Xúc Xắc
-
Chương 11: Sóng gió lại nổi lên (1)
Dịch: Qing Qing
Những ngày sau đó Lục Ninh Chu cũng không gặp lại Mục Thiên.
Anh nhớ hôm ấy, sau khi Mục Thiên nghĩ thông hết mọi chuyện thì vô tri vô giác bước ra khỏi thư phòng giống như đã từ bỏ mọi chống cự.
Buổi sau, anh để Dương Chá chủ động đi tìm Mục Thiên bàn giao lại công việc, rồi liên hệ với Triệu Ngạn, lấy lý do bắt đầu hợp tác nên để hắn cùng với Mục Thiên đi Đông Nam Á giải quyết chuyện làm ăn của tập đoàn Lục thị.
Tất cả những chuyện lúc trước Lục Nịnh Chu đều giao cho Dương Chá làm, khiến cô ta dẫn dụ Triệu Ngạn tham gia vào kế hoạch này, mà cũng là để bản thân mình hoàn toàn không liên quan tới. Nhìn từ góc độ của Triệu Ngạn, thì đây chỉ được coi như một cuộc giao dịch giữa hắn và Dương Chá mà thôi, hắn giúp Dương Chá lên kế hoạch che giấu Mục Thiên, còn Dương Chá sau khi lấy được tài nguyên bên phía châu Mỹ thì sẽ mang lợi ích tới cho hắn.
Mà Lục Ninh Chu chỉ là một người đáng thương bị tất cả giấu giếm. lừa gạt. Triệu Ngạn cảm thấy, lúc trước khi giao dịch ở Ngự Long Vịnh, Lục Ninh Chu đem lợi ích của tập đoàn Lục thị giấu kín đến mức không để lộ một sơ hở nào, thì hôm nay, hắn cuối cùng cũng đã xé ra được một lỗ hổng rồi.
Chỉ là hắn không hề biết Lục Ninh Chu đã sớm ký kết hiệp định với Lâm Hàm Ý, chờ sau khi chủ nhân của Lâm gia thay người thì công việc bên phía châu Mỹ sẽ do Lâm gia giúp đỡ xử lý. Mấy bản kế hoạch được thực hiện song song cùng nhau, đến lúc đó anh có thể đạt được mục đích của mình, loại bỏ Mục Thiên ra khỏi thế lực nội bộ, sắp xếp ổn thỏa công việc bên phía châu Mỹ, đồng thời diệt trừ triệt để dã tâm của Triệu Ngạn.
Nếu Triệu Ngạn biết thức thời sau khi bị dạy dỗ, biết thu tay lại sau khi nhận được lợi ích mà Lục Ninh Chu hứa hẹn từ trước thì tất cả đều dễ nói chuyện hơn. Nhưng nếu không, thì Lục Ninh Chu cũng chẳng chơi mấy trò hề không đầu không đuôi này với hắn.
Còn Mục Thiên, hiểu biết của Lục Ninh Chu về tình cảm suốt bao nhiêu năm nay của hắn cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thiên vào năm đó, một đứa trẻ cả người bẩn thỉu dính đầy máu và bùn đất chứ như vậy nhìn trộm anh. Khi ấy chính là thời kỳ thiếu niên kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu nhất của anh, nên anh cũng không thèm để ý đến tên nhóc.
Thật không ngờ sau này bố anh lại bố trí cho cậu nhóc ở cạnh mình. Trong mưa bom bão đạn, người này vẫn luôn luôn bảo vệ anh, luôn dùng hết tất cả sức lực để hoàn thành mọi mệnh lệnh của anh, kể cả trong việc chăm sóc cuộc sống anh hằng ngày cũng vô cùng tỉ mỉ. Sau này anh mới biết, tất cả đều là do tình yêu tạo thành, nhưng mà, anh cũng không thèm để tâm tới.
Lục Ninh Chu biết bản thân mình vốn dĩ lạnh lùng, có thói quen tính toán rõ ràng tất cả mọi việc. Lục gia có ơn cứu mạng Mục Thiên, mấy năm nay hắn đã trả đủ rồi, còn tình cảm của Mục Thiên... Việc sắp xếp trái với di nguyện bố mình cũng coi như anh đền bù cho hắn.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
"Lên! Lên! Lên!..." Bên trong khu vực xa hoa bậc nhất dành cho những kẻ nhiều tiền ở thành phố O, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đám con bạc đang đứng hò hét khàn cả giọng quanh những chiếc bàn màu xanh lá, đôi mắt giăng kín tia máu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chia bài. Sau khi những lá bài kia được lần lượt mở ra thì chỉ còn sót lại những tâm hồn tê liệt cùng với loạt thân thể sụp đổ mà thôi.
Nơi xa hoa đồi trụy này được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, vì thiết kế không để lọt ánh mặt trời nên khoảng không gian mơ hồ về khái niệm thời gian đã đem những nụ cười giả tạo cùng với âm thanh hò hét cá cược kia dệt thành một ảo ảnh vô cùng đáng sợ. Đánh bạc kích thích thần kinh con người, bài tiết ra một lượng lớn dopamine mang lại nguồn khoái cảm to lớn, tạo ra sức hấp dẫn chí mạng đối với cơ thể, trong đó bao gồm cảm giác điên cuồng.
Trong căn phòng "Vườn hoa trên không" tiếp đón khách quý trên tầng cao nhất của sòng bạc, có một thanh niên khí chất nho nhã đang yên ổn ngồi ở một đầu chiếc bàn, các đốt ngón tay trắng trẻo thon dài đang ma sát nhẹ nhàng vào mặt sau sặc sỡ của lá bài trong tay, khóe miệng dần dần để lộ ra ý cười, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông đối diện,
Croupier (người chia bài trong casino) trung tâm bày ra dáng vẻ xinh đẹp, mang theo nụ cười mỉm chuyên nghiệp đặt một lá bài lên mặt bàn, từ từ xoay người đẩy lá bài đến trước mặt người đàn ông kia, cái váy quây ngắn bao trọn lấy đường cong bờ mông một cách mê người.
"Black Jack", Black Jack 21 - Trò chơi kinh điển của các sòng bạc.
Người đàn ông ngồi đối diện với thanh niên kia có dáng vẻ tiều tụy, một bộ dạng mệt mỏi quá độ, nhưng lúc này lại bày ra vẻ hưng phấn kỳ dị, hắn ta duỗi tay run rẩy cầm lấy lá bài, có chút co rúm nhìn thoáng qua người thanh niên đang ung dung, nhàn nhã ở phía đối diện, ngay sau đó hắn chần chờ mở bài.
Bust, bài tử.
Tia máu cuối cùng trên gương mặt của người đàn ông kia cuối cùng cũng biến mất, hắn ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào lá bài chết trong tay, miệng không ngừng lầm bầm: "Không, không có khả năng, điều này không thể xảy ra..."
Croupier lắc lư vòng eo bước đến, đem tất cả tiền xu đặt cược đổ hết lên trên mặt bàn của người thanh niên bên phía tay trái.
"Không không không, tôi không tin, lại một lần nữa, double! Tôi muốn double!" Người đàn ông thua trận giống như phát điên lên, khoa chân múa tay muốn đẩy hết tất cả các đống tiền xu bên tay mình ra.
Người thanh niên lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thả lỏng đôi chân đang vắt chéo, đứng dậy, từ từ đi tới bên cạnh người đàn ông kia, dùng một lực không để người khác phản kháng đè chặt lấy cánh tay của người đàn ông kia, giọng điệu lo lắng nói: "Lâm ca, không nên theo nữa, anh đã thua rất nhiều rồi." Nhưng trong mắt anh thì lại mang theo vẻ khinh bỉ như đang nhìn một tên phế vật vậy.
Người đang ông đã rơi vào trạng thái điên cuồng nên không nhìn vào mắt anh, giãy giụa muốn đẩy anh ra, trong miệng cầu xin: "Vũ Ninh, em rể, em rể tốt của anh, lại một lần nữa, một lần cuối cùng thôi, chú để anh thắng một lần thôi được không, hả?"
Người thanh niên đó, cũng chính là Lục Ninh Chu lại chỉ nhăn mày, dùng giọng điệu như đang rất khó xử quay lại nói với hắn: "Tôi biết anh là anh trai của Hàm Ý, nhưng mà Lâm ca à, anh đã nợ tôi rất nhiều tiền đánh bạc, những khoản tiền nhỏ kia cứ coi như là chút tâm ý của tôi đi, nhưng nếu như anh cố ý muốn tiếp tục, như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử..."
"Cái này... Vậy phải làm sao bây giờ? Lại một lần nữa nha Ninh Chu, coi như anh xin chú, chính là, anh là chủ nhân tương lai của Lâm gia, chú muốn cái gì mà anh không thể cho chú đúng không?"
Lục Ninh Chu mỉm cười nhìn hắn, trong miệng lại tàn nhẫn nói, "Lâm ca, không được." Ngay lúc người đàn ông kia gấp đến độ muốn lật mặt thì anh lại mở miệng: "Thật ra cũng không phải là không được, nhưng, anh cũng phải lấy ít đồ ra thế chấp, tôi không thể để anh tiếp tục chơi không vậy."
"Là... Là cái gì?" Người đàn ông thấy anh thỏa hiệp, cuối cùng cũng bắt đầu kích động.
"Một chút cổ phần của Lâm thị thì sao?" Lục Ninh Chu dụ dỗ: "Cái này thì Lâm ca cũng không thiếu, huống chi, chỉ cần thắng tôi là có thể mua lại được thôi. Thế nào?"
Người đàn ông nhìn qua em rể tương lai của mình, ánh mắt nhìn hắn ta không còn giống như trước, mà mang theo ý cười mê hoặc lòng người, ma xui quỷ khiến làm hắn ta lại từ từ gật đầu.
Những ngày tháng êm đềm không gợn sóng đã kết thúc tất cả tại đây. Nửa năm sau, cũng là đến khoảng thời gian mà Lục Ninh Chu và Lâm Hàm Ý chuẩn bị đính hôn.
Ngày tổ chức tiệc đính hôn chọn không được tốt lắm, dự báo cho thấy trước sau ngày đó đều là khoảng thời tiết âm u và tối tăm.
Trong vòng nửa năm nay, Lục Ninh Chu dựa vào danh phận con rể tương lai của Lâm thị, cùng với Lâm Hàm Ý hợp tác trong ngoài làm được không ít việc. Cuối cùng cũng sắp tới khoảng thời gian thu lưới rồi.
Ngoại trừ người cầm đầu, không ai có thể biết được rằng, tiệc đính hôn của hai nhà Lâm Lục lúc đó sẽ hoàn toàn biến thành trận chiến Tu La khiến Lâm gia hoàn toàn đổi chủ.
Sóng gió nổi lên, mưa bão lại kéo tới...
Những ngày sau đó Lục Ninh Chu cũng không gặp lại Mục Thiên.
Anh nhớ hôm ấy, sau khi Mục Thiên nghĩ thông hết mọi chuyện thì vô tri vô giác bước ra khỏi thư phòng giống như đã từ bỏ mọi chống cự.
Buổi sau, anh để Dương Chá chủ động đi tìm Mục Thiên bàn giao lại công việc, rồi liên hệ với Triệu Ngạn, lấy lý do bắt đầu hợp tác nên để hắn cùng với Mục Thiên đi Đông Nam Á giải quyết chuyện làm ăn của tập đoàn Lục thị.
Tất cả những chuyện lúc trước Lục Nịnh Chu đều giao cho Dương Chá làm, khiến cô ta dẫn dụ Triệu Ngạn tham gia vào kế hoạch này, mà cũng là để bản thân mình hoàn toàn không liên quan tới. Nhìn từ góc độ của Triệu Ngạn, thì đây chỉ được coi như một cuộc giao dịch giữa hắn và Dương Chá mà thôi, hắn giúp Dương Chá lên kế hoạch che giấu Mục Thiên, còn Dương Chá sau khi lấy được tài nguyên bên phía châu Mỹ thì sẽ mang lợi ích tới cho hắn.
Mà Lục Ninh Chu chỉ là một người đáng thương bị tất cả giấu giếm. lừa gạt. Triệu Ngạn cảm thấy, lúc trước khi giao dịch ở Ngự Long Vịnh, Lục Ninh Chu đem lợi ích của tập đoàn Lục thị giấu kín đến mức không để lộ một sơ hở nào, thì hôm nay, hắn cuối cùng cũng đã xé ra được một lỗ hổng rồi.
Chỉ là hắn không hề biết Lục Ninh Chu đã sớm ký kết hiệp định với Lâm Hàm Ý, chờ sau khi chủ nhân của Lâm gia thay người thì công việc bên phía châu Mỹ sẽ do Lâm gia giúp đỡ xử lý. Mấy bản kế hoạch được thực hiện song song cùng nhau, đến lúc đó anh có thể đạt được mục đích của mình, loại bỏ Mục Thiên ra khỏi thế lực nội bộ, sắp xếp ổn thỏa công việc bên phía châu Mỹ, đồng thời diệt trừ triệt để dã tâm của Triệu Ngạn.
Nếu Triệu Ngạn biết thức thời sau khi bị dạy dỗ, biết thu tay lại sau khi nhận được lợi ích mà Lục Ninh Chu hứa hẹn từ trước thì tất cả đều dễ nói chuyện hơn. Nhưng nếu không, thì Lục Ninh Chu cũng chẳng chơi mấy trò hề không đầu không đuôi này với hắn.
Còn Mục Thiên, hiểu biết của Lục Ninh Chu về tình cảm suốt bao nhiêu năm nay của hắn cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thiên vào năm đó, một đứa trẻ cả người bẩn thỉu dính đầy máu và bùn đất chứ như vậy nhìn trộm anh. Khi ấy chính là thời kỳ thiếu niên kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu nhất của anh, nên anh cũng không thèm để ý đến tên nhóc.
Thật không ngờ sau này bố anh lại bố trí cho cậu nhóc ở cạnh mình. Trong mưa bom bão đạn, người này vẫn luôn luôn bảo vệ anh, luôn dùng hết tất cả sức lực để hoàn thành mọi mệnh lệnh của anh, kể cả trong việc chăm sóc cuộc sống anh hằng ngày cũng vô cùng tỉ mỉ. Sau này anh mới biết, tất cả đều là do tình yêu tạo thành, nhưng mà, anh cũng không thèm để tâm tới.
Lục Ninh Chu biết bản thân mình vốn dĩ lạnh lùng, có thói quen tính toán rõ ràng tất cả mọi việc. Lục gia có ơn cứu mạng Mục Thiên, mấy năm nay hắn đã trả đủ rồi, còn tình cảm của Mục Thiên... Việc sắp xếp trái với di nguyện bố mình cũng coi như anh đền bù cho hắn.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
"Lên! Lên! Lên!..." Bên trong khu vực xa hoa bậc nhất dành cho những kẻ nhiều tiền ở thành phố O, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đám con bạc đang đứng hò hét khàn cả giọng quanh những chiếc bàn màu xanh lá, đôi mắt giăng kín tia máu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chia bài. Sau khi những lá bài kia được lần lượt mở ra thì chỉ còn sót lại những tâm hồn tê liệt cùng với loạt thân thể sụp đổ mà thôi.
Nơi xa hoa đồi trụy này được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, vì thiết kế không để lọt ánh mặt trời nên khoảng không gian mơ hồ về khái niệm thời gian đã đem những nụ cười giả tạo cùng với âm thanh hò hét cá cược kia dệt thành một ảo ảnh vô cùng đáng sợ. Đánh bạc kích thích thần kinh con người, bài tiết ra một lượng lớn dopamine mang lại nguồn khoái cảm to lớn, tạo ra sức hấp dẫn chí mạng đối với cơ thể, trong đó bao gồm cảm giác điên cuồng.
Trong căn phòng "Vườn hoa trên không" tiếp đón khách quý trên tầng cao nhất của sòng bạc, có một thanh niên khí chất nho nhã đang yên ổn ngồi ở một đầu chiếc bàn, các đốt ngón tay trắng trẻo thon dài đang ma sát nhẹ nhàng vào mặt sau sặc sỡ của lá bài trong tay, khóe miệng dần dần để lộ ra ý cười, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông đối diện,
Croupier (người chia bài trong casino) trung tâm bày ra dáng vẻ xinh đẹp, mang theo nụ cười mỉm chuyên nghiệp đặt một lá bài lên mặt bàn, từ từ xoay người đẩy lá bài đến trước mặt người đàn ông kia, cái váy quây ngắn bao trọn lấy đường cong bờ mông một cách mê người.
"Black Jack", Black Jack 21 - Trò chơi kinh điển của các sòng bạc.
Người đàn ông ngồi đối diện với thanh niên kia có dáng vẻ tiều tụy, một bộ dạng mệt mỏi quá độ, nhưng lúc này lại bày ra vẻ hưng phấn kỳ dị, hắn ta duỗi tay run rẩy cầm lấy lá bài, có chút co rúm nhìn thoáng qua người thanh niên đang ung dung, nhàn nhã ở phía đối diện, ngay sau đó hắn chần chờ mở bài.
Bust, bài tử.
Tia máu cuối cùng trên gương mặt của người đàn ông kia cuối cùng cũng biến mất, hắn ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào lá bài chết trong tay, miệng không ngừng lầm bầm: "Không, không có khả năng, điều này không thể xảy ra..."
Croupier lắc lư vòng eo bước đến, đem tất cả tiền xu đặt cược đổ hết lên trên mặt bàn của người thanh niên bên phía tay trái.
"Không không không, tôi không tin, lại một lần nữa, double! Tôi muốn double!" Người đàn ông thua trận giống như phát điên lên, khoa chân múa tay muốn đẩy hết tất cả các đống tiền xu bên tay mình ra.
Người thanh niên lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thả lỏng đôi chân đang vắt chéo, đứng dậy, từ từ đi tới bên cạnh người đàn ông kia, dùng một lực không để người khác phản kháng đè chặt lấy cánh tay của người đàn ông kia, giọng điệu lo lắng nói: "Lâm ca, không nên theo nữa, anh đã thua rất nhiều rồi." Nhưng trong mắt anh thì lại mang theo vẻ khinh bỉ như đang nhìn một tên phế vật vậy.
Người đang ông đã rơi vào trạng thái điên cuồng nên không nhìn vào mắt anh, giãy giụa muốn đẩy anh ra, trong miệng cầu xin: "Vũ Ninh, em rể, em rể tốt của anh, lại một lần nữa, một lần cuối cùng thôi, chú để anh thắng một lần thôi được không, hả?"
Người thanh niên đó, cũng chính là Lục Ninh Chu lại chỉ nhăn mày, dùng giọng điệu như đang rất khó xử quay lại nói với hắn: "Tôi biết anh là anh trai của Hàm Ý, nhưng mà Lâm ca à, anh đã nợ tôi rất nhiều tiền đánh bạc, những khoản tiền nhỏ kia cứ coi như là chút tâm ý của tôi đi, nhưng nếu như anh cố ý muốn tiếp tục, như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử..."
"Cái này... Vậy phải làm sao bây giờ? Lại một lần nữa nha Ninh Chu, coi như anh xin chú, chính là, anh là chủ nhân tương lai của Lâm gia, chú muốn cái gì mà anh không thể cho chú đúng không?"
Lục Ninh Chu mỉm cười nhìn hắn, trong miệng lại tàn nhẫn nói, "Lâm ca, không được." Ngay lúc người đàn ông kia gấp đến độ muốn lật mặt thì anh lại mở miệng: "Thật ra cũng không phải là không được, nhưng, anh cũng phải lấy ít đồ ra thế chấp, tôi không thể để anh tiếp tục chơi không vậy."
"Là... Là cái gì?" Người đàn ông thấy anh thỏa hiệp, cuối cùng cũng bắt đầu kích động.
"Một chút cổ phần của Lâm thị thì sao?" Lục Ninh Chu dụ dỗ: "Cái này thì Lâm ca cũng không thiếu, huống chi, chỉ cần thắng tôi là có thể mua lại được thôi. Thế nào?"
Người đàn ông nhìn qua em rể tương lai của mình, ánh mắt nhìn hắn ta không còn giống như trước, mà mang theo ý cười mê hoặc lòng người, ma xui quỷ khiến làm hắn ta lại từ từ gật đầu.
Những ngày tháng êm đềm không gợn sóng đã kết thúc tất cả tại đây. Nửa năm sau, cũng là đến khoảng thời gian mà Lục Ninh Chu và Lâm Hàm Ý chuẩn bị đính hôn.
Ngày tổ chức tiệc đính hôn chọn không được tốt lắm, dự báo cho thấy trước sau ngày đó đều là khoảng thời tiết âm u và tối tăm.
Trong vòng nửa năm nay, Lục Ninh Chu dựa vào danh phận con rể tương lai của Lâm thị, cùng với Lâm Hàm Ý hợp tác trong ngoài làm được không ít việc. Cuối cùng cũng sắp tới khoảng thời gian thu lưới rồi.
Ngoại trừ người cầm đầu, không ai có thể biết được rằng, tiệc đính hôn của hai nhà Lâm Lục lúc đó sẽ hoàn toàn biến thành trận chiến Tu La khiến Lâm gia hoàn toàn đổi chủ.
Sóng gió nổi lên, mưa bão lại kéo tới...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook