Xuẩn Xuẩn Dũ Động
-
Chương 10: Lai thần tài vui vẻ
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Ngày đầu tiên tiệm massage kinh doanh, không ít khách trong đó là nhờ Bàng Suất và Chúc Khải mời đến, lượng khách đến có thể nói là rất ít, doanh thu cũng có thể tưởng tượng được, cùng lắm những thứ này chỉ là phù phiếm sớm lướt đi, Bàng Suất không cần đến món tiền vặt này, hắn phải quan sát về lâu về dài một chút.
Bàng Suất và Chúc Khải suy nghĩ một hồi lâu mới mời, những người này đa số đều vừa có tài vừa có tiền, còn có vài người là người quen lâu năm, mặc dù không tính là thân thiết là bao. Bàng Suất bây giờ không muốn cứng nhắc, vui vẻ đón tiếp mấy người này hắn có thể chịu được, nói gì đi chăng nữa, hắn cũng nên tiếp đón vài người.
Bàng Suất không nghĩ rằng có thể gặp được Lương Sinh ở chỗ này, kinh ngạc nói: “Ây da người anh em này, không ngờ cậu cũng nhanh nhẹn gớm nhỉ!”
Lương Sinh ngây ngô cười: “ Bạn em bảo ở chỗ này mới mở một tiệm massage, so với căn bên cạnh còn đỉnh hơn nhiều, cho nên em đến đây hưởng thụ một tí”
Bàng Suất vội đứng lên, lướt qua người của Chúc Khải rồi đưa tay lấy khăn quấn quanh hông, sau đó đi vào chỗ Lương Sinh ngồi xuống: “Cậu thấy nơi này như thế nào?”
“Rất tuyệt vời á, thật luôn ấy ạ” Lương Sinh liếc nhìn bốn phương tứ phía n lần.
Bàng Suất cười cười, nhìn Chúc Khải ngồi bên kia nói: “Giới thiệu với mày, đây là hàng xóm của tao, tên là…” Nói đến đây, Bàng Suất vội quay đầu, cười nói: “Hàng xóm lâu như vậy, tôi còn không biết cậu tên gì nữa”
“Lương Sinh, Lương trong lương dân (dân lành), sinh trong kế hoa sinh dục (kế hoạch hóa gia đình)”
“Tôi tên là Bàng Suất, đây là anh em thân thiết của tôi-Chúc Khải!”
Lời vừa dứt, Chúc Khải trộm trừng mắt với Bàng Suất, sau đó liền chìa tay trước mặt Lương Sinh: “Sau này có duyên sẽ gặp mặt, có cơ hội thưởng thức gái đẹp rồi anh em mời cậu ăn bữa cơm”
Lương Sinh vội vàng bắt tay Chúc Khải: “Em vẫn còn là một đứa trẻ thôi, anh Khải đây không cần phải khách khí như vậy đâu ạ”
“Cũng đúng nhỉ” Chúc Khải cười rồi buông tay.
“Nếu đã như vậy thì cậu đừng có ngâm mình nữa, tôi dẫn cậu đi vào trong chà xát tắm rửa” Bàng Suất không đợi Lương Sinh đáp lời đã đứng lên, thuận tay ném chiếc khăn bên hông lên trên thành ao.
Lương Sinh thừa dịp quay lại nhìn phía sau, Đóa Lai vẫn như cũ nấp kín ở trong nước, lộ ra nửa đầu, hai ánh mắt tiếp xúc nhau, Đóa Lai dùng sức gật gật đầu, Lương Sinh hiểu ý liền đứng lên đi theo Bàng Suất sớm đã rời đi.
Chúc Khải ở lại ngâm nước tầm 5,6 phút sau mới đứng dậy đi ra.
Đóa Lai thấy mọi người càng đi xa dần mới chậm rãi bò đến chỗ Bàng Suất vừa ngồi, cầm lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng dụi dụi. Trong một thoáng, Đóa Lai cảm giác mình cứ như thần như quỷ vậy á, nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cậu cứ cúi đầu hít hà chiếc khăn.
Ngẩng đầu lên, Đóa Lai không khỏi cười trộm, cậu liền cầm khăn rời khỏi bồn.
Mà ở bên này, Lương Sinh được dẫn đến phòng massage, nơi này tụ tập không ít người vẫn còn vương lại hơi nước trên mình, trông đặc biệt náo nhiệt. Lương Sinh nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Anh làm việc ở đây à?”
Bàng Suất suy nghĩ một chút: “Gần giống vậy”. Bàng Suất đi đến chỗ giường (loại giường dành cho người đi massage á) chưa có ai nằm, nói với một người đứng cách đó không xa: “Tiểu Mạnh, cậu tìm hai nhân viên massage lại đây.”
Tiểu Mạnh là quản đốc ở phòng massage, nghe Bàng Suất ra lệnh, vội vàng đi tìm người.
Bàng Suất chỉ chỉ chiếc giường bên cạnh: “Cậu nằm trước, đợi một lát nữa sẽ có người đến massage, buổi tối lên lầu thuê phòng ngủ đi”
Nói xong, Bàng Suất nằm thẳng trên giường, thuận tay lấy khăn tắm che bụng. Đúng lúc này, Chúc Khải cầm bao thuốc đi đến, Bàng Suất thoáng nhìn: “Cho tao một điếu”
Chúc Khải rút ra một điếu thuốc đưa cho Bàng Suất, thuận tay ném cho Lương Sinh một điếu khác.
Lương Sinh vừa định nói mình không biết hút thuốc, lại chợt nhớ lúc trước cậu từng qua phòng Bàng Suất mượn thuốc, thế là lời nói chưa kịp thốt ra lại bị nuốt vào.
“Mấy ngày này mệt mỏi đúng là không ít” Chúc Khải vừa ngồi trên nệm vừa xoa xoa cổ nói: “ Tao nói mày nghe nè Bàng Suất, Lương Sinh là hàng xóm của mày, nếu người ta đã đến đây thì mày phải chăm sóc cho tốt chứ, đúng không? Chi bằng buổi tối mày tìm mấy em gái xinh tươi phục vụ người ta?”
Nghe vậy, Bàng Suất chưa kịp mở miệng, Lương Sinh đã vội vàng nói trước: “Buổi tối em phải về nhà, bạn em tìm em còn có việc nữa”
Chúc Khải nhếch mép cười trộm, ôm bụng nói: “Ôi đm, bụng tao đau vãi, thôi đi trước nhé!” Dứt lời, Chúc Khải nhanh như chớp chạy tới WC.
“Người anh em này của tôi lúc nào cũng như vậy cả, đều thích nói giỡn, cậu đừng để ý!”
Lương Sinh vội vàng lắc đầu.
“Anh Bàng, nhân viên massage em tìm đến cho anh đây ạ” Tiểu Mạnh dẫn hai nhân viên massage đến.
Bàng Suất nhìn thoáng qua rồi nói: “Massage cho cậu ta trước đi”
Lương Sinh nhìn vào mắt Bàng Suất rồi nằm trên giường, để cho nhân viên bận rộn massage người cậu. Cùng lúc đó, Đóa Lai ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn trộm xung quanh. Bởi vì phòng massage rất đông người nên mãi một lúc sau, cậu mới nhìn thấy Lương Sinh và Bàng Suất. Trái với Lương Sinh nằm quay đầu về phía cửa, Bàng Suất lại đưa chân về hướng đó, nếu không phải trên lưng hắn còn quấn khăn tắm, không chừng Đóa Lai đã sớm nhịn không kiềm chế nổi.
“Làm gì đó?” Chúc Khải vừa đi WC ra, chuẩn bị bước vào phòng, vừa hay lại thấy có người thập thò trước cửa. Hắn nhíu mày rồi hét to một tiếng, sau đó liền vỗ vai Đóa Lai một cái.
Đóa Lai bị người đằng sau dọa một cái không kịp chuẩn bị, luống cuống xoay người lại, cùng lúc đó lại trượt chân, ngã cái bạch trên nền gạch.
“Mẹ ơi….” Đóa Lai đau đến nhe hết cả hàm răng.
Chúc Khải cẩn thận quan sát Đóa Lai, sau đó liền ngồi xổm xuống: “Đm, bảo sao tôi nhìn thấy chú mày quen vậy, ra là cậu!”
Đóa Lai cứng miệng, gượng gạo cười: “À, là em nè!”
Chúc Khải nhịn không được liền cười nói: “Cậu đứng ở ngoài nhìn gì vậy? Không dám vào hả?”
Đóa Lai nhìn Chúc Khải, hắn đang ngồi chồm hổm lại chẳng mang gì trên người, thế là cậu nhìn thấy không xót miếng nào, cái đó đó, hình như gần chạm cmn đất luôn rồi…Đóa Lai vội nuốt nước miếng, nhìn thẳng Chúc Khải nói: “Không phải không dám đi vào, em chỉ nhìn xem thử thôi.”
“Có cái lòn gì đâu mà xem, đi, anh dẫn cậu vào massage, đây là tiệm anh em tốt của tôi vừa khai trương.” Chúc Khải lập tức đứng lên.
Do quá mức khẩn trương nên Đóa Lai bỏ qua điểm mấu chốt trong lời nói của Chúc Khải.
Đóa Lai ôm mông đứng dậy, Chúc Khải nhìn chằm chằm Đóa Lai rồi nói: “Hôm nay anh mời cậu! Xem như trả cậu tiền ngày đó đã cho tôi mượn.”
“Không cần không cần” Đóa Lai vui vẻ nói: “Em chỉ tới đây tắm rửa một cái, cũng không phải đến đòi tiền anh.”
Chúc Khải trách: “Đừng có nói xàm, người như tôi ghét nhất là nợ người khác ân tình, nhất định phải trả lại cho cậu.” Chúc Khải cảm giác Đóa Lai hơi khẩn trương, lại đùa giỡn: “Anh mời cậu massage, nếu cậu thích, buổi tối…anh tìm người đến phục vụ cậu, ok không?”
Đóa Lai bị lời Chúc Khải vừa nói dọa một trận, khịt mũi nói: “Em không cần…”
Chúc Khải bị bộ dạng nhỏ bé của Đóa Lai chọc cười, liền cười to một trận, thậm chí còn rơi vào tai của Bàng Suất.
“Chúc Khải, mày đứng trước cửa cười cái đéo gì vậy?” Bàng Suất nằm trên giường hét.
Nghe vậy, Chúc Khải cười nói: “Không có gì, mới gặp được bạn thôi.” Chúc Khải nhìn Đóa Lai, nói: “Cái tên nằm trong kia là ông chủ của tiệm tắm rửa này, cho nên cậu cũng không cần chấp cậu ta”
Nghe nói vậy, Đóa Lai mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn Chúc Khải: “Bạn của anh là ông chủ của chỗ này?”
Chúc Khải cười nói: “Ừ, sao vậy?”
Thì ra hắn không phải là nhân viên massage, cũng chẳng phải là nhân viên phục vụ mà là ông chủ của tiệm tắm rửa…Đóa Lai tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này!!!!
“Thất thần gì vậy, đi thôi!”
Đóa Lai lập tức trở nên thông minh, ngu gì mà không đi. Lúc này, cậu cùng Chúc Khải bước vào phòng massage. Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa cậu và Bàng Suất ngày càng gần, tim Đóa Lai tự nhiên cũng đập nhanh hơn.
“Anh” Đóa Lai gọi Chúc Khải.
Chúc Khải dừng bước, quay người lại nhìn Đóa Lai: “Hả?”
Đóa Lai do dự một lát: “Anh, bạn anh có còn tuyển nhân viên không?”
Chúc Khải ngạc nhiên vô cùng, sau đó mới lấy lại tinh thần, cười nói: “**, ra là cậu tới đây không phải để tắm rửa à?” Chúc Khải cười cười rồi bước đến chỗ Bàng Suất, ngồi xuống thúc vai hắn: “Người anh em, xem tao vi diệu vãi chưa, lại tìm được cho mày nhân viên rồi nè”
Bàng Suất ù ù cạc cạc nhìn Chúc Khải.
Chúc Khải ngồi trên giường nói: “Nhìn tao làm gì, nhìn cậu ấy á.” Chúc Khải chỉ chỉ Đóa Lai.
Nghe vậy, Bàng Suất quay đầu nhìn, Đóa Lai đứng cách hắn chưa đến mười mét, sống lưng đứng thẳng, ưỡn ngực căng mông. Bộ dáng đó không khỏi làm Bàng Suất bật cười: “Vừa mới đi quân sự về hả? Tư thế không tệ.”
Chúc Khải mặc dù cũng rất muốn cười nhưng đành phải nhịn xuống, hừ một tiếng rồi nói: “Đừng có tám nhảm nữa, mau sắp xếp cho cậu ta chức vụ gì đi.”
Bàng Suất vui vẻ nói: “Bạn mày hả?”
Chúc Khải suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày đó tao với Côn Tử đi mua đồ ăn nhưng đem thiếu tiền, cũng nhờ chú em này hỗ trợ cho tao mượn tiền.”
Bàng Suất đứng dậy, khăn tắm bên hông tùy tiện tụt xuống đùi: “Ân tình của người này cũng không bình thường, ân huệ của giọt nước nhỏ, lúc sông dồi dào thì nên báo đáp *”
*: Hán Việt: Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một câu thành ngữ ý chỉ lúc khó khăn dù chỉ nhận được một sự giúp đỡ nhỏ bé thì sau này cũng phải báo đáp gấp bội.
Bàng Suất chọc Chúc Khải, sau đó không đợi nói liền nhìn về hướng Đóa Lai: “Trước đây cậu có làm trong tiệm massage nào không? Chức vụ gì?”
Lúc vừa vào quả thật Đóa Lai cực kì hồi hộp, nhưng cậu không hề nghĩ rằng, lúc Bàng Suất mở miệng nói chuyện, cảm giác hồi hộp lại biến mất chẳng thấy đâu. Đóa Lai bình tĩnh trở lại, gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Đây là lần đầu tiên em ứng tuyển việc làm ở tiệm massage”
“Chuyện vặt thôi, không sao cả” Chúc Khải lớn tiếng dọa người, sau đó nói với Bàng Suất: “Nhanh xếp vị trí cho cậu ta đi”
Bàng Suất nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhân viên phục vụ?”
“Đm, có bao nhiêu lương lắm hả?” Chúc Khải thay Đóa Lai cự tuyệt lời đề nghị của Bàng Suất.
Bàng Suất cau mày nhả khói theo điếu thuốc đang ngậm trên miệng, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không như vậy đi…”
“** mẹ mày đừng có như vậy như kia nữa, tao nói như này” Chúc Khải cắt đứt lời nói của Bàng Suất, cười nói: “Không phải Côn Tử hay đi mua đồ ăn sao, bên cạnh cũng chẳng chân chạy vặt, không bằng cho cậu ấy đi theo, lương năm nghìn, nếu mày không muốn, tao chi 50%, mày thấy sao?”
Bàng Suất bĩu môi cười nói: “Tao cũng đang định nói, mày giả bộ uy hiếp cái l gì?”
“**, sao mày không nói sớm?”
Bàng Suất không trả lời, ngược lại nhìn Đóa Lai: “Gọi là gì?”
“Đóa Lai, Đóa trong đóa hoa, Lai trong thần tài đến”
“Tên này hay, tiền đến nhiều” Bàng Suất đấm vào vai Chúc Khải một chưởng: “Xem ra tao sắp phát tài rồi mày ạ”
Chúc Khải xoa xoa vai: “OK rồi đúng không?”
“Ờ, OK” Bàng Suất cười rồi tiếp tục nói: “Cậu ở đâu? Nhà có xa tiệm không? Nếu xa tôi có thể hỗ trợ cho cậu nhà trọ”
Đóa Lai lắc đầu như trống đánh: “Rất gần, đi chỉ có 20 phút thôi ạ”
Bàng Suất gật gật đầu: “Ừm, ngày mai đi làm, còn có, tôi tên Bàng Suất”
Nghe vậy, Đóa Lai có chút hưng phấn nói: “Anh Suất, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!” (Anh Suất = Suất ca = Soái ca =))))
Bàng Suất trước kia mặc dù vẫn được gọi như vậy nhưng mà nghe thì vẫn nổi da gà, mất tự nhiên: “Gọi anh Bàng là được rồi, nếu không thì gọi ông chủ.”
“** ** **, ông chủ cái gì mà ông chủ, kêu anh đi, nghe cũng chuẩn mực đó” Chúc Khải cắt đứt cuộc hội thoại của hai người, sau đó lại nói: “Ngày mai cậu mới đi làm, hôm nay anh mời cậu tắm rửa massage”
Đóa Lai vốn chẳng muốn cự tuyệt, bởi đã có Bàng Suất bên mình đây rồi, không lâu sau nữa thôi, cậu sẽ xem đủ cảaaaa
Đóa Lai nằm trên giường, một bên là Bàng Suất, một bên là Lương Sinh đang nằm sấp hưởng thụ niềm vui massage. Thời điểm Đóa Lai nằm xuống, cậu và Lương Sinh cùng trao đổi ánh mắt, sau đó lại giả vờ như chưa có chuyện gì.
Lúc Đóa Lai nằm trên giường hưởng thụ, Bàng Suất đang nói chuyện phiếm với Chúc Khải, hàn huyên một lúc lâu cả hai mới tách ra nằm xuống giường. Ánh mắt của Đóa Lai chung thủy dính chặt trên người Bàng Suất, khi hắn nằm xuống, Bàng Suất đột nhiên quay đầu nhìn qua hướng bên này. Bốn mắt nhìn nhau, Đóa Lai không trốn tránh mà tặng cho Bàng Suất một nụ cười ngây ngô.
Bàng Suất nhìn Đóa Lai không nhịn được cười, nói: “Lai thần tài, trước đây có phải tôi từng gặp cậu rồi không?”
Bàng Suất và Chúc Khải suy nghĩ một hồi lâu mới mời, những người này đa số đều vừa có tài vừa có tiền, còn có vài người là người quen lâu năm, mặc dù không tính là thân thiết là bao. Bàng Suất bây giờ không muốn cứng nhắc, vui vẻ đón tiếp mấy người này hắn có thể chịu được, nói gì đi chăng nữa, hắn cũng nên tiếp đón vài người.
Bàng Suất không nghĩ rằng có thể gặp được Lương Sinh ở chỗ này, kinh ngạc nói: “Ây da người anh em này, không ngờ cậu cũng nhanh nhẹn gớm nhỉ!”
Lương Sinh ngây ngô cười: “ Bạn em bảo ở chỗ này mới mở một tiệm massage, so với căn bên cạnh còn đỉnh hơn nhiều, cho nên em đến đây hưởng thụ một tí”
Bàng Suất vội đứng lên, lướt qua người của Chúc Khải rồi đưa tay lấy khăn quấn quanh hông, sau đó đi vào chỗ Lương Sinh ngồi xuống: “Cậu thấy nơi này như thế nào?”
“Rất tuyệt vời á, thật luôn ấy ạ” Lương Sinh liếc nhìn bốn phương tứ phía n lần.
Bàng Suất cười cười, nhìn Chúc Khải ngồi bên kia nói: “Giới thiệu với mày, đây là hàng xóm của tao, tên là…” Nói đến đây, Bàng Suất vội quay đầu, cười nói: “Hàng xóm lâu như vậy, tôi còn không biết cậu tên gì nữa”
“Lương Sinh, Lương trong lương dân (dân lành), sinh trong kế hoa sinh dục (kế hoạch hóa gia đình)”
“Tôi tên là Bàng Suất, đây là anh em thân thiết của tôi-Chúc Khải!”
Lời vừa dứt, Chúc Khải trộm trừng mắt với Bàng Suất, sau đó liền chìa tay trước mặt Lương Sinh: “Sau này có duyên sẽ gặp mặt, có cơ hội thưởng thức gái đẹp rồi anh em mời cậu ăn bữa cơm”
Lương Sinh vội vàng bắt tay Chúc Khải: “Em vẫn còn là một đứa trẻ thôi, anh Khải đây không cần phải khách khí như vậy đâu ạ”
“Cũng đúng nhỉ” Chúc Khải cười rồi buông tay.
“Nếu đã như vậy thì cậu đừng có ngâm mình nữa, tôi dẫn cậu đi vào trong chà xát tắm rửa” Bàng Suất không đợi Lương Sinh đáp lời đã đứng lên, thuận tay ném chiếc khăn bên hông lên trên thành ao.
Lương Sinh thừa dịp quay lại nhìn phía sau, Đóa Lai vẫn như cũ nấp kín ở trong nước, lộ ra nửa đầu, hai ánh mắt tiếp xúc nhau, Đóa Lai dùng sức gật gật đầu, Lương Sinh hiểu ý liền đứng lên đi theo Bàng Suất sớm đã rời đi.
Chúc Khải ở lại ngâm nước tầm 5,6 phút sau mới đứng dậy đi ra.
Đóa Lai thấy mọi người càng đi xa dần mới chậm rãi bò đến chỗ Bàng Suất vừa ngồi, cầm lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng dụi dụi. Trong một thoáng, Đóa Lai cảm giác mình cứ như thần như quỷ vậy á, nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cậu cứ cúi đầu hít hà chiếc khăn.
Ngẩng đầu lên, Đóa Lai không khỏi cười trộm, cậu liền cầm khăn rời khỏi bồn.
Mà ở bên này, Lương Sinh được dẫn đến phòng massage, nơi này tụ tập không ít người vẫn còn vương lại hơi nước trên mình, trông đặc biệt náo nhiệt. Lương Sinh nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Anh làm việc ở đây à?”
Bàng Suất suy nghĩ một chút: “Gần giống vậy”. Bàng Suất đi đến chỗ giường (loại giường dành cho người đi massage á) chưa có ai nằm, nói với một người đứng cách đó không xa: “Tiểu Mạnh, cậu tìm hai nhân viên massage lại đây.”
Tiểu Mạnh là quản đốc ở phòng massage, nghe Bàng Suất ra lệnh, vội vàng đi tìm người.
Bàng Suất chỉ chỉ chiếc giường bên cạnh: “Cậu nằm trước, đợi một lát nữa sẽ có người đến massage, buổi tối lên lầu thuê phòng ngủ đi”
Nói xong, Bàng Suất nằm thẳng trên giường, thuận tay lấy khăn tắm che bụng. Đúng lúc này, Chúc Khải cầm bao thuốc đi đến, Bàng Suất thoáng nhìn: “Cho tao một điếu”
Chúc Khải rút ra một điếu thuốc đưa cho Bàng Suất, thuận tay ném cho Lương Sinh một điếu khác.
Lương Sinh vừa định nói mình không biết hút thuốc, lại chợt nhớ lúc trước cậu từng qua phòng Bàng Suất mượn thuốc, thế là lời nói chưa kịp thốt ra lại bị nuốt vào.
“Mấy ngày này mệt mỏi đúng là không ít” Chúc Khải vừa ngồi trên nệm vừa xoa xoa cổ nói: “ Tao nói mày nghe nè Bàng Suất, Lương Sinh là hàng xóm của mày, nếu người ta đã đến đây thì mày phải chăm sóc cho tốt chứ, đúng không? Chi bằng buổi tối mày tìm mấy em gái xinh tươi phục vụ người ta?”
Nghe vậy, Bàng Suất chưa kịp mở miệng, Lương Sinh đã vội vàng nói trước: “Buổi tối em phải về nhà, bạn em tìm em còn có việc nữa”
Chúc Khải nhếch mép cười trộm, ôm bụng nói: “Ôi đm, bụng tao đau vãi, thôi đi trước nhé!” Dứt lời, Chúc Khải nhanh như chớp chạy tới WC.
“Người anh em này của tôi lúc nào cũng như vậy cả, đều thích nói giỡn, cậu đừng để ý!”
Lương Sinh vội vàng lắc đầu.
“Anh Bàng, nhân viên massage em tìm đến cho anh đây ạ” Tiểu Mạnh dẫn hai nhân viên massage đến.
Bàng Suất nhìn thoáng qua rồi nói: “Massage cho cậu ta trước đi”
Lương Sinh nhìn vào mắt Bàng Suất rồi nằm trên giường, để cho nhân viên bận rộn massage người cậu. Cùng lúc đó, Đóa Lai ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn trộm xung quanh. Bởi vì phòng massage rất đông người nên mãi một lúc sau, cậu mới nhìn thấy Lương Sinh và Bàng Suất. Trái với Lương Sinh nằm quay đầu về phía cửa, Bàng Suất lại đưa chân về hướng đó, nếu không phải trên lưng hắn còn quấn khăn tắm, không chừng Đóa Lai đã sớm nhịn không kiềm chế nổi.
“Làm gì đó?” Chúc Khải vừa đi WC ra, chuẩn bị bước vào phòng, vừa hay lại thấy có người thập thò trước cửa. Hắn nhíu mày rồi hét to một tiếng, sau đó liền vỗ vai Đóa Lai một cái.
Đóa Lai bị người đằng sau dọa một cái không kịp chuẩn bị, luống cuống xoay người lại, cùng lúc đó lại trượt chân, ngã cái bạch trên nền gạch.
“Mẹ ơi….” Đóa Lai đau đến nhe hết cả hàm răng.
Chúc Khải cẩn thận quan sát Đóa Lai, sau đó liền ngồi xổm xuống: “Đm, bảo sao tôi nhìn thấy chú mày quen vậy, ra là cậu!”
Đóa Lai cứng miệng, gượng gạo cười: “À, là em nè!”
Chúc Khải nhịn không được liền cười nói: “Cậu đứng ở ngoài nhìn gì vậy? Không dám vào hả?”
Đóa Lai nhìn Chúc Khải, hắn đang ngồi chồm hổm lại chẳng mang gì trên người, thế là cậu nhìn thấy không xót miếng nào, cái đó đó, hình như gần chạm cmn đất luôn rồi…Đóa Lai vội nuốt nước miếng, nhìn thẳng Chúc Khải nói: “Không phải không dám đi vào, em chỉ nhìn xem thử thôi.”
“Có cái lòn gì đâu mà xem, đi, anh dẫn cậu vào massage, đây là tiệm anh em tốt của tôi vừa khai trương.” Chúc Khải lập tức đứng lên.
Do quá mức khẩn trương nên Đóa Lai bỏ qua điểm mấu chốt trong lời nói của Chúc Khải.
Đóa Lai ôm mông đứng dậy, Chúc Khải nhìn chằm chằm Đóa Lai rồi nói: “Hôm nay anh mời cậu! Xem như trả cậu tiền ngày đó đã cho tôi mượn.”
“Không cần không cần” Đóa Lai vui vẻ nói: “Em chỉ tới đây tắm rửa một cái, cũng không phải đến đòi tiền anh.”
Chúc Khải trách: “Đừng có nói xàm, người như tôi ghét nhất là nợ người khác ân tình, nhất định phải trả lại cho cậu.” Chúc Khải cảm giác Đóa Lai hơi khẩn trương, lại đùa giỡn: “Anh mời cậu massage, nếu cậu thích, buổi tối…anh tìm người đến phục vụ cậu, ok không?”
Đóa Lai bị lời Chúc Khải vừa nói dọa một trận, khịt mũi nói: “Em không cần…”
Chúc Khải bị bộ dạng nhỏ bé của Đóa Lai chọc cười, liền cười to một trận, thậm chí còn rơi vào tai của Bàng Suất.
“Chúc Khải, mày đứng trước cửa cười cái đéo gì vậy?” Bàng Suất nằm trên giường hét.
Nghe vậy, Chúc Khải cười nói: “Không có gì, mới gặp được bạn thôi.” Chúc Khải nhìn Đóa Lai, nói: “Cái tên nằm trong kia là ông chủ của tiệm tắm rửa này, cho nên cậu cũng không cần chấp cậu ta”
Nghe nói vậy, Đóa Lai mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn Chúc Khải: “Bạn của anh là ông chủ của chỗ này?”
Chúc Khải cười nói: “Ừ, sao vậy?”
Thì ra hắn không phải là nhân viên massage, cũng chẳng phải là nhân viên phục vụ mà là ông chủ của tiệm tắm rửa…Đóa Lai tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này!!!!
“Thất thần gì vậy, đi thôi!”
Đóa Lai lập tức trở nên thông minh, ngu gì mà không đi. Lúc này, cậu cùng Chúc Khải bước vào phòng massage. Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa cậu và Bàng Suất ngày càng gần, tim Đóa Lai tự nhiên cũng đập nhanh hơn.
“Anh” Đóa Lai gọi Chúc Khải.
Chúc Khải dừng bước, quay người lại nhìn Đóa Lai: “Hả?”
Đóa Lai do dự một lát: “Anh, bạn anh có còn tuyển nhân viên không?”
Chúc Khải ngạc nhiên vô cùng, sau đó mới lấy lại tinh thần, cười nói: “**, ra là cậu tới đây không phải để tắm rửa à?” Chúc Khải cười cười rồi bước đến chỗ Bàng Suất, ngồi xuống thúc vai hắn: “Người anh em, xem tao vi diệu vãi chưa, lại tìm được cho mày nhân viên rồi nè”
Bàng Suất ù ù cạc cạc nhìn Chúc Khải.
Chúc Khải ngồi trên giường nói: “Nhìn tao làm gì, nhìn cậu ấy á.” Chúc Khải chỉ chỉ Đóa Lai.
Nghe vậy, Bàng Suất quay đầu nhìn, Đóa Lai đứng cách hắn chưa đến mười mét, sống lưng đứng thẳng, ưỡn ngực căng mông. Bộ dáng đó không khỏi làm Bàng Suất bật cười: “Vừa mới đi quân sự về hả? Tư thế không tệ.”
Chúc Khải mặc dù cũng rất muốn cười nhưng đành phải nhịn xuống, hừ một tiếng rồi nói: “Đừng có tám nhảm nữa, mau sắp xếp cho cậu ta chức vụ gì đi.”
Bàng Suất vui vẻ nói: “Bạn mày hả?”
Chúc Khải suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày đó tao với Côn Tử đi mua đồ ăn nhưng đem thiếu tiền, cũng nhờ chú em này hỗ trợ cho tao mượn tiền.”
Bàng Suất đứng dậy, khăn tắm bên hông tùy tiện tụt xuống đùi: “Ân tình của người này cũng không bình thường, ân huệ của giọt nước nhỏ, lúc sông dồi dào thì nên báo đáp *”
*: Hán Việt: Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một câu thành ngữ ý chỉ lúc khó khăn dù chỉ nhận được một sự giúp đỡ nhỏ bé thì sau này cũng phải báo đáp gấp bội.
Bàng Suất chọc Chúc Khải, sau đó không đợi nói liền nhìn về hướng Đóa Lai: “Trước đây cậu có làm trong tiệm massage nào không? Chức vụ gì?”
Lúc vừa vào quả thật Đóa Lai cực kì hồi hộp, nhưng cậu không hề nghĩ rằng, lúc Bàng Suất mở miệng nói chuyện, cảm giác hồi hộp lại biến mất chẳng thấy đâu. Đóa Lai bình tĩnh trở lại, gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Đây là lần đầu tiên em ứng tuyển việc làm ở tiệm massage”
“Chuyện vặt thôi, không sao cả” Chúc Khải lớn tiếng dọa người, sau đó nói với Bàng Suất: “Nhanh xếp vị trí cho cậu ta đi”
Bàng Suất nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhân viên phục vụ?”
“Đm, có bao nhiêu lương lắm hả?” Chúc Khải thay Đóa Lai cự tuyệt lời đề nghị của Bàng Suất.
Bàng Suất cau mày nhả khói theo điếu thuốc đang ngậm trên miệng, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không như vậy đi…”
“** mẹ mày đừng có như vậy như kia nữa, tao nói như này” Chúc Khải cắt đứt lời nói của Bàng Suất, cười nói: “Không phải Côn Tử hay đi mua đồ ăn sao, bên cạnh cũng chẳng chân chạy vặt, không bằng cho cậu ấy đi theo, lương năm nghìn, nếu mày không muốn, tao chi 50%, mày thấy sao?”
Bàng Suất bĩu môi cười nói: “Tao cũng đang định nói, mày giả bộ uy hiếp cái l gì?”
“**, sao mày không nói sớm?”
Bàng Suất không trả lời, ngược lại nhìn Đóa Lai: “Gọi là gì?”
“Đóa Lai, Đóa trong đóa hoa, Lai trong thần tài đến”
“Tên này hay, tiền đến nhiều” Bàng Suất đấm vào vai Chúc Khải một chưởng: “Xem ra tao sắp phát tài rồi mày ạ”
Chúc Khải xoa xoa vai: “OK rồi đúng không?”
“Ờ, OK” Bàng Suất cười rồi tiếp tục nói: “Cậu ở đâu? Nhà có xa tiệm không? Nếu xa tôi có thể hỗ trợ cho cậu nhà trọ”
Đóa Lai lắc đầu như trống đánh: “Rất gần, đi chỉ có 20 phút thôi ạ”
Bàng Suất gật gật đầu: “Ừm, ngày mai đi làm, còn có, tôi tên Bàng Suất”
Nghe vậy, Đóa Lai có chút hưng phấn nói: “Anh Suất, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!” (Anh Suất = Suất ca = Soái ca =))))
Bàng Suất trước kia mặc dù vẫn được gọi như vậy nhưng mà nghe thì vẫn nổi da gà, mất tự nhiên: “Gọi anh Bàng là được rồi, nếu không thì gọi ông chủ.”
“** ** **, ông chủ cái gì mà ông chủ, kêu anh đi, nghe cũng chuẩn mực đó” Chúc Khải cắt đứt cuộc hội thoại của hai người, sau đó lại nói: “Ngày mai cậu mới đi làm, hôm nay anh mời cậu tắm rửa massage”
Đóa Lai vốn chẳng muốn cự tuyệt, bởi đã có Bàng Suất bên mình đây rồi, không lâu sau nữa thôi, cậu sẽ xem đủ cảaaaa
Đóa Lai nằm trên giường, một bên là Bàng Suất, một bên là Lương Sinh đang nằm sấp hưởng thụ niềm vui massage. Thời điểm Đóa Lai nằm xuống, cậu và Lương Sinh cùng trao đổi ánh mắt, sau đó lại giả vờ như chưa có chuyện gì.
Lúc Đóa Lai nằm trên giường hưởng thụ, Bàng Suất đang nói chuyện phiếm với Chúc Khải, hàn huyên một lúc lâu cả hai mới tách ra nằm xuống giường. Ánh mắt của Đóa Lai chung thủy dính chặt trên người Bàng Suất, khi hắn nằm xuống, Bàng Suất đột nhiên quay đầu nhìn qua hướng bên này. Bốn mắt nhìn nhau, Đóa Lai không trốn tránh mà tặng cho Bàng Suất một nụ cười ngây ngô.
Bàng Suất nhìn Đóa Lai không nhịn được cười, nói: “Lai thần tài, trước đây có phải tôi từng gặp cậu rồi không?”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook