Xuân Phong Độ Kiếm
-
Chương 68: Bướm bạc
Đôi vòng tay năm đó quả nhiên là làm để cưới vợ
Phạm Dương kinh hãi đến nỗi quên cả lau nước mắt, trợn mắt há mồm nhìn hai người ôm nhau cách đó không xa, nghi ngờ mình bị say nắng váng đầu, sinh thời lại có thể nhìn thấy công tử của họ động lòng phàm —— “kẻ gây hoạ” kia lại còn là đàn ông!
Đôi vòng tay năm đó quả nhiên là làm để cưới vợ!
Suy cho cùng là ban ngày ban mặt, Văn Hành và Tiết Thanh Lan cũng không ôm lâu, chẳng mấy chốc đã tách ra. Ngoài trừ khóe mắt đỏ hoe, trên mặt Văn Hành đã không nhìn ra được dáng vẻ đã khóc, khôi phục bình tĩnh trầm lặng nhất quán. Tiết Thanh Lan cẩn thận thấp giọng nói: “Đỡ hơn chưa? Còn muốn đi vào xem không?” Văn Hành lại lắc đầu nói “Không cần”, hắn nhìn nhà cũ nơi ở cũ một lần cuối cùng thật sâu, rồi nắm tay Tiết Thanh Lan, quay người đi ra ngoài.
Phạm Dương vẫn ngẩn người, đợi hai người đi xa, mới nhớ mình bị tụt lại, vội vàng hét to “Đợi đã”. Tiết Thanh Lan vừa quay đầu lại, thấy hắn hấp ta hấp tấp đuổi tới, vừa buồn cười vừa xấu hổ. Y vừa ôm Văn Hành, thương tiếc trong lòng vẫn chưa hết, bởi vậy giọng điệu ôn hòa lạ thường: “Lúc nãy đi vội quá, xin lỗi.”
Phạm Dương vẫn chưa hoàn hồn từ cảnh tượng phía trước, không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với vị “Thế thử phi” là nam này, đành phải cười gượng hai tiếng “Ha ha”, lúng ta lúng túng nói: “Không sao, không sao.”
Văn Hành liếc nhìn hắn ta, không nói nhiều chỉ hỏi Tiết Thanh Lan: “Hiếm khi đến kinh thành một chuyến, còn có nơi nào muốn đi dạo muốn chơi không? Ngày mai không còn thời gian rảnh.”
Tiết Thanh Lan vốn định nói về quán trọ, nghĩ lại Văn Hành lần nữa du lịch chốn cũ, lúc này trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ sợ trong lòng tràn đầy tích tụ, vì vậy nói: “Đi cả buổi dưới mặt trời rồi, không bằng tìm chỗ thoáng mát nghỉ chân, uống ngụm trà xua cái nóng, tránh say nắng.”
Lúc trước Văn Hành cảm thấy lòng y suy nghĩ quá đơn thuần, tuổi còn nhỏ nên vô dục vô cầu, sợ rằng y bị Tiết Từ gò ép bản tính, không ngờ sau khi Tiết Thanh Lan lớn lên, ngược lại vào Thùy Tinh tông, thoạt nhìn sẽ đi tà môn ma đạo, đáng tiếc hai lần gặp nhau, ngoại trừ học được cách uống rượu, cũng không thấy y phóng túng đi đâu.
Tóm lại vẫn là ít trải qua chuyện gì, trước mặt hắn vẫn dè dặt.
Văn Hành hơi suy nghĩ một lát, hỏi Phạm Dương: “Ta nhớ bên cạnh ao Phương Trú có lầu Kim Chi Vũ Thương, nếu vẫn mở thì chúng ta đến ngồi một lúc.”
Phạm Dương cười nói: “Năm ngoái tôi áp tiêu đến kinh thành vẫn nghe người ta nhắc qua, tiếc rằng hôm đó đi vội, không kịp đến uống một chén, nếu công tử có nhã hứng, tôi không thể thiếu muốn tham gia náo nhiệt.”
Ba người đi sáu bảy dặm đường về phía Đông hoàng thành, chỉ nghe tiếng hát mơ hồ, một luồng gió nam ấm áp mang theo hơi nước lạnh đập vào mặt, khi đến gần, đã thấy mặt nước mênh mang, chỗ gần bờ chồng chất lá xanh hoa sen, đỏ thơm mười dặm. Một cây cầu dài nằm uốn lượn, như con rồng trắng treo sống lưng, nối hai bên bờ, ba ụ đất bồi cùng tồn tại trong hồ, đình đài lầu các thấp thoáng trong bóng râm của dương liễu. Phong cảnh dù không thể đẹp như phía nam, cũng có chỗ động lòng người, đã đủ thưởng thức.
Mùa hè bên cạnh ao rất nhiều du khách, phần lớn là đến hóng mát dạo chơi. Ba người đi qua cầu nổi trên đất bồi, thấy một tảng đá trong hồ ở đầu cầu, bên trên viết bốn chữ lớn “Doanh Châu tiên cảnh”, Tiết Thanh Lan ngạc nhiên nói: “Cách nói này là gì?”
Văn Hành giải thích: “Truyền thuyết trên Đông Hải có năm ngọn tiên sơn, hai ngọn núi trong đó trôi nổi mất tích, chỉ còn lại Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng là chỗ ở của tiên gia, lại nói ‘Doanh Châu có ngọc cao như rượu, uống vào khiến người trường sinh’, lầu Kim Chi Vũ Thương mở ở đây, cũng vì mượn ý nghĩa này.”
Hoa chia liễu rũ, xuyên qua đường mòn quanh co, quả nhiên thấy một tòa hồng lâu đột ngột mọc lên từ mặt đất, trên tấm biển viết “Kim Chi Vũ Thương Lâu”, nét bút thưa thớt tung hoành, khí thế cuồng say như muốn phá giấy mà ra.
Lầu này có hình chữ hồi (回), tổng cộng có ba tầng, vây quanh đại đường. Nước chảy vờn quanh trên đài cao, có một đội nhạc kỹ đánh đàn ca hát ở đó, trước đài có ao sâu nửa trượng, bên trong đổ đầy rượu ngon, rất nhiều miếng bạc sáng long lanh chìm dưới đáy, một cây bạc to từ dưới đất mọc lên chính giữa, chỉ thẳng lên trời. Cây kia cao khoảng ba trượng, dùng bích ngọc làm lá, hoàn kim làm chim, trên cành tổng cộng đúc gần trăm đóa hoa bạc, trên mỗi đóa hoa đều đựng một vũng rượu, dưới ánh mặt trời, quả nhiên là ánh hoa xán lại, vô cùng hào hoa xa xỉ.
Ba người ngồi vào chỗ trang nhã bên cửa sổ tầng hai, tiểu nhị đi lên nghe dặn dò, lại không báo tên rượu, cũng không có bảng ghi chép tạm thời, chỉ xòe tay đòi bạc. Phạm Dương cho mười lượng bạc, nói: “Làm hộp ghép mới, bốn loại điểm tâm, một bình trà xanh, lấy thêm ba món nổi tiếng tới.” Tiểu nhị thấy hắn ta thành thạo, biết là khách quen, vẻ mặt tươi cười đồng ý.
Không lâu sau thức ăn chuẩn bị đầy đủ, tiểu nhị bưng một cái khay nhỏ đưa lên bàn, nói: “Mời khách quan chọn rượu.”
Văn Hành ngồi bên cạnh Tiết Thanh Lan, giải thích: “Cây hoa dưới lầu của họ, trong mỗi đóa đựng một loại rượu, khách muốn uống loại nào, chỉ cần ném bướm bạc trong khay vào trong đóa hoa đó, ném trúng sẽ đưa rượu lên.”
Tiết Thanh Lan hỏi: “Vậy nếu ném không trúng thì sao?”
Tiểu nhị ở bên cạnh cười tiếp lời: “Nếu ném lệch, lọt vào trong hồ, bản điếm cũng có rượu ngon kém hơn một bậc đưa lên, nếu rơi xuống chỗ khác, chỉ đành uống trà xanh.”
Cái gọi là “bướm bạc” được khắc ra từ miếng bạc mỏng, khéo léo đẹp đẽ, nếu công bằng bắn vào đóa hoa của miệng chén lớn, trong tay không có chút công phu thì không được. Một con bướm đã đòi hai lượng bạc, nhưng nếu quán này mở ở đây, tự nhiên có rất nhiều người cam lòng tiêu tiền đến tham gia náo nhiệt, nhờ vào trong chén là rượu ngon nổi tiếng gì đó, chủ quán cũng kiếm bộn không lỗ.
Mới đầu Tiết Thanh Lan thấy tửu lâu này trang trí tao nhã, còn nói là nơi hội tụ của văn nhân nhã sĩ, không ngờ đúng là luận công phu xem thực hư, y không sợ cái này, gật đầu cười nói: “Thú vị.”
Tiểu nhị đứng hầu bên cạnh nói: “Mời khách quan.”
Phạm Dương để Văn Hành ném trước, Tiết Thanh Lan vội vàng đè tay hắn lại nhắc nhở: “Hành ca, vết thương trên cánh tay huynh vẫn chưa khỏi, tạm thời không nên uống rượu.”
Đương nhiên Văn Hành không chịu phật ý tốt của y, nhướng mày nói với Phạm Dương: “Thấy chưa? Ta phải tuân lời thầy thuốc, hai người tự đi uống đi.”
Phạm Dương đâu chỉ nhìn thấy, hắn ta sắp mù rồi, vội vàng nhặt một con bướm bạc lên đứng trước lan can, trên dưới chần chừa một phen, nhìn trúng một đóa phía Đông gần hắn ta nhất, cong ngón tay búng miếng bạc ra, “tõm” một tiếng quả nhiên trúng. Tiểu nhị lập tức cao giọng đưa tin: “Một bình ‘Ngọc Đoàn Xuân’ hai mươi năm!”
Chuyện này xem như hiếm có, khách nhân khác cùng tầng nhìn thấy cảnh này, nhao nhao nhìn về phía bàn của họ. Tiết Thanh Lan cũng lấy một miếng, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới đáy đóa hoa dùng chữ nhỏ khắc tên rượu, y không biết nhiều về cái này, nên quay đầu hỏi Văn Hành: “Nhị hoa sen’ ngon không?”
Văn Hành gật đầu đồng ý nói: “Khá ngon, hợp với tình hình.”
Chạc cây có “Nhị hoa sen” ở bên trên tầng của họ, chỉ có thể nhìn thấy đế và nửa miệng chén, hai ngón tay Tiết Thanh Lan kẹp bướm bạc, vận sức nhẹ nhàng ném lên, miếng bạc mỏng như giấy phá không khí mà đi, cành cây vắt ngang bên trên chén rượu chính giữa, lại bắn ngược, đúng lúc rơi vào trong chén. Tiểu nhị cao giọng nói: “Một bình ‘Nhị hoa sen’ nổi tiếng phường Ngọc Tửu!”
Phường Ngọc Tửu là tửu trang lớn nghe tiếng gần xa, vội vò rượu kêu giá trăm vàng, vẫn có vô số người chạy theo như vịt, lần này Tiết Thanh Lan hồi vốn cho họ. Người bên cạnh xem náo nhiệt nhao nhao khen hay, ồn ào “Cái nữa đi”, Văn Hành tức thì nói: “Ta không uống rượu, còn một cái đệ cầm đi chơi.”
Tiết Thanh Lan ngẩng đầu cẩn thận nhìn, lại lắc đầu nói: “Đứng ở đây, cao nhất cũng chỉ ném đến tầng thứ ba, ta không với đến cái trên đỉnh. Hay là Hành ca bắn đi.”
Cái cây bạc này càng lên cao chén rượu càng ít, đỉnh chỉ có một ly rượu, đứng ở tầng ba cũng không nhìn thấy miệng chén của nó, muốn ném bướm bạc vào, phải cần võ công cực cao, cực chuẩn xác mới được. Từ khi lầu Kim Chi Vũ Thương mở đến nay, có thể lấy được chén rượu trên đỉnh chỉ có rải rác mười mấy người mà thôi, nó là ngàn dặm mới tìm được một người cũng không khoa trương.
Văn Hành đứng dậy đi tới, đứng ở bên cạnh y, ngước mắt thoáng nhìn lên trên, ngược lại không cảm thấy có gì khó, thấp giọng hỏi: “Đệ muốn lấy chén đầu? Muốn thì ta sẽ ném xuống cho đệ.”
Tiết Thanh Lan cười một tiếng, thấp giọng đáp: “Ta không cần cái đó. Ngày mai còn phải làm chuyện xấu mà, ta khuyên huynh nên khiêm tốn lại, tránh sinh phiền phức khác.”
Văn Hành tiện tay nhặt một con bướm bạc cuối cùng trong khay, nói: “Đây là đệ nói, vậy ta ném bừa nhé?”
Tiết Thanh Lan mỉm cười gật đầu, ánh mắt người khác đều tập trung trên tay Văn Hành, lại thấy hắn ném bướm bạc lên trời, mặc dù ném rất cao nhưng chỉ đến tầng thứ hai thân cây. Đám người xem đều biết không có hy vọng trúng chén đầu, chỉ sợ ngay cả chén rượu khác cũng không vào được, không khỏi phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
Bướm bạc đâm vào nhánh cây tầng hai, đang ung dung bay xuống, Văn Hành giơ tay búng ra, đánh vào trong cánh bướm từ xa, bướm bạc kia như sinh gió dưới cánh, được luồng sức này nâng lại bay lên một đoạn, như một com bướm thật sự, khó khăn bay lên tầng thứ nhất đầu cành. Người vây xem đã ngạc nhiên trố mắt, Văn Hành cong ngón tay lại búng một cái, lại lần nữa bắn con bướm ra, lần đầu chỉnh đúng góc độ, bướm bạc bay vọt lên, bay về phía đóa hoa bạc cao nhất kia — dừng đúng ở mép chén, lại không lọt vào trong chén.
Tim người khác thậm chí vọt lên cổ rồi, chỉ đợi Văn Hành thêm lần cuối cùng, bỏ cái chén này vào túi. Văn Hành bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tiết Thanh Lan một cái, dưới sự chú ý của mọi người, thản nhiên giơ tay, chỉ nghe “vù” một tiếng, một luồng khí nhỏ bé phá không khí bay lên, bắn con bướm trên chén ra, xoay vòng bay xuống.
Lúc này mặt trời ngả về tây, ánh nắng rọi vào từ cửa sổ trên lầu, chiếu cánh bướm phản quang, giống như một luồng lửa chảy sáng lập lòe từ trong Ngân Hà chín tầng trời đong đưa rơi xuống. Không biết Tiết Thanh Lan bị cái gì mê hoặc, kinh ngạc vươn tay về phía trước, giống như muốn đón khoảnh sao này trong tay, lại trùng hợp đến vậy, con bướm bạc kia đang hướng về phía y, chuẩn không thể chỉnh, không sai mảy may rơi vào trong lòng bàn tay Tiết Thanh Lan.
[3] khoảnh sao gốc là tinh mang – 星芒: một vài hình phẳng tưởng tượng trên bầu trời với các sao sáng ở các đỉnh
Trong lầu Kim Chi Vũ Thương lặng ngắt như tờ.
Ngay cả tiểu nhị làm tầm mười năm cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, ngây người cùng những khách nhân khác. Văn Hành cười một tiếng, giơ tay chập lại với tay Tiết Thanh Lan, bọc lấy cả con bướm bạc, khẽ nói: “Trúng rồi.”
Tiết Thanh Lan bị hắn gọi hoàn hồn, ngờ vực nói: “Trúng cái gì?”
Văn Hành chỉ cười không đáp.
Người cách xa nghe không rõ họ đang nói gì, chỉ có Phạm Dương gần đó đã hiểu, trong chốc lát giống như có mười mấy sấm sét thay nhau đuổi theo hắn để đánh, mỗi một cái rơi xuống đều vang vọng “Trúng rồi” “Trúng rồi”
Theo quy của của lầu Kim Chi Vũ Thương, bướm bạc rơi vào trong chén rượu nào, thì có nghĩa khách muốn uống loại rượu đó.
Mà bướm bạc Văn Hành ném đi, rơi vào trong tay Tiết Thanh Lan.
Phạm Dương kinh hãi đến nỗi quên cả lau nước mắt, trợn mắt há mồm nhìn hai người ôm nhau cách đó không xa, nghi ngờ mình bị say nắng váng đầu, sinh thời lại có thể nhìn thấy công tử của họ động lòng phàm —— “kẻ gây hoạ” kia lại còn là đàn ông!
Đôi vòng tay năm đó quả nhiên là làm để cưới vợ!
Suy cho cùng là ban ngày ban mặt, Văn Hành và Tiết Thanh Lan cũng không ôm lâu, chẳng mấy chốc đã tách ra. Ngoài trừ khóe mắt đỏ hoe, trên mặt Văn Hành đã không nhìn ra được dáng vẻ đã khóc, khôi phục bình tĩnh trầm lặng nhất quán. Tiết Thanh Lan cẩn thận thấp giọng nói: “Đỡ hơn chưa? Còn muốn đi vào xem không?” Văn Hành lại lắc đầu nói “Không cần”, hắn nhìn nhà cũ nơi ở cũ một lần cuối cùng thật sâu, rồi nắm tay Tiết Thanh Lan, quay người đi ra ngoài.
Phạm Dương vẫn ngẩn người, đợi hai người đi xa, mới nhớ mình bị tụt lại, vội vàng hét to “Đợi đã”. Tiết Thanh Lan vừa quay đầu lại, thấy hắn hấp ta hấp tấp đuổi tới, vừa buồn cười vừa xấu hổ. Y vừa ôm Văn Hành, thương tiếc trong lòng vẫn chưa hết, bởi vậy giọng điệu ôn hòa lạ thường: “Lúc nãy đi vội quá, xin lỗi.”
Phạm Dương vẫn chưa hoàn hồn từ cảnh tượng phía trước, không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với vị “Thế thử phi” là nam này, đành phải cười gượng hai tiếng “Ha ha”, lúng ta lúng túng nói: “Không sao, không sao.”
Văn Hành liếc nhìn hắn ta, không nói nhiều chỉ hỏi Tiết Thanh Lan: “Hiếm khi đến kinh thành một chuyến, còn có nơi nào muốn đi dạo muốn chơi không? Ngày mai không còn thời gian rảnh.”
Tiết Thanh Lan vốn định nói về quán trọ, nghĩ lại Văn Hành lần nữa du lịch chốn cũ, lúc này trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ sợ trong lòng tràn đầy tích tụ, vì vậy nói: “Đi cả buổi dưới mặt trời rồi, không bằng tìm chỗ thoáng mát nghỉ chân, uống ngụm trà xua cái nóng, tránh say nắng.”
Lúc trước Văn Hành cảm thấy lòng y suy nghĩ quá đơn thuần, tuổi còn nhỏ nên vô dục vô cầu, sợ rằng y bị Tiết Từ gò ép bản tính, không ngờ sau khi Tiết Thanh Lan lớn lên, ngược lại vào Thùy Tinh tông, thoạt nhìn sẽ đi tà môn ma đạo, đáng tiếc hai lần gặp nhau, ngoại trừ học được cách uống rượu, cũng không thấy y phóng túng đi đâu.
Tóm lại vẫn là ít trải qua chuyện gì, trước mặt hắn vẫn dè dặt.
Văn Hành hơi suy nghĩ một lát, hỏi Phạm Dương: “Ta nhớ bên cạnh ao Phương Trú có lầu Kim Chi Vũ Thương, nếu vẫn mở thì chúng ta đến ngồi một lúc.”
Phạm Dương cười nói: “Năm ngoái tôi áp tiêu đến kinh thành vẫn nghe người ta nhắc qua, tiếc rằng hôm đó đi vội, không kịp đến uống một chén, nếu công tử có nhã hứng, tôi không thể thiếu muốn tham gia náo nhiệt.”
Ba người đi sáu bảy dặm đường về phía Đông hoàng thành, chỉ nghe tiếng hát mơ hồ, một luồng gió nam ấm áp mang theo hơi nước lạnh đập vào mặt, khi đến gần, đã thấy mặt nước mênh mang, chỗ gần bờ chồng chất lá xanh hoa sen, đỏ thơm mười dặm. Một cây cầu dài nằm uốn lượn, như con rồng trắng treo sống lưng, nối hai bên bờ, ba ụ đất bồi cùng tồn tại trong hồ, đình đài lầu các thấp thoáng trong bóng râm của dương liễu. Phong cảnh dù không thể đẹp như phía nam, cũng có chỗ động lòng người, đã đủ thưởng thức.
Mùa hè bên cạnh ao rất nhiều du khách, phần lớn là đến hóng mát dạo chơi. Ba người đi qua cầu nổi trên đất bồi, thấy một tảng đá trong hồ ở đầu cầu, bên trên viết bốn chữ lớn “Doanh Châu tiên cảnh”, Tiết Thanh Lan ngạc nhiên nói: “Cách nói này là gì?”
Văn Hành giải thích: “Truyền thuyết trên Đông Hải có năm ngọn tiên sơn, hai ngọn núi trong đó trôi nổi mất tích, chỉ còn lại Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng là chỗ ở của tiên gia, lại nói ‘Doanh Châu có ngọc cao như rượu, uống vào khiến người trường sinh’, lầu Kim Chi Vũ Thương mở ở đây, cũng vì mượn ý nghĩa này.”
Hoa chia liễu rũ, xuyên qua đường mòn quanh co, quả nhiên thấy một tòa hồng lâu đột ngột mọc lên từ mặt đất, trên tấm biển viết “Kim Chi Vũ Thương Lâu”, nét bút thưa thớt tung hoành, khí thế cuồng say như muốn phá giấy mà ra.
Lầu này có hình chữ hồi (回), tổng cộng có ba tầng, vây quanh đại đường. Nước chảy vờn quanh trên đài cao, có một đội nhạc kỹ đánh đàn ca hát ở đó, trước đài có ao sâu nửa trượng, bên trong đổ đầy rượu ngon, rất nhiều miếng bạc sáng long lanh chìm dưới đáy, một cây bạc to từ dưới đất mọc lên chính giữa, chỉ thẳng lên trời. Cây kia cao khoảng ba trượng, dùng bích ngọc làm lá, hoàn kim làm chim, trên cành tổng cộng đúc gần trăm đóa hoa bạc, trên mỗi đóa hoa đều đựng một vũng rượu, dưới ánh mặt trời, quả nhiên là ánh hoa xán lại, vô cùng hào hoa xa xỉ.
Ba người ngồi vào chỗ trang nhã bên cửa sổ tầng hai, tiểu nhị đi lên nghe dặn dò, lại không báo tên rượu, cũng không có bảng ghi chép tạm thời, chỉ xòe tay đòi bạc. Phạm Dương cho mười lượng bạc, nói: “Làm hộp ghép mới, bốn loại điểm tâm, một bình trà xanh, lấy thêm ba món nổi tiếng tới.” Tiểu nhị thấy hắn ta thành thạo, biết là khách quen, vẻ mặt tươi cười đồng ý.
Không lâu sau thức ăn chuẩn bị đầy đủ, tiểu nhị bưng một cái khay nhỏ đưa lên bàn, nói: “Mời khách quan chọn rượu.”
Văn Hành ngồi bên cạnh Tiết Thanh Lan, giải thích: “Cây hoa dưới lầu của họ, trong mỗi đóa đựng một loại rượu, khách muốn uống loại nào, chỉ cần ném bướm bạc trong khay vào trong đóa hoa đó, ném trúng sẽ đưa rượu lên.”
Tiết Thanh Lan hỏi: “Vậy nếu ném không trúng thì sao?”
Tiểu nhị ở bên cạnh cười tiếp lời: “Nếu ném lệch, lọt vào trong hồ, bản điếm cũng có rượu ngon kém hơn một bậc đưa lên, nếu rơi xuống chỗ khác, chỉ đành uống trà xanh.”
Cái gọi là “bướm bạc” được khắc ra từ miếng bạc mỏng, khéo léo đẹp đẽ, nếu công bằng bắn vào đóa hoa của miệng chén lớn, trong tay không có chút công phu thì không được. Một con bướm đã đòi hai lượng bạc, nhưng nếu quán này mở ở đây, tự nhiên có rất nhiều người cam lòng tiêu tiền đến tham gia náo nhiệt, nhờ vào trong chén là rượu ngon nổi tiếng gì đó, chủ quán cũng kiếm bộn không lỗ.
Mới đầu Tiết Thanh Lan thấy tửu lâu này trang trí tao nhã, còn nói là nơi hội tụ của văn nhân nhã sĩ, không ngờ đúng là luận công phu xem thực hư, y không sợ cái này, gật đầu cười nói: “Thú vị.”
Tiểu nhị đứng hầu bên cạnh nói: “Mời khách quan.”
Phạm Dương để Văn Hành ném trước, Tiết Thanh Lan vội vàng đè tay hắn lại nhắc nhở: “Hành ca, vết thương trên cánh tay huynh vẫn chưa khỏi, tạm thời không nên uống rượu.”
Đương nhiên Văn Hành không chịu phật ý tốt của y, nhướng mày nói với Phạm Dương: “Thấy chưa? Ta phải tuân lời thầy thuốc, hai người tự đi uống đi.”
Phạm Dương đâu chỉ nhìn thấy, hắn ta sắp mù rồi, vội vàng nhặt một con bướm bạc lên đứng trước lan can, trên dưới chần chừa một phen, nhìn trúng một đóa phía Đông gần hắn ta nhất, cong ngón tay búng miếng bạc ra, “tõm” một tiếng quả nhiên trúng. Tiểu nhị lập tức cao giọng đưa tin: “Một bình ‘Ngọc Đoàn Xuân’ hai mươi năm!”
Chuyện này xem như hiếm có, khách nhân khác cùng tầng nhìn thấy cảnh này, nhao nhao nhìn về phía bàn của họ. Tiết Thanh Lan cũng lấy một miếng, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới đáy đóa hoa dùng chữ nhỏ khắc tên rượu, y không biết nhiều về cái này, nên quay đầu hỏi Văn Hành: “Nhị hoa sen’ ngon không?”
Văn Hành gật đầu đồng ý nói: “Khá ngon, hợp với tình hình.”
Chạc cây có “Nhị hoa sen” ở bên trên tầng của họ, chỉ có thể nhìn thấy đế và nửa miệng chén, hai ngón tay Tiết Thanh Lan kẹp bướm bạc, vận sức nhẹ nhàng ném lên, miếng bạc mỏng như giấy phá không khí mà đi, cành cây vắt ngang bên trên chén rượu chính giữa, lại bắn ngược, đúng lúc rơi vào trong chén. Tiểu nhị cao giọng nói: “Một bình ‘Nhị hoa sen’ nổi tiếng phường Ngọc Tửu!”
Phường Ngọc Tửu là tửu trang lớn nghe tiếng gần xa, vội vò rượu kêu giá trăm vàng, vẫn có vô số người chạy theo như vịt, lần này Tiết Thanh Lan hồi vốn cho họ. Người bên cạnh xem náo nhiệt nhao nhao khen hay, ồn ào “Cái nữa đi”, Văn Hành tức thì nói: “Ta không uống rượu, còn một cái đệ cầm đi chơi.”
Tiết Thanh Lan ngẩng đầu cẩn thận nhìn, lại lắc đầu nói: “Đứng ở đây, cao nhất cũng chỉ ném đến tầng thứ ba, ta không với đến cái trên đỉnh. Hay là Hành ca bắn đi.”
Cái cây bạc này càng lên cao chén rượu càng ít, đỉnh chỉ có một ly rượu, đứng ở tầng ba cũng không nhìn thấy miệng chén của nó, muốn ném bướm bạc vào, phải cần võ công cực cao, cực chuẩn xác mới được. Từ khi lầu Kim Chi Vũ Thương mở đến nay, có thể lấy được chén rượu trên đỉnh chỉ có rải rác mười mấy người mà thôi, nó là ngàn dặm mới tìm được một người cũng không khoa trương.
Văn Hành đứng dậy đi tới, đứng ở bên cạnh y, ngước mắt thoáng nhìn lên trên, ngược lại không cảm thấy có gì khó, thấp giọng hỏi: “Đệ muốn lấy chén đầu? Muốn thì ta sẽ ném xuống cho đệ.”
Tiết Thanh Lan cười một tiếng, thấp giọng đáp: “Ta không cần cái đó. Ngày mai còn phải làm chuyện xấu mà, ta khuyên huynh nên khiêm tốn lại, tránh sinh phiền phức khác.”
Văn Hành tiện tay nhặt một con bướm bạc cuối cùng trong khay, nói: “Đây là đệ nói, vậy ta ném bừa nhé?”
Tiết Thanh Lan mỉm cười gật đầu, ánh mắt người khác đều tập trung trên tay Văn Hành, lại thấy hắn ném bướm bạc lên trời, mặc dù ném rất cao nhưng chỉ đến tầng thứ hai thân cây. Đám người xem đều biết không có hy vọng trúng chén đầu, chỉ sợ ngay cả chén rượu khác cũng không vào được, không khỏi phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
Bướm bạc đâm vào nhánh cây tầng hai, đang ung dung bay xuống, Văn Hành giơ tay búng ra, đánh vào trong cánh bướm từ xa, bướm bạc kia như sinh gió dưới cánh, được luồng sức này nâng lại bay lên một đoạn, như một com bướm thật sự, khó khăn bay lên tầng thứ nhất đầu cành. Người vây xem đã ngạc nhiên trố mắt, Văn Hành cong ngón tay lại búng một cái, lại lần nữa bắn con bướm ra, lần đầu chỉnh đúng góc độ, bướm bạc bay vọt lên, bay về phía đóa hoa bạc cao nhất kia — dừng đúng ở mép chén, lại không lọt vào trong chén.
Tim người khác thậm chí vọt lên cổ rồi, chỉ đợi Văn Hành thêm lần cuối cùng, bỏ cái chén này vào túi. Văn Hành bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tiết Thanh Lan một cái, dưới sự chú ý của mọi người, thản nhiên giơ tay, chỉ nghe “vù” một tiếng, một luồng khí nhỏ bé phá không khí bay lên, bắn con bướm trên chén ra, xoay vòng bay xuống.
Lúc này mặt trời ngả về tây, ánh nắng rọi vào từ cửa sổ trên lầu, chiếu cánh bướm phản quang, giống như một luồng lửa chảy sáng lập lòe từ trong Ngân Hà chín tầng trời đong đưa rơi xuống. Không biết Tiết Thanh Lan bị cái gì mê hoặc, kinh ngạc vươn tay về phía trước, giống như muốn đón khoảnh sao này trong tay, lại trùng hợp đến vậy, con bướm bạc kia đang hướng về phía y, chuẩn không thể chỉnh, không sai mảy may rơi vào trong lòng bàn tay Tiết Thanh Lan.
[3] khoảnh sao gốc là tinh mang – 星芒: một vài hình phẳng tưởng tượng trên bầu trời với các sao sáng ở các đỉnh
Trong lầu Kim Chi Vũ Thương lặng ngắt như tờ.
Ngay cả tiểu nhị làm tầm mười năm cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, ngây người cùng những khách nhân khác. Văn Hành cười một tiếng, giơ tay chập lại với tay Tiết Thanh Lan, bọc lấy cả con bướm bạc, khẽ nói: “Trúng rồi.”
Tiết Thanh Lan bị hắn gọi hoàn hồn, ngờ vực nói: “Trúng cái gì?”
Văn Hành chỉ cười không đáp.
Người cách xa nghe không rõ họ đang nói gì, chỉ có Phạm Dương gần đó đã hiểu, trong chốc lát giống như có mười mấy sấm sét thay nhau đuổi theo hắn để đánh, mỗi một cái rơi xuống đều vang vọng “Trúng rồi” “Trúng rồi”
Theo quy của của lầu Kim Chi Vũ Thương, bướm bạc rơi vào trong chén rượu nào, thì có nghĩa khách muốn uống loại rượu đó.
Mà bướm bạc Văn Hành ném đi, rơi vào trong tay Tiết Thanh Lan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook