Xúc Xắc
-
Chương 38: Ổn định ở nước ngoài (9)
Dịch: Tú An
Đảo Hảo Vọng là một hòn đảo không một bóng người, sau thất bại của Liên minh Mặt trận Thống nhất ở chiến tranh thế giới lần cuối, nơi đây chỉ còn lại vài nhà máy thép bỏ hoang.
Bên trong nhà máy thép tại trung tâm hòn đảo tối tăm ngột ngạt, ánh sáng chỉ có thể xuyên qua những cửa sổ song sắt phân bố không theo trật tự nào tạo nên hiệu ứng Tyndall*, nhiều chùm sáng đan xen chia nhỏ không gian bên trong nhà máy, vô số hạt bụi tung bay giữa ánh sáng và bóng râm.
*Hiện tượng tán xạ ánh sáng.
Nhà máy tương đối rộng rãi, các loại thiết bị sắt thép không dùng tới được đặt hỗn độn ở tầng dưới cùng, khung cảnh đổ nát thê lương, vết đứt gãy sắc bén đến mức có thể lấy đi mạng người trong nháy mắt.
Kiến trúc cao lớn trên đảo không có tầng trệt, chỉ có một lối đi xoắn ốc hướng lên được xây dựng ở rìa tường. Vài cây cầu sắt nối các căn phòng tối ở hai đầu đông tây hoặc nam bắc, đủ loại giàn giáo dựng sát tường.
Bố cục không theo một quy tắc nào, giống như mê cung làm người khác không dám đặt chân đến.
"Két..."
Cửa sắt nặng nề ở tầng dưới cùng bị đẩy từ bên ngoài, đinh ốc gỉ sét loang lổ phát ra âm thanh chói tai.
Thông qua cửa sắt để hở một nửa, tiếng bước chân không ngừng vang vọng, đặc biệt rõ ràng giữa cái vắng vẻ của nhà máy thép.
Nắng ập vào từ cửa lớn, trong ánh sáng chói mắt, Mục Thiên dẫn người bước vào.
Mười mấy vệ sĩ đi xung quanh, bảo vệ Mục Thiên và tất cả các nhân viên trên máy bay bước vào trong. Một hàng người cầm đèn pin có cường độ sáng mạnh kiểm tra tình hình tứ phía.
Họ tạm thời hạ cánh tại đây theo kế hoạch, lúc này đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở nhà máy thép gần nhất.
"Viễn này." Mục Thiên hạ đèn pin xuống, xoay người nhìn phó cơ trưởng trẻ tuổi ở phía sau bên phải: "Hòn đảo này không nằm ở khu phục vụ, là cậu đề nghị đến đây tìm vật liệu chế tạo máy phát tín hiệu, nhưng cậu thấy đấy." Hắn chỉ sau lưng, sắc mặt không tốt cho lắm: "Nơi quỷ quái này chẳng có thứ gì cả."
Phó cơ trưởng bị gọi tên khẽ cười một tiếng, khuôn mặt của hắn khuất trong bóng tối, nhưng thông qua giọng nói có thể biết được hắn là một người trẻ tràn đầy phấn chấn và tự tin.
Viễn đáp: "Anh Mục, anh đừng gấp, tôi rất thạo phương diện này, chúng ta hãy đi vào bên trong, chỉ cần tìm thấy vật liệu thích hợp, tôi sẽ xoay sở được hết."
"Tốt nhất giống như cậu nói." Đôi mày kiếm của Mục Thiên nhíu chặt lại, lựa chọn tin tưởng tên này, vẫy tay bảo đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường mọi người cẩn thận từng chút một tránh những mảnh sắt thép nằm hỗn độn trên mặt đất, chờ tất cả mọi người đều đi vào vùng trung tâm, Viễn đột nhiên đề nghị muốn chia ra hành động.
Hắn sờ cằm, nói: "Anh Mục, cứ tìm như vậy thì quá chậm, hay là chúng ta cho một vài người lên kia xem thử, anh thấy thế nào?"
Nghe vậy, ý vị khó đoán thoáng qua đôi mắt Mục Thiên, hắn nuốt nước bọt sau đó mới lên tiếng: "Mọi người đều chia ra thì không tốt lắm, nếu cậu đã nêu chủ kiến, vậy cậu đưa vài người lên kia xem thử, có tình hình hãy hô xuống dưới vài tiếng."
Viễn cười gật đầu, đáp vâng, sau đó chọn ba, bốn người thân thuộc ở sau lưng, cùng hắn đi về phía đường núi và cầu sắt.
Trong môi trường tối tăm, tiếng chân trên mặt nền bằng kim loại vang lên đặc biệt rõ ràng, dõi theo bóng dáng của họ mất hút nơi cuối đường, những người ở lại chỉ còn thấy được đốm sáng lập lờ của đèn pin.
Tầm nhìn của Mục Thiên dán chặt vào đốm sáng ấy, nhịp tim càng lúc càng gấp ráp.
Trên cầu sắt cao bằng nửa tầng lầu, Viễn dẫn theo vài người tiến về phía trước, bước chân thong thả không giống như đang tìm kiếm đồ vật, mà trái lại, giống như là đang tham quan cảnh đẹp.
Lúc nhóm của hắn đi qua một căn phòng tối, từ bên trong bỗng giơ ra vài họng súng, dí ngay thái dương của họ.
Viễn dừng lại giơ cao hai tay, nhóm của hắn không nói tiếng nào, bị kéo vào phòng tối một cách dễ dàng.
Ở đây, họ nhìn rõ tình hình bên trong. Căn phòng dán đầy bọt biển hút âm mở duy nhất một bóng đèn chân không, nguồn sáng yếu ớt ấy chỉ đủ để những người bên trong nhìn rõ mặt nhau.
Mười mấy người đứng đó, ai nấy đều trang bị vũ khí nóng loại tốt. Một tên đàn ông có vẻ mặt hung tợn ngồi dạng chân trên chiếc ghế ở giữa, khuỷu tay chống lên khẩu súng trường đang chĩa xuống mặt đất, ánh mắt tàn độc chăm chú vào người đối diện vừa bị áp giải vào.
Hắn nhả cọng cỏ lau trong miệng ra, chất vấn: "Viễn, chẳng phải nói trước là dụ bọn Mục Thiên lên đây ư, sao chỉ có những nằm vùng các cậu qua đây thế?"
Viễn xòe tay bất lực, đáp: "Lúc nãy ngài cũng đã nghe thấy rồi, tôi thử tách họ ra, tiện cho mọi người đối phó từng tên một, nhưng Mục Thiên không tin tưởng tôi lắm, bảo tôi lên đây trước."
Tên đó đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới của họ, hắn hơi cáu kỉnh mắng một tiếng, nói: "Vậy bây giờ làm thế nào, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng ta đều không dễ báo lại với cấp trên."
Nghe xong Viễn nghiêng đầu, đôi mắt vụt qua tia sáng mà người xung quanh không nhìn thấy, nhưng thoáng chốc lại mang vẻ sầu não, hắn đáp: "Hiện tại chỉ còn một cách, ngài dẫn tôi lên tầng thượng gặp anh cả, tôi xin anh ấy bản đồ bố trí người của chúng ta trong nhà máy thép, sao chép lại một bản rồi nói với Mục Thiên đó là địa điểm chứa vật liệu mà tôi cần, bảo họ lên đây hỗ trợ vận chuyển."
Nghe vậy, tên đàn ông có gương mặt dữ tợn suy nghĩ một lúc, hắn thấy quả thật là làm như thế thì độ tin cậy sẽ cao hơn, cũng giúp Viễn có thêm lý do dụ nhóm người Mục Thiên đến nơi mai phục của họ, thế thì có thể giảm thiểu thương vọng của họ, tốt hơn nhiều so với đánh trực diện.
Nhưng hắn chỉ là một tên cầm đầu nhỏ bé, không có quyền hạn được biết toàn bộ bản đồ bố trí người, thế nên hắn gật đầu, đồng ý dẫn nhóm người của Viễn lên đó.
Lúc này Viễn nhắc nhở: "Lát nữa sau khi ra ngoài còn cần ngài phối hợp với chúng tôi một chút, để nhóm Mục Thiên không phát hiện điều gì bất ổn, bước chân của ngài cần đều với của tôi, đồng thời mỗi khi đi qua một căn phòng tối, chúng ta cần dừng lại ở bên ngoài một lúc, vờ như đang tìm kiếm vật liệu thì mới được."
Hắn tỏ ý không thành vấn đề, sau đó dẫn họ đi ra.
Vào lúc xoay người ra khỏi cửa, không ai nhận ra một bức ảnh nhỏ bị một bàn tay với các khớp xương rõ ràng dán ở một góc bí mật của cánh cửa phòng tối.
Vài phút sau, tiếng bước chân hỗn loạn tiếp tục vang lên trong nhà lầu, thi thoảng dừng lại và ngày càng nhỏ dần. Nhóm của Mục Thiên ở tầng dưới nghe ngóng, thật sự cho rằng họ đang nghiêm túc tìm kiếm khắp nơi.
Họ lúc đi lúc dừng, một, hai giờ sau, cuối cùng đã tới căn phòng tối lớn nhất trên tầng thượng.
Kế hoạch lần này của họ cần giữ yên lặng tuyệt đối, sau lời thông báo kín kẽ, cửa được nhẹ nhàng mở ra.
Đi vào bên trong, vẫn ánh đèn ảm đạm, vẫn bọt biển hút âm, Viễn nhanh chóng quét mắt qua số người trong phòng, thầm nghĩ đúng như dự đoán, so với nơi mai phục ở tầng dưới, nơi này chỉ có lác đác vài người.
Xem ra hành động lần này, anh cả không hề dự định đích thân mạo hiểm ra mặt, tất cả quân số đều tập trung ở các tầng dưới, còn bản thân hắn có thể tiến cũng có thể lùi.
Nhìn rõ gương mặt của người đàn ông ở giữa, Viễn cong khóe môi thành nụ cười.
Cùng một người với bức ảnh hắn từng xem qua.
"Sĩ quan Trần." Vẻ mặt Viễn cung kính, thậm chí cúi thấp nửa đầu không dám nhìn thẳng tên đàn ông có vết sẹo dao ngồi phía trên, tựa như lo sợ nỗi căm hận bùng cháy trong mắt tên đó sẽ thiêu đốt đôi mắt hắn vậy.
Trần Khoa – một trong những cấp dưới cũ của Triệu Ngạn, dốc sức bình sinh thoát khỏi tay Mục Thiên. Mặc dù đã nhặt về mạng sống, nhưng cơ nghiệp của hắn và Triệu Ngạn đã bị phá hủy trong chốc lát, cùng với nỗi nhục nhã cùng cực, khiến tên này thật sự căm hận Mục Thiên và Lục Ninh Chu đến thấu xương.
"Cậu chính là Viễn? Ha ha, nhiệm vụ thất bại rồi nên chạy tới đây tìm chết đúng không!" Sắc mặt Trần Khoa u ám, nói bằng giọng trầm thấp nguy hiểm.
Viễn vui vẻ nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi nghe hắn nói hết, Trần Khoa không tin hắn ngay như tên cầm đầu kia, mà trái lại trừng mắt nổi giận nói: "Bản đồ phòng thủ là thứ cậu có thể xem sao, tự mình cút xuống đó nghĩ cách lôi họ lên đây, một chút chuyện cũng làm không xong, người nhà của cậu và cậu đừng mong sống tiếp!"
Nói xong hắn vẫy tay bảo người đuổi họ ra ngoài.
Thấy thế Viễn giơ tay, bắt lấy cổ tay cường tráng chắn trước mặt một cách dễ dàng, vừa lắc đầu lấy làm tiếc vừa nói: "Bản đồ phòng thủ không quan trọng, tôi chỉ đến đây xem thử..."
Anh cười giễu một tiếng, ngẩng cằm nói với giọng khinh thường: "Là tên nào khiến tôi mất trí nhớ".
Mất trí nhớ ư?
Mặt Trần Khoa biến sắc, chính vào lúc trong lòng hắn hiện ra một cái tên, thì bên tai đã truyền tới tiếng của nhiều viên đạn được bắn từ súng giảm thanh ghim vào da thịt.
Phút chốc tên cao to lực lưỡng chắn trước người đàn ông và những người xung quanh cùng ngã xuống, máu đỏ tươi chảy ào ạt khắp mặt đất.
Sắc mặt Trần Khoa trắng bệch, tay hắn run run rút súng lục ra định bắn người đàn ông đối diện, nhưng hai khẩu súng gây mê đã nhanh hơn một bước, bắn vào gáy của hắn.
Đầu óc Trần Khoa chợt choáng váng, trong lúc mơ màng hắn nhìn thấy người đàn ông đối diện xé bỏ mặt nạ da người và lớp trang điểm trên mặt, để lộ gương mặt mà cả đời này hắn cũng không quên được.
Chẳng trách... Hắn chỉ thấy qua ảnh của Viễn chứ chưa từng gặp mặt, thêm vào môi trường u ám ở đây, thật sự đã cho người đàn ông đó một điều kiện lý tưởng để ngụy trang.
Hắn cắn răng, trước khi gục hẳn vẫn cố chấp bắn một phát.
Dĩ nhiên không bắn trúng một ai, nhưng tiếng nổ súng đã thông qua bọt biển hút âm truyền rõ ra ngoài. Trên tầng thượng trống trải của nhà máy thép, tiếng súng này có nghĩa là gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhà máy thép trước đó còn im lặng như tờ bỗng trở nên ồn ào.
Lục Ninh Chu và các anh em gỡ bỏ lớp ngụy trang nhanh chóng hành động, anh vác Trần Khoa lên, cùng mọi người lao ra ngoài. Móc sắt ở eo móc lấy lan can của cầu sắt, anh bật người nhảy xuống dưới, chiếc đai cột lấy nửa thân trên phút chốc co chặt rồi dãn ra, bảo vệ họ rơi xuống một cách bình an và thần tốc.
Lúc nhảy khỏi lan can, Lục Ninh Chu bấm vào chiếc điều khiển từ xa cỡ nhỏ.
Xung quanh truyền đến tiếng nổ dữ dội, Lục Ninh Chu đã đáp đất. Trước tầm nhìn của anh, những tên nấp trong phòng tối của các tầng lầu vừa xông ra chĩa súng vào anh, còn chưa nổ súng thì đã bị ngọn lửa lớn bùng lên đột ngột ở cửa nuốt chửng.
Anh thậm chí không kịp nhìn rõ nét mặt sợ hãi và ánh mắt tuyệt vọng của chúng, những tiếng la hét ồn ào kia đều bị tiếng nổ lớn che lấp hoàn toàn. Lúc này, bóng tối và sự yên tĩnh đã không còn thuộc về nhà máy thép này nữa, thay vào đó chỉ có ánh lửa phát nổ ầm ầm ở các tầng theo cú đáp đất của anh.
Lục Ninh Chu đã dán bom cỡ nhỏ vào khắp các căn phòng tối lúc anh lên lầu từ sớm, anh không cần đến bản đồ bố trí, chỉ việc cho nổ hết các căn phòng là được.
Bỏ tâm tư lên tầng thượng chỉ là để bắt tên tù binh then chốt.
Lửa bùng lên tứ phía, mọi người ở tầng dưới cùng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, cùng giơ súng máy dọn sạch những tên địch trốn thoát trên đường núi, âm mưu được lên kế hoạch trong thời gian dài, đã bị bóp chết từ trong nôi.
Mọi người trong nhà máy vốn dĩ đã sẵn sàng cho việc giao đấu trực diện, nào ngờ sau một thao tác của ông chủ, họ lại có thể thắng lợi một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Mục Thiên lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, đôi mắt hắn đỏ thẫm nhìn chằm chằm Lục Ninh Chu rơi từ trên xuống, ánh lửa bao vây xung quanh chiếu sáng gương mặt điềm tĩnh đã gỡ bỏ lớp ngụy trang của anh, tuyệt mỹ tựa bậc đế vương.
Hắn nhìn Lục Ninh Chu ném tên tù binh trên vai cho cấp dưới tiếp ứng bên dưới, nhìn anh đáp đất và cởi dây, hắn lao tới ôm lấy anh, mặc kệ tất cả mà gấp rút gặm cắn đôi môi của anh.
Đầu lưỡi nóng bỏng không chút dịu dàng, thâm nhập vào miệng của người trong lòng, quấn lấy rồi liên tục dây dưa với phần mềm mại nhất của anh.
Có trời biết hắn lo lắng cho Lục Ninh Chu tới mức nào, cho dù hắn biết rằng với năng lực của anh chắc chắn có thể đi xuống mà không một sơ hở nào, biết rằng hắn không thể chống lại quyết định của anh... Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Hắn không chịu được nỗi đau đánh mất anh thêm một lần nào nữa.
Đôi mắt Mục Thiên ửng đỏ dán chặt vào đôi mắt đang gần trong gang tấc, nhìn vào ánh mắt hơi sửng sốt và đau xót ấy, hắn nhẹ tay lại trong chớp mắt, khẽ liếm cánh môi của anh.
Lục Ninh Chu cảm nhận được nỗi đau của hắn, anh buông nhẹ tiếng thở dài nhưng người khác khó nhận ra, sau đó nhắm mắt hôn Mục Thiên bằng nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng của vài chiếc trực thăng cùng với đủ loại âm thanh đấu súng và đánh nhau.
Quân mai phục được Mục Thiên sắp xếp từ trước đang chiến đấu với người của Trần Khoa bao vây bên ngoài.
Mục Thiên lưu luyến buông tha cánh môi của Lục Ninh Chu, van nài bằng giọng khàn đặc: "Anh Chu, bây giờ đừng rời khỏi em nữa, chúng ta cùng nhau hành động, có được không?"
"Ừ, chúng ta đi thôi." Lục Ninh Chu nhìn nét mặt của Mục Thiên, gật đầu đồng ý.
Cánh cửa lớn của nhà máy thép bị mở ra lần nữa, ánh lửa bên trong tranh đấu không dứt với ánh sáng bên ngoài, mà nguồn lực còn sót lại và vẫn đang vùng vẫy đến cùng của Triệu Ngạn, sắp phải đón nhận cơn ác mộng bị đánh gọng kìm cả trong lẫn ngoài...
Đảo Hảo Vọng là một hòn đảo không một bóng người, sau thất bại của Liên minh Mặt trận Thống nhất ở chiến tranh thế giới lần cuối, nơi đây chỉ còn lại vài nhà máy thép bỏ hoang.
Bên trong nhà máy thép tại trung tâm hòn đảo tối tăm ngột ngạt, ánh sáng chỉ có thể xuyên qua những cửa sổ song sắt phân bố không theo trật tự nào tạo nên hiệu ứng Tyndall*, nhiều chùm sáng đan xen chia nhỏ không gian bên trong nhà máy, vô số hạt bụi tung bay giữa ánh sáng và bóng râm.
*Hiện tượng tán xạ ánh sáng.
Nhà máy tương đối rộng rãi, các loại thiết bị sắt thép không dùng tới được đặt hỗn độn ở tầng dưới cùng, khung cảnh đổ nát thê lương, vết đứt gãy sắc bén đến mức có thể lấy đi mạng người trong nháy mắt.
Kiến trúc cao lớn trên đảo không có tầng trệt, chỉ có một lối đi xoắn ốc hướng lên được xây dựng ở rìa tường. Vài cây cầu sắt nối các căn phòng tối ở hai đầu đông tây hoặc nam bắc, đủ loại giàn giáo dựng sát tường.
Bố cục không theo một quy tắc nào, giống như mê cung làm người khác không dám đặt chân đến.
"Két..."
Cửa sắt nặng nề ở tầng dưới cùng bị đẩy từ bên ngoài, đinh ốc gỉ sét loang lổ phát ra âm thanh chói tai.
Thông qua cửa sắt để hở một nửa, tiếng bước chân không ngừng vang vọng, đặc biệt rõ ràng giữa cái vắng vẻ của nhà máy thép.
Nắng ập vào từ cửa lớn, trong ánh sáng chói mắt, Mục Thiên dẫn người bước vào.
Mười mấy vệ sĩ đi xung quanh, bảo vệ Mục Thiên và tất cả các nhân viên trên máy bay bước vào trong. Một hàng người cầm đèn pin có cường độ sáng mạnh kiểm tra tình hình tứ phía.
Họ tạm thời hạ cánh tại đây theo kế hoạch, lúc này đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở nhà máy thép gần nhất.
"Viễn này." Mục Thiên hạ đèn pin xuống, xoay người nhìn phó cơ trưởng trẻ tuổi ở phía sau bên phải: "Hòn đảo này không nằm ở khu phục vụ, là cậu đề nghị đến đây tìm vật liệu chế tạo máy phát tín hiệu, nhưng cậu thấy đấy." Hắn chỉ sau lưng, sắc mặt không tốt cho lắm: "Nơi quỷ quái này chẳng có thứ gì cả."
Phó cơ trưởng bị gọi tên khẽ cười một tiếng, khuôn mặt của hắn khuất trong bóng tối, nhưng thông qua giọng nói có thể biết được hắn là một người trẻ tràn đầy phấn chấn và tự tin.
Viễn đáp: "Anh Mục, anh đừng gấp, tôi rất thạo phương diện này, chúng ta hãy đi vào bên trong, chỉ cần tìm thấy vật liệu thích hợp, tôi sẽ xoay sở được hết."
"Tốt nhất giống như cậu nói." Đôi mày kiếm của Mục Thiên nhíu chặt lại, lựa chọn tin tưởng tên này, vẫy tay bảo đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường mọi người cẩn thận từng chút một tránh những mảnh sắt thép nằm hỗn độn trên mặt đất, chờ tất cả mọi người đều đi vào vùng trung tâm, Viễn đột nhiên đề nghị muốn chia ra hành động.
Hắn sờ cằm, nói: "Anh Mục, cứ tìm như vậy thì quá chậm, hay là chúng ta cho một vài người lên kia xem thử, anh thấy thế nào?"
Nghe vậy, ý vị khó đoán thoáng qua đôi mắt Mục Thiên, hắn nuốt nước bọt sau đó mới lên tiếng: "Mọi người đều chia ra thì không tốt lắm, nếu cậu đã nêu chủ kiến, vậy cậu đưa vài người lên kia xem thử, có tình hình hãy hô xuống dưới vài tiếng."
Viễn cười gật đầu, đáp vâng, sau đó chọn ba, bốn người thân thuộc ở sau lưng, cùng hắn đi về phía đường núi và cầu sắt.
Trong môi trường tối tăm, tiếng chân trên mặt nền bằng kim loại vang lên đặc biệt rõ ràng, dõi theo bóng dáng của họ mất hút nơi cuối đường, những người ở lại chỉ còn thấy được đốm sáng lập lờ của đèn pin.
Tầm nhìn của Mục Thiên dán chặt vào đốm sáng ấy, nhịp tim càng lúc càng gấp ráp.
Trên cầu sắt cao bằng nửa tầng lầu, Viễn dẫn theo vài người tiến về phía trước, bước chân thong thả không giống như đang tìm kiếm đồ vật, mà trái lại, giống như là đang tham quan cảnh đẹp.
Lúc nhóm của hắn đi qua một căn phòng tối, từ bên trong bỗng giơ ra vài họng súng, dí ngay thái dương của họ.
Viễn dừng lại giơ cao hai tay, nhóm của hắn không nói tiếng nào, bị kéo vào phòng tối một cách dễ dàng.
Ở đây, họ nhìn rõ tình hình bên trong. Căn phòng dán đầy bọt biển hút âm mở duy nhất một bóng đèn chân không, nguồn sáng yếu ớt ấy chỉ đủ để những người bên trong nhìn rõ mặt nhau.
Mười mấy người đứng đó, ai nấy đều trang bị vũ khí nóng loại tốt. Một tên đàn ông có vẻ mặt hung tợn ngồi dạng chân trên chiếc ghế ở giữa, khuỷu tay chống lên khẩu súng trường đang chĩa xuống mặt đất, ánh mắt tàn độc chăm chú vào người đối diện vừa bị áp giải vào.
Hắn nhả cọng cỏ lau trong miệng ra, chất vấn: "Viễn, chẳng phải nói trước là dụ bọn Mục Thiên lên đây ư, sao chỉ có những nằm vùng các cậu qua đây thế?"
Viễn xòe tay bất lực, đáp: "Lúc nãy ngài cũng đã nghe thấy rồi, tôi thử tách họ ra, tiện cho mọi người đối phó từng tên một, nhưng Mục Thiên không tin tưởng tôi lắm, bảo tôi lên đây trước."
Tên đó đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới của họ, hắn hơi cáu kỉnh mắng một tiếng, nói: "Vậy bây giờ làm thế nào, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng ta đều không dễ báo lại với cấp trên."
Nghe xong Viễn nghiêng đầu, đôi mắt vụt qua tia sáng mà người xung quanh không nhìn thấy, nhưng thoáng chốc lại mang vẻ sầu não, hắn đáp: "Hiện tại chỉ còn một cách, ngài dẫn tôi lên tầng thượng gặp anh cả, tôi xin anh ấy bản đồ bố trí người của chúng ta trong nhà máy thép, sao chép lại một bản rồi nói với Mục Thiên đó là địa điểm chứa vật liệu mà tôi cần, bảo họ lên đây hỗ trợ vận chuyển."
Nghe vậy, tên đàn ông có gương mặt dữ tợn suy nghĩ một lúc, hắn thấy quả thật là làm như thế thì độ tin cậy sẽ cao hơn, cũng giúp Viễn có thêm lý do dụ nhóm người Mục Thiên đến nơi mai phục của họ, thế thì có thể giảm thiểu thương vọng của họ, tốt hơn nhiều so với đánh trực diện.
Nhưng hắn chỉ là một tên cầm đầu nhỏ bé, không có quyền hạn được biết toàn bộ bản đồ bố trí người, thế nên hắn gật đầu, đồng ý dẫn nhóm người của Viễn lên đó.
Lúc này Viễn nhắc nhở: "Lát nữa sau khi ra ngoài còn cần ngài phối hợp với chúng tôi một chút, để nhóm Mục Thiên không phát hiện điều gì bất ổn, bước chân của ngài cần đều với của tôi, đồng thời mỗi khi đi qua một căn phòng tối, chúng ta cần dừng lại ở bên ngoài một lúc, vờ như đang tìm kiếm vật liệu thì mới được."
Hắn tỏ ý không thành vấn đề, sau đó dẫn họ đi ra.
Vào lúc xoay người ra khỏi cửa, không ai nhận ra một bức ảnh nhỏ bị một bàn tay với các khớp xương rõ ràng dán ở một góc bí mật của cánh cửa phòng tối.
Vài phút sau, tiếng bước chân hỗn loạn tiếp tục vang lên trong nhà lầu, thi thoảng dừng lại và ngày càng nhỏ dần. Nhóm của Mục Thiên ở tầng dưới nghe ngóng, thật sự cho rằng họ đang nghiêm túc tìm kiếm khắp nơi.
Họ lúc đi lúc dừng, một, hai giờ sau, cuối cùng đã tới căn phòng tối lớn nhất trên tầng thượng.
Kế hoạch lần này của họ cần giữ yên lặng tuyệt đối, sau lời thông báo kín kẽ, cửa được nhẹ nhàng mở ra.
Đi vào bên trong, vẫn ánh đèn ảm đạm, vẫn bọt biển hút âm, Viễn nhanh chóng quét mắt qua số người trong phòng, thầm nghĩ đúng như dự đoán, so với nơi mai phục ở tầng dưới, nơi này chỉ có lác đác vài người.
Xem ra hành động lần này, anh cả không hề dự định đích thân mạo hiểm ra mặt, tất cả quân số đều tập trung ở các tầng dưới, còn bản thân hắn có thể tiến cũng có thể lùi.
Nhìn rõ gương mặt của người đàn ông ở giữa, Viễn cong khóe môi thành nụ cười.
Cùng một người với bức ảnh hắn từng xem qua.
"Sĩ quan Trần." Vẻ mặt Viễn cung kính, thậm chí cúi thấp nửa đầu không dám nhìn thẳng tên đàn ông có vết sẹo dao ngồi phía trên, tựa như lo sợ nỗi căm hận bùng cháy trong mắt tên đó sẽ thiêu đốt đôi mắt hắn vậy.
Trần Khoa – một trong những cấp dưới cũ của Triệu Ngạn, dốc sức bình sinh thoát khỏi tay Mục Thiên. Mặc dù đã nhặt về mạng sống, nhưng cơ nghiệp của hắn và Triệu Ngạn đã bị phá hủy trong chốc lát, cùng với nỗi nhục nhã cùng cực, khiến tên này thật sự căm hận Mục Thiên và Lục Ninh Chu đến thấu xương.
"Cậu chính là Viễn? Ha ha, nhiệm vụ thất bại rồi nên chạy tới đây tìm chết đúng không!" Sắc mặt Trần Khoa u ám, nói bằng giọng trầm thấp nguy hiểm.
Viễn vui vẻ nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi nghe hắn nói hết, Trần Khoa không tin hắn ngay như tên cầm đầu kia, mà trái lại trừng mắt nổi giận nói: "Bản đồ phòng thủ là thứ cậu có thể xem sao, tự mình cút xuống đó nghĩ cách lôi họ lên đây, một chút chuyện cũng làm không xong, người nhà của cậu và cậu đừng mong sống tiếp!"
Nói xong hắn vẫy tay bảo người đuổi họ ra ngoài.
Thấy thế Viễn giơ tay, bắt lấy cổ tay cường tráng chắn trước mặt một cách dễ dàng, vừa lắc đầu lấy làm tiếc vừa nói: "Bản đồ phòng thủ không quan trọng, tôi chỉ đến đây xem thử..."
Anh cười giễu một tiếng, ngẩng cằm nói với giọng khinh thường: "Là tên nào khiến tôi mất trí nhớ".
Mất trí nhớ ư?
Mặt Trần Khoa biến sắc, chính vào lúc trong lòng hắn hiện ra một cái tên, thì bên tai đã truyền tới tiếng của nhiều viên đạn được bắn từ súng giảm thanh ghim vào da thịt.
Phút chốc tên cao to lực lưỡng chắn trước người đàn ông và những người xung quanh cùng ngã xuống, máu đỏ tươi chảy ào ạt khắp mặt đất.
Sắc mặt Trần Khoa trắng bệch, tay hắn run run rút súng lục ra định bắn người đàn ông đối diện, nhưng hai khẩu súng gây mê đã nhanh hơn một bước, bắn vào gáy của hắn.
Đầu óc Trần Khoa chợt choáng váng, trong lúc mơ màng hắn nhìn thấy người đàn ông đối diện xé bỏ mặt nạ da người và lớp trang điểm trên mặt, để lộ gương mặt mà cả đời này hắn cũng không quên được.
Chẳng trách... Hắn chỉ thấy qua ảnh của Viễn chứ chưa từng gặp mặt, thêm vào môi trường u ám ở đây, thật sự đã cho người đàn ông đó một điều kiện lý tưởng để ngụy trang.
Hắn cắn răng, trước khi gục hẳn vẫn cố chấp bắn một phát.
Dĩ nhiên không bắn trúng một ai, nhưng tiếng nổ súng đã thông qua bọt biển hút âm truyền rõ ra ngoài. Trên tầng thượng trống trải của nhà máy thép, tiếng súng này có nghĩa là gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhà máy thép trước đó còn im lặng như tờ bỗng trở nên ồn ào.
Lục Ninh Chu và các anh em gỡ bỏ lớp ngụy trang nhanh chóng hành động, anh vác Trần Khoa lên, cùng mọi người lao ra ngoài. Móc sắt ở eo móc lấy lan can của cầu sắt, anh bật người nhảy xuống dưới, chiếc đai cột lấy nửa thân trên phút chốc co chặt rồi dãn ra, bảo vệ họ rơi xuống một cách bình an và thần tốc.
Lúc nhảy khỏi lan can, Lục Ninh Chu bấm vào chiếc điều khiển từ xa cỡ nhỏ.
Xung quanh truyền đến tiếng nổ dữ dội, Lục Ninh Chu đã đáp đất. Trước tầm nhìn của anh, những tên nấp trong phòng tối của các tầng lầu vừa xông ra chĩa súng vào anh, còn chưa nổ súng thì đã bị ngọn lửa lớn bùng lên đột ngột ở cửa nuốt chửng.
Anh thậm chí không kịp nhìn rõ nét mặt sợ hãi và ánh mắt tuyệt vọng của chúng, những tiếng la hét ồn ào kia đều bị tiếng nổ lớn che lấp hoàn toàn. Lúc này, bóng tối và sự yên tĩnh đã không còn thuộc về nhà máy thép này nữa, thay vào đó chỉ có ánh lửa phát nổ ầm ầm ở các tầng theo cú đáp đất của anh.
Lục Ninh Chu đã dán bom cỡ nhỏ vào khắp các căn phòng tối lúc anh lên lầu từ sớm, anh không cần đến bản đồ bố trí, chỉ việc cho nổ hết các căn phòng là được.
Bỏ tâm tư lên tầng thượng chỉ là để bắt tên tù binh then chốt.
Lửa bùng lên tứ phía, mọi người ở tầng dưới cùng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, cùng giơ súng máy dọn sạch những tên địch trốn thoát trên đường núi, âm mưu được lên kế hoạch trong thời gian dài, đã bị bóp chết từ trong nôi.
Mọi người trong nhà máy vốn dĩ đã sẵn sàng cho việc giao đấu trực diện, nào ngờ sau một thao tác của ông chủ, họ lại có thể thắng lợi một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Mục Thiên lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, đôi mắt hắn đỏ thẫm nhìn chằm chằm Lục Ninh Chu rơi từ trên xuống, ánh lửa bao vây xung quanh chiếu sáng gương mặt điềm tĩnh đã gỡ bỏ lớp ngụy trang của anh, tuyệt mỹ tựa bậc đế vương.
Hắn nhìn Lục Ninh Chu ném tên tù binh trên vai cho cấp dưới tiếp ứng bên dưới, nhìn anh đáp đất và cởi dây, hắn lao tới ôm lấy anh, mặc kệ tất cả mà gấp rút gặm cắn đôi môi của anh.
Đầu lưỡi nóng bỏng không chút dịu dàng, thâm nhập vào miệng của người trong lòng, quấn lấy rồi liên tục dây dưa với phần mềm mại nhất của anh.
Có trời biết hắn lo lắng cho Lục Ninh Chu tới mức nào, cho dù hắn biết rằng với năng lực của anh chắc chắn có thể đi xuống mà không một sơ hở nào, biết rằng hắn không thể chống lại quyết định của anh... Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Hắn không chịu được nỗi đau đánh mất anh thêm một lần nào nữa.
Đôi mắt Mục Thiên ửng đỏ dán chặt vào đôi mắt đang gần trong gang tấc, nhìn vào ánh mắt hơi sửng sốt và đau xót ấy, hắn nhẹ tay lại trong chớp mắt, khẽ liếm cánh môi của anh.
Lục Ninh Chu cảm nhận được nỗi đau của hắn, anh buông nhẹ tiếng thở dài nhưng người khác khó nhận ra, sau đó nhắm mắt hôn Mục Thiên bằng nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng của vài chiếc trực thăng cùng với đủ loại âm thanh đấu súng và đánh nhau.
Quân mai phục được Mục Thiên sắp xếp từ trước đang chiến đấu với người của Trần Khoa bao vây bên ngoài.
Mục Thiên lưu luyến buông tha cánh môi của Lục Ninh Chu, van nài bằng giọng khàn đặc: "Anh Chu, bây giờ đừng rời khỏi em nữa, chúng ta cùng nhau hành động, có được không?"
"Ừ, chúng ta đi thôi." Lục Ninh Chu nhìn nét mặt của Mục Thiên, gật đầu đồng ý.
Cánh cửa lớn của nhà máy thép bị mở ra lần nữa, ánh lửa bên trong tranh đấu không dứt với ánh sáng bên ngoài, mà nguồn lực còn sót lại và vẫn đang vùng vẫy đến cùng của Triệu Ngạn, sắp phải đón nhận cơn ác mộng bị đánh gọng kìm cả trong lẫn ngoài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook