Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
-
Chương 6
Từ ngay hôm đó ở văn phòng làm tình với Tinh tế phiến ngư, Đỗ Minh về nhà phát sốt đúng ba ngày.
Nguyên nhân đương nhiên không phải loại lý do cẩu huyết “Tiểu thụ nhu nhược bị tiểu công hung hăng yêu thương khiến thân thể lao lực”, mà là do hoảng sợ.
Tuy Đỗ Minh biết Tinh tế phiến ngư là người ngoài hành tinh, còn vinh hạnh gặp được nơi bảo tồn đinh đinh giả, cho dù vậy cũng không thể nào bình thản nhìn người ngoài hành tinh đang XXOO bên cạnh bị hành tinh mẹ triệu hồi.
Sau khi chủ nhân nơi bảo tồn đinh đinh rời khỏi, ba mươi giây sau liền trở về một căn phòng bình thường, những khoa học hiện đại, kê kê giả, đều biến mất sau vách tường, dù Đỗ Minh có làm thể nào cũng không thể mở được. Mà nam căn giả của nam nhân để lại trong cơ thể của cậu sau khi bắn xong cũng biến mất, theo bản năng Đỗ Minh kẹp chặt tiểu huyệt giữ nó lại, nhưng thân thể con người căn bản không thể ngăn cản được tốc độ của người ngoài hành tinh.
Đỗ Minh hốt hoảng mang dịch thể thoang thoảng mùi bạc hà lảo đảo chạy về nhà, khẩn cấp tắm rửa, ngay cả tóc cũng không lau liền lao lên giường ngủ. Ai ngờ vừa thức dậy liền phát sốt, nếu không phải mấy đứa bạn tìm đến cửa, có khả năng cậu sẽ bị sốt đến chết.
Cậu sốt đến nửa tỉnh nửa mơ, thậm chí mỗi lần nghĩ đến Tinh tế phiến ngư liền giật mình.
Nam nhân không để lại bất cứ dấu vết nào, thật không hổ là người ngoài hành tinh, rất cẩn thận.
Cũng chỉ có người địa cầu mới đa sầu đa cảm, có thể vì do tồn tại của một người biến mất mà tinh thần không yên.
Đợi đến khi cậu khỏi bệnh, cũng đã qua hai tuần. Trong khoảng thời gian này, bạn bè tới thăm không dứt, tốt xấu gì cũng làm vơi bớt sự chú ý của cậu đối với Tinh tế phiến ngư. Mấy “chị em tốt” đến trước mặt cậu líu ríu: “Ngày đó mày thật sự hù chết tao, bệnh tới nỗi mê sảng.”
“Tao nói cái gì?”
“Mày dùng ngữ khí đặc biệt trầm trọng nói: ‘Quay về đi, mông của tôi chính là tinh thần biển rộng’.”
“……”
Đỗ Minh cảm thấy khi mình sốt lên thì rất có tác phong của một nhà thơ.
Mấy người trò chuyện được một lúc, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, người bên trong hỏi là ai, bên ngoài trả lời là người chuyển phát nhanh.
Đỗ Minh ngạc nhiên, cả tuần nay cậu nằm trên giường không dậy nổi, máy tính còn chưa mở chứ đừng nói chi mua bán qua mạng, sao lại có chuyển phát nhanh đến nhà? Không đợi cậu nghĩ thông suốt, một đứa bạn có ngoại hiệu là Thiên Thủ Quan Âm nhảy nhót chạy ra, còn tiện tay ký tên dùm Đỗ Minh, cao hứng ôm chiếc hộp nhỏ vào nhà.
“Đây là cái gì?” Đỗ Minh thật sự là nghĩ không ra lúc nào mình mua đồ vật nhỏ như vậy, cậu nhận chiếc hộp mở ra, mọi người hưng trí bừng bừng bu đến.
Bên trong chiếc hộp, là một cái vòng rộng khoảng hai ngón tay, bề mặt sáng bóng, chiếc vòng kim loại màu tối lẳng lặng nằm trong hộp, giống như một cái vòng tay mini, chờ chủ nhân mới sủng hạnh. Bên trong chiếc vòng còn có mấy dấu khắc, nhìn qua giống như một cái ốc vít loại lớn.
Đám người vây xem bắt đầu nghị luận, nhưng không ai biết đây là cái gì.
Thế nhưng Đỗ Minh biết.
Bên dưới cái vòng còn để một tấm thiệp nhỏ, bên trên chỉ vọn vẹn bốn chữ tiếng trung đơn giản ──“Chìa khóa văn phòng”.
Lần đầu tiên khi Đỗ Minh thấy nó, nó vẫn còn nằm trên hạ thân của Tinh tế phiến ngư, mà bây giờ, chủ nhân của nó không biết đang ở đâu. Nếu không phải chiếc vòng này xuất hiện ở đây, Đỗ Minh đã hoải nghi, người nam nhân biến mất kia chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Đỗ Minh rất thưởng thức xoa nhẹ chiếc vòng, trong lòng đang do dự có nên đến “Văn phòng” lần nữa hay không. Cậu đương nhiên biết cái nơi gọi là văn phòng kia ở đâu, chính là nơi bảo tồn đinh đinh ẩn sau tiệm cháo hải sản, nơi cất chứa những kê kê giả. Nhưng một người địa cầu độc thân lại đi tìm một người ngoài hành tinh, nhìn kiểu nào cũng thấy không khoa học.
Hơn nữa…… Vì sao cậu phải đi?
Cậu và hắn ta bất quá cũng chỉ là bạn giường gặp mặt mới hai lần, khoảng cách của hai người cũng chỉ có mấy chục hệ ngân hà.
Hừ, còn đưa cái chìa khóa lạ lùng này cho cậu, hắn tưởng rằng chỉ như vậy có thể đả động được cậu sao?
……
Đợi đến Đỗ Minh khỏi bệnh đi làm, đồng sự liền đến ân cần hỏi han, nhìn cái vòng được treo trên túi công văn của Đỗ Minh, hiếu kỳ hỏi cậu dùng để làm gì.
“Chìa khóa, nhìn lạ lắm đúng không?” Đỗ Minh đáp, có chút bối rối nhét nó vào trong túi, Cậu cũng không rõ vì sao mình lại đem cái này theo bên người, nhưng nếu nghĩ không ra cũng không cần nghĩ.
Mọi người đang ồn ào, vừa thấy ông chủ đến, lập tức giải tán. Đỗ Minh ỷ vào mình được ông chủ ưu ái liền xin nghỉ bệnh dài hạn, bây giờ đã trở về công tác tự nhiên phải đến hỏi thăm: “Phát ca, sớm nha.”
Ông chủ gọi Đỗ Minh vào văn phòng, đầu tiên hỏi thăm thân thể của cậu, sau đó mới lấy một xấp văn kiện ra: “Trong khoảng thời gian cậu không ở đây, công việc của cậu tôi đã giao cho người khác, bây giờ cậu đã khỏe công việc này giao lại cho cậu. Còn có, chiều nay chuẩn bị một chút, công ty chúng ta sẽ đi gặp khách. Sẵn tiện bảo thư ký đặt bàn ở khách sạn, tôi và cậu cùng đến đó.”
Thật không nghĩ tới bệnh vừa hết liền có nhiều công việc như vậy, Đỗ Minh kêu khổ thấu trời, trở lại bàn bắt đầu làm việc, sợ buổi chiều không rãnh. May mà cậu thông minh, vặn vặn làm xong công việc trước khi đối tác của công ty đến.
Buổi chiều hai giờ, ba đối tác đúng giờ bước vào công ty của Đỗ Minh, hai nam một nữ trang điểm già dặn, diện mạo không tồi. Nhất là nam tử trẻ tuổi đừng ở đầu, vóc người cao ráo, khoảng 27 28 tuổi, mái tóc được nhà thiết kế trau truốt tỉ mỉ, càng khiến hắn trở nên bắt mắt. Nụ cười trên mặt có chút láu cá, xem ra, nam nhân này cũng không phải dạng vừa.
Đỗ Minh nhìn nam nhân nhất thời xuất thần, người trước mặt và Tinh tế phiến ngư rất giống nhau, nếu Tinh tế phiến ngư mặc tây trang vào, tuyệt đối không thua kém người này.
Đi theo sau ông chủ, Đỗ Minh bắt tay chào hỏi từng người, rõ ràng chỉ là một trình tự bình thường, không nghĩ đến khi cùng nam nhân kia bắt tay lại có vấn đề xảy ra ── Đỗ Minh rõ ràng cảm giác được, ngón út nam nhân khẽ cong lên, gãi gãi lòng bàn tay của cậu, sau khi rút ra, đối phương còn vuốt nhẹ đầu ngón tay của cậu.
“…… Rất hân hạnh được quen biết.” Đến lúc này Đỗ Minh còn không biết nam nhân đang quấy rối mình thì không còn gì để nói nữa.
Đỗ Minh là một người công tư rõ ràng, cậu giữ mình trong sạch, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng đối tác của công ty phát sinh chuyện gì. Nhưng nam nhân trước mặt diện mạo rất tốt, cũng có hứng thú với cậu, lần đầu tiên Đỗ Minh do dự: Bậy giờ cậu rất cần một nam nhân … một nam nhân địa cầu, giúp cậu chỉnh lại quỷ đạo đã đi xa ngàn dặm của mình.
…
Ngày mai bạn nghỉ tết nha =)) Tới khi nào quay về cũng chưa biết đc =))
Nguyên nhân đương nhiên không phải loại lý do cẩu huyết “Tiểu thụ nhu nhược bị tiểu công hung hăng yêu thương khiến thân thể lao lực”, mà là do hoảng sợ.
Tuy Đỗ Minh biết Tinh tế phiến ngư là người ngoài hành tinh, còn vinh hạnh gặp được nơi bảo tồn đinh đinh giả, cho dù vậy cũng không thể nào bình thản nhìn người ngoài hành tinh đang XXOO bên cạnh bị hành tinh mẹ triệu hồi.
Sau khi chủ nhân nơi bảo tồn đinh đinh rời khỏi, ba mươi giây sau liền trở về một căn phòng bình thường, những khoa học hiện đại, kê kê giả, đều biến mất sau vách tường, dù Đỗ Minh có làm thể nào cũng không thể mở được. Mà nam căn giả của nam nhân để lại trong cơ thể của cậu sau khi bắn xong cũng biến mất, theo bản năng Đỗ Minh kẹp chặt tiểu huyệt giữ nó lại, nhưng thân thể con người căn bản không thể ngăn cản được tốc độ của người ngoài hành tinh.
Đỗ Minh hốt hoảng mang dịch thể thoang thoảng mùi bạc hà lảo đảo chạy về nhà, khẩn cấp tắm rửa, ngay cả tóc cũng không lau liền lao lên giường ngủ. Ai ngờ vừa thức dậy liền phát sốt, nếu không phải mấy đứa bạn tìm đến cửa, có khả năng cậu sẽ bị sốt đến chết.
Cậu sốt đến nửa tỉnh nửa mơ, thậm chí mỗi lần nghĩ đến Tinh tế phiến ngư liền giật mình.
Nam nhân không để lại bất cứ dấu vết nào, thật không hổ là người ngoài hành tinh, rất cẩn thận.
Cũng chỉ có người địa cầu mới đa sầu đa cảm, có thể vì do tồn tại của một người biến mất mà tinh thần không yên.
Đợi đến khi cậu khỏi bệnh, cũng đã qua hai tuần. Trong khoảng thời gian này, bạn bè tới thăm không dứt, tốt xấu gì cũng làm vơi bớt sự chú ý của cậu đối với Tinh tế phiến ngư. Mấy “chị em tốt” đến trước mặt cậu líu ríu: “Ngày đó mày thật sự hù chết tao, bệnh tới nỗi mê sảng.”
“Tao nói cái gì?”
“Mày dùng ngữ khí đặc biệt trầm trọng nói: ‘Quay về đi, mông của tôi chính là tinh thần biển rộng’.”
“……”
Đỗ Minh cảm thấy khi mình sốt lên thì rất có tác phong của một nhà thơ.
Mấy người trò chuyện được một lúc, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, người bên trong hỏi là ai, bên ngoài trả lời là người chuyển phát nhanh.
Đỗ Minh ngạc nhiên, cả tuần nay cậu nằm trên giường không dậy nổi, máy tính còn chưa mở chứ đừng nói chi mua bán qua mạng, sao lại có chuyển phát nhanh đến nhà? Không đợi cậu nghĩ thông suốt, một đứa bạn có ngoại hiệu là Thiên Thủ Quan Âm nhảy nhót chạy ra, còn tiện tay ký tên dùm Đỗ Minh, cao hứng ôm chiếc hộp nhỏ vào nhà.
“Đây là cái gì?” Đỗ Minh thật sự là nghĩ không ra lúc nào mình mua đồ vật nhỏ như vậy, cậu nhận chiếc hộp mở ra, mọi người hưng trí bừng bừng bu đến.
Bên trong chiếc hộp, là một cái vòng rộng khoảng hai ngón tay, bề mặt sáng bóng, chiếc vòng kim loại màu tối lẳng lặng nằm trong hộp, giống như một cái vòng tay mini, chờ chủ nhân mới sủng hạnh. Bên trong chiếc vòng còn có mấy dấu khắc, nhìn qua giống như một cái ốc vít loại lớn.
Đám người vây xem bắt đầu nghị luận, nhưng không ai biết đây là cái gì.
Thế nhưng Đỗ Minh biết.
Bên dưới cái vòng còn để một tấm thiệp nhỏ, bên trên chỉ vọn vẹn bốn chữ tiếng trung đơn giản ──“Chìa khóa văn phòng”.
Lần đầu tiên khi Đỗ Minh thấy nó, nó vẫn còn nằm trên hạ thân của Tinh tế phiến ngư, mà bây giờ, chủ nhân của nó không biết đang ở đâu. Nếu không phải chiếc vòng này xuất hiện ở đây, Đỗ Minh đã hoải nghi, người nam nhân biến mất kia chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Đỗ Minh rất thưởng thức xoa nhẹ chiếc vòng, trong lòng đang do dự có nên đến “Văn phòng” lần nữa hay không. Cậu đương nhiên biết cái nơi gọi là văn phòng kia ở đâu, chính là nơi bảo tồn đinh đinh ẩn sau tiệm cháo hải sản, nơi cất chứa những kê kê giả. Nhưng một người địa cầu độc thân lại đi tìm một người ngoài hành tinh, nhìn kiểu nào cũng thấy không khoa học.
Hơn nữa…… Vì sao cậu phải đi?
Cậu và hắn ta bất quá cũng chỉ là bạn giường gặp mặt mới hai lần, khoảng cách của hai người cũng chỉ có mấy chục hệ ngân hà.
Hừ, còn đưa cái chìa khóa lạ lùng này cho cậu, hắn tưởng rằng chỉ như vậy có thể đả động được cậu sao?
……
Đợi đến Đỗ Minh khỏi bệnh đi làm, đồng sự liền đến ân cần hỏi han, nhìn cái vòng được treo trên túi công văn của Đỗ Minh, hiếu kỳ hỏi cậu dùng để làm gì.
“Chìa khóa, nhìn lạ lắm đúng không?” Đỗ Minh đáp, có chút bối rối nhét nó vào trong túi, Cậu cũng không rõ vì sao mình lại đem cái này theo bên người, nhưng nếu nghĩ không ra cũng không cần nghĩ.
Mọi người đang ồn ào, vừa thấy ông chủ đến, lập tức giải tán. Đỗ Minh ỷ vào mình được ông chủ ưu ái liền xin nghỉ bệnh dài hạn, bây giờ đã trở về công tác tự nhiên phải đến hỏi thăm: “Phát ca, sớm nha.”
Ông chủ gọi Đỗ Minh vào văn phòng, đầu tiên hỏi thăm thân thể của cậu, sau đó mới lấy một xấp văn kiện ra: “Trong khoảng thời gian cậu không ở đây, công việc của cậu tôi đã giao cho người khác, bây giờ cậu đã khỏe công việc này giao lại cho cậu. Còn có, chiều nay chuẩn bị một chút, công ty chúng ta sẽ đi gặp khách. Sẵn tiện bảo thư ký đặt bàn ở khách sạn, tôi và cậu cùng đến đó.”
Thật không nghĩ tới bệnh vừa hết liền có nhiều công việc như vậy, Đỗ Minh kêu khổ thấu trời, trở lại bàn bắt đầu làm việc, sợ buổi chiều không rãnh. May mà cậu thông minh, vặn vặn làm xong công việc trước khi đối tác của công ty đến.
Buổi chiều hai giờ, ba đối tác đúng giờ bước vào công ty của Đỗ Minh, hai nam một nữ trang điểm già dặn, diện mạo không tồi. Nhất là nam tử trẻ tuổi đừng ở đầu, vóc người cao ráo, khoảng 27 28 tuổi, mái tóc được nhà thiết kế trau truốt tỉ mỉ, càng khiến hắn trở nên bắt mắt. Nụ cười trên mặt có chút láu cá, xem ra, nam nhân này cũng không phải dạng vừa.
Đỗ Minh nhìn nam nhân nhất thời xuất thần, người trước mặt và Tinh tế phiến ngư rất giống nhau, nếu Tinh tế phiến ngư mặc tây trang vào, tuyệt đối không thua kém người này.
Đi theo sau ông chủ, Đỗ Minh bắt tay chào hỏi từng người, rõ ràng chỉ là một trình tự bình thường, không nghĩ đến khi cùng nam nhân kia bắt tay lại có vấn đề xảy ra ── Đỗ Minh rõ ràng cảm giác được, ngón út nam nhân khẽ cong lên, gãi gãi lòng bàn tay của cậu, sau khi rút ra, đối phương còn vuốt nhẹ đầu ngón tay của cậu.
“…… Rất hân hạnh được quen biết.” Đến lúc này Đỗ Minh còn không biết nam nhân đang quấy rối mình thì không còn gì để nói nữa.
Đỗ Minh là một người công tư rõ ràng, cậu giữ mình trong sạch, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng đối tác của công ty phát sinh chuyện gì. Nhưng nam nhân trước mặt diện mạo rất tốt, cũng có hứng thú với cậu, lần đầu tiên Đỗ Minh do dự: Bậy giờ cậu rất cần một nam nhân … một nam nhân địa cầu, giúp cậu chỉnh lại quỷ đạo đã đi xa ngàn dặm của mình.
…
Ngày mai bạn nghỉ tết nha =)) Tới khi nào quay về cũng chưa biết đc =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook