Xuân Thụ Mộ Vân
-
Chương 48
CHƯƠNG 48
“Tiên sinh.” Ngoài xe ngựa, có người thấp giọng hồi báo. “Chúng tôi tìm được một hài tử thích hợp, không biết tiên sinh có hứng thú nhìn một lần.”
Mạc Thụ nhìn người trong lòng vì hồi báo ở bên ngoài mà hơi mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Không cần, an bài thỏa đáng là được.”
“Vâng.” Tất cung tất kính đáp một tiếng, chiếc xe đã ngừng lại tiếp tục lăn bánh.
Nam Ca Nhi chớp mắt, nhìn Mạc Thụ: “… Đây là hài tử thứ tư phát hiện trên đường rồi đúng không?”
Mạc Thụ gật đầu: “So với niên đại không có chiến loạn mà nói, đích thật khá dày đặc.”
“Trong nội cảnh Bắc Quận ba đứa.” Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói: “Cho dù nhất thời không có chiến loạn, chỉ sợ Bắc Quận cũng là quốc gia có thế cục hỗn loạn nhất.”
“Có lẽ không lâu nữa sẽ dẫn phát chiến tranh.” Mạc Thụ nói.
“Nhưng mà, điều này không liên quan tới ta và ngươi.” Nam Ca Nhi cười, “Đó chỉ là chuyện của bên ngoài.” Y giống như muốn nói với Mạc Thụ, lại tựa như đang cường điệu với chính mình.
Thông qua tiếp xúc với những người Quảng Điền ở bên ngoài trong thời gian này, Nam Ca Nhi phát hiện đối với bọn họ mà nói, thế giới rộng lớn bên ngoài này kỳ thật cũng chỉ là một nơi rèn luyện cực đại không có cái thứ hai mà thôi, bọn họ ở nơi này được tôi luyện, có được kinh nghiệm, trở thành tài năng hiếm có, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn trở lại nơi mà bọn họ xuất phát, ai nấy làm những công việc sở trường của mình, xây dựng nhà cửa của riêng mình, khiến cho nơi vốn đã vượt xa thế giới bên ngoài, càng thêm đẹp đẽ.
Nam Ca Nhi thậm chí có một cách nghĩ hoang đường thế này, y cảm thấy trong mắt của người Quảng Điền, thế giới bên ngoài kỳ thật chỉ là vật lệ thuộc của Quảng Điền mà thôi.
Bộ phận trung tâm nhất, bản chất nhất của thế giới này, là Quảng Điền.
Chỉ cần Quảng Điền không có động loạn, cho dù bốn quốc gia toàn bộ đều chìm vào chiến loạn, cũng sẽ không thương tổn đến căn cơ của thế giới này.
Điều này khiến y càng thêm hiếu kỳ___ Quảng Điền đối với thế giới này, rốt cuộc là sự tồn tại thế nào.
Nhưng trước mắt, còn có vấn đề cần giải quyết hơn.
“… Mạc Thụ.”
Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi, trong con mắt bình tĩnh lộ ra một chút thần tình nhu mềm không bao giờ triển khai trước mặt người khác.
“Quảng Điền rất nhiều người, cũng là cô nhi ở bên ngoài đến sao?”
Mạc Thụ gật đầu: “Đúng vậy, mẫu thân của ta, vốn cũng là cô nhi bên ngoài.” Hắn không dự tính che giấu Nam Ca Nhi bất cứ điều gì, thế là rất thẳng thắn nói: “Được người trước mặt phát hiện, mang về Quảng Điền, sau đó quen biết cùng phụ thân ta rồi kết làm phu thê.”
Quả nhiên Mạc Thụ hắn, cái gì cũng không biết….
“Mẫu thân của ngươi, qua đời thế nào?” Nam Ca Nhi nghĩ một chút, lại hỏi.
“Mẫu thân từ khi ta còn thơ ấu, đã vì bệnh mà qua đời.” Mạc Thụ bình thản nỏi rõ___ giống như một người thành niên sớm đã tiếp thu chuyện mẫu thân chết sớm.
Nghe vậy, Nam Ca Nhi bất giác nhìn Mạc Thụ___ biểu tình của hắn rất bình tĩnh rất an tường.
An tĩnh bình thản đến trình độ tàn khốc.
Hắn sẽ không biết đằng sau bức màn hắn tự nhận định, ẩn giấu chân tướng khiến người ta tuyệt vọng không thể làm gì.
Nhưng lúc này, Nam Ca Nhi từ đáy lòng cảm thấy, may mà Mạc Thụ không biết chuyện năm đó phát sinh trên người phụ thân của hắn.
Không có ai sai.
Cũng không có ai lầm.
Nếu phải chân chính truy cứu, cũng chỉ có thể không trách nhiệm mà quy chụp cho vận mệnh.
Nhưng hậu quả sau khi hiểu rõ chân tướng, lại là thứ người bình thường khó thể tiếp nhận___ Cho dù là Mạc Thụ, có lẽ cũng sẽ vì vậy mà dao động.
Ta cảm thấy Mạc Thụ hiện tại như vậy rất tốt, kiên trì tin tưởng vào những sự vật cần tin tưởng, trông chừng những điều trân quý trong nội tâm, được nhiều người như thế ỷ lại, tín nhiệm, che chở cho Quảng Điền, giống như tòa núi cao trong lòng bọn họ, chưa từng dao động một chút.
Mục quang vĩnh viễn đều nhìn thẳng phía trước, vĩnh viễn đều thông minh tài cán như vậy, vĩnh viễn đều cường đại như vậy.
Sự đen tối phía sau, chân tướng tàn khốc phía sau, sự mục nát bị che giấu phía sau, ta hy vọng ta cũng có thể trở thành một phần tử đem nó chôn vùi.
Được bảo vệ, đồng thời, cũng bảo vệ, trói buộc ngàn tơ ngàn sợi, trách nhiệm không thể nào gột bỏ.
Đây đại khái chính là sự liên quan của Quảng Điền cùng Mạc Thụ.
Nam Ca Nhi đột nhiên trầm mặc, khiến Mạc Thụ nâng cằm y lên nhìn y: “Sao vậy?”
Nam Ca Nhi hồi thần, cười, lắc đầu: “Không có gì.” Nhướng cổ lên, muốn nhìn cảnh vật bên ngoài: “Thời tiết ấm lên rồi.” Đương nhiên, bị Mạc Thụ ôm chặt phần thắt lưng, y chỉ có thể lúng túng duỗi một chút, rồi từ bỏ.
“Ân.” Mạc Thụ nói: “Còn năm ngày, là có thể về tới Quảng Điền.”
Nam Ca Nhi gật đầu: “Lần này ra ngoài cứ như đã trôi qua rất lâu rồi vậy.”
Mạc Thụ chỉ cười, vén những sợi tóc rơi xuống bên mặt Nam Ca Nhi, chơi đùa trong lòng bàn tay.
Kỳ thật thời gian cũng không tính là rất lâu, chỉ là tâm tình của bản thân biến hóa quá lớn, cho nên mới cảm thấy thời gian thật lâu.
Không phải ai cũng đều có vận may như vậy để có thể mở rộng lòng buông bỏ quá khứ, cũng không phải ai cũng đều có thể gặp được đối tượng khiến mình lần nữa cảm nhận tư vị có thể tín nhiệm khi đang trong lúc tuyệt vọng cực độ.
Nam Ca Nhi biết bản thân đã rất nỗ lực, sống rất cực khổ.
Tốt và xấu, vui vẻ thống khổ, nghèo khó vinh quang, ta toàn bộ đều thử một lần.
Cũng chính vì như vậy, ta mới có thể buông bỏ toàn bộ quá khứ.
Nhân sinh một đời, dục vọng là khổ, cô đơn là khổ, bi thương là khổ, thậm chí vui vẻ, sau này, cũng là khổ.
Gian nan biết bao.
Mà ta, hiện tại chỉ cầu có thể an nhiên trôi qua kiếp này, đã đủ rồi.
“Trở về, lại mua vài cây mai trồng đi.” Nam Ca Nhi đột nhiên nói.
Mạc Thụ đang cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc Nam Ca Nhi liền ngẩng đầu lên, không để ý đáp: “Ân? Được.”
“Cũng không biết mớ thịt ướp mặn dự trữ trong nhà có lên mốc hay không.
“Sẽ có người giúp chúng ta phơi khô.” Mạc Thụ không để ý lắm trả lời, ngón tay nhẹ chạm vào làn da sau gáy Nam Ca Nhi.
“Gia súc trong nhà có bị đói hay không?”
“Có người chiếu cố.”
“Nha môn nhất định tồn rất nhiều chuyện.”
“Chu Khê rất thích nhọc lòng mà.” Mạc Thụ không chút trách nhiệm nói.
Nhìn coi, thật sự là chuyện nào cũng dự tính, toàn bộ đều an bài tốt cả.
“Quảng Điền rốt cuộc là cái gì?”
Câu này vừa nói ra, Mạc Thụ mới thu liễm lại thái độ tùy tiện, nhẹ chạm mặt vào mặt Nam Ca Nhi một cái: “… Tiểu Nam muốn biết?”
Nam Ca Nhi nghiêng mắt nhìn Mạc Thụ: “Nếu ngươi không nguyện ý nói, hoặc cảm thấy không tiện nói, ta có thể không muốn biết.”
“Mới không có nha.” Mạc Thụ thấp giọng nói, khe khẽ thầm thì: “Ta cảm tháy ngươi rất muốn biết.”
Hắn không phát hiện bản thân đang lộ ra thần sắc si mê cực kỳ hiếm thấy, chỉ là rất lý lẽ thản nhiên cọ cọ mặt Nam Ca Nhi không ngừng.
“Được thôi.” Mạc Thụ không phát hiện, không chứng minh Nam Ca Nhi không thấy, thế là y cười cười: “Ta muốn biết, cho nên xin nói cho ta đi.”
Kỳ thật y không cảm thấy quan trọng lắm, cho nên mới giữ vấn đề này lại trong rất nhiều chuyện không quan trọng mà chưa từng hỏi. Vì dù sao bất luận Quảng Điền là nơi như thế nào, y cũng đã không còn nơi nào để đi, hoặc nên nói, đã không còn nơi nào khác có thể cho y cảm giác thuộc về như Quảng Điền nữa.
“Ngươi biết Mạc (貘) không.” Mạc Thụ cười nói.
Mạc?
Nam Ca Nhi đầu tiên là ngây ra.
Trong thế giới này, Mạc đương nhiên không có khả năng là sinh vật lương thiện có thể ăn ác mộng như trong truyền thuyết cổ đại, cũng không phải chủng vật trân quý thật sự tồn tại.
Mà là một loại ác thú ăn thịt người đáng sợ, như lời nguyền rủa thiên tai các loại.
Ví dụ như, ai nếu làm ra chuyện ác nào thiên lý bất dung, người đời nguyền rủa thường sẽ nói, sớm muộn cũng sẽ bị Mạc ăn, sẽ chết không nơi chôn thân ___ đại loại như vậy.
Cũng chính là nói, đây tương đương với trời phạt.
Mạc Thụ đột nhiên hỏi như vậy, Nam Ca Nhi có chút nghi hoặc.
“Một khi trở thành thủ lĩnh của Quảng Điền, bất luận trước đây tên họ là gì, đều đổi thành Mạc (莫). Mạc Thụ nói như vậy.
“A…” Nam Ca Nhi ngây ngốc chớp mắt.
Sẽ không phải giống như ta đang nghĩ đó chứ!
“Kỳ thật, nguyên bản chân tướng không phải là như vậy.” Mạc Thụ nhìn biểu tình ngây dại của Nam Ca Nhi, nhẹ cười lên, thò tay rờ đầu y: “Kỳ thực, họ Mạc (莫), mới là chủ nhân của tất cả quốc thổ trên thế giới này.”
Hả!
Lần này, Nam Ca Nhi thật sự bị chấn kinh, y nhấc mông lên, dùng ánh mắt long lanh có thần nhìn Mạc Thụ, chờ nghe tiếp.
Mạc Thụ nhìn biểu tình của Nam Ca Nhi, đột nhiên có chút khó thể khống chế bật cười, tiếp đó càng cười càng lớn, cuối cùng, chặt chẽ ôm lấy Nam Ca Nhi, rất sảng khoái cười lớn.
Nam Ca Nhi bị ấn trước ngực Mạc Thụ, đầu đầy hắc tuyến___ Tại sao đột nhiên nhìn ta mà cười.
Còn nữa, nói tiếp đi chứ?
Ngươi cười coi như xong sao?
“Bộ dáng của Tiểu Nam, thật nhiều chuyện.” Mạc Thụ vừa cười vừa ngắt ngứ nói.
… Đây gọi là nhiều chuyện sao!
Đây hoàn toàn là bí mật kinh thiên động địa được không!
Ba cái chuyện bát quái thì nói rất là trịnh trọng, mà chuyện trọng đại thế này lại bị biến thành chuyện bát quái!
Đầu óc ngươi có phải hoàn toàn bị hư rồi không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook