Xúc Xắc Tình Yêu
Chương 15

Ngày hôm sau, Hillary đến chỗ làm chỉ trước mười một giờ một chút, mặc chiếc quần nhăn nhúm và đi đôi xăng đan không đế màu đen. Sơn móng chân thì tróc ra rất xấu, khiến cho ngón chân cái trông giống như cục kẹo to bè vậy. Tôi bật cười và lắc đầu khi Hillary ngồi thụp xuống cái ghế cô ấy vẫn hay ngồi ở phòng tôi.

"Có gì buồn cười đến thế?"

"Quần áo của cậu. Bọn họ sẽ đuổi việc cậu mất thôi."

Mới đây, công ty tôi đã thay đổi quy định về trang phục, chuyển từ vest sang quần áo công sở bình thường nếu không phải gặp khách hàng. Nhưng tôi tin chắc rằng quần áo của Hillary không giống như những gì ông quản lý công ty nghĩ đến khi ông ta viết ra bản ghi nhớ là "trang phục công sở sao cho phù hợp".

Cô ấy nhún vai. "Mình cũng ước bọn họ đuổi quách mình đi… Được rồi. Giờ kể cho mình nghe về cuối tuần qua đi. Không được bỏ qua chi tiết nào hết."

Tôi mỉm cười.

Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi đã rất vui. Tôi kể chuyện đi ăn ở nhà hàng Balthazar, Atlantic Grill, cuộc đi dạo trong công viên và có nhiều thời gian ở bên Dex mới tuyệt làm sao. Tôi đang thầm mong nếu mình kể nhiều thì có thể tránh được những câu hỏi ai cũng biết kia.

"Vậy anh ta có định hủy không?"

Chính là câu hỏi đó.

"Ừm, mình không dám chắc."

"Cậu không dám chắc? Vậy là anh ta bảo sẽ suy nghĩ à?"

"Không.

"Anh ta sẽ không suy nghĩ về chuyện đó ư?"

"Ừm… Điều đó không xuất hiện một giây." Tôi cố gắng nói sao cho nghe không quá bênh vực.

Cô ấy nhăn mũi. Sau đó cô ấy nhìn tôi chăm chăm không hiểu gì cả. Tôi tự hỏi vẻ mặt không đồng tình kia là do tôi quá bị động hay cô ấy ngày một nghi ngờ rằng Dex đang lợi dụng tôi như một con ngốc. Vế đầu có vẻ đúng, nhưng vế sau thì không. "Mình tưởng hai người định trao đổi thật kỹ càng," cô ấy nói và nhíu mày.

"Mình cũng định thế, nhưng mà…"

"Nhưng sao?"

"Nhưng anh ấy nói yêu mình," tôi đáp. Tôi không định chia sẻ chi tiết riêng tư này, nhưng có cảm giác như bắt buộc phải nói ra.

Nét mặt Hillary có thay đổi chút ít. "Thế à?"

"Ừ."

"Anh ta có say không?"

"Không! Anh ấy không say," tôi nói, liếc nhìn vào màn hình vi tính, hy vọng nhận được e-mail Dex gửi. Chúng tôi chưa nói chuyện từ sau lúc anh đi ngày hôm qua.

Cô ấy không bị thuyết phục. "Thế cậu có đáp lại không?"

"Có. Mình có đáp. Vì mình cũng vậy."

Cô ấy im lặng trong mấy giây để tỏ vẻ tôn trọng. "Thôi được rồi. Vậy là cả hai yêu nhau. Giờ thì sao? Khi nào thì xảy ra cuộc chia tay nho nhỏ đây?"

Tôi không đồng tình với cách cô ấy nói đến khó khăn đang chờ đợi Dex theo kiểu đùa cợt như vậy. "Hủy bỏ một đám cưới, chấm dứt một mối quan hệ lâu dài không thể nói là một cuộc chia tay nho nhỏ."

"Sao cũng được. Khi nào thì anh ta định làm?

Dạ dày tôi đau nhói khi tôi lại đáp là tôi không biết. Tôi khao khát muốn kể cho Hillary nghe về hai viên xúc xắc, nhưng tôi lại giữ cho riêng mình. Đó là chuyện giữa tôi và Dex. Vả lại, điều đó sẽ chẳng khiến cô ấy hiểu đâu, và rất có thể cô ấy sẽ chỉ chán ghét tôi vì lại đi dựa vào cái trò đổ xúc xắc thay vì nói thẳng ra.

Tôi hắng giọng. "Thế Darcy có nhắc gì đến anh ấy không?"

"Cũng không hẳn… Nhưng phải nói thật, công việc để mắt đến cô ta của mình hơi bị thất bại rồi. Mình có lý do chính đáng mà." Cô ấy nhe răng cười.

"Lý do gì?"

"Mình đã gặp một người!"

"Không thể nào! Ai đấy? Mình có biết không?"

"Không. Anh ấy sống ở Montauk. Tên là Julian. Rachel, trước khi gặp anh ấy, mình chẳng tin vào ba cái chuyện tri âm tri kỷ gì đó đâu."

"Kể từ đầu đi," tôi nói với cô ấy. Không ai lắng nghe một người đang yêu tốt hơn chính một người cũng đang yêu.

Cô ấy kể với tôi là anh ta ba mươi bảy tuổi, là nhà văn, chưa kết hôn lần nào. Cô ấy gặp anh ta trên bãi biển. Cô ấy đang đi dạo, anh ta cũng vậy. Cả hai người đều có một mình, cùng đi về một hướng. Anh ta cứ liên tục dừng lại để ngắm nghía vỏ sò, cuối cùng cô ấy cũng bắt kịp và giới thiệu tên mình. Sau đó hai người bọn họ về nhà anh ta, và anh ta làm cho cô ấy món salad cà chua, pho mát mozzarella và rau húng quế. Cà chua và húng quế có sẵn trong vườn nhà anh ta, còn pho mát mozzarella thì tươi ngon. Cô ấy nói rằng họ không thể ngừng chuyện trò - rằng anh ta thông minh, đẹp trai, nhạy cảm.

"Vậy sau ngày hôm đó cậu có gặp lại anh ta không?"

"Ồ, có chứ. Cuối tuần bọn mình đi chơi suốt… Rach ơi, cứ như là bọn mình cho qua tất cả những thứ vớ vẩn khác vậy. Khó giải thích lắm… Bọn mình là một cặp rồi, vậy thôi. Anh ấy là người tuyệt vời nhất."

mình được gặp anh ta?"

"Cuối tuần này anh ấy sẽ đến đây. Lúc đó cậu có thể gặp anh ấy được rồi."

"Không thể chờ nổi đến lúc đó."

Tôi mừng cho cô ấy, nhưng cũng hơi ghen tị một chút. Chắc là Julian còn chưa đính hôn. Les gọi điện, phá ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi không nghe máy, cảm thấy mình không thể đối diện với hắn được. Hillary dường như cũng không thể rời khỏi chiếc ghế để về văn phòng kiểm tra tin nhắn. Công ty này và tất cả những kẻ ăn không ngồi rồi khác đợi được mà.

Sau khi Hillary đi rồi, tôi trở lại với nỗi ám ảnh về Dex, chờ đợi một e-mail hay cú điện thoại. Cuối cùng điện thoại cũng reo, tôi giật bắn mình.

Nhưng đó lại là Darcy hỏi xem tôi có rỗi để cùng đi ăn trưa không.

Tôi nói là có. Tôi ghét cái ý nghĩ phải gặp cô ấy, nhưng tôi cần biết xem có chuyện gì đang xảy ra. Có thể Dex đã nói gì đó với cô ấy thì sao.

Chúng tôi gặp nhau ở Naples, một nhà hàng ở khu sảnh của tòa nhà Metlife. Có một hàng dài người xếp hàng, vậy nên tôi nêu ý kiến là chúng tôi băng qua phố đến quán đồ ăn nước ngoài. Cô ấy bảo không, rằng đang thèm ăn pizza chết đi được. Tôi nói được thôi, chúng ta sẽ đợi đến khi có bàn. Tôi chăm chú quan sát nét mặt cô ấy xem có dấu hiệu nào của lời chia tay không. Không có gì mới, cho dù tóc cô ấy trông bắt nắng nhiều hơn. Cô ấy buộc đuôi gà thấp, gọn gàng. Đôi khuyên ngọc bích đu đưa dưới tai.

"Trên mặt mình dính cái gì à?" Darcy hỏi, quệt hai má.

"Mình chỉ ngắm đôi khuyên tai của cậu thôi mà. Đẹp quá. Mới mua à?"

"Không. Dex tặng mình từ lâu rồi."

"Lúc nào? Sinh nhật cậu à?"

"Không… Mình chẳng nhớ chính xác. Chỉ là một món quà tặng ngẫu nhiên thôi."

Tôi cảm thấy cơn ghen trào dâng, nhưng tự nhủ rằng kể từ hồi đó đến giờ đã có nhiều thay đổi rồi.

Darcy hỏi cuối tuần của tôi thế nào.

"Tốt," tôi đáp. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là lòng tôi lại xốn xang. "Cậu biết rồi đấy. Nhiều việc lắm… Còn cậu?"

"Hết ý. Lẽ ra cậu nên đi. Những bữa tiệc thật tuyệt vời. Ban nhạc ở Talkhouse rất hay. Ôi trời, ở đó vui cực kỳ. Cậu và Dex chọn nhầm cuối tuần để làm việc rồi."

Cậu và Dex. Cậu và Dex. Cậu và Dex.

"Dex chỉ toàn làm việc thôi à?" tôi hỏi, chỉ để thêm vào cho có.

Cô ấy đảo tròn mắt. "Ừ, có gì khác đâu chứ? Mình sắp cưới phải một tên nghiện công việc."

"Anh ấy không thể bỏ được mà."

Hay là không thể ép buộc tình cảm.

"Rồi, rồi, rồi," cô ấy nói. "Nhưng mình lấy tất cả ra cá với cậu là đến một nửa trong số công việc cắm đầu vào làm đó là do anh ấy tự nguyện ôm lấy. Mình dám thề là anh ấy thích lắm. Điều đó làm cho anh ấy cảm thấy là người quan trọng." Giọng cô ấy hơi có chút ác ý. Có lẽ đó là phần mở đầu cho câu chuyện về trận cãi nhau to giữa họ cũng nên.

"Cậu nghĩ thế à?"

"Mình biết ấy chứ," cô ấy đáp lại khi người ta dẫn chúng tôi ra ngồi ở một bàn ngoài trời. "Và chắc cậu cũng biết Hillary đã gặp một anh chàng rồi, đúng không?"

"Ừ. Cô ấy đã kể. Cậu gặp anh ta chưa?"

"Gặp qua thôi."

"Cậu nghĩ sao?"

"Anh ta không xí trai. Không phải típ người mình thích - quá nghệ sĩ. Nhưng cũng khá là đáng yêu. Điều kỳ diệu không bao giờ hết đâu."

"Cậu nói thế là ý gì?" tôi hỏi, thừa biết cô ấy muốn nói Hillary gặp được một anh chàng đáng yêu là chuyện không thể nào có được.

"Cứ nhìn cô ta xem. Cô ta không quan tâm đến diện mạo của mình gì hết. Đến một nửa thời gian cô ta thậm chí còn chẳng cư xử cho ra dáng con gái nữa kìa."

"Mình nghĩ cô ấy xinh ấy chứ."

Darcy nhìn tôi một cái ra hiệu "Đầu óc tỉnh táo lại đi."

Tôi nghĩ đến chiếc quần nhàu nhĩ và móng chân tróc sơn của Hillary. "Đâu phải chỉ vì cô ấy không phải típ con gái điệu đà mà cô ấy không hấp dẫn."

"Cô ta ngoài ba mươi. Cần phải bắt đầu trang điểm đi. Mấy cái chuyện nét đẹp tự nhiên đó hết thời từ những năm bảy mươi rồi."

"Ừm, rõ ràng là Julian không đồng ý như vậy."

"Ừ, để rồi xem chuyện đó kéo dài được bao lâu," cô ấy nói, nhúng chiếc bánh mì vào đĩa dầu.

Ờ, để rồi xem cậu với Dex kéo dài hơn được bao lâu. Tôi nghĩ đến hai viên xúc xắc đỏ an tọa trong hộp bánh Altoid, và ngay lập tức trong tôi tràn ngập nỗi ân hận. Tôi không muốn cô ấy bị tổn thương. Ước gì có một cách nào đó để tôi và Dex được ở bên nhau mà Darcy không phải đau lòng. Tại sao một cái kết có hậu lại khó đến thế? Tôi lại tập trung vào chuyện của Hillary và Julian. "Mình nghĩ cô ấy thực sự thích anh ta," tôi nói.

"Ừ," cô ấy nói, đảo mắt. "Cậu biết là bạn trai cũ của cô ta có người mới rồi, đúng không?"

"Ừ. Tất nhiên là biết. Cô ấy còn chẳng quan tâm gì đến Corey nữa hết. Và cô ta đã đá anh ta, nhớ

"Có. Nhưng sau đó anh ta bắt đầu hẹn hò một đứa con gái hai mươi ba tuổi hấp dẫn nóng bỏng và vênh váo đi khắp quán Talkhouse ngay trước mặt cô ta… chính lúc đó cô ta đột nhiên chắc như đinh đóng cột rằng Julian là anh chàng dành cho cô ta. Đó là trùng hợp ấy à? Mình không nghĩ vậy đâu."

Tôi nói rằng tôi nghĩ cô ấy quá đáng rồi đấy. "Đừng có phá hoại chuyện của Hillary nữa."

"Được. Tốt thôi. Sao cũng được. Chủ đề tiếp theo," Darcy nói, chấm khăn ăn lên khóe miệng. "Lần cuối cùng cậu nói chuyện với Marcus là khi nào?"

"Đâu đó tuần trước."

Cô ấy rướn người tới nói rằng cuối tuần vừa rồi có vài lần anh ta nhắc tới tôi.

"Hay quá," tôi nói, mắt vẫn dán vào tờ thực đơn. Tôi có cảm giác như Marcus là chuyện xưa lắm rồi.

Cô ấy nhăn mặt. "Sao cậu hờ hững với anh ta thế? Cậu không nghĩ là anh ta cũng dễ thương à?"

"Có. Anh ta dễ thương," tôi đáp.

Người phục vụ đến bàn hỏi chúng tôi gọi món gì. Darcy gọi suất pizza cho một người. Tôi nói với anh ta là mình sẽ ăn salad Caesar.

Darcy phản đối. "Cậu không muốn ăn thêm gì ngoài salad à?"

Tôi dám nói là cô ấy đang bực bội vì tôi ăn salad còn cô ấy gọi pizza. Cô ấy thích được làm người ăn uống kén chọn hơn cơ. Thế nên tôi nhượng bộ và nói, "Salad Caesar bổ dưỡng lắm, với lại thực ra thì rất nhiều chất béo."

"Cậu sẽ phải ăn mấy miếng pizza của mình. Mình không ăn hết cả cái được." Cô ấy đang nói chuyện với tôi nhưng mục đích là anh bồi bàn. Anh ta mỉm cười với cô. Nét mặt cô tỏ ra thân thiện cởi mở. Tôi bắt gặp cô giấu bàn tay trái xuống dưới bàn để anh ta khỏi nhìn thấy chiếc nhẫn.

Khi anh ta quay đi, cô ấy nói, "À, anh làm ơn đừng nướng cháy mặt dưới bánh nhé? Nhiều khi họ toàn nướng cháy thôi. Và tôi muốn cái pizza đó… nói thế nào nhỉ… vừa tái à?" Cô ấy gạt đuôi tóc về phía trước vắt qua một bên vai.

Anh ta cười và nháy mắt. "Được thôi."

"Anh ta quá trẻ so với cậu," tôi nói, mặc kệ anh ta vẫn còn trong tầm nghe.

"Gì cơ?" cô ấy nói ra vẻ ngây thơ. "Ôi, thôi xin cậu. Mình có tán tỉnh gì đâu."

Trước khi cô ấy kịp tung ra đề tài khác, tôi phải xem giữa họ có rắc rối nội bộ nào sắp nổ ra không. Tôi lợi dụng khía cạnh liên quan đến đám cưới. "Vậy cậu định những CD đó sẽ có bài nào?"

"CD ấy à?" Cô ấy có vẻ bối rối. "À, phải rồi, là thứ đó. Mình chưa nghĩ thêm gì cả. Cuối tuần rồi mình bỏ qua chuyện lên kế hoạch cho đám cưới. Với lại, mình nghĩ những CD đó có vẻ rắc rối quá. Chắc là mình sẽ làm túi hạt dẻ hay bạc hà thôi. Bọn họ làm được những hộp bánh Altoid bằng kim loại hình trái tim rất xinh. Có lẽ bọn mình sẽ chọn thứ đó. Cậu biết Dexter thích bánh Altoid đến thế nào rồi đấy."

"Ừmmm… Mình không biết điều đó."

"Ừ," cô ấy nói. "Loại có vị quế ấy."

° ° °

Tối đó, mãi đến khuya Dexter mới gọi điện, và tôi để lỡ mất vì còn đang xem xét tài liệu ở trong phòng họp. Lời nhắn của anh cũng đơn giản thôi: "Chào em, Rach. Xin lỗi vì ngày hôm nay anh chưa gọi điện… Suốt cả ngày hôm nay chạy như đếm tiền để chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện vào ngày thứ Năm. Cuối tuần rồi thực sự thì lẽ ra anh nên làm trước vài việc trong số đó… Nói vậy không phải anh sẽ làm khác đi đâu nhé. Được ở bên em thì như thế cũng đáng. Anh nhớ em. Anh sẽ nói chuyện với em sớm."

Tin nhắn của anh khiến tôi cảm thấy trống rỗng. Là như thế sao? Một bài tường thuật lịch làm việc của anh? Lại còn dùng kiểu nói đáng ghét của dân ngân hàng: "chạy như đếm tiền". Điều tiếp theo tôi biết là anh sắp nói với tôi rằng anh đang "kẹt trong két" - lại một câu nói của dân ngân hàng thay cho cụm từ "anh bận lắm". Quan trọng hơn là anh chẳng nhắc gDarcy, đến chuyện khi nào tôi lại được gặp anh, chẳng nói về chuyện gì hết. Chỉ bảo nhớ tôi. Tôi có cảm giác như anh đang rời xa dần, mọi cố gắng để có được hạnh phúc của tôi đang tiêu tan. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, nhưng rồi tự nhủ là phải kiên nhẫn. Dex sẽ làm điều đúng đắn thôi. Rồi cuối cùng anh sẽ ở bên tôi.

° ° °

Rốt cuộc tôi cũng gặp Dex vào tối thứ Năm. Anh đến chỗ tôi khi đã muộn, kiệt sức vì công việc. Chúng tôi nói chuyện vài phút thì anh lăn ra ngủ, đầu gác lên đùi tôi trong khi tôi đang xem tập phim Sopranos chiếu lại. Tony lại lừa dối Carmella một lần nữa. Tôi thương cho cô ấy vô cùng, mỉa mai thay, vì cô là vợ chứ không phải người đàn bà thứ hai kia. Tôi nghĩ đến Darcy, so sánh tình cảm chúng tôi dành cho Dex. Cô ấy không yêu Dex như tôi yêu. Không thể bằng được. Đó sẽ là điều cuối cùng tôi nghĩ ra để hợp lý hóa chuyện này.

Lúc quá nửa đêm, tôi huých anh nhè nhẹ, nói rằng có lẽ anh nên về nhà đi thôi. Anh miễn cưỡng đồng ý và lại nói rằng anh rất tiếc vì lịch làm việc điên rồ này. Tôi nói là tôi hiểu, tôi biết chuyện đó là thế nào mà. Anh hôn tôi, ôm tôi thật lâu. Rồi sau đó anh lại về với Darcy. Khi anh ra đến cửa, tôi hỏi cuối tuần này anh định làm gì. Tôi cố gắng ra vẻ bình thường, nhưng trong trái tim thì tôi đang cố gắng kiếm tìm chút hy vọng, mong rằng anh sẽ dành cho tôi vài tiếng đồng hồ.

"Bố anh và vợ ông đến thăm. Anh chưa nói với em à?"

"Chưa. Anh chưa nói. Nhưng cũng hay. Mọi người định làm gì?"

"Em biết mà - những việc thông thường. Ăn tối. Có thể đến rạp hát."

Tôi hình dung ra cảnh bốn người họ đi chơi. Đáng buồn là tôi không được gặp bố anh, điều đó lại càng củng cố thêm rằng: tôi không được ở bên Dex. Tôi là người đàn bà thứ hai. Tôi nghĩ đến tất cả những người đàn bà thứ hai khác, những người ngẫu nhiên có các buổi tối thứ Năm nhưng không bao giờ được có mặt trong những kỳ nghỉ, hay những dịp đặc biệt của gia đình, hay những bữa tối bàn công việc quan trọng. Những việc thực sự to tát chẳng có phần cho họ. Rồi tôi lại thầm nghĩ rằng Dex thậm chí còn chưa từng nói với tôi một lời đảm bảo nào cả, dù là giả dối hay chân thật, những câu mà trên phim người đàn bà thứ hai luôn luôn được nghe. Không có gì ngoài mấy câu "Anh yêu em" và hai viên xúc xắc

Tối thứ Bảy, Hillary thuyết phục tôi đi chơi cùng cô ấy và Julian. Tôi thấy tội lỗi vì chen vào bữa tối của họ nhưng vẫn đồng ý, không muốn ở một mình với những ý nghĩ về Dex. Tôi đang bị ám ảnh bởi cảnh tượng cuối tuần gia đình sum họp ấm áp, Dex mỉm cười trong suốt cuộc chuyện trò về đám cưới. Có lẽ đúng là anh ấy đang làm theo đúng kế hoạch thật. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, và sau cuối tuần được ở bên nhau vừa rồi thì việc phải chờ đợi và băn khoăn trở nên khó chịu đựng hơn rất nhiều.

Vậy là tôi cuốc bộ đến Gramercy gặp Hillary và Julian ở I Trulli, một nhà hàng Ý. Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ hình tròn ở khu vườn xinh đẹp phía sau nhà hàng, chung quanh là những bức tường đá nâu đỏ, bầu trời phía bên kia là một dải màu xanh đậm. Sân sau thắp nến, và những chiếc bóng đèn nhỏ xíu màu trắng quấn quanh các cành cây. Khung cảnh không thể lãng mạn hơn. Trừ một thực tế rằng tôi là con kỳ đà cản mũi.

Sau mười lăm phút gặp mặt, tôi biết là mình mến Julian rồi. Anh ta không hề cư xử thiếu tự nhiên mà nói năng từ tốn, lựa chọn từ ngữ cẩn thận - anh ta nói "thích hơn" thay vì "mẽ hơn", "dễ mến" thay cho "hay ho", và "khởi đầu" thay cho "bắt đầu". Đó là những cách dùng từ thay thế đơn giản, không phải cái kiểu màu mè như trong từ điển đồng nghĩa, thế nên tôi biết anh ta không hề khoe mẽ. (Tôi từng có lần đi chơi với một gã trong một buổi tối toàn nói những từ "thanh sạch", "y phục" với lại "đa ngôn". Tôi đã phải từ chối lời mời đến buổi hẹn thứ hai vì sợ rằng hắn ta có thể đeo cà vạt đến chỗ hẹn cũng nên.) Và mặc dù Julian không đẹp trai theo kiểu truyền thống, tôi lại thích vẻ bề ngoài của anh ta. Mái tóc xoăn hơi dài, làn da rám nắng và đôi mắt nâu sẫm khiến tôi liên tưởng đến một anh chàng ngư dân người Bồ Đào Nha.

Tôi quan sát Julian cười trước điều Hillary vừa nói, ngả người về phía cô ấy. Chẳng có ai dám nói là họ mới chỉ gặp nhau được có một tuần. Những cử chỉ qua lại giữa họ thật nhẹ nhàng, tự nhiên, và cô ấy chẳng có những hành động mà phụ nữ hay làm khi mối quan hệ mới bước vào giai đoạn đầu. Hai lần cô ấy hỏi Julian là răng cô ấy có dính rau không, cô ấy ăn miếng mì ống cuối cùng rồi nhất định bảo là phải gọi món tráng miệng.

Bên những lát bánh pho mát, Hillary và tôi kể cho Julian chuyện chúng tôi ghét nghề của bọn tôi đến thế nào. Anh ta hỏi sao chúng tôi không bỏ việc đi. Bọn tôi bảo không dễ đến thế đâu, chế độ đãi ngộ tốt, trả được nợ nần, vân vân và vân vân. Vả lại, chúng tôi còn biết làm gì khác nữa nào? Anh ta nhìn tôi và nói: đúng, các cô sẽ làm gì khác? Tôi liếc nhìn Hillary, muốn cô ấy trả lời trước.

"Hillary muốn mở một cửa hàng đồ cổ," anh ta nói, vuốt ve cổ tay cô ấy. "Đúng không em?"

Hillary mỉm cười với anh ta. Bọn họ đã chuẩn bị đủ vốn liếng cho giấc mơ của cô ấy rồi. Tôi dám cá là cô ấy mở cửa hàng ở gần khu trung tâm Montauk.

"Vậy còn cô, Rachel?" Julian hỏi lại, đôi mắt sẫm màu nhìn chăm chú.

Đó là câu hỏi phổ biến trong những cuộc phỏng vấn ở các công ty luật, cùng với đó là "Vì sao cô quyết định học trường luật?", lúc đó bạn sẽ đáp một câu dễ nghe là tôi theo đuổi sự công bằng, trong khi cái điều bạn thực sự đang nghĩ lại là: Vì tôi là một đứa toàn điểm A thích theo đuổi những thứ cao siêu, chẳng biết phải làm gì khác; lẽ ra tôi đã định vào trường y rồi, nhưng máu me lại khiến tôi phát nôn.

Tôi nói với anh ta là tôi cũng không biết nữa, sự thật đó khiến tôi ngượng ngùng.

"Có lẽ nếu bỏ việc rồi thì cô sẽ nghĩ ra nhanh hơn," Julian nói bằng giọng bình tĩnh. "Nghèo, đói - những thứ đó giúp cô suy nghĩ sáng suốt hơn."

Điện thoại di động của tôi reo. Tiếng chuông nghe chói tai. Tôi nói xin lỗi, bảo rằng mình tưởng đã tắt đi trước khi ăn tối rồi. Có lẽ Dex gọi. Có lẽ anh ấy lẻn vào phòng tắm để gọi cho tôi chăng.

"Ai đấy?" Hillary hỏi. Tôi biết cô ấy cũng đang thắc mắc có phải Dex gọi không.

"Mình không dám chắc."

"Cậu nghe xem," cô ấy nói. "Bọn mình không thấy phiền đâu, phải không?"

Julian nhún vai. "Không hề."

Tôi không thể từ chối được. Tôi rút điện thoại trong ví ra và nghe tin nhắn. Chỉ là Marcus thôi. Anh ta nói anh ta biết là muộn rồi nhưng hỏi tôi đang làm gì.

Marcus," tôi nói, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Hillary nhắc cho Julian nhớ Marcus là ai - anh chàng ở cùng nhà với bọn em ấy. Anh ta gật đầu, bảo rằng tất nhiên là nhớ chứ.

"Sao cậu không gọi cho anh ta? Mời anh ta đến đây," cô ấy nói. "Ta sẽ gọi một chai rượu vang nữa."

Cô ấy thật tốt bụng khi đề nghị như vậy, nhưng tôi biết cô ấy đã sẵn sàng kết thúc phần chơi chung trong buổi tối này rồi. Và tôi không muốn nhận thêm lòng tốt nào nữa. Tôi nói là thôi, tôi hơi mệt, buổi tối nay thật tuyệt vời, nhưng thực sự đến lúc tôi phải về rồi. Julian ra hiệu bằng mắt với cô phục vụ và gọi thanh toán bằng cách lấy tay nguệch ngoạc trong không trung.

Khi chúng tôi rời nhà hàng, Hillary hỏi tôi có đi taxi không. Tôi bảo không, có lẽ tôi sẽ đi bộ.

"Qua bốn mươi mấy tòa nhà ấy à?"

"Tối nay đẹp trời mà."

Chúng tôi tạm biệt nhau đoạn giao giữa phố 27 và phố Lex. Julian hôn má tôi. Anh ta cao ngang tôi, thấp hơn Hillary năm phân. Tôi lấy làm ngạc nhiên là Darcy lại quên mất chi tiết đó. Tôi nói với Julian là rất vui được gặp anh ta. Anh ta cũng đáp lại như vậy, nói là mong được gặp tôi ở Montauk. Tôi ôm Hillary, hớn hở tươi cười để cô ấy biết là tôi hoàn toàn ủng hộ anh chàng người yêu mới của cô ấy. Lúc quay người để đi về, tôi nhận ra rằng mặc dù thực sự mừng cho Hillary, nhưng mối quan hệ mới mẻ của cô ấy khiến tôi cảm thấy còn trống trải hơn, cô đơn hơn.

Bốn người thân mật đầm ấm kia chắc bây giờ đang từ rạp hát về, chuẩn bị đi ăn một bữa tối thật ngon, sải bước qua những con phố, cười đùa, hát hò những giai điệu dễ nhớ nhất sau khi xem buổi biểu diễn. Trong tôi tràn ngập cảm giác ấm ức. Nếu bây giờ mang theo hai viên xúc xắc bên mình thì tôi sẽ ném luôn xuống cống.

Tôi tiếp tục hướng về phố 3, xem đồng hồ. Mới hơn mười giờ một chút và đột nhiên tôi chẳng muốn về nhà. Tôi băn khoăn có nên gọi lại cho Marcus không, sợ rằng như thế là thiếu công bằng, tôi sẽ chỉ lợi dụng anh ta để quên đi Dex mà thôi. Nhưng tôi đang hết sức khổ sở và tức giận nên quyết định quay số điện thoại

Anh ta nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên.

"Anh đang làm gì vậy?" tôi hỏi.

"Chào em! Nhận được tin nhắn của anh rồi chứ?"

"Rồi, em nhận rồi. Lúc đó em đang ăn tối. Em đang ở gần khu nhà anh đấy. Có muốn đi uống với em một ly không?"

"Có chứ. Em đang ở đâu?"

Tôi bảo là chỗ phố 27 cắt phố 3.

"Ngay chỗ bar Rodeo đúng không?"

Tôi ngẩng lên. Anh ta xác định đúng rồi. "Vâng, phía bên kia đường."

"Ừm, em đến đó đi, gọi cho anh một cốc bia Pete’s Summer Brew nhé? Anh sẽ đến ngay."

Giọng anh ta hớn hở vui tươi, khiến tôi mỉm cười. Tôi nói là sẽ đợi anh ta ở quầy bar cùng với cốc bia Pete’s.

Bar Rodeo cũng mộc mạc như những quán khác ở Mahattan. Những chiếc đĩa cổ gắn quanh quán bar, những chiếc đầu bò to lớn treo lơ lửng trên trần, vỏ lạc vương vãi khắp sàn…

"Chào người đẹp," tôi nghe thấy giọng Marcus từ phía sau lưng. "Chỗ này có ai ngồi chưa?"

Tôi bật cười và bảo rằng chưa, mời anh ngồi. "Bia của anh đây."

"Vẫn còn lạnh," anh ta nói rồi làm một hơi dài. "Cảm ơn em."

"Không có gì."

"Em đã đi đâu thế?"

"I Trulli."

gật đầu, nói là có biết chỗ đó. "Hay. Em hẹn hò đấy à?" anh ta hỏi, giả bộ ghen tuông. Anh ta dứ dứ nắm đấm như thể sắp choảng tên nào dám xâm nhập vào lãnh địa của mình.

Tôi cười. "Không. Em đi cùng Hillary và Julian, bạn trai mới của cô ấy. Cuối tuần rồi anh đã gặp anh ta, đúng không?"

"À phải. Cái gã Hillary nhặt được ở bãi biển."

Tôi lại cười. "Đại loại là vậy."

"Đúng thế mà. Thật đấy. Bạo dạn thật."

"Hillary có rất nhiều điểm giống con trai hơn là con gái," tôi nói, nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ dám tiếp cận một người lạ trên bãi biển như thế.

"Ừ," anh ta nói. "Như thế hay lắm, thật đấy. Anh vẫn đang chờ đến lúc em bạo dạn với anh đấy."

Tôi cười. "Ồ, thật à?"

"Ừ, thật." Anh ta nói, nhìn thẳng vào tôi.

"Vậy đấy," tôi nói.

"Vậy đấy," anh ta xích cánh tay về phía tôi.

"Em nhợt nhạt lắm," tôi nói, so sánh màu da của cả hai với nhau.

"Anh thích da nhạt màu," anh ta nói. "Thế mới nữ tính."

"Thế thì để em nói thẳng nhé," tôi đáp, "anh thích phụ nữ hung hăng trông có vẻ nữ tính à?"

Anh ta búng tay đánh tách một cái rồi chỉ vào tôi. "Chính xác. Em có làm được không?"

Tôi bật cười và hớp một ngụm bia, tự hỏi tối nay liệu Marcus có hôn mình không. Nếu có, chắc tôi sẽ hôn lại. Thậm chí có khi còn thích nữa. "Nếu bạn không thể đến với người mình yêu…"

Chúng tôi uống hết hai cốc bia. Tôi nói là mình chán nghe nhạc đồng quê rồi, và hỏi Marcus là anh ta muốn đi khỏi đây chưa. Anh ta nói có, hỏi tôi có muốn đến một quán bar nữa không? Tôi đã bao giờ tới bar Aubette chưa? Nó chỉ cách đây vài tòa nhà thôi.

"Rồi. Cùng một tòa nhà với nhà hàng I Trulli, đúng không?"

"Đúng. Anh mới chỉ đến đó vào tối ngày thường nên không biết liệu có gì hay không. Nhưng họ có món rượu martini táo ngon chết người, cực hợp với em đấy. Có muốn đi không?"

Tôi cười. Làm sao anh ta biết cái gì cực hợp với tôi được cơ chứ? Dex mới gọi là cực hợp với tôi cơ. "Có chứ. Chúng ta đi thôi."

Chúng tôi chóng đến Aubette, đi qua gã bảo vệ người đầy cơ bắp mặc bộ đồ đen đứng ở lối vào. Chúng tôi vào bên trong. Nhìn đám đông đó cũng khó xác định - có những thành phần sống ở khu gầm cầu với vài kẻ học đòi theo kiểu châu Âu. Tôi theo Marcus đến quầy bán xì gà ở phía sau và ngồi xuống cạnh anh ta trên một chiếc ghế sofa da đính cúc, chỗ dựa tay nhô cao. Ổ đây ấm áp thật đấy, nhưng nếu có Dex thì sẽ còn ấm áp hơn. Tôi cố gạt bỏ anh ấy ra khỏi tâm trí.

"Em muốn uống gì?"

"Martini táo." Tôi có thể nhận thấy rượu vang đỏ và bia đang bắt đầu bốc lên đầu. Một ly martini có lẽ không phải ý hay, nhưng tôi mặc kệ.

"Em sẽ không phải hối tiếc đâu. Anh quay lại ngay."

Anh ta trở lại với ly martini táo cho tôi và một cốc scotch cho mình.

"Thế nào?" anh ta hỏi sau khi tôi hớp một ngụm.

"Ngon lắm."

"Vị giống như kẹo Jolly Rancher, đúng không?"

Tôi uống thêm ngụm nữa. "Vâng. Đúng vậy. Anh muốn nếm thử không?"

Anh ta hớp một ngụm ở cốc của tôi, sau đó liếm môi và nhìn tôi. Đó là một lời mời. Trong giây lát, khi đang nửa tỉnh nửa say, tôi thấp bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi nghĩ đến Dex. Anh ấy còn chưa hủy bỏ chuyện đính hôn. Có thể không bao giờ. Còn lúc này đây tôi có thể hôn Marcus. Tôi phải bảo vệ trái tim mình chứ. Và có điều gì đó nói với tôi rằng Marcus sẽ không phiền lòng khi bị lợi dụng theo kiểu này đâu. Tôi rướn người về phía anh ta, chủ động một nụ hôn.

"Ái chà." Anh ta nhe răng cười. "Không hề thấy trước là điều đó sẽ đến."

Tôi hôn anh ta lần nữa.

"Hay là điều này," anh ta nói.

Tôi tự hỏi không biết anh ta có nói với Dex không. Phần nào trong tôi hy vọng là có. Tôi hôn anh ta lần thứ ba, thêm vào đó chút chạm lưỡi. Chúng tôi nói chuyện thêm nữa. Tôi cao hứng lên và hơi hơi bị anh ta hấp dẫn. Cánh tay anh ta thật đẹp, lông tay vừa đủ độ. Chúng tôi hôn nhau vài lần nữa, cảm giác cũng ổn, nhưng trong tôi chẳng có chút gì bị khuấy động cả. Và cứ mỗi lần chúng tôi chạm nhau là tôi lại nhớ Dexter thêm một chút.

Cuối cùng cả hai rời khỏi Aubette và đang đứng loạng choạng trên phố. Một chiếc taxi chạy dọc theo phố 27, tiến về phố Lex. Marcus không ngăn tôi gọi xe, không rủ tôi về nhà anh ta. Tôi nhẹ cả người, vì nếu thế tôi nghĩ có thể mình sẽ đồng ý. Đó sẽ là một sai lầm. Chỉ có thể là do rượu martini táo thôi thúc - vì nó cộng với nỗi uất ức đang dâng lên trong ngực nên tôi mới thế này đây, sáu ngày sau cú gieo xúc xắc, đóng vai kỳ đà cản mũi trong một bữa tối lãng mạn rồi hôn anh chàng mình không yêu trong khu sảnh không có cửa sổ, mù mịt khói xì gà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương