(Kết thúc cẩu huyết)
"Nhìn xem, cái khăn len này là do chính tôi tự tay làm cho cậu!"
"Đây cũng gọi khăn len sao?
- ------------------------------------------------
"Qua đây nhìn một chút, chiếc lắc tay này thật đẹp, chờ tôi để dành đủ tiền sẽ mua cho cậu một cái, tôi một cái!"
"Không cần, mua cho cậu là đủ rồi!"
-------------------------------------------------
"Mau ăn cái này đi, là bà ngoại dạy tôi nấu!"
"Có gì hay ho, cái này cơ bản không phải cho người ăn!"
Hắn hết lần này đến lần khác tổn thương cậu, suy cho cùng không thể trách ai vì tình cảm cơ bản không thể cưỡng cầu.
Điềm Mạt La đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, lời cầu xin trên môi nói cũng không ra nữa, cho đến khi nơi thận trái lóe lên một cơn đau dữ dội cậu mới thét lên.
Đời này điều cậu tiếc nuối nhất chính là đến lúc sắp rời bỏ dương thế vẫn ngu ngốc đặt hắn trong tâm mà tưởng niệm, còn có đem chính mình đánh cược ván cờ quá lớn này.


Nếu như ngày đó cậu không nhận được học bổng của trường cao trung bậc nhất Đài Bắc có lẽ hiện tại đã tốt hơn, nếu đi trên đường gặp nhau lặng lẽ bước qua là ổn rồi.
Tình yêu cậu không thể lý giải, cũng không biết tại sao lại yêu nam nhân này sâu đậm như vậy, bất quá chính vì kiêu ngạo của hắn càng làm cậu yêu thích.
C
Vương Hoa Nhiên cuồng dã cắn xé, lưng cậu bị càng ửng đỏ một mảng lớn.

Nơi xương quai xanh vương lại dấu hôn.
Hiện tại trông cậu thật thảm hại.
Điềm Mạt La cười hạnh phúc, phút chốc đau đớn không còn nữa, một cảm giác vui vẻ phấn chấn xuất hiện.
Cậu để đầu hắn áp vào ngực mình "Hoa Nhiên, không cần...!thật sự không cần nữa!"
Vương Hoa Nhiên ôm lấy thắt lưng cậu dùng lực tiến tới, yêu thương xiết chặt cậu trong vòng tay mình, hắn sợ buông ra con người này sẽ tan biến.
"Vương Hoa Nhiên, Tôi yêu cậu.

Bất quá...!hahaha!"
Hắn rơi vào trầm mặc, nhìn nụ cười trên môi cậu mà ngây ngẩn, dùng lưỡi lau đi vệt máu ở khóe môi, hắn giữ lấy đầu cậu bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình "Bất quá?"
"Hiện tại muộn rồi..."
Hắn chưa từng thấy qua biểu cảm này của cậu, có hạnh phúc, có bi thương, có vui vẻ, có thống khổ đau đớn.
Lý trí quay trở lại, hắn nhìn sắc mặt dần trắng toát của cậu, thân nhiệt cũng giảm đến đáng sợ.
Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng hắn khoác lên mình cậu chiếc áo khoác ngoài mà đêm qua hắn quăng trên sofa trong phòng ngủ.

Tay vớ nhanh khóa xe ôm cậu chạy ra ngoài.
- Bệnh viện Trung Ương -
"Bác sĩ, cậu ấy...!cậu ấy làm sao rồi?" Vương Hoa Nhiên lo lắng vừa nhìn thấy vị bác sĩ lớn tuổi trong phòng cấp cứu bước ra liền chạy tới hỏi.
Vị bác sĩ kia im lặng một lúc lâu sau khi sắp tới ngã rẽ ở hành lang bên phải mới nhìn hắn "Xin lỗi! Bệnh nhân này...!thận của cậu ta đã bị tổn thương trầm trọng, đêm qua phát bệnh nhưng đáng tiếc không phát hiện sớm, hiện tại đã muộn rồi...!cậu ấy...!không qua khỏi, chia buồn cùng gia đình!" Nói rồi quay đi bỏ lại hắn.

Như vừa nhận được án tử.

Vương Hoa Nhiên nét mặt siêu vẹo vừa khóc vừa cười lảo đảo bước vào phòng bệnh, trên giường là một thân ảnh nhỏ, phủ lên mình một tấm chăn trắng đến đáng sợ.
Không dám đối mặt sự thật, hắn chạy thật nhanh tới ôm cậu ra ngoài, trên đường đi, lúc sắp về tới nhà bất cẩn va vào một cây đại thụ ven đường, xe lao nhanh xuống vực, nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp nhắm mắt ngồi cạnh mình tựa như đang ngủ, thật yên bình, khiến hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Một tiếng động lớn phát ra, thân thể nhói lên một cái, hắn cái gì cũng không biết mắt chắm chặt lại cùng cậu nằm cạnh nhau.
Buổi chiều hôm đó, người ta phát hiện ra chiếc xe ở dưới vách núi có hai người nằm cạnh nhau, cũng có người biết đây chính là tổng giám đốc Tân Tinh.
Tin tức trên báo lan nhanh, mới mấy ngày toàn bộ đã biết tin.
Tại tang lễ, chỉ có ba người mặc âu phục đen đứng trên hai tấm bia, một nam nhân chừng 40 dáng mạo tuấn mỹ đang đứng giữ lấy vai nam nhân vóc người nhỏ nhắn bên cạnh.
Hoa Phi Phi khóc thút thít trước bia của Vương Hoa Nhiên và Điềm Mạt La "Mạt La, xin lỗi...!Vương gia nợ cháu rất nhiều...!Còn có, Tiểu Nhiên, mẹ đã đọc được thư con để lại, mẹ không trách con, mong con ở nơi đó phải sống thật tốt, an tâm, tiểu đệ có ba và mẹ cùng chăm sóc nó rồi!"
Vương Thiếu Đình chau mày, nhìn nam nhân này thao thao bất tuyệt làm hắn cảm thất càng buồn, còn nhớ ngày nào nhóc con Tiểu Nhiên còn cự tuyệt hắn, sau đó chấp nhận rồi sau đó nữa lại cự tuyệt, đến cuối cùng sắp yên ổn lại xảy ra chuyện thương tâm này "Phi Phi, chúng ta về thôi, trời cũng tối rồi!"
Hoa Phi Phi hướng đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn hắn định nói gì đó nhưng lại im lặng, ngoan ngoãn theo hắn quay về.
Vương Hoa Khiết nhìn phụ mẫu khóc thương ca ca của mình cũng không khỏi đau lòng, nhưng khóc lóc giấu vào bên trong vì y sợ cha mẹ nhìn thấy càng thêm buồn.
"Hoa Nhiên, nói xem tại sao anh lại chọn theo em?" Ở nơi nào đó gần chỗ ba người kia vừa rời khỏi có hai linh hồn đang hiện hữu.
"Vì...!Anh cảm thấy cuộc sống không có em sẽ thực vô vị! Mạt La, anh đến phút cuối mới phát hiện ra mình chính là yêu em như vậy."
"Sao lúc trước anh không sớm một chút nói ra có phải tốt hơn không!"
"Hiện tại cũng không phải quá muộn, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau!"
"Vương bát đản! Báo hại em đau lòng như vậy, chờ đợi anh lâu như vậy!"

"Vậy để anh bù đắp cho em thật tốt, có được không?"
"Ân!" Điềm Mạt La gật đầu hạnh phúc, tựa đầu mình vào Vương Hoa Nhiên.
Cậu lúc thấy thể xác bị hắn ôm ra khỏi bệnh viện không yên tâm liền theo sau, không ngờ tới hắn xảy ra tai nạn rồi qua đời.

Lúc cậu bị hắn dùng toàn bộ linh hồn bao bọc lại mới cảm nhận được tình yêu của hắn thì ra là có thật, nó khiến cậu phi thường hạnh phúc.

Nếu còn sống chắc chắn sẽ bị hắn hại tốn thật nhiều nước mắt, nhưng là nước mắt hạnh phúc.
Tất cả cũng đã qua rồi, hồi tưởng lại để biết được khi xưa chính mình ngu ngốc thế nào
Khi sống không thể hảo hảo ở bên nhau, vậy thì cứ để lúc chết đi cùng nhau một chỗ.
~~~ HOÀN ~~~
* Tung siệp *
(Yay, tới p3 nhóe:* cảm ơn thiếm nào kiên nhẫn đọc tới tận đây:))))).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương