Nói đếnTiêu Chấn Nhânđang cùng các tướng lĩnh của mình chiến thắng về kinh yết kiến Chính Hoàng, Chính Hoàng mở rộng Ngọ môn đón chào, bách quan cũng ra chào đón. Trống chiêng ầm ĩ, trượng nghĩa uy nghiêm. Sau khi tuyên lễ liền dời đến điện Thái Hòa.

Sau khi Chính Hoàngtruy phong tất cả các tướng sĩ đã hi sinh trên điện xong, liền tuyên gọi Thiền Vu Hung Nô Hô Hàn Tàvào điện thụ phong. Ban thưởng cho Hô Hàn Tà một kim bài trên mặt có khắc chữ Thiền Vu, ý là lệnh cho người này quản lý dân Hung Nô vùng Mạc Bắc; ngoài ra còn ban thưởng nghìn súc lụa, thóc ba vạn bốn ngàn hộc. Cũng để Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân ký tên ước định. Điều lệ: từ nay về sau, Đại Á hoàng triều và Hung Nô kết thành một nhà, đời đời khôngđược gian dối hay công kích nhau. Nếu bên nào có lòng dạ khác hoặc báo thù thì sẽ bị tru di và phải bồi thường cho bên kia (Hán nhân có lòng dạ khác với Hung Nô, Hung Nô có lòng dạ khác với Hán nhân đều sẽ báo cho nhau mà xử lý, cũng phải bồi thường tổn thất cho đối phương): có giặc thì phải phái binh tương trợ. Đại Á cùng Hung Nô, nếu bên nào dám bội ước trước thì phải chịu sự trừng phạt của trời đất. Ước định này đời đời không đổi (đều phải dựa theo minh ước mà làm).

Ban thưởng choHô Hàn Tà xong, Chính Hoàng liền bắt đầu ban thưởng cho những công thần chinh bắc lần này.

Chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhânđược ban thưởng vàng ba nghìn hai lượng, bạc năm vạn lượng, lụa ba trăm súc, tuấn mã ba con, hồng ngọc san hô một bộ, tứ trảo đằng long kim đỉnh một chiếc, kim lũ y một bộ, tướng quân phủ đệ một tòa.

Hộ quốc tướng quân Ô Triểnđượcban thưởng vàng một ngàn hai lượng, bạc một vạn hai lượng, lụa một trăm súc, tuấn mã một con, phủ đệ một tòa…

Tuyên phong xong, Chính Hoàng lệnh thái giám truyền chỉ Thanh cung ban thưởng yến trước điện. Trước khi khai yến còn đặc biệt cho mở Kiền Ninh viên để chúng thần cùng vui vẻ.

Thái giám dẫn đường đưa các đại thần đến Kiền Ninh viên. Ra khỏi điện Thái Hòa, Chấn Nhân đã bị bá quan văn võ quây quanh thành một vòng. Tuy trong lòng cảm thấy rất phiền phức nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ khách khách khí khí, lễ thượng vãng lai(có qua có lại, ở đây nghĩa là đáp lễ những người tâng bốc mình, người ta hỏi thì mình trả lời, người ta khen thì mình khen lại).

Đi đến Kiền Lâm viên, chúng thần làm sao có tâm trạng mà thưởng hoa, chỉ là liều mạng chúc tụng Chấn Nhân và các tướng lĩnh.

Càng lúc càng có nhiều người bắt đầu cực lực đề cử nữ nhi nhà mình là hiền tuệ mĩ mạo thế nào, đa tài đa nghệ ra sao, hận không thể lập tức bắt nữ nhi nhà mình ép vào ngực hắn, lập tức đưa vào động phòng. Chấn Nhân cố gắng nhẫn nại rồi lại nhẫn nại. Giờ đây hắn tình nguyện đi đến nói chuyện với Hô Hàn Tà đang đứng im lặng cạnh ao kia còn hơn là gặp mấy vị đại thần chỉ biết nịnh hót này.

Bỗng nhiên, một thái giám chạy đến trước mặt Hô Hàn Tà, nói nhỏ vào tai gã câu gì đó, lại thấy gã lập tức rời khỏi Kiền Ninh viên. Một lát sau lại thấy gã chạy về, nói với đại thái giám nội cung, thỉnh chuyển lời đến Chính Hoàng rằng mình có việc cần phải giải quyết, lập tức phải đi, chỉ sợ không thể tham gia yến hội sắp tới. Đại thái giám nghe xong liền đi bẩm báo lại choChính Hoàng, Chính Hoàngcho phép.

Chấn Nhân tuy chú ý tới nhất cử nhất động củaHô Hàn Tà, nhưng không cảm thấy kỳ quái.

Dù sao yến hội lát nữa, nói thế nào cũng là khánh công yến mừng việc đánh bại Hung Nô, thân là Thiền Vu Hung Nô như gã không muốn tham dự, tìm lý do rời đi cũng là bình thường. Có lẽ Chính Hoàng cũng nghĩ như thế nên mới cho phép gã rời đi.

Không để ý nhiều, Chấn Nhân vẫn như trước không cười không giận ứng phó với các đại thần văn võ.

Khi hắn theo tể tướng đương triều đến tạ thủy các (lầu các xây trên mặt nước), thuận tay ngắt lấy một quả nhãn, đang chuẩn bị bóc vỏ bỏ vào miệng thì đột nhiên không hiểu cơn đau từ giữa ngực truyền đến, trái tim co rút một trận mãnh liệt, làm cho bàn tay của hắn làm rơi quả nhãn lúc nào không biết.

Che ngực, Chấn Nhân khó khăn thở hổn hển một hơi.Cơn sợ hãi này là vì sao? Sao đột nhiên lại thế này?

Tể tướng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội hỏi hắn có phải không khỏe không. Chấn Nhânlắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Ô Triển ở xa xa nhưng lúc nào cũng chú ý đến hắn dùng tay ra hiệu, hỏi hắn làm sao vậy. Chấn Nhân âm thầm xua tay, ý bảo gã không cần để ý.

Cơn đau kịch liệt bỗng biến mất không thấy, bất ngờ y như khi tới, chỉ còn những đợt run rẩy nho nhỏ như ám chỉ điều gì đó với hắn.

Chấn Nhân không rõ cho nên âm thầm vận công tuần hoàn toàn thân, khí đi một vòng cũng không phát hiện có gì không ổn, hắn liền cố nhịn cơn sợ hãi không hiểu nổi này, theo chúng thần đi theo sau thái giám đến Kiền ninh viên dự tiệc.

Rượu quá ba tuần, văn võ bá quan cũng dần dần bỏ qua lễ nghi quân thần, bắt đầu lớn tiếng đàm tiếu.

Thầm đếm mạch đập của mình, đối với cơn đau không rõ nguyên nhân vừa nãy, Chấn Nhân cảm thấy ngày càng bất an. Nếu nói là cảnh báo trước lúc địch nhân đến, mạch đập cũng không tránh khỏi nhảy quá nhanh a, căn bản không thể yên tâm được. Nếu nói đó là điềm báo tim có vấn đề thì mình luôn luôn thân cường thể tráng, lại luyện Cửu dương tâm pháp, căn bản tỉ lệ bị bệnh tim là vô cùng nhỏ bé. Vậy thì cái này nghĩa là gì?

Gặp quỷ rồi!Chấn Nhân uống một ngụm rượu lớn. Từ sáu tuổi năm ấy tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị lo âu thấp thỏm thế này, làm hắn phiền chán bực bội không thôi. Nếu Tráng Quả giờ đang ở bên mình thì tốt rồi, vô luận tâm trạng mình có khó chịu thế nào cũng được an bình an ổn trong ***g ngực y.

‘Quả Quả?’Chén rượu của Chấn Nhântreogiữa không trung. Vì sao khi nghĩ đến y, tim mình lại đập nhanh hơn?

‘Chẳng lẽ là… Có phải Quả Quả đã xảy ra chuyện gì không? Không, sẽ không đâu, bây giờ y đang an toàn đợi trong phủ tướng quân, không có chuyện phiền phức nào rơi xuống đầu y đâu. Nhất định là do mình lo lắng quá thôi, nhất định là thế…’

Chấn Nhân đứng phắt dậy, chắp tay nói vớiChính Hoàng, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy không khoẻ, muốn cáo lui trước. Thất lễ.” Nói xong, cũng không đợiChính Hoàngđồng ý đã xoay người rời khỏi, đầu cũng không quay lại, cứ thế mà đi.

Chúng thần trợn mắt há hốc mồm! Chính Hoàng sửng sốt!

Ô Triển âm thầm rên rỉ một tiếng, “Tên tiểu tử này đúng là chả coi ai ra gì!”

Trở ra cửa cung, Chấn Nhân lập tức ra roi giục Hỏa Diễmchạy về tướng quân phủ.



Vừa đến ngoài cửa phủ, chỉ thấy hạ nhân đang rửa mặt đất.

“Chuyện gì xảy ra?” Chấn Nhân tinh mắt, đã nhìn thấy tảng đá trên mặt đất còn có vết máu chưa được tẩy sạch, trong lòng càng thấy hoảng sợ.

“Tráng Quả đâu? Bảo y ra gặp ta! Y ở đâu rồi?”

Bên trong phủ,đám bộc nhân thấy hắn trở về, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, luôn miệng hô to, “Tướng quân tha mạng!”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tráng Quả đâu? Ngươi, ngươi nói!” Chấn Nhân dùng mã tiên(roi ngựa) chỉ một bộc nhân hỏi.

“Bẩm tướng quân…Sáng nay, sau khi tướng quân ra khỏi phủ, Tiêu vương điện hạ đến phủ… Ngô, nói, nói…” Cả người tên bộc nhân đó phát run, không dám nói nữa. Cũng khó trách gã sợ hãi, lúc này gương mặt Chấn Nhânnhư mặt quỷ, đang giận dữ nhìn gã.

“Tiếp tục nói! Tiêu vương đến đây rồi sao nữa?”

“Tiêu vương nói, nói muốn gặp Tiêu Tráng Quả…”

Không chờ bộc nhân nói xong, Chấn Nhân nóng vội đã phi thân chạy đến viện tử của hắn.

Đẩy cửa phòng ra, dưới ánh trăng cũng có thể thấy rõ ràng đống lộn xộn bữa bãi đầy phòng. Không biết có phải đám bộc nhân đang chờ hắn xử lý hay không mà tất cả đều giữ nguyên như lúc Tráng Quả rời đi, không thu dọn gì cả.

Cái giường bừa bộn, cái chăn rơi trên mặt đất…

Chấn Nhân bước vào trong phòng, thắp sáng ngọn đèn. Khi hắn thấy rõ trên giường còn vết máu liền phát ra tiếng gầm thét. Những bộc nhân nghe tiếng đều run rẩy đứng cả ngoài cửa, không ai dám bước vào trong.

“Tiêu Trì Viễn!” Chấn Nhân nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt hai tay, trầm giọng hỏi đám bộc nhân, “Tình trạng khi Tráng Quả rời đi thế nào? Nói!”

Từ đám bộc nhân có một người nhìn như quản gia đi ra, ấp a ấp úng, nói hết tình hình lúc đó cho hắn nghe. “Tiêu vương nói là muốn tìm Tiêu Tráng Quả – Tiêu thị vệ. Sau khi hỏi chỗ của Tiêu thị vệ ở đâu liền đi tìm y… Sau đó… Sau đó Tiêu vương thấy Tiêu thị vệ ngủ trên giường của tướng quân thì rất giận dữ, lệnh cho hộ vệ bắt Tiêu thị vệ quay về Tiêu phủ… Bởi vì Tiêu vương gia là phụ vương của tướng quân nên ta cũng không dám ngăn cản…”

Liếc trộm sắc mặt Chấn Nhân, lão quản gia nói tiếp, “Khi Tiêu thị vệ rời khỏi, trên người… chỉ có một chiếc áo mỏng, ngay cả hài cũng chưa kịp mang… Này… Sau khi Tiêu thị vệ bị đánh bị thương thì bị hộ vệ của Tiêu vương… kéo… kéo lê ra. Máu ngoài cửa… là do chân của Tiêu thị vệ… bị kéo lê mà thành…” Càng về sau thanh âm càng thấp, bởi lão đã thấy khi Chấn Nhân nghe xong, cái giá cắm nến bằng đồng trong tay hắn đã bị bóp đến méo mó cả rồi.

“Quả Quả!” Chấn Nhân cực kỳ đau khổ cúi đầu gọi một tiếng. Hắn thật không ngờ, Tiêu vương lại thừa dịp hắn không có ở đây mà xuống tay với Tráng Quả! Nếu hôm nay mình dẫn y cùng đi thì…

“A a a a a a!”

Mọi người trong tướng quân phủ chỉ thấy một bóng đen hiện lên, Chấn Nhân đã không thấy tăm hơi bóng dáng, chỉ có tiếng hét bi thiết của hắn còn lưu lại trong tai.



Ngay cả Hỏa Diễmcũng không cưỡi, Chấn Nhân cứ như vậy vận khởi công lực toàn thân, thi triển khinh công, lướt nhanh như gió chạy đến Tiêu phủ.

Nghĩ đến chuyện rõ như ban ngày, Quả Quảtrước mắt bao người, cả người trần trụi bị tha về Tiêu phủ; nghĩ đến đống máu tươi của Quả Quả rơi đầy trên đường đến Tiêu phủ, nghĩ đến chuyện Quả Quả có thể đang phải chịu cực hình ở Tiêu phủ… Chấn Nhân như đã phát điên!

Một chưởng bổ vào đại môn Tiêu phủ, Chấn Nhân điên cuồng hét lên, “Kêu Tiêu Trì Viễn, ra đây gặp ta!” Tiếng như sư tử rống làm chấn động đến cả đám người cao thấp trong Tiêu phủ. Thủ vệ và bộc nhân Tiêu phủ nhanh chóng chạy tới đại môn; thấy người tới lại là tiểu vương gia Tiêu phủ, Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhânđương triều thì toàn bộ đều quỳ xuống, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sao lại thế này? Là ai dám làm càn ở Tiêu phủ ta!” Tiêu Chấn Tổ vội vàng đuổi tới, thấy là Chấn Nhân, cũng không khỏi sửng sốt, lập tức liền lộ ra nụ cười âm hiểm.”Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tứ đệ. Ngươi không ở tướng quân phủ của ngươi, chạy đến đây làm gì? Lại còn dám gọi thẳng tên phụ vương mình, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”

“Cút! Kêu Tiêu Trì Viễn mang Tráng Quả ra đây gặp ta. Nói ta ở đại sảnh chủ ốc chờ lão. Nếu trong vòng nửa khắc lãokhông ra, đừng trách ta phái binh sao(tịch thu/phá)Tiêu vương phủ!” LòngChấn Nhânnhư nhỏ máu, nhịn đau đớn xuống nói với Tiêu Chấn Tổ.

“Ngươi! Ngươi nói cái gì! Ngươi sao lại dám đại nghịch bất đạo đến thế! Ngươi! Ngươi…” Tiêu Chấn Tổ sợ tới mức nói cũng nói không được.

“Đi gọi lão tới gặp ta!” Chấn Nhân một chưởng đánh về cột đá bên người, cột đá lập tức vỡ nát…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương