Xuân Sắc Tràn Đầy Full
C19: Không Biết Hắn Đã Nhìn Bao Lâu

Cô sợ tới mức đầu choáng váng mắt nhìn thấy hoa, cô muốn chết ngất.

Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Mạc Quân Lâm phía sau truyền đến tiếng trầm thấp: "Bọn họ đi rồi."

Cô hốt hoảng, chậm rãi thở ra, nhưng lúc sau bình tĩnh lại, trong ngực dâng lên cổ tức giận, cô tránh ra, nắm chặt tay đánh vào người hắn: "Mạc Quân Lâm, anh nói không miễn cưỡng em, sao lại cứ hết lần này tới lần khác làm như vậy."

Hắn vươn tay ôm chặt eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: "Anh không miễn cưỡng em, nhưng rõ ràng em rất thoải mái."

"Em không có."

"Có, em thích tới nỗi hạ thân đều ướt đẫm, lại không mặc quần lót dụ hoặc anh, thậm chí lúc nãy còn lên cao trào."

"Em....." Cô muốn trốn xuống đất để quên đi nỗi nhục này, cả khuôn mặt hồng đến không thể hồng hơn, cô cứ nghĩ bản thân như vậy sẽ rất dâm đãng, chính là, hắn làm cô thật sự không biết phải phản bác như thế nào nữa.

"Nghiên Nghiên, em đừng ngại." Hắn than nhẹ: "Không có ai ở đây mau sửa soạn lại quần áo. Cả chân em đều dính tinh dịch của anh."

"Anh...." Nghe được hắn nói tinh dịch gì đó, cô xấu hổ đến không thể hô hấp, trong lòng chất vấn hắn tại sao lại bắn ra đầy chân cô, nhưng nháy mắt lại nghĩ đến cao trào của bản thân, cô làm sao có thể cấm hắn không được bắn tinh....

Cô nghẹn đỏ mặt, không muốn nói chuyện với Mạc Quân Lâm. hắn đưa cô khăn giấy, cô cầm lấy, thở phì phì: "Anh để em vào bên trong đi."


Hắn lập tức đổi chỗ, dùng thân thể cao lớn mà che chắn cô, cô nhấp môi, vén váy lên, lau sạch vết nước trên đùi, còn vết tinh trên chân. Không biết hắn đã tích tụ bao lâu, mà tinh dịch bắn đến xối xả vào đùi cô, bây giờ toàn thân dưới đều dính dính, còn ở dưới đất có vài bãi.

Cô cúi đầu, nhìn thấy vệt nước màu trắng trong người, đây là thứ biểu đạt cho cao trào cô vừa trải qua.....

Phát sinh xong loại chuyện này, Từ Nghiên làm gì còn tâm tình mà hưởng tranh, cô sửa sang xong đi theo Mạc Quân Lâm ra ngoài, một lời cũng không nói với hắn, đi khỏi phòng tranh, cô lập tức muốn trở về. Lên xe, Mạc Quân Lâm cũng không ép cô, chỉ lẳng lặng đọc sách, làm cô thật sự nhẹ nhõm không thôi.

Đưa cô về tới nhà, hắn quay lại hỏi cô: "Sáng mai anh dẫn em ra ngoài chơi được không?"

"Không được, mai em muốn ở nhà." Cô mím môi

"Nghiên Nghiên đừng giận anh." Hắn ôm chầm lấy cô: "Là anh thích em mới làm những việc này."

Mặt cô hồng hồng, đang đứng trước cửa nhà mà hắn dám làm như vậy, hơn nữa còn to gan nói những lời này, mẹ Từ nhìn thấy thì làm sao bây giờ. Cô đẩy hắn ra, nói một câu lạnh giọng: "Tóm lại mấy hôm nay em không muốn đi ra ngoài." Nói xong lạnh mặt đi lên cầu thang.

Hôm sau, Mạc Quân Lâm lại đến, cô quyết không cùng hắn ra ngoài, hắn ăn vạ một hồi không được thì ngồi ở phòng khách nói chuyện với mẹ Từ. Cô ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện rôm rả nhất thời tò mò mở cửa ra nghe, nghe xong thì cô thật sự cảm thấy kinh ngạc. Mạc Quân Lâm và mẹ Từ cùng nhau nói tới vấn đề mua hàng online thì làm sao mới tốt, cái nào không tốt, hắn đều ẩn nhẫn mà nói với mẹ Từ từng thứ từng thứ một.

Mẹ Từ còn lấy giấy bút ra ghi chép lại, trên mặt đều đầy tươi cười, vẻ mặt bội phục nhìn Mạc Quân Lâm. Trong lòng cô buồn bực không thôi, rõ ràng hắn làm sai, mà lại cứ như chưa có gì xảy ra. Từ Nghiên cũng nghĩ hắn sẽ ở nhà tới tối, ai dè tới trưa, ăn cơm trưa xong thì rời khỏi.

Cô vẻ mặt không có một tí gì quan tâm hắn, nhưng thấy hắn đi rồi, trong lòng hơi buồn phiền rầu rĩ. Mẹ Từ bắt cô phải tiễn hắn, cô đưa Mạc Quân Lâm xuống dưới lầu. Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu cô, nói: "Ngày mai lại đến tìm em."

"Không cần, không cần phiền như vậy." Từ Nghiên trái với lương tâm mà nói.

"Ừm, vậy anh về đây." Mạc Quân Lâm cười khổ.

Ngày hôm sau, Mạc Quân Lâm chưa tới, thì cô đã nhìn thấy Lý Húc.

"Con tìm Nghiên Nghiên có chuyện gì sao?" Mẹ Từ lễ phép hỏi, trên mặt tươi cười nhưng có chút lạnh, bà biết tên gia hỏa này bởi vì có người khác mới cùng Từ Nghiên chia tay, từ đó bà liền cảm thấy rất chướng mắt với đứa nhỏ này.

Thời gian nghỉ hè, không phải Lý Húc chưa từng gọi tới nhà, nhưng mẹ Từ đầu tìm lý do từ chối, lễ phép nói một hồi cũng tắt máy.

"Con tìm Nghiên Nghiên có chút chuyện, dì có thể kêu cậu ấy ra dùm con được không?"


Từ Nghiên lúc này đang ở phòng khách, nghe được giọng Lý Húc, cô không nghĩ nhiều liền đi ra: "Mẹ, con ra ngoài với cậu ấy một chút."

Mẹ Từ nhíu mày muốn ngăn cản, nhưng không thể nói không đành đồng ý. Chỉ có thể dặn dò: "Đừng đi lâu quá."

"Dạ."

Hai người đi tới công viên gần nhà, Lý Húc liền nói: "Em còn giận sao."

"Không có."

"Chúng ta làm lành được không, anh không hề nghĩ đến chuyện chia tay."

Từ Nghiên hôm nay nguyện ý nói chuyện lại với hắn, là nói chuyện một cách bình tâm, miễn cho hắn nhớ mãi không quên, khuất mắt trong lòng để mãi không bỏ xuống được. Lần trước cô làm ầm ĩ như vậy, cũng không tốt đẹp gì, chắc chắn hắn cảm thấy không dễ chịu.

Cô nói: "Lý Húc, chúng ta sau này cứ làm bạn bè đi, hai chúng ta căn bản không hợp nhau, cứ như vậy là tốt rồi."

Lý Húc trầm mặc, một hồi mới trả lời: "Em nghiêm túc sao?"

"Ừm, em nghiêm túc." Cô không do dự trả lời.

Từ Nghiên cho rằng lâu như vậy rồi, khi nhắc lại bọn họ có thể bình tĩnh. Lựa chọn trầm mặc mà nói với nhau, nhưng ai ngờ, Lý Húc bật khóc.


Cô nghe được âm thanh hắn khóc, sốt ruột hỏi: "Lý Húc, anh đừng khóc mà...."

Bao nhiêu năm quen biết nhau rồi, cô thấy hắn thương tâm như vậy, cô cũng cảm thấy rất khổ sở, hốc mắt chốc lát đã đỏ lên.

Lý Húc khóc một hồi, sau đó lau sạch nước mắt, đột nhiên đứng lên, kéo cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Anh biết rồi, sao này sẽ không làm phiền em nữa."

Lý Húc nói xong thì rời khỏi, bộ dạng rất cô đơn hiu quạnh, Từ Nghiên nhìn một hồi, cảm thấy ngây ngốc cả người, bầu trời xanh biếc hôm nay chứa đầy nỗi tâm tư không biết làm sao mới tỏa hết.

Từ Nghiên lúc này cũng trở về nhà, vừa nhấc chân đi thì nhìn thấy Mạc Quân Lâm đứng ở không xa lắm, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt nặng nề, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, cô giật mình, không biết hắn đã ở đó nhìn bao lâu....

Cô khẩn trương, lúc này Mạc Quân Lâm tiến tới, khoảng cách càng gần cô càng nhìn rõ biểu tình trên mặt, hai bàn tay nắm chặt, khóe miệng gắt gao mím chặt, đôi mắt âm u, ánh mắt nhìn cô cũng rất u sầu, cô rõ ràng cảm nhận được trong lòng hắn đang bi thương không nói thành lời.

Âm thanh hắn rất khàn, nhỏ giọng nói: "Anh đến tìm em, dì nói em đi với Lý Húc. Sao em không đợi anh...."

"Em không định đi lâu, chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy một chút, nói xong lập tức trở về."

Cô bị ánh mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương