Xuân Sắc Tràn Đầy Full
C28: Em Đừng Nhúc Nhích

Cách khoảng cách của hai người chỉ còn vài bước, Từ Nghiên nhéo chằm chằm về phía cửa, tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại, cô không chút nghi ngờ một lát nữa cửa sẽ bị mở ra. Khóe mắt đầy sợ hãi mà nước mắt chảy ra. Mạc Quân Lâm ngồi gần, nhưng lại không muốn rút côn th*t ra khỏi người cô. Nên cũng chỉ ngồi im không hành động gì.

Lúc này, hai người họ ở trên sàn nhà, thân thể trắng nõn bị đè lên, cả thân thể trắng nõn còn dấu hồng dấu đỏ, phủ đầy nét động tình, hai chân ngọc cuống chặt eo hắn, chỉ cần người bên ngoài mở cửa ra, cơ thể xinh đẹp này, bên dưới bị một côn th*t to lớn trướng căng cắm vào bên trong, tiểu huyệt bên dưới đang co rụt lại, dâm đãng mút chặt côn th*t kia. d*m thủy vẫn chảy ra bên ngoài, khẽ mông cũng dính nhớp đầy d*m thủy, tiểu huyệt như ẩn như hiện, hình ảnh thân mật, dâm mỹ vô cùng.

Đột nhiên bước chân kia dừng lại, hắn đã vòng qua cửa trước. Từ Nghiên thật sự sợ muốn ngất, hai lỗ tai ong ong, âm thanh gì cũng không nghe được nữa. Xong rồi, vạn nhất Lý Húc nhìn thấy, trong đầu trống rỗng, thậm chí còn tưởng tượng biện pháp giải quyết.

Mạc Quân Lân bình tĩnh, nhưng trên trán cũng nhiễu vài giọt mồ hôi. Chuyện tới giờ, hắn đồng ý đối mặt, ra sức che thân thể Từ Nghiên. Trong nháy mắt.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây,

Cửa cũng không bị mở ra.

Trên cửa vang lên một anh thanh nhỏ. Bên ngoài, Lý Húc nói chuyện, âm thanh cực kỳ rầu rĩ: "Quân Lâm, mình có chuyện muốn nói với cậu."


"Mình với Nghiên Nghiên thật sự chia tay rồi."

Hắn nói xong liền trầm mặc, một lúc sau Mạc Quân Lâm liền truyền tới một tiếng ừm nhẹ.

Từ Nghiên sợ cửa sẽ bị mở ra, hơi hơi mở mắt nhìn, cư nhiên, lại nhìn thấy Mạc Quân Lâm nhìn cô mỉm cười.

Cái tên này, lúc này còn cười được, hắn không cảm thấy sợ sao?

Mới vừa rồi Lý Húc còn làm cô khẩn trương đến hai tai đều ù, không biết cửa lúc nào sẽ bị mở ra, nhưng Mạc Quân Lâm nghe hắn nói, liền biết hắn sẽ không mở cửa ra. Lý Húc là một người lòng tự trọng rất mạnh, lấy cá tính của hắn, tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy người khác thấy vẻ mặt tuyệt vọng của mình.

Nhưng Từ Nghiên không biết, cô nhìn thấy Mạc Quân Lâm cười, trong lòng tức muốn chết, lại sợ hãi, muốn đánh hắn một trận. Nhưng hắn lại không như vậy, hạ thân bên dưới còn đang bắt đầu động.

Từ Nghiên trừng mắt, cái tên này...

Cô không chịu nổi, tiểu huyệt mỏi nhừ, thiếu chút nữa đã rên ra tiếng, cô nhanh chóng bịt miệng lại, loại kích thích này khó nhịn, hai mắt đều ngập nước, không dám tin trước mắt, hắn vẫn dùng cây gậy kia đâm cô.

Lý Húc, Lý Húc còn ở bên ngoài.

Mạc Quân Lâm buồn cười nhìn Từ Nghiên. Hắn biết cô lo, hắn biết cô sợ, nhưng cô càng sợ, hắn càng kích thích. Bỗng nhiên, Lý Húc lại lên tiếng: "Mình vào bếp lấy đồ uống. Đợt lát nữa lại nói tiếp."

Nghe được tiếng bước chân, Từ Nghiên liền đẩy Mạc Quân Lâm ra, cô cầm lấy quần áo muốn bỏ chạy. Nhà bếp ở phía dưới, nếu chạy nhanh có thể không bắt gặp.

Mạc Quân Lâm biết cô muốn gì, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, quần áo trên người còn chưa mặc, như vậy ra ngoài, Lý Húc chắc chắn sẽ nhìn thấy. Từ Nghiên ở bên kia bò qua lấy quần áo, cái mông vểnh lên cao, hắn nhìn thấy nơi đó sáng lấp lóe như kích thích bản thân mình. Cổ họng liền khô khốc, hắn kéo cô lại, đặt cô dưới thân.

Từ Nghiên sợ tới mức xém hét lên, chưa kịp phản ứng hắn lại đè lên người cô, côn th*t to dài kia lại nhét vào đằng sau cúc hoa.

Tư thế này vốn là một loại kích thích tột độ vô cùng, đằng sau đột nhiên bị cắm, bụng cô trướng đến khó chịu. Hai mắt cô đỏ lên, bật khóc. Hắn thật sự quá đáng, nhịn không được mà trên miệng cũng hừ hừ vài tiếng.


Lý Húc mở tủ lạnh ra, nghe có âm thanh trên lầu, la lên: "Cậu kêu mình sao, Quân Lâm?"

Mạc Quân Lâm thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng nhúc nhích, sẽ bị phát hiện."

Cô gấp đến muốn khóc, cái gì nhúc nhích, hắn mới đừng nhúc nhích. Lúc này là lúc nào mà hắn còn làm cái loại chuyện này hả. Thế nhưng, côn th*t kia, lại cắm sâu vào trong cơ thể cô.

"Ngô..."

Trong cơ thể bị cắm một cây gậy lớn, lại chậm rãi đưa đẩy, cô không nhịn được, cố gắng lấy tay che miệng lại.

Phía sau bị cọ xát, vách tường vang lên âm thanh bạch bạch, bất quá hắn chỉ mới đâm vào năm sáu cái, hạ thân đã co rẩy kịch liệt.

Từ Nghiên chịu không nổi, khóc thành tiếng, điên rồi, cái mông cũng mất cảm giác, hắn càng sung mãn, đâm vào điên cuồng.

Lý Húc lấy đồ uống xong thì quay trở về chỗ cũ, Mạc Quân Lâm bị cô kẹp chặt cũng bắn ra. Chính là có dùng bao, nên tinh dịch giống như đạn dược, bắn hết vào hoa tâm. Giống như liên tục ở cao trào, bắn mấy phát cũng không ngừng lại.

Mạc Quân Lâm thở hổn hển, vỗ vỗ cái mông, bên tai âm thanh trầm thấp ma mị: "....Thì ra em thích ở đằng sau. Thật nhanh đã cao trào."

Cái gì mà cô thích, không có, mới không có....

Hai người đắm chìm trong dư vị cao trào, Lý Húc đã đến bên cửa, lại lên tiếng: "...Mình biết mình không đúng, ở bên cạnh Nghiên Nghiên lại không đủ tốt với cô ấy. Nhưng mà cô ấy lúc nào cũng hay do do dự dự, nhưng lần này quyết định rồi thì lại không chịu thay đổi nữa."


Hắn nói, trong giọng còn mang theo vài phần cô đơn: "Cô ấy rất chăm chỉ, học hành cũng tốt, mình chỉ mong cô ấy không uổng phí nỗ lực, có thể đậu vào một trường đại học tốt."

Những lời này, Từ Nghiên bên trong nghe được, đương nhiên cũng có cảm xúc, có phần xúc động. Nhưng mà tên kia lại không chịu tha cho cô, côn th*t bên trong cơ thể lại đưa đưa đẩy đẩy, kích thích, làm cô không ngừng được mà nỉ non, run run. Không phải hắn mới bắn tinh sao, bây giờ lại động nữa.

Từ Nghiên cả người tê mỏi, nước mắt không cản được mà vỡ ra, rên rỉ cũng cắn chặt răng quyết không ra tiếng. Cô che miệng, lại bị hắn đẩy từ phía sau, có thể nói tên gia hỏa kia không ngừng đâm thẳng vào bên trong cơ thể cô, trêu đùa cúc hoa cô.

Lý Húc nói thêm gì đó, cô không nghe được nữa, lỗ tai cũ vù vù, trước mắt cũng không nhìn thấy gì hết, thân thể nam nhân kia đè lên người cô, thật nặng, trong cơ thể còn có côn th*t to dài,, đáng giận, đang thao thao bất diệt mà làm cô. Tiểu huyệt bị làm đến tê dại.

Sợ quá, kích thích quá. Cô không nhịn được.

Lại lên cao trào lần nữa.

Từ Nghiên cố gắng hít thở, sau đó rùng mình, khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể còn dư âm, nháy mắt, d*m thủy tích tụ lúc nãy, giống như vỡ đê mà ào ào ra ngoài.

Lý Húc tới gần, cảm nhận được trên tường dính cái gì đó. Hắn sờ thử, nhìn kỹ, hình như là nước, nhưng mà đặc biệt, nó còn hơi dính dính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương