” Quả Quả có chút sợ hãi, có phải đã để hắn cấm dục lâu quá rồi không.
“Hừ hừ! Được, ta đây hỏi ngươi. Chỗ này có chạm vào không?” Cởi bỏ y phục đơn bạc của Quả Quả, bắt đầu xoa xoa trên vai y.
“…Không có xoa vai a…” Quả Quả bất đắc dĩ nói.
“Ta chỉ biết ngươi làm cho gã sờ rồi.” Ưng mở miệng ra, cắn xuống một miếng.
“Đau, đừng…” Ai, thì ra hắn vẫn rất để ý.
Vừa cắn vừa gặm, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên chỗ vừa lưu lại dấu răng, tinh tế nhấm nháp. Cảm giác tê ngứa từ đầu vai lan khắp toàn thân. Thân mình y ngày càng…
“Nơi này thì sao?” Đầu lưỡi trơn nhẵn di chuyển đến trên cổ, nhẹ nhàng liếm.
“… Ngô… Không…”
“Cái này cũng không khác lắm. Vậy nơi này?” Rời khỏi cổ, ngón tay Ưng thon dài vuốt ve trên ngực Quả Quả.
Muốn nói không có, nhưng trong đầu y hiện lên hình ảnh khi Hô Hàn Tà giúp mình trị thương, từng bôi thuốc trên ngực mình. Nên nói thế nào đây?
Vừa thấy Quả Quả do dự, lửa giận trong lòng Ưng bốc lên. Hắn vốn chỉ là muốn tìm cơ hội để khi dễ Quả Quảcủa hắn mà thôi, không ngờQuả Quả… Ta giận!
Lột sạch y phục trên người Quả Quả, cưỡi lên người y, áp sát lên người y.
“Ngươi dám cho người khác sờ ngươi! Ngươi không biết ngươi là của ta à?! Xem ra hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ thừa dịp ta không chú ý mà hồng hạnh xuất tường. Nói! Còn chỗ nào để gã sờ loạn nữa?” Sờ sờ mó mó tiểu đậu đậu của Quả Quả, dùng ngón tay mạnh mẽ xoa nắn.
“Ngô…Đừng…, Ưng nhi, ngươi hãy nghe ta nói… Hô đại ca… là vì giúp ta chữa thương…”
“Ngươi còn tìm cớ! Vì sao chữa thương không đến tìm ta?!” Ưng bắt đầu không nói để ý. Người đang ghen tuông có bao giờ nói lý lẽ đâu.
“… Khi đó ngươi không ở đó mà…” Quả Quả hảo ủy khuất.
“Nói đến cái đó, ta còn muốn hỏi ngươi, ta không phải đã nói với ngươi phải tin tưởng vào ta sao? Vì sao lúc đó ngươi không tin ta, lại chọn tin vào cái tên Hung Nô đó? Chẳng lẽ ta không bằng gã?” Ưng thực thương tâm, vì sao Quả Quảcủa hắn không tin tưởng hắn? Là bởi vì y không thương ta sao?
Quả Quả lặng yên. Thời điểm đó, ngoại trừ bi thương và tự ti, y cũng quên tất cả, cũng là sự tin tưởng dành cho hắn.
“Ta…Lúc đó ta nghĩ, ngươi chỉ xem ta như nô bộc mà thôi, sớm hay muộn cũng có lúc không cần đến ta nữa. Hơn nữa ta chẳng những là đại nam nhân, là hạ nhân… lớn lên cũng không đẹp… tuổi cũng lớn hơn ngươi… Ngươi có rất nhiều lý do có thể bỏ ta mà lựa chọn công chúa cao quý xinh đẹp, cho nên… thực xin lỗi… Ta không phải cố ý…” Quả Quả đau thương nhìn nam nhân trước mặt.
“Vậy bây giờ ngươi đã tin ta hơn trước kia chưa? Nếu lại phát sinh chuyện tương tự như thế nữa, ngươi có còn chọn cách cùng người khác rời đi nữa không? Còn không cần ta nữa không…” Thái độ Ưng mềm xuống. Hắn đã quên Quả Quả của hắn luôn dễ tự ti như vậy, mà cái đó có đến tám phần là do hắn tạo thành.
Hạ người xuống, ôm chặt lấy người dưới thân, nhẹ nhàng cọ cọ mặt mình trong ***g ngực y. Ta… yêu ngươi a, ngươi cũng biết…
Ôm lại người trên thân, Quả Quả đỏ mắt, nở nụ cười “Bây giờ dù ngươi có nói không cần ta thì ta cũng không rời khỏi ngươi nữa. Nếu… thực sự đến lúc đó, xin ngươi hãy ban cho ta cái chết.”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy hả?! Sao ta có thể… Sau này không cho ngươi nói thế nữa! Ngươi muốn để ta đau lòng chết sao?! Ngươi… ngươi…” Ưng ôm đầu Quả Quả, dùng môi bao phủ y.
Thật lâu sau thật lâu sau…
“Quả Quả, ngươi… thích ta không? Ta rất thích ngươi…”
“Ân, thích.”
“Bao nhiêu?”
“Ha hả, nhiều như sinh mệnh ta vậy, chỉ cần ta còn sống…”
“Vậy… Ngươi yêu ta không? Ta rất yêu rất yêu ngươi! Yêu không biết thế nào cho hết…”
“Ta không hiểu…thế nào là yêu, nhưng ta biết trừ ngươi ra, có đánh chết ta cũng không để cho người khác… đụng vào ta như vậy…”
“Hắc hắc, là đụng thế này sao?” Xe ngựa thoáng động một cái.
“A… Ngươi…không phải mới vừa… A… Ân, Ưng… nhẹ chút… cầu ngươi… A…”
“Ngươi thích ta nhẹ? Được, ta đây sẽ nhẹ một chút…”
“… Không… Ô…Đừng như vậy…ngươi…đừng… khi dễ ta… Ô…”
“Ai, Quả Quả, ngươi càng ngày càng khó hầu hạ, ngươi có biết không hả? Mạnh cũng khôngđược, mà nhẹ cũng không xong. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi không nói rõ ràng, ta đành phải làm theo cách ta thích a.” Xe ngựa động kịch liệt.
“A…! Ô… chết… chết mất… A…! Ưng! Không…sẽ hỏng mất… Sẽ… Ô ô…”
“… Ngô, còn có nói chuyện như vậy sao? Xem ra ta dùng không đủ sức rồi… Vậy thế này thì sao…”
“A a a…! Ưng…!”
Xe ngựa động kịch liệt, trong thùng xe truyền đến thanh âm đã không thể gọi là từ ngữ…
“Ô ô… muốn… A a… Ưng… Ô ô…”
“…Quả Quả, Quả Quả của ta… bảo bối của ta…tâm can… A…Quả Quả, Quả Quả…”
Xem tình hình này, muốn đến Mạc Bắc chỉ sợ còn phải mất thêm một thời gian nữa. Chỉ đáng thương cho Hô Hàn Tà, từ khi nhận được thư luôn mỏi mắt ở Thiền Vu đình trông người mà thấy tung tích người đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook