Xuân Phong Độ Kiếm
-
Chương 55: Trù tính
Đệ tuyệt đối đừng phí tâm tâng bốc ta
Hình Thành, xa xưa gọi là Hình Thành[1], vị trí ở Tây Bắc Thiên Thủ, cách kinh thành chỉ có nửa ngày đường.
Hoàng đế tiền triều ngang ngược thị sát, lạm dụng cực hình, cứ thế đến thiên lao cũng không chứa nổi tử tù, thế là vị hôn quân này lựa chọn Hình Thành ở gần đó, xây mười hai nhà giam ở đây, dùng mười hai tháng làm tên, dùng để giam giữ tội phạm quan trọng cả nước. Hằng năm vào mùa thu, tử tù cả nước đều tụ tập ở đây, nhân số hơn ngàn, gần như sắp bằng một nửa cư dân địa phương.
Tội phạm nhiều, người chết cũng nhiều, đài hình phạt ngoài thành hở ra là giết máu chảy thành sông. Dần dà, mọi người nhắc đến Hình Thành, đầu tiên nghĩ đến đó là mười hai tòa tử lao kia, thường thường nhầm chữ “Hình” thành chữ “Hình”[2], cái tên “Hình Thành” bởi vậy mà lưu truyền khắp thiên hạ, lúc đến vương triều này, dứt khoát lấy tên là “Hình Thành”.
[1] “Hình Thành – 邢城” đây là tên ban đầu chữ hình – 邢 là họ Hình; [2] chữ “Hình – 刑” nghĩa là hình phạt, hai chữ đều đọc là xíng
Vương triều này từ khi lập quốc đã tôn sùng khoan hình tỉnh pháp[3], Hình Thành dần dần xuống dốc, chỉ dùng để nhốt giam một vài phạm nhân không thể giết, rất nhiều ngục giam đều bỏ trống. Nhưng nơi này dù sao cũng có rất nhiều người chết, ảnh hưởng đến phong thủy, vừa vào thành sẽ có gió tà thổi nghiêng, quạ đen xoay quanh, dù là tiết trời đầu hạ, mặt trời chói chang, cũng khó có thể xua tan hoàn toàn sự lạnh lẽo âm u kia.
[3] khoan hình tỉnh pháp: không dùng pháp lệnh nghiêm khắc, lược bớt pháp luật
Văn Hành và Nhiếp Ảnh ẩn nấp thân hình, núp trên nóc cửa hàng ven đường, đưa mắt nhìn đội xe dần dần chở vào “Thủy Nguyệt ngục”, hai cánh cửa đóng rầm lại trước mắt họ.
Lần theo dấu vết suốt đoạn đường, giờ phút này cuối cùng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhiếp Ảnh bực tức nói: “Lần này không sai được, không phải người trong quan phủ, chắc chắn không vào được đại lao Hình Thành!”
Văn Hành xoay người, ngồi trên mái hiên suy tư, nghi ngờ lẩm bẩm: “Quan phủ bắt nhiều người như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” Nhiếp Ảnh không hề do dự, “Đương nhiên là bắt họ làm con tin áp chế các đại môn phái, khiến võ lâm trung Nguyên cong lưng cúi đầu với họ.”
“Giang hồ và triều đình, từ trước đến nay không liên quan với nhau, các đại môn phái có lợi ích gì đáng để họ làm to chuyện như thế?” Văn Hành nói, “Hơn nữa không chỉ là một phái, bọn họ đắc tội với nửa võ lâm Trung Nguyên. Triều đình thật sự có thể thừa nhận cái giá lớn thế này à?”
Nhiếp Ảnh không có cách nào trả lời vấn đề sau của Văn Hành, nhưng vấn đề trước đó hắn ta lại có nhiều chuyện để nói: “Huynh đệ, đệ đã tính chưa, nuôi dưỡng một tông môn cần bao nhiêu bạc?”
Thấy Văn Hành lộ ra vẻ mờ mịt, Nhiếp Ảnh khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, rủ rỉ nói: “Đại môn phái như Chử gia kiếm phái, Chiêu Dao sơn trang, từ chưởng môn đến đệ tử thấp nhất, nhiều phải đến vài trăm người, đủ số hộ của một thôn. Nhưng đệ xem những môn phái kia, phái nào không chiếm cứ sông núi trăm dặm làm môn hộ nhà mình, những nơi này một năm sản vật có thể có bao nhiêu? Càng khỏi nói đến còn có điền trang dưới núi, cửa hàng trong thành.”
“Nói là giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau, sao có thể cắt ra một ranh giới, mọi người tự bảo vệ một bên? Xa thì không nói, như Liên Châu hễ có chiến sự Hoàn Nhạn môn tất nhiên sẽ phái người chi viện, quan phủ địa phương nể mặt mấy trăm gã đàn ông luyện võ, cũng không dám trở mặt với Hoàn Nhạn môn. Nhưng quý nhân trong kinh thành cũng mặc kệ những chuyện này, bọn họ ước gì các đại môn phái đều chết sạch sẽ, tiện đào những ruộng đồng núi rừng này vào trong túi của mình.”
Văn Hành: “Đại ca nói vậy, mấy năm nay triều đình đã có hành động?”
“Đâu chỉ là ‘có hành động’, vốn chưa bao giờ đứt đoạn.” Nhiếp Ảnh nói, “Ta nhớ lúc trước Hoàn Nhạn môn có một miếng đồng cỏ dưới chân núi Bành Diên, nuôi ngựa béo khỏe mạnh, năm trước bị triều đình phái người cưỡng ép thu hết cả ngựa lẫn đất. Gần đây lại đổi cách thêm thuế ruộng thuế thân, chỉ thiếu điều cầm đao gác lên cổ, ép chúng ta ra ngoài đào bạc. Nghe nói những năm này các đại môn phái ít nhiều cũng bị chèn ép như thế, chẳng qua mọi người có cơ sở vững chắc, tạm thời coi là dùng tiền tiêu tai, thực sự không đáng vì một chút lợi nhỏ trở mặt với triều đình.”
Văn Hành hơi nhíu mày lại, dường như bị Nhiếp Ảnh nhắc nhở điều gì, sắc mặt lạnh lùng ảm đạm không nói ra được, một lát sau mới thấp giọng nói: “Đại ca nhìn chuyện rõ ràng, then chốt chính giữa, tiểu đệ tự thẹn không bằng.”
Nhiếp Ảnh thình lình được hắn khen bối rối, mang tai đỏ lên, liên tục xua tay nói: “Huynh đệ à, ta hiểu đệ có ý tốt, đệ tuyệt đối đừng phí tâm tâng bốc giúp ta. Ta nào hiểu những chuyện này, chẳng qua là ngẫu nhiên nghe người ta nói giờ mang ra bán ngay tại chỗ thôi.”
Văn Hành vẫn đang nghi ngờ. Với quan sát của hắn về Thuần Quân phái, những người chìm đắm trong võ học này bình thường cũng không mấy để ý tới vật ngoài thân. Đừng nói đệ tử trẻ tuổi, dù là một vài trưởng lão chưa hẳn rõ ràng tài sản riêng của môn phái có bao nhiêu, lại vận chuyển như thế nào. Nhiếp Ảnh thoạt trông là đệ tử đại tông môn trọng nghĩa khinh tài, không câu nệ tiểu tiết, mấy ngày qua trong lời nói của hắn ta đã lộ ra tính tình và phong cách xử sự, thực sự khó làm người tin rằng hắn lại có tâm tư tỉ mỉ thông suốt như thế.
“Là vị cao nhân nào thấy rõ?”
Nhiếp Ảnh “Hầy” một tiếng, không vui vẻ cho lắm nói: “Cao nhân chó má, là tên tiểu tử Long Cảnh ra vẻ đạo mạo kia… Loanh quanh lòng vòng trong bụng hắn luôn luôn nhiều hơn người khác.”
“…”
Văn Hành: “Được thôi, cũng xem như hợp tình hợp lý.”
Tường cao sừng sững, gián đoạn tầm nhìn của họ, tình hình bên trong Thủy Nguyệt ngục như thế nào khó mà nhìn trộm. Nhiếp Ảnh nhìn về phía đường đi vết chân thưa thớt dưới nóc nhà, bởi vì gần hang ổ quân địch, tâm tư không dễ gì bình tĩnh của hắn ta lại dâng lên. Lúc thì cảm thấy thời cơ tốt đẹp đang ở trước mắt, lúc thì lại lo lắng võ công của bản thân, cực kỳ khó chống lại thủ vệ đại lao. Càng suy nghĩ, càng thấp thỏm, một luồng khí nóng nảy nhét đầy dạ dày, khiến tinh thần hắn hỗn loạn, ước gì có thể lập tức rút đao bổ cửa lớn lao ngục ra, xông vào giết cho sướng.
Hắn ta đang sốt ruột không yên, giữa lưng bỗng bị người vỗ nhẹ, một luồng nội lực ôn hòa thuần túy thuận theo yếu huyệt xuyên vào ngũ tạng, cường thế trấn áp nội lực mạnh mẽ đâm tới của hắn ta. Giống như hoàng chung đại lữ[4] gõ vang bên tai, khiến hắn ta tỉnh táo lại từ trong mê muội, hơi sặc một cái, bên môi chảy ra một tia máu đỏ.
[4] hoàng chung đại lữ: miêu tả âm thanh tuyệt diệu, hài hòa
“Tập trung tĩnh tâm.” Một tay Văn Hành ấn vào yếu huyệt trên lưng Nhiếp Ảnh, giúp hắn áp chế chân khí đi sai hướng, hờ hững nói, “Nhiếp huynh, huynh là hy vọng họ được cứu, đừng tự loạn trận cước.”
Giọng nói của Văn Hành như nước đánh nát băng, khiến người nghe lập tức bình tĩnh. Nhiếp Ảnh được cảnh báo này gõ tỉnh, hiểu được vừa rồi mình suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, trong lòng vừa sợ vừa thẹn, vội nói: “Huynh đệ tốt, cảm ơn đệ lại cứu ta một lần.”
“Việc nhỏ mà thôi, cần gì khách khí.” Văn Hành thu tay nói, “Đại ca cảm thấy, Long Cảnh công tử có trong danh sách bỏ tù không?”
Nhiếp Ảnh không do dự, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta đợi dưới núi Ti U hai ngày, không nhìn thấy nửa bóng người của Chiêu Dao sơn trang, tất nhiên hắn đã bị kẻ gian bắt.”
Văn Hành nói: “Chuyện cứu viện, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, đợi ta nghĩ rõ ràng biện pháp lại nói cho đại ca. Điều quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách tìm một con đường trà trộn vào trong ngục, hiểu rõ tình hình bên trong rốt cuộc là gì.”
Nhiếp Ảnh thấy hắn miêu tả điềm tĩnh, trật tự rõ ràng, cũng bị sư tỉnh táo của hắn lây nhiễm, bèn bình tĩnh suy tư một lát, bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Có rồi!”
“Trong tù nhốt hơn trăm người, còn có cai tù canh phòng, nhiều người như vậy cũng không thể không ăn không uống, tất nhiêu phải mua rau xanh mì gạo ở bên ngoài, hơn nữa khẩu phần hằng ngày chắc chắn không đủ, phải tìm vài người bán mới, đây chẳng phải là cơ hội của chúng ta ư?”
Biện pháp này suy nghĩ kỹ thì có lý, không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Văn Hành. Hai người chia ra hai đường, một người trông coi cửa trước, một người vòng ra sau, nhìn chằm chằm đám người ra vào Thủy Nguyệt ngục. Đến giữa trưa, quả nhiên thấy một đôi vợ chồng già kéo xe ba gác không đi ra từ cửa sau nhà ngục. Văn Hành lặng yên không tiếng động đuổi theo, lúc vòng qua đầu phố, lại gọi luôn Nhiếp Ảnh, hai người lén lén lút lút từ phía Tây thành bám theo một đoạn đến một hẻm phế phẩm phía Nam thành, mới hiện thân gặp nhau sau khi vợ chồng già vào sân khóa cửa.
Hình Thành vốn có âm khí nặng, hai người họ vô duyên vô cớ xuất hiện trong sân nhà khác, giống như ban ngày gặp ma, suýt nữa dọa hai ông bà ngỏm ngay tại chỗ.
Cũng may quần áo hai người bình thường giản dị, thoạt nhìn không giống người xấu, ra tay lại hào phóng, dù sao cũng làm yên lòng hai vợ chồng già. Hỏi rõ tình hình đưa đồ ăn ra vào mỗi ngày, đồng thời hứa một số tiền lớn, mời họ đồng ý ngày mai mang theo hai người Văn, Nhiếp đóng giả thành cháu trai bà con xa cùng đi vào trong nhà ngục đưa đồn ăn.
Văn Hành có lộ phí Tiết Thanh Lan để lại, lại thêm Nhiếp Ảnh mang tiền trong người, lấy ra một phần nhỏ, chính là rất nhiều vàng bạc hai vợ chồng già vất vả một đời cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Nhiếp Ảnh sợ họ không yên lòng, lại tiếp tục đảm đảm nói: “Hai cụ yên tâm, chúng tôi cũng không phải kẻ ác, hành động lần này thực sự cấp tốc lại bất đắc dĩ. Không quan tâm chuyện có thành hay không, nhất định sẽ hết sức bảo đảm hai người bình an.”
Văn Hành nghe lời này, chỉ mỉm cười cũng không nói xen vào.
Sau khi nghị định việc này, Nhiếp Ảnh ở lại trong sân, nói là nghỉ chân, thật ra là giám thị, sợ đôi vợ chồng già này lén lút chuồn đi mật báo. Nhưng trời sinh tính hắn chân thành mộc mạc, đóng vai hung thần ác sát cũng là hổ giấy, đứng như môn thần ở cửa ra vào một lúc, thực sự nhàm chán quá, bất tri bất giác đã bắt tay giúp bà cụ thu dọn mũ áo giày vớ ngày mai cần dùng. Khi thu dọn xong xuôi, lại đi giúp ông lão xới đất trồng rau, chẻ củi gánh nước, loay hoay trong sân khí thế ngất trời, quên cả trời đất.
Văn Hành ra ngoài, trước tiên đến phụ cận Thủy Nguyệt ngục dạo một vòng, không thấy khác thường, lại đến tiệm thuốc trên đường phối mấy vị thuốc, mua một con dao găm phòng thân, lề mề đến chạng vạng tối, mới trở về nhà đôi vợ chồng già.
Nhiếp Ảnh giúp người ta làm việc cả buổi chiều, rất được khen ngợi, ánh mắt đôi vợ chồng già nhìn hắn ta lại có phần hiền hòa. Văn Hành giao một miếng thịt muối, một con gà quay mua được ở trên đường cho ông cụ cầm xuống bếp xử lý, đêm đó bốn người ăn no nê, ăn đến bát sạch tinh. Hắn lấy một bình sứ nhỏ trong tay áo ra, đặt trong tay Nhiếp Ảnh, nói với hai người đối diện: “Chuyện trù tính ngày mai, với tôi mà nói cực kỳ quan trọng, không thể sai sót. Đại ca tôi là người lương thiện, cho nên tiểu nhân đành phải để tôi làm.”
Vợ chồng già không hiểu hắn nói bóng nói gió, hai mặt nhìn nhau, đợi câu sau của hắn.
Văn Hành châm lửa dưới đáy bát, hời hợt nói: “Trong đồ ăn của hai vị bị tôi đã bỏ ‘Đoạn hồn phi phách tán’, trong vòng năm ngày không uống thuốc giải, độc dược phát tác, lập tức sẽ thủng ruột nát bụng mà chết.”
“…”
Chỉ nghe băng ghế ngã “rầm” một tiếng, Nhiếp Ảnh sợ hãi đứng lên, kinh hãi nói: “Đệ muốn làm gì?!”
Văn Hành ngồi ngay ngắn bất động, cũng không nhìn hắn ta, vẫn nói với hai cụ già đã sợ ngây người: “Hai vị cứ mở mắt ra nhìn cho rõ, thuốc giải ở chỗ tôi, chỉ cần huynh ấy còn sống, hai người có thể sống sót. Nếu hai chúng tôi bị mắc kẹt bên trong, hai người cũng đừng nghĩ đến việc còn sống.”
Lời nói này của hắn rất chẳng lành, trái tim Nhiếp Ảnh đập thịch một cái, kéo lấy Văn Hành, nghiệm nghị hỏi: “Đệ có ý gì?”
Vợ chồng già chỉ là dân thường sống ở Hình Thành, có khi nào nghe đến “Đoạn hồn phi phách tán”, sợ đến mức mất bình tĩnh, cuống quýt quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ. Văn Hành lại thật sự tim như sắt đá, bị hai cụ già khóc hu hu cầu xin cũng không đổi sắc mặt, lạnh lùng vô tình nói: “Đừng xin tôi, chúng ta không oán không thù, tôi cũng không nhất định phải giết chết hai người, làm như vậy chỉ đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, sợ bị đâm sau lưng mà thôi.”
Vợ chồng già luôn mồm nói không dám, trên mặt Văn Hành cũng không nhìn ra có hài lòng không, thản nhiên nói: “Vậy là tốt nhất.” Dứt lời đứng lên chuyển sang Nhiếp Ảnh, nói: “Đại ca đi theo ta, ngày mai nên làm thế nào, ta đại khái có một kế hoạch, huynh nghiên cứu kỹ giúp ta.”
Hình Thành, xa xưa gọi là Hình Thành[1], vị trí ở Tây Bắc Thiên Thủ, cách kinh thành chỉ có nửa ngày đường.
Hoàng đế tiền triều ngang ngược thị sát, lạm dụng cực hình, cứ thế đến thiên lao cũng không chứa nổi tử tù, thế là vị hôn quân này lựa chọn Hình Thành ở gần đó, xây mười hai nhà giam ở đây, dùng mười hai tháng làm tên, dùng để giam giữ tội phạm quan trọng cả nước. Hằng năm vào mùa thu, tử tù cả nước đều tụ tập ở đây, nhân số hơn ngàn, gần như sắp bằng một nửa cư dân địa phương.
Tội phạm nhiều, người chết cũng nhiều, đài hình phạt ngoài thành hở ra là giết máu chảy thành sông. Dần dà, mọi người nhắc đến Hình Thành, đầu tiên nghĩ đến đó là mười hai tòa tử lao kia, thường thường nhầm chữ “Hình” thành chữ “Hình”[2], cái tên “Hình Thành” bởi vậy mà lưu truyền khắp thiên hạ, lúc đến vương triều này, dứt khoát lấy tên là “Hình Thành”.
[1] “Hình Thành – 邢城” đây là tên ban đầu chữ hình – 邢 là họ Hình; [2] chữ “Hình – 刑” nghĩa là hình phạt, hai chữ đều đọc là xíng
Vương triều này từ khi lập quốc đã tôn sùng khoan hình tỉnh pháp[3], Hình Thành dần dần xuống dốc, chỉ dùng để nhốt giam một vài phạm nhân không thể giết, rất nhiều ngục giam đều bỏ trống. Nhưng nơi này dù sao cũng có rất nhiều người chết, ảnh hưởng đến phong thủy, vừa vào thành sẽ có gió tà thổi nghiêng, quạ đen xoay quanh, dù là tiết trời đầu hạ, mặt trời chói chang, cũng khó có thể xua tan hoàn toàn sự lạnh lẽo âm u kia.
[3] khoan hình tỉnh pháp: không dùng pháp lệnh nghiêm khắc, lược bớt pháp luật
Văn Hành và Nhiếp Ảnh ẩn nấp thân hình, núp trên nóc cửa hàng ven đường, đưa mắt nhìn đội xe dần dần chở vào “Thủy Nguyệt ngục”, hai cánh cửa đóng rầm lại trước mắt họ.
Lần theo dấu vết suốt đoạn đường, giờ phút này cuối cùng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhiếp Ảnh bực tức nói: “Lần này không sai được, không phải người trong quan phủ, chắc chắn không vào được đại lao Hình Thành!”
Văn Hành xoay người, ngồi trên mái hiên suy tư, nghi ngờ lẩm bẩm: “Quan phủ bắt nhiều người như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” Nhiếp Ảnh không hề do dự, “Đương nhiên là bắt họ làm con tin áp chế các đại môn phái, khiến võ lâm trung Nguyên cong lưng cúi đầu với họ.”
“Giang hồ và triều đình, từ trước đến nay không liên quan với nhau, các đại môn phái có lợi ích gì đáng để họ làm to chuyện như thế?” Văn Hành nói, “Hơn nữa không chỉ là một phái, bọn họ đắc tội với nửa võ lâm Trung Nguyên. Triều đình thật sự có thể thừa nhận cái giá lớn thế này à?”
Nhiếp Ảnh không có cách nào trả lời vấn đề sau của Văn Hành, nhưng vấn đề trước đó hắn ta lại có nhiều chuyện để nói: “Huynh đệ, đệ đã tính chưa, nuôi dưỡng một tông môn cần bao nhiêu bạc?”
Thấy Văn Hành lộ ra vẻ mờ mịt, Nhiếp Ảnh khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, rủ rỉ nói: “Đại môn phái như Chử gia kiếm phái, Chiêu Dao sơn trang, từ chưởng môn đến đệ tử thấp nhất, nhiều phải đến vài trăm người, đủ số hộ của một thôn. Nhưng đệ xem những môn phái kia, phái nào không chiếm cứ sông núi trăm dặm làm môn hộ nhà mình, những nơi này một năm sản vật có thể có bao nhiêu? Càng khỏi nói đến còn có điền trang dưới núi, cửa hàng trong thành.”
“Nói là giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau, sao có thể cắt ra một ranh giới, mọi người tự bảo vệ một bên? Xa thì không nói, như Liên Châu hễ có chiến sự Hoàn Nhạn môn tất nhiên sẽ phái người chi viện, quan phủ địa phương nể mặt mấy trăm gã đàn ông luyện võ, cũng không dám trở mặt với Hoàn Nhạn môn. Nhưng quý nhân trong kinh thành cũng mặc kệ những chuyện này, bọn họ ước gì các đại môn phái đều chết sạch sẽ, tiện đào những ruộng đồng núi rừng này vào trong túi của mình.”
Văn Hành: “Đại ca nói vậy, mấy năm nay triều đình đã có hành động?”
“Đâu chỉ là ‘có hành động’, vốn chưa bao giờ đứt đoạn.” Nhiếp Ảnh nói, “Ta nhớ lúc trước Hoàn Nhạn môn có một miếng đồng cỏ dưới chân núi Bành Diên, nuôi ngựa béo khỏe mạnh, năm trước bị triều đình phái người cưỡng ép thu hết cả ngựa lẫn đất. Gần đây lại đổi cách thêm thuế ruộng thuế thân, chỉ thiếu điều cầm đao gác lên cổ, ép chúng ta ra ngoài đào bạc. Nghe nói những năm này các đại môn phái ít nhiều cũng bị chèn ép như thế, chẳng qua mọi người có cơ sở vững chắc, tạm thời coi là dùng tiền tiêu tai, thực sự không đáng vì một chút lợi nhỏ trở mặt với triều đình.”
Văn Hành hơi nhíu mày lại, dường như bị Nhiếp Ảnh nhắc nhở điều gì, sắc mặt lạnh lùng ảm đạm không nói ra được, một lát sau mới thấp giọng nói: “Đại ca nhìn chuyện rõ ràng, then chốt chính giữa, tiểu đệ tự thẹn không bằng.”
Nhiếp Ảnh thình lình được hắn khen bối rối, mang tai đỏ lên, liên tục xua tay nói: “Huynh đệ à, ta hiểu đệ có ý tốt, đệ tuyệt đối đừng phí tâm tâng bốc giúp ta. Ta nào hiểu những chuyện này, chẳng qua là ngẫu nhiên nghe người ta nói giờ mang ra bán ngay tại chỗ thôi.”
Văn Hành vẫn đang nghi ngờ. Với quan sát của hắn về Thuần Quân phái, những người chìm đắm trong võ học này bình thường cũng không mấy để ý tới vật ngoài thân. Đừng nói đệ tử trẻ tuổi, dù là một vài trưởng lão chưa hẳn rõ ràng tài sản riêng của môn phái có bao nhiêu, lại vận chuyển như thế nào. Nhiếp Ảnh thoạt trông là đệ tử đại tông môn trọng nghĩa khinh tài, không câu nệ tiểu tiết, mấy ngày qua trong lời nói của hắn ta đã lộ ra tính tình và phong cách xử sự, thực sự khó làm người tin rằng hắn lại có tâm tư tỉ mỉ thông suốt như thế.
“Là vị cao nhân nào thấy rõ?”
Nhiếp Ảnh “Hầy” một tiếng, không vui vẻ cho lắm nói: “Cao nhân chó má, là tên tiểu tử Long Cảnh ra vẻ đạo mạo kia… Loanh quanh lòng vòng trong bụng hắn luôn luôn nhiều hơn người khác.”
“…”
Văn Hành: “Được thôi, cũng xem như hợp tình hợp lý.”
Tường cao sừng sững, gián đoạn tầm nhìn của họ, tình hình bên trong Thủy Nguyệt ngục như thế nào khó mà nhìn trộm. Nhiếp Ảnh nhìn về phía đường đi vết chân thưa thớt dưới nóc nhà, bởi vì gần hang ổ quân địch, tâm tư không dễ gì bình tĩnh của hắn ta lại dâng lên. Lúc thì cảm thấy thời cơ tốt đẹp đang ở trước mắt, lúc thì lại lo lắng võ công của bản thân, cực kỳ khó chống lại thủ vệ đại lao. Càng suy nghĩ, càng thấp thỏm, một luồng khí nóng nảy nhét đầy dạ dày, khiến tinh thần hắn hỗn loạn, ước gì có thể lập tức rút đao bổ cửa lớn lao ngục ra, xông vào giết cho sướng.
Hắn ta đang sốt ruột không yên, giữa lưng bỗng bị người vỗ nhẹ, một luồng nội lực ôn hòa thuần túy thuận theo yếu huyệt xuyên vào ngũ tạng, cường thế trấn áp nội lực mạnh mẽ đâm tới của hắn ta. Giống như hoàng chung đại lữ[4] gõ vang bên tai, khiến hắn ta tỉnh táo lại từ trong mê muội, hơi sặc một cái, bên môi chảy ra một tia máu đỏ.
[4] hoàng chung đại lữ: miêu tả âm thanh tuyệt diệu, hài hòa
“Tập trung tĩnh tâm.” Một tay Văn Hành ấn vào yếu huyệt trên lưng Nhiếp Ảnh, giúp hắn áp chế chân khí đi sai hướng, hờ hững nói, “Nhiếp huynh, huynh là hy vọng họ được cứu, đừng tự loạn trận cước.”
Giọng nói của Văn Hành như nước đánh nát băng, khiến người nghe lập tức bình tĩnh. Nhiếp Ảnh được cảnh báo này gõ tỉnh, hiểu được vừa rồi mình suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, trong lòng vừa sợ vừa thẹn, vội nói: “Huynh đệ tốt, cảm ơn đệ lại cứu ta một lần.”
“Việc nhỏ mà thôi, cần gì khách khí.” Văn Hành thu tay nói, “Đại ca cảm thấy, Long Cảnh công tử có trong danh sách bỏ tù không?”
Nhiếp Ảnh không do dự, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta đợi dưới núi Ti U hai ngày, không nhìn thấy nửa bóng người của Chiêu Dao sơn trang, tất nhiên hắn đã bị kẻ gian bắt.”
Văn Hành nói: “Chuyện cứu viện, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, đợi ta nghĩ rõ ràng biện pháp lại nói cho đại ca. Điều quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách tìm một con đường trà trộn vào trong ngục, hiểu rõ tình hình bên trong rốt cuộc là gì.”
Nhiếp Ảnh thấy hắn miêu tả điềm tĩnh, trật tự rõ ràng, cũng bị sư tỉnh táo của hắn lây nhiễm, bèn bình tĩnh suy tư một lát, bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Có rồi!”
“Trong tù nhốt hơn trăm người, còn có cai tù canh phòng, nhiều người như vậy cũng không thể không ăn không uống, tất nhiêu phải mua rau xanh mì gạo ở bên ngoài, hơn nữa khẩu phần hằng ngày chắc chắn không đủ, phải tìm vài người bán mới, đây chẳng phải là cơ hội của chúng ta ư?”
Biện pháp này suy nghĩ kỹ thì có lý, không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Văn Hành. Hai người chia ra hai đường, một người trông coi cửa trước, một người vòng ra sau, nhìn chằm chằm đám người ra vào Thủy Nguyệt ngục. Đến giữa trưa, quả nhiên thấy một đôi vợ chồng già kéo xe ba gác không đi ra từ cửa sau nhà ngục. Văn Hành lặng yên không tiếng động đuổi theo, lúc vòng qua đầu phố, lại gọi luôn Nhiếp Ảnh, hai người lén lén lút lút từ phía Tây thành bám theo một đoạn đến một hẻm phế phẩm phía Nam thành, mới hiện thân gặp nhau sau khi vợ chồng già vào sân khóa cửa.
Hình Thành vốn có âm khí nặng, hai người họ vô duyên vô cớ xuất hiện trong sân nhà khác, giống như ban ngày gặp ma, suýt nữa dọa hai ông bà ngỏm ngay tại chỗ.
Cũng may quần áo hai người bình thường giản dị, thoạt nhìn không giống người xấu, ra tay lại hào phóng, dù sao cũng làm yên lòng hai vợ chồng già. Hỏi rõ tình hình đưa đồ ăn ra vào mỗi ngày, đồng thời hứa một số tiền lớn, mời họ đồng ý ngày mai mang theo hai người Văn, Nhiếp đóng giả thành cháu trai bà con xa cùng đi vào trong nhà ngục đưa đồn ăn.
Văn Hành có lộ phí Tiết Thanh Lan để lại, lại thêm Nhiếp Ảnh mang tiền trong người, lấy ra một phần nhỏ, chính là rất nhiều vàng bạc hai vợ chồng già vất vả một đời cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Nhiếp Ảnh sợ họ không yên lòng, lại tiếp tục đảm đảm nói: “Hai cụ yên tâm, chúng tôi cũng không phải kẻ ác, hành động lần này thực sự cấp tốc lại bất đắc dĩ. Không quan tâm chuyện có thành hay không, nhất định sẽ hết sức bảo đảm hai người bình an.”
Văn Hành nghe lời này, chỉ mỉm cười cũng không nói xen vào.
Sau khi nghị định việc này, Nhiếp Ảnh ở lại trong sân, nói là nghỉ chân, thật ra là giám thị, sợ đôi vợ chồng già này lén lút chuồn đi mật báo. Nhưng trời sinh tính hắn chân thành mộc mạc, đóng vai hung thần ác sát cũng là hổ giấy, đứng như môn thần ở cửa ra vào một lúc, thực sự nhàm chán quá, bất tri bất giác đã bắt tay giúp bà cụ thu dọn mũ áo giày vớ ngày mai cần dùng. Khi thu dọn xong xuôi, lại đi giúp ông lão xới đất trồng rau, chẻ củi gánh nước, loay hoay trong sân khí thế ngất trời, quên cả trời đất.
Văn Hành ra ngoài, trước tiên đến phụ cận Thủy Nguyệt ngục dạo một vòng, không thấy khác thường, lại đến tiệm thuốc trên đường phối mấy vị thuốc, mua một con dao găm phòng thân, lề mề đến chạng vạng tối, mới trở về nhà đôi vợ chồng già.
Nhiếp Ảnh giúp người ta làm việc cả buổi chiều, rất được khen ngợi, ánh mắt đôi vợ chồng già nhìn hắn ta lại có phần hiền hòa. Văn Hành giao một miếng thịt muối, một con gà quay mua được ở trên đường cho ông cụ cầm xuống bếp xử lý, đêm đó bốn người ăn no nê, ăn đến bát sạch tinh. Hắn lấy một bình sứ nhỏ trong tay áo ra, đặt trong tay Nhiếp Ảnh, nói với hai người đối diện: “Chuyện trù tính ngày mai, với tôi mà nói cực kỳ quan trọng, không thể sai sót. Đại ca tôi là người lương thiện, cho nên tiểu nhân đành phải để tôi làm.”
Vợ chồng già không hiểu hắn nói bóng nói gió, hai mặt nhìn nhau, đợi câu sau của hắn.
Văn Hành châm lửa dưới đáy bát, hời hợt nói: “Trong đồ ăn của hai vị bị tôi đã bỏ ‘Đoạn hồn phi phách tán’, trong vòng năm ngày không uống thuốc giải, độc dược phát tác, lập tức sẽ thủng ruột nát bụng mà chết.”
“…”
Chỉ nghe băng ghế ngã “rầm” một tiếng, Nhiếp Ảnh sợ hãi đứng lên, kinh hãi nói: “Đệ muốn làm gì?!”
Văn Hành ngồi ngay ngắn bất động, cũng không nhìn hắn ta, vẫn nói với hai cụ già đã sợ ngây người: “Hai vị cứ mở mắt ra nhìn cho rõ, thuốc giải ở chỗ tôi, chỉ cần huynh ấy còn sống, hai người có thể sống sót. Nếu hai chúng tôi bị mắc kẹt bên trong, hai người cũng đừng nghĩ đến việc còn sống.”
Lời nói này của hắn rất chẳng lành, trái tim Nhiếp Ảnh đập thịch một cái, kéo lấy Văn Hành, nghiệm nghị hỏi: “Đệ có ý gì?”
Vợ chồng già chỉ là dân thường sống ở Hình Thành, có khi nào nghe đến “Đoạn hồn phi phách tán”, sợ đến mức mất bình tĩnh, cuống quýt quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ. Văn Hành lại thật sự tim như sắt đá, bị hai cụ già khóc hu hu cầu xin cũng không đổi sắc mặt, lạnh lùng vô tình nói: “Đừng xin tôi, chúng ta không oán không thù, tôi cũng không nhất định phải giết chết hai người, làm như vậy chỉ đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, sợ bị đâm sau lưng mà thôi.”
Vợ chồng già luôn mồm nói không dám, trên mặt Văn Hành cũng không nhìn ra có hài lòng không, thản nhiên nói: “Vậy là tốt nhất.” Dứt lời đứng lên chuyển sang Nhiếp Ảnh, nói: “Đại ca đi theo ta, ngày mai nên làm thế nào, ta đại khái có một kế hoạch, huynh nghiên cứu kỹ giúp ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook