XUNG HỈ
Chương 7

Chỉ một bữa điểm tâm sáng, thân phận Từ Trường Mệnh thay đổi rồi, trước là độc thân, hiện tại là người đã có vị hôn phu.

Thế sự thay đổi.

Đối với việc kết hôn chớp nhoáng Từ Trường Mệnh không hề hối hận, cậu là loại người đã đưa ra quyết định, chưa bao giờ xảy ra chuyện xót xa ân hận nghĩ nhiều. Trái lại lại vụng trộm nghiêng 45 độ ngước nhìn góc nghiêng mặt Quý Lâm Uyên, rồi vô cùng vui vẻ cười, người đàn ông thật đẹp này, sau này chính là của cậu.

Hiệp nghị kết hôn cũng là kết hôn, mặt ngoài chồng chồng cũng là chồng chồng nha.

“Hôn lễ cậu muốn kiểu dáng như thế nào?”

Từ Trường Mệnh đang vui vẻ, nghe vậy nói: “Không đến một tháng, không cần làm những thứ phiền phức kia, trước nhanh chóng đăng kí kết hôn thì được rồi.” Hai người đảo ngược, người không biết còn cho rằng Từ Trường Mệnh mệnh không lâu mới vội vàng xung hỉ.

“Cũng không thể quá đơn giản, người một nhà ăn bữa cơm có thể chứ?” Quý Lâm Uyên hỏi.

Từ Trường Mệnh đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Quý Lâm Uyên. Lông mi Quý Lâm Uyên vừa dày vừa dài, hai mắt trong trẻo mang theo khí khái hào hùng, cậu lần đầu tiên biết bản thân nhìn anh đẹp trai liền vui vẻ, vui vẻ rạo rực đồng ý nói: “Tôi không có cha mẹ, bạn tốt có một người, cậu ấy ở kinh đô mở cửa hàng, bình thường giúp người sửa máy tính, đợi trở về tôi giới hiệu cho anh quen.”

Quý Lâm Uyên gật đầu: “Cha mẹ tôi đã sớm mất, chỉ có ông nội, sau khi kết hôn thì cũng nhau ăn một bữa cơm.”

“Được được, cậu ta thích nhất ăn chực.”

Trở lại khách sạn, Tiểu Chu nhìn thấy Từ Trường Mệnh về thở ra một hơi, nói trong điện thoại với Uông Linh: “Anh Từ về rồi, chị Linh an tâm, xe em sắp xếp 12 giờ, chiều hai giờ tuyệt đối đến khách sạn.”

Lại nói hai câu nữa, Tiểu Chu tắt điện thoại, cái trán đổ đầy mồ hôi đưa điện thoại cho Từ Trường Mệnh, nói: “Anh Từ, chị Linh máy bay đến trễ, chiều trực tiếp đến khách sạn thử vai, còn có điện thoại của anh, vừa rồi chị Linh gọi đến em nhận.”

Từ Trường Mệnh vừa nãy ra ngoài không mang theo điện thoại.

“Biết rồi.”

Quý Lâm Uyên ở bên cạnh nói: “Cậu chiều nay còn có việc? Tôi đi theo được không?”

“Thử vai diễn, không cần anh theo, tôi sợ tôi thấy mặt của anh liền vui vẻ, lời thoại ngắc ngứ.” Từ Trường Mệnh xua tay, dứt khoát nói: “Anh nếu có việc thì đi làm đi, dù sao anh có wechat của tôi, yên tâm tôi chạy không được, chúng ta ở kinh đô gặp.”

Tiểu Chu không biết hai người hẹn cái gì, nghĩ có lẽ là một bữa cơm cũng không có hỏi nhiều.

Quý Lâm Uyên nghĩ, gật đầu cũng không nhiều lời.

Buổi trưa cùng nhau dùng cơm trưa, Tiểu Chu còn khẩn trương hơn Từ Trường Mệnh, không dám gọi hải sản đồ lạnh, đồ chay phối hợp với cơm, sốt cay cũng không có. Từ Trường Mệnh ăn canh suông nhạt nhẽo trên mặt cũng không thiết tha gì, nhưng nhìn Tiểu Chu căng thẳng trông coi cậu, cũng không có đưa ra yêu cầu khác, cứ như vậy ăn xong.



“Anh, anh ở trên đường nghỉ ngơi đi, đến nơi em gọi anh.” Tiểu Chu nói xong nhìn đồng hồ, vừa vặn mười hai giờ, từ nơi này đến khách sạn thử vai dưới tình huống không kẹt xe cũng chỉ hơn nửa tiếng.

Từ Trường Mệnh vừa ăn no có chút buồn ngủ, nhưng không ngủ được, trạng thái cậu hôm nay có hơi hưng phấn. Tiểu Chu cũng nhìn ra, tò mò hỏi: “Anh Từ, tâm trạng anh hôm nay hình như rất tốt.”

“Rất tốt sao? Còn được.” Từ Trường Mệnh nghĩ vẫn là không nói việc cậu kết hôn với Tiểu Chu. Trong lòng vui vẻ không nói ra có chút bứt rức, cầm điện thoại mở wechat tìm đến [trung tâm sửa máy tính Tiểu Vương], tay nhanh như sét đánh gõ chữ [tui có chuyện muốn nói với cậu, Tiểu Vương anh cậu là tui sắp kết hôn rồi.]

Vừa gửi tin nhắn ra chưa đầy một giây, wechat hiển thị đối phương đang gõ chữ.

[Từ Trường Mệnh cậu nằm mơ chưa tỉnh? Còn có tui là anh của cậu.]

Hai người vì ai là anh ai mà chính thức thảo luận một phen, trong xe Tiểu Chu thấy anh Từ bận chơi điện thoại, biết hỏi không ra tin dưa gì, vẻ mặt nuối tiếc.

[…Chị dâu cậu siêu cấp đẹp, so với tui còn đẹp hơn, trở về lại nói với cậu, cậu lo sửa máy tính đi.] Từ Trường Mệnh nghĩ đến nhan sắc của Quý Lâm Uyên, tay đánh chữ nhanh như sét đánh, chỉ có thể nói với Vương Manh Manh cho để nghiện.

Tiểu Vương sửa máy tính rất nhanh gửi ra tin nhắn thoại: “Có thể khiến cho cậu nói đẹp, chắc không có người này đâu, cậu tuyệt đối là nằm mơ nghĩ nhiều. Còn có cút đi, tui là kĩ thuật viên, coi chừng tui hack mát tính cậu tung ảnh sexy của cậu.”

Từ Trường Mệnh không đồng ý với đối phương, gõ chữ: [hi hi hi].

Vương Manh Manh sửa máy tính có thể đứt hơi bỏ mạng rồi.

Hôm nay là trong tuần, trên đường không kẹt xe, một đường thuận lợi, nửa tiếng thì đến khách sạn thử vai. Ở dưới gara đậu xe xong, Tiểu Chu trước gửi tin nhắn cho Uông Linh, nói đã sớm đến khách sạn. Uông Linh không trả lời tin nhắn, đang trên máy bay.

Phòng thử vai ở phòng tổng thống cao nhất tòa nhà, hai giờ chiều mới bắt đầu.

Từ Trường Mệnh đến quá sớm, đang thương lượng với Tiểu Chu bằng không ở trong xe nghỉ ngơi, hoặc cậu mang khẩu trang ngồi đại sảnh nghỉ ngơi. Hai đề nghị trước đều bị Tiểu Chu từ chối, vô cùng đau đớn nói: “Anh, trong xe đại sảnh có thể nghỉ ngơi được sao? Nếu ảnh hưởng phát huy phi phi phi, bằng không chúng ta thuê phòng?”

“Nghỉ ngơi hơn một tiếng không đáng.” Từ Trường Mệnh cẩn thận tính toán, chậm rãi nói: “Tôi còn có một biện pháp.”

Tiểu Chu tập trung tinh thần đôi mắt chớp chớp mong đợi cao kiến của anh Từ.

“Đi nhà ăn khách sạn, lại có thể ăn lại có thể nghỉ ngơi.”

Tiểu Chu:…

Cuối cùng vẫn là nghe Từ Trường Mệnh đi nhà ăn khách sạn. Nhưng không có ăn cơm, Từ Trường Mệnh hỏi Tiểu Chu muốn cái gì? Tiểu Chu nhìn giá cả trên menu lắc đầu, chỉ là ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn danh mục đồ ngọt ở trên menu, Từ Trường Mệnh liền thuận tiện gọi đồ ngọt.

Tiểu Chu mặt mũi xấu hổ.

“Tôi gọi cho chính mình.” Từ Trường Mệnh chọc Tiểu Chu một câu, rồi cười nói: “Đừng khách sáo với anh. Anh mời em ăn.”

Tiểu Chu lại vui mừng hớn hở.

Lúc Uông Linh đến thấy hai người đang ăn kem vô cùng vui vẻ, đối với buổi thử vai hôm nay hại thất vọng nhiều thêm một phần.



[Cung Yến] là một bộ phim cổ trang võ hiệp Trương Yêngom góp ba năm, phim văn nghệ kết hợp với phim thương mại, kéo tài trợ rất lâu, tháng mười năm nay mới lôi kéo được tài trợ. Nam nữ chính sớm đã định ra, đều là ảnh đế ảnh hậu từng hợp tác với ông, bao gồm nam hai cũng nhanh chóng tìm được thích hợp, chỉ thiếu nam ba.

Trương Yênkhắp nơi tìm, đã thử mười ngày cũng chưa tìm thấy người thích hợp, đang lúc sứt đầu mẻ trán, nếu không phải như vậy, anh họ ông đề cử người chưa từng đóng phim, Trương Yên cũng sẽ không bao giờ suy xét đến.

Nam số ba tuy phần diễn không quan trọng, nhưng khảo nghiệm biểu diễn kĩ xảo của nhân vật rất quan trọng.

Được biết [Cung Yến] thiếu nam ba có thể được mời đến đây thử vai, đều là công ty lớn có người có đường đi. Nếu không phải giám khảo Trương chủ động giúp nói một câu, bên Hồng Lý của Từ Trường Mệnh căn bản sẽ không nhận được tin tức này.

Hôm nay ngoại trừ Từ Trường Mệnh thử vai còn có hai người, người tuy không nhiều, nhưng hai người này có địa vị cao hơn Từ Trường Mệnh. Một vị vừa xuất đạo thì quay phim điện ảnh, rồi nhận được giải nam chính xuất sắc nhất, năm nay 27 tuổi, tài nguyên điện ảnh không tệ. Một vị khác xuất thân từ ngôi sao nhí, năm nay 25-26 tuổi, ra ngoài du học xong thì trở về, nhận kịch đều là kịch truyền hình, fans hâm mộ đều khen kĩ năng diễn tốt có thực lực, lưu lượng cũng khá.

Xem ra vị này là muốn chuyển hướng đường đi vào vòng điện ảnh.

Từ Trường Mệnh tuy hồng, nhân khí cao có lưu lượng, nhưng đều là hot ảo, không có tác phẩm, vòng điện ảnh không nhìn cái này, trong phạm vi của đạo diễn Trương thì không cần mấy lưu lượng gì, nhưng yêu cầu kĩ xảo biểu diễn.

Uông Linh ở trong phòng nghỉ ngơi, nhìn hai người ở trên sofa, trong lòng càng lạnh hơn, trên mặt không lộ ra, chào hỏi với hai người đại diện ở đằng sau.

Mọi người khách khí chào hỏi, trong đó vị ngôi sao nhỏ tuổi cười nói: “Trường Mệnh rất hot, tuyển tú của cậu tôi có xem, rất náo nhiệt.”

“Tôi cũng từng xem kịch truyền hình của anh, rất hay.” Từ Trường Mệnh nói là thật tâm. Nhưng ở trong mắt người khác có thể là khách sáo.

Uông Linh biết, hai vị này mặc dù khách khí và nhiệt tình với Từ Trường Mệnh như vậy, nhưng không đặt Từ Trường Mệnh ở trong mắt, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không tính. Nhưng Từ Trường Mệnh cũng có thể giữ được sự bình tĩnh, rất tốt.

Không lâu lắm trợ thủ của Trương Yên đi đến, phát cho mỗi người một tờ giấy bảo chuẩn bị trước, sau mười phút nữa thử vai. Đoạn thử vai của mỗi người giống nhau, đều là một đoạn thoại.

Mười lăm phút sau trợ thủ trở lại, hỏi ai thử trước?

Hai người ngồi trên sofa nhìn lẫn nhau, rồi ánh mắt ném về phía Từ Trường Mệnh. Ngôi sao nhỏ tuổi vừa rồi nói chuyện với Từ Trường Mệnh: “Trường Mệnh, cậu trước đi. Tôi muốn lại chuẩn bị chút nữa.”

Uông Linh hơi tức, nếu thử vai, ai cũng muốn tranh thủ thêm một chút thời gian nữa. Cô nghĩ duỗi đầu ra một đao cắt cho xong, dù sao cũng không có hy vọng, cũng không cần giành giật gì.

Từ Trường Mệnh trái lại là không sao cả, lời thoại cậu đều nhớ rồi, sảng khoái gật đầu đứng dậy, nói với trợ lý: “Phiền anh rồi, tôi thử trước.”

Phòng khách bên ngoài phòng xép tổng thống.

Trương Yên và giám chế từng người ngồi trên sofa, bàn nhỏ uống trà đặt nước, thấy người đi vào, Trương Yên đối với Từ Trường Mệnh lạ mắt không có ấn tượng, hai vị khác hôm nay thử vai ông đều đã xem tác phẩm trước đó, vừa nghĩ thì biết là vị Từ lôi phong mà chị dâu họ nói.

Cẩn thận đánh giá một phen.

Bộ dáng ổn, khí chất sạch sẽ, tuổi tác cũng vừa thích hợp, chính là kĩ năng– Trương Yên nghĩ đến người này tóm tắt sơ lược lý lịch trống trơn liền đau đầu.

“Chào đạo diễn Trương.” Từ Trường Mệnh chào hỏi, cậu không biết trong phòng còn có người, cũng không biết vị ngồi trên sofa kia tên gì, tiến lên cúi chào với người ta: “Xin chào, tiên sinh.”

Giám chế Phùng thấy thế cười ha ha, cũng không tức giận, nói với Trương Yên: “Đứa nhỏ này khá tốt.” Lại nói với Từ Trường Mệnh: “Tôi tên là Phùng Hải, giám chế [Cung Yến].”

“Được rồi, chào hỏi xong, bắt đầu đi.” Trương Yên ra tiếng cắt ngang.

Từ Trường Mệnh gật đầu, nhớ nội dung tờ giấy vừa rồi trợ lý đưa cho, ánh mắt có hơi xuất thần, vẻ mặt có chút thay đổi.

Trương Yên trên sofa nhìn, khe mắt nhỏ lộ ra một tia sáng, có chút thú vị.

Nam ba [Cung Yến] là một hoàng đế bù nhìn trẻ tuổi, từ nhỏ bị nam chính nhiếp chính vương nắm giữ triều chính, nhiếp chính vương căn cơ không ổn, trong triều còn có phái nguyên lão bảo vệ hoàng đế, đành phải một bên giả bộ giống như trung thần, một bên âm thầm hạ dược cho tiểu hoàng đế, loại này không lấy mệnh ngay, nhưng thời gian lâu dài khiến thân thể yếu ớt, nhiếp chính vương trước cần củng cố thực lực của mình, tiểu hoàng đế không thể mất mạng.

Tờ giấy trợ lý đưa cho không có nhiều tin tức như vậy, chỉ có hoàng đế, ốm yếu, giả say, từ mấu chốt và mấy câu lời thoại của kịch bản.



Trong phòng nghỉ tạm thời, Uông Linh nhìn đồng hồ, đã vào mười phút rồi, đoán chừng sắp xong. Cô đang nghĩ, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, trước thấy trợ lý và Từ Trường Mệnh, tuy biết không có nhận được kịch, cũng có chút khó chịu, trấn an Từ Trường Mệnh nói: “Không sao, lần sau còn có cơ hội.”

“Chị Linh, đạo diễn Trương muốn kí hợp đồng với em.”

Uông Linh:???

Trương Yên và Phùng Hải cũng đến, Uông Linh rất nhanh kịp phản ứng, chào hỏi lẫn nhau. Trương Yên vào phòng, nhìn hai người khác, thành khẩn nói: “Diễn viên đã quyết định rồi, hôm nay hai người vất vả chạy đến một chuyến như vậy.”

Hai người trên sofa vẻ mặt đờ đẫn, không thể tin được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương